Vong Xuyên Tam Kiếp Một Bỉ Ngạn

Chương 65: Thất Thế






Hạ tướng quân thoáng nghe được những lời nói đó nhưng chỉ có thể thở dài nhìn sang Túc Doãn hoàng tử, Túc Hoành ngồi trên long ngai cao cao tại thượng ngắm nhìn chúng quần thần vừa quỳ vừa lại vui vẻ mỉm cười hồi tưởng lại thời điểm ngày hoàng thượng qua đời, hoàng thượng bệnh nặng đang nằm thoi thóp trên long sàng, ngự y đang ở trong tẩm điện thăm khám cho hoàng thượng, thì đột nhiên Lương công công bước vào đuổi hết những thái y ra ngoài rồi nói với hoàng thượng, Lương công công nói:
- Hoàng thượng long thể an khang nhất định sẽ trường sinh bất lão.

Hoàng thượng ho sặc sụa nhưng vẫn cố gắng thò tay vào dưới gối rút ra một cuộn lụa màu vàng đưa cho Lương công công rồi nói:
- Ngươi là người mà trẫm tin tưởng nhất, trọng trách quan trọng này, trẫm giao lại cho ngươi, sau khi trẫm tạ thế hãy công bố di chiếu này.

Vừa dứt lời thì từ phía sau có hai hình bóng bước đến, hoàng thượng bất ngờ, thở gấp chỉ tay về phía hai cái bóng ấy rồi nói:
- Tại sao các ngươi lại ở đây, ta không triệu kiến các ngươi, Lương công công mau đuổi chúng đi.

Túc Hoành thái tử cười nhếch môi bước đến vỗ vào vai Lương công công rồi nói:
- Lương công công cực thân cho ông rồi.

Hoàng thượng vô cùng bất ngờ rồi nhìn sang Lương công công vừa thở gấp vừa nói:
>>Ngươi! ngươi… ngươi dám phản bội trẫm.

Lương công công chỉ biết quỳ gối cúi đầu sát đất không dám lên tiếng, Túc Hoàng hoàng tử ngạo nghễ bước đến cầm lấy cuốn lụa vàng đó mở ra và xem, xem xong gương mặt lập tức biến sắc, nụ cười cũng biến mất, vẻ tức giận hiện rõ, thái tử nói:
- Phụ hoàng quả nhiên người chưa bao giờ có ý định truyền lại ngôi đế vương cho thần nhi, vì sao vậy, rốt cuộc cái tên Túc Doãn đó đã dùng cách gì mê hoặc người mà người thà là truyền ngôi cho hắn mà cũng không nghĩ đến con, con mới là nhị hoàng tử của Đại Đô cơ mà.

Dứt lời hoàng tử thẳng tay vứt cuốn lụa đó xuống đất nói:

- Phụ hoàng, thần nhi muốn người viết lại một chiếu chỉ khác, người đăng ngôi nhất định phải là con.

Hoàng thượng dù đã gần đất xa trời nhưng vẫn không khuất phục nói:
- Ý ta đã quyết không ai có thể thay đổi được.

Hoàng tử nghe vậy liền tức giận nhưng lại không làm gì được, Hứa đô ngự sử từ phía sau bước đến cúi người nhặt cuốn lụa vàng lên nhìn một lượt rồi nở nụ cười gian manh bước đến gần hoàng tử khom người nói:
- Chúc mừng Túc Hoành hoàng tử, vì có được sủng ái của bệ hạ, thuận lợi đăng ngôi.

Hoàng thượng ngơ ngác nhìn sang Hứa đô ngự sử, hoàng tử cũng bất ngờ nhìn và hỏi:
- Ý ngươi là sao?
Hứa đô ngự sử cầm cuốn lụa vàng bước đến đặt lên bàn, dùng bút mực tiện tay quẹt thêm một nét, rồi đưa cho hoàng tử, đọc lại một lược Túc Hoành cười phá lên nói:
- Hay lắm, viết hay lắm.

Hoàng thượng tức giận nói:
- To gan… ngươi! ngươi đã viết gì lên di chiếu.

Hứa đô ngự sử bình thãn, ung dung bẩm báo:
- Bệ hạ bệnh nặng sức yếu, nên hồ đồ viết sai, thần chỉ thay bệ hạ chỉnh sửa lại cho đúng.

Hoàng thượng nghe vậy càng tức giận hơn nói:
- Ngươi… dám tự ý sửa chiếu chỉ! ngươi… ngươi.

Hứa đô ngự sử cũng không ngại nói:
- Thần chỉ thêm một nét vào chữ “ thập”, thế là chữ “ thập” hoá chữ “vu”, thập nhị thái tử ngay lập tức trở thành vu nhị thái tử.

Hoàng tử đắc ý bước đến gần hoàng thượng nói:
- Phụ thân từ bây giờ ngươi có thể yên tâm an nghĩ rồi, Đại Đô cứ giao lại cho thần nhi.

Hoàng thượng nghe vậy liền lên cơn đau tim, ngay lập tức băng hà, Lương công công cũng nhân thời cơ cầm lấy chiếu chỉ chạy vội ra ngoài tuyên di ngôn.

Sau đó hoàng thượng ngước nhìn văn võ bá quan mỉm cười đầy ẩn ý rồi nhìn sang Lương công công gật đầu nhẹ, công công ngay lâp tức hiểu ý gọi to tên:
- Hứa đô ngự sử, Hứa Minh Trạch bước lên nghe sắc phong.

Ngay lập tức Hứa đô ngự sử bước lên quỳ xuống nói:
- Có thần.

Công công cầm trên tay cuốn lụa vàng, mở ra từ từ chậm rãi đọc những công văn trên đó:
- Đô ngự sử Hứa Minh Trạch, nhất đẳng trung thần, tài đức vẹn toàn, nay có công phò trợ hoàng tử đăng ngôi, phong tước thái sử.

Hứa thái sử mừng rỡ lập tức quỳ xuống hô to:

- Thần Hứa Minh Trạch tạ chủ long ân.

Hoàng thượng mỉm cười nói:
- Miễn lễ, sau này nhất định phải hết lòng cống hiến cho triều đình, chỉ như vậy mới không phụ ân sủng.

Hứa thái sử gật đầu cảm tạ long ân, những quan văn võ đứng về phía Hứa thái sử thì thay nhau nịnh bợ chúc mừng, Túc Doãn thái tử và mọi người chỉ còn biết thở ngắn thờ dài, Hạ tướng quân cũng lực bất tòng tâm trơ mắt đứng nhìn gian thần lộng hành.

Hứa thái sử nhìn sang Lai đô tổng binh sứ gật đầu ra hiệu, Lai đô tổng liền hiểu ý bước lên một bước cúi đầu bẩm báo:
- Bẩm bệ hạ thần có chuyện muốn tâu.

Hoàng thượng gật đầu vẫy tay nói:
- Lai khanh cứ nói.

Lai đô tổng liền ngẩng đầu nói:
- Tình trạng nơi biên cương đang gặp khó khăn vì bị Tiêu quốc thừa cơ tấn công.

Lai đô tổng liền nói tiếp:
- Là vì có người không làm tròn cương vị của mình, tự ý đem quân rời khỏi vị trí vốn có của nó, khiến cho địch có cơ hội tập kích biên cương Tây Đô gây thương vong cho bá tánh.

Hoàng thượng nghe vây liền tức giận nói:
- Lý nào lại vậy?.

Hạ tướng quân nghe vậy biết ngay đại hoạ ập đến liền quỳ xuống báo:
- Là tội thần tắc trách, vì hay tin tiên đế sắp quy tiên nên lần sau cùng thần muốn tam quân cùng cung tiễn tiên đế.

Hoàng thượng nổi trận lôi đình đập vào long ngai nói:
- Làm càng, đúng là làm càng mà.

Túc Doãn hoàng tử biết ngay đây là họ muốn cắn chặt không buông nên bước lên nói:
- Bẩm hoàng thượng, việc này do thần làm chủ, Hạ tướng quân chỉ nghe lệnh mà làm.

Hứa thái sử nhìn thấy Túc Doãn hoàng tử ra mặt thay Hạ tướng quân liền ngước nhìn hoàng thượng rồi mỉm cười đắc ý, hoàng thượng liền nghiêm mặt hỏi Túc Doãn hoàng tử:
- Là chủ ý của ngươi.

Túc Doãn hoàng tử gật đầu ngay lúc đó Hạ tướng quân quỳ gối cúi đầu nói:
- Bẩm hoàng thượng toàn bộ việc này đều không liên quan đến Túc Doãn hoàng tử, đều là lỗi của thần xin bệ hạ trách phạt.

Hứa thái sử chỉ đứng bên mỉm cười xem kịch, tự thấy vẫn chưa đủ đặc sắc liền nhìn sang Lai đô tổng, ngay lập tức hắn bồi thêm vào vài câu như đổ dầu vào lửa hắn nói:
- Tiên đế vừa quy tiên đã đem binh đóng sẵn ngoài cổng thành, này chẳng khác nào muốn đoạt chính.


Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía Lai đô tổng, Dương tướng quân lập tức đứng ra chỉ tay về phía Lai đô tổng mắng lớn:
- Hồ ngôn loạn ngữ đúng là cưỡng từ đoạt lý mà.

Hạ tướng quân uất ức nói:
- Thần cả đời quang minh lỗi lạc, trung thành với quân vương, tận trung với xã tắc, nhật nguyệt soi chiếu, tự thấy không thẹn với lòng, xin bệ hạ chớ nghe những kẻ hoa ngôn xảo ngữ.

Lai đô tổng tức giận hỏi:
- Ý tướng quân nói ta là kẻ hoa ngôn xảo ngữ sao?
Hạ tướng quân nghiêm nghị nói:
- Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc.

Lai đô tổng nghe vậy càng tức tối hơn liền muốn phân cao thấp, hoàng thượng thấy thế liền bảo:
- Đủ rồi.

Bỗng chốc cả đại điện im phăng phắc không một tiếng động, Hứa thái sử tự thấy không sự việc có chiều hướng không ổn liền nghĩ trong lòng:
- Quả không ngoa khi nói hắn là cánh tay phải của tiên hoàng, lần này không diệt được ngươi là do số ngươi chưa tận.

Nghĩ xong Hứa thái sử bước lên giảng hoà nói:
- Chuyện này thần nghĩ có thể chỉ là hiểu lầm thôi, sự trung thành của Hạ tướng quân với tiên hoàng thì ai nấy đều hiểu và thấy rõ, nên thần cũng tin ngài ấy không thể nào làm nên những chuyện như thế, xin bệ hạ suy xét kĩ càng tránh trách lầm trung thần.

Hoàng thượng nhìn thấy tình hình căng thẳng, nghĩ lại hoàn cảnh bản thân vừa mới đăng ngôi nếu có xung đột với vị trung thần này ắt không phải chuyện tốt, nên đành mắt nhắm mắt mở bỏ qua nói:
- Được chuyện này trẫm sẽ không truy cứu nữa thế nhưng tội chết có thể miễn nhưng tội chết khó tha, vì sự tắc trách của khanh mà bá tánh Tây Đô thương tổn không ít, thân là đại tướng quân, biết pháp phạm pháp nhất định phải xử theo quân pháp, xử phạt đánh ba mươi trượng, khanh có ý kiến gì không.

Hạ tướng quân nghe vậy liền hiểu được hoàng thượng cũng đã giơ cao đánh khẽ liền nói:
- Tạ bệ hạ khoan hồng, thần tâm phục khẩu phục.

Hoàng thượng nghe vậy liền nói:
- Được, người đâu mau chấp hành.

Vừa dứt lời hai tên binh lính canh cửa liền chạy vào mỗi người cầm theo một cây trượng gỗ dài, bắt đầu áp người ông xuống mặt đất bắt đầu thi hành hình phạt, Hạ tướng quân nghiến chặt răng, tay ghì chặt không kêu rên lấy một tiếng, hai tên binh lính nhìn thấy vậy dù thương xót nhưng cũng khó lòng trái lệnh vua, Hứa thái sử và Lai đô tổng nhìn nhau cười khẩy, ba mươi trượng được chấp hành xong, hoàng thượng thấy vậy liền cho bãi triều.

.