Sáng hôm sau, mặt trời đã mọc, Chấn Long cũng đã tỉnh, từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Ninh Tuyết đang ngủ gục trên giường, nắm chặt bàn tay của mình, Chấn Long nở nụ cười ấm áp lẳng lặng đưa mắt ngắm nhìn dáng vẻ bình yên khi ngủ Ninh Tuyết.
Những tia nắng dần le lói chiếu rọi khắp phòng, những vệt nắng đầu tiên soi rọi đến gương mặt của Ninh Tuyết, thấy vậy Chấn Long ngay lập tức định xoay người dùng bàn tay còn lại che chắn vệt nắng đó, nhưng chẳng may trong lúc nhanh tay xoay người vô tình Chấn Long quên bẽn mình đang bị thương, đau nhói lên một cái khiến Chấn Long bất ngờ xuyến xao một tiếng, Chấn Long khựng lại tay chống xuống giường, mặt sát mặt khiến Ninh Tuyết tỉnh dậy.
Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy gương mặt Chấn Long đang áp gần kề mình, bất ngờ Ninh Tuyết thụt lùi lại ngồi thẳng người lên, ngượng ngùng chỉnh lại đầu tóc, Chấn Long cũng e thẹn lắp bắp giải thích: .
- Là vì..
vì khi nảy..
ta..
à không phải ta..
là vì vệt nắng...à không..ý ta là..
Nhìn thấy dáng vẻ bối rối của Chấn Long, Ninh Tuyết che miệng mỉm cười, nhìn dáng vẻ dịu dàng của Ninh Tuyết, Chấn Long nhìn đến ngẩn người tim đập mạnh, Ninh Tuyết nhìn Chấn Long nói:
- Chấn Long huynh vẫn chưa thể cử động được đâu, nằm nghĩ ngơi đi.
Chấn Long nghe Ninh Tuyết gọi tên mình giật mình nghi ngờ bản thân mình nghe nhầm nên hỏi lại:
- Muội...!muội vừa gọi ta là gì cơ?
Ninh Tuyết thẹn thùng nhanh chóng chữa miệng nói:
- Muội ra nhờ hạ nhân nấu chút cháo cho huynh.
Nói xong Chấn Long nằm trên giường chưa kịp đáp lại Ninh Tuyết quay người chạy ngay ra khỏi phòng, Chấn Long cúi đầu nở nụ cười trong lòng mừng rỡ thầm nghĩ:
- Xem ra vết thương này cũng rất xứng đáng… Ninh Tuyết à.
Cháo nấu xong Ninh Tuyết lập tức bưng vào, Chấn Long tự giác đưa tay cầm lấy bát cháo nhưng ngay lập tức Ninh Tuyết thụt tay lại khiến Chấn Long bất ngờ mà trơ mắt nhìn, Ninh Tuyết nhẹ nhàng ngồi xuống giường rồi rất tỉ mỉ từng muỗng từng muỗng bón cho Chấn Long miệng còn nói:
- Aaaaaa...
Ninh Tuyết đưa Chấn Long từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, được chứng kiến nét mặt dịu dàng của Ninh Tuyết, Chấn Long không kiềm được lòng mà liền trêu chọc nói:
- Khi không ân cần liệu… trong bát cháo có độc không đấy.
Nếu như với tính khí ngày thường của Ninh Tuyết nhất định sẽ liều sống liều chết với Chấn Long nhưng là Ninh Tuyết của bây giờ, không những không phát cáu mà còn cực kì dịu dàng nói:
- Cháo sẽ nguội mất huynh mau há miệng ra nào.
Chấn Long lần nữa ngẩn người trước Ninh Tuyết, tự thấy mình đã chiếm thế thượng phong nên liền cao ngạo đắc ý lên giọng nói:
- Được, mau đút mau lên, ông đây đói rồi.
Ninh Tuyết nghe vậy liền chau mày lườm một cái khiến Chấn Long giật mình toát đầy mồ hôi lập tức chuyển sang gương mặt đáng thương luôn miệng chữa miệng nói:
- Không phải ta muốn vậy đâu… nhưng vì vết thương đau quá ta không thể tự ăn được.
Nghe vậy Ninh Tuyết cũng không nói gì thêm mà tận tâm đút từng muỗng cháo cho Chấn Long, một lát sau Hạ phu nhân bước vào phòng cầm trên tay bát thuốc, Chấn Long đưa mắt ngơ ngác nhìn, Ninh Tuyết buông bát cháo xuống đứng dậy cầm bát thuốc và nói:
- Đây là mẫu thân ta.
Chấn Long bất ngờ liền định hành lễ, thấy vậy Hạ phu nhân nói:
- Không cần đa lễ, cậu đã cứu Ninh Tuyết nhà ta thì xem như là ân nhân của gia đình ta rồi.
Chấn Long vẫn ngẩn người nhìn chằm chằm Hạ phu nhân rồi nói:
- Hóa ra Ninh Tuyết là được kế thừa nhan sắc khuynh thành của phu nhân đây.
Hạ phu nhân được khen liền che miệng mỉm cười nói:
- Khiến cậu chê cười rồi, ta dù sao cũng chỉ là phu nhân tướng quân, e sợ bản thân không xứng với bốn chữ “ nhan sắc khuynh thành” ấy.
Chấn Long nhìn thấy nụ cười phúc hậu nhân từ của phu nhân, kích động quay người liền nói:
- Phu nhân đây tất nhiên xứng.
Quay người chốc lại đụng trúng vết thương, Ninh Tuyết lập tức chạy lại đỡ Chấn Long, Hạ phu nhân thấy vậy liền nói:
- Từ từ thôi… cậu cứ nghĩ ngơi đi ta không phiền nữa… cậu là ân nhân của Hạ gia nếu cần gì cứ bảo với Ninh Tuyết.
Nói xong Hạ phu nhân quay sang nói với Ninh Tuyết:
- Chăm sóc tốt cho Triệu tiểu lang quân.
Ninh Tuyết gật gật đầu, Chấn Long nghe vậy liền nói:
- Đa tạ phu nhân…
Hạ phu nhân nở nụ cười gật gật đầu nói:
- Việc nên làm, cậu cứ an tâm mà tịnh dưỡng, ta ra ngoài trước.
Chấn Long liền đáp:
- Xin tiễn phu nhân.
Uống xong bát thuốc Chấn Long nghĩ ngơi, cứ thấy ngày qua ngày.
Nhờ vào sự chăm sóc tận tâm của Ninh Tuyết, vết thương của Chấn Long cũng mau chóng hồi phục, một tuần trôi qua vết thương gần như đã lành, Chấn Long đã cử động hai tay được, đi lại như thương, Ninh Tuyết vui vẻ đi thông báo cho phụ thân biết chuyện này, Hạ tướng quân gật gật đầu nói với Ninh Tuyết:
- Tuyết Nhi hôm nay con cùng vài hạ nhân ra ngoài mua ít cá thịt tươi ngon về, ta muốn chiêu đãi cậu ấy một bữa thực ngon xem như tạ lễ vì đã cứu ái nữ của ta.
Ninh Tuyết đưa mắt nhìn Hạ tướng quân hỏi:
- Phụ thân không trách con sao?
Hạ tướng quân mỉm cười nói:
- Đương nhiên là không rồi, ái nữ của ta, ta thương còn không hết sao nỡ trách con.
Hạ phu nhân ngồi cạnh nghe vậy liền mỉm cười nói:
- Con còn không mau đi đi, đi nhanh về sớm.
Ninh Tuyết gật đầu rồi cùng vài hạ nhân ra chợ, ở đây Hạ tướng quân nhìn Hạ phu nhân rồi nói:
- Ninh Tuyết về lập tức thông báo cho ta biết.
Hạ phụ nhân gật đầu nói:
- Thiếp biết rồi, nhưng tướng quân...dù sao đi nữa cậu ấy cũng đã xả thân cứu Ninh Tuyết, người đừng khó cậu ấy.
Hạ tướng quân nghiêm mặt nói:
- Ta tự có dự liệu, phu nhân không cần quá lo lắng.
Nói xong Hạ tướng quân bước đến của phòng nơi Chấn Long đang ở, từ tốn gõ cửa, từ bên trong Chấn Long nói:
- Hạ tướng quân mời người vào.
Hạ tướng quân nghiêm trang bước vào hỏi:
- Sao cậu biết người đến sẽ là ta?
Chấn Long chắp hai tai lại cúi người hành lễ nói:
- Bước chân dõng dạc, hiên ngang, lại mạnh mẽ như vậy ngoài Hạ tướng quân ra e rằng chẳng được mấy ai.
Hạ tướng quân đưa tay đỡ hai tay của Chấn Long lại nói:
- Không cần đa lễ như vậy, tuy ta và cậu đứng hai chiến tuyền khác nhau, như nếu so về bối phận ta còn kém cậu một bậc, cậu thấy đúng không, thái tử Tiêu Chấn Long.
Chấn Long thẳng người nhìn Hạ tướng quân nói:
- Chính vì chúng ta đứng ở hai chiến tuyến mà người vẫn sẵn sàng ra tay cứu giúp, càng khiến ta xem trọng ngài hơn, cái bái này người đáng nhận.
Hạ tướng quân mỉm cười hỏi:
- Chắc cậu cũng biết lí do hôm nay ta đến tận đây đúng không?
Chấn Long tinh ý mỉm cười nói:
- Những lời nói dối ắt hẳn chẳng thể qua mắt được tướng quân đây, chi bằng ta tự nói rõ ra vậy.
Hạ tướng quân mỉm cười bước đến bàn trà ngay giữa phòng, chậm rãi rót hai ly trà rồi đưa tay mời Chấn Long ngồi xuống rồi nói:
- Ta đã điệu Ninh Tuyết ly phủ, chúng ta có thể từ từ vừa uống vừa nói chuyện.
Chấn Long bước đến ngồi rồi nói:
- Quả là tác phong của một đại tướng quân, luôn an bày mọi thứ chu toàn như vậy, bái phục, bái phục.
Hạ tướng quân khiêm tốn nói:
- Điện hạ quá khen rồi, trên chiến trường chúng ta không ít lần chạm trán nhau, nhưng vẫn bất phân thắng bại nay may mắn lại được diện kiến, ở trong hoàn cảnh như thế mà người vẫn có thần thái trầm tĩnh, quyết đoán như vậy đủ thấy rõ người là một văn võ toàn tài.
Chấn Long mỉm cười nói:
- Hạ tướng quân người quá khen rồi.
Hạ tướng quân gật đầu rồi nghiêm mặt nói:
- Nay ta đến đây chắc cậu cũng biết rõ nguyên nhân là gì rồi.
Chấn Long cầm ly trà trên tay lắc nhẹ đung đưa ly trà nói :
- Ta thừa nhận là ý định ban đầu khi ta tiếp cận Ninh Tuyết là vì muốn thăm dò ngài, rồi sau đó sẽ rời đi thế nhưng…
Hạ tướng quân nghe vậy cầm ly trà trên tay nhấp một ngụm liền hỏi:
- Nhưng sự việc lại không đúng như kế hoạch của cậu?
Chấn Long cúi đầu nhìn ly trà trên tay mỉm cười gật gật đầu không đáp, Hạ tướng quân ngước mặt lên trần nhà nói:
- Ta hoàn toàn có thể nhìn ra tâm ý của Ninh Tuyết đối với cậu, cậu cũng vì Ninh Tuyết mà suýt mạng cũng không còn, thế nhưng cậu có từng nghĩ qua kết quả của cả hai chưa, hai người là người của hai thế giới hoàn toàn không thể dung hoà được huống hồ chi giờ đây thời thế đang loạn lạc ngộ nhỡ kẻ xấu hay tin tiểu nữ có quan hệ mật thiết với thái tử nước Tiêu thì chẳng phải đây sẽ là cơ hội cho họ nhằm vào Hạ gia sao.
Nụ cười của Chấn Long vụt tắt, hiện rõ vẻ mặt u sầu, suy nghĩ hồi lâu, Chấn Long ngước mặt đưa mắt ra ngoài khung cửa sổ ngắm nhìn những bông hoa đang rơi xuống, thở dài một tiếng nói:
- Hoa nở là hữu tình, hoa rơi là vô ý, Hạ tướng quân xin ngài yên tâm ta biết mình nên làm gì.
Hạ tướng quân nhấp cạn ly trà rồi đứng lên mỉm cười nói:
- Đa tạ Tiêu thái tử đã hiểu cho nổi lòng của người làm phụ mẫu như ta.
Chấn Long cúi đầu nói:
- Hạ tướng quân tuy ta chỉ là người ngoài, những vẫn muốn nói thêm một câu, Túc Hoành từ lâu đã có ý giết vua đoạt ngôi, Hạ tướng quân nên cẩn trọng đề phòng.
Hạ tướng quân nhìn thẳng vào đôi mắt nghiêm nghị của Chấn Long rồi nói:
- Tiêu hoàng đế có một được một vị thái tử đầu đội trời chân đạp đất quang minh lỗi lạc như thế là phúc của bá tánh Tiêu quốc.
Nói xong Hạ tướng quân rót đầy ly trà trên bàn rồi cầm lên nói:
- Ly trà này xem như là cảm tạ ân cứu mạng của cậu đối với Ninh Tuyết, sau này gặp nhau nơi chiến trường, cậu không cần nhân nhượng.
Vừa dứt lời Hạ tướng quân uống cạn ly trà rồi quay người đi, Chấn Long theo ra tiễn Hạ tướng quân, người vừa rời đi thì từ xa Chấn Long đã nhìn thấy Ninh Tuyết đang hớn hớ chạy đến, nụ cười ấm áp như những tia nắng, vẻ mặt háo hức ấy, Chấn Long ngậm ngùi khắc ghi những dáng vẻ ấy vào tận sâu đáy lòng..