Vong Xuyên Tam Kiếp Một Bỉ Ngạn

Chương 51: Lần Thứ Hai Chạm Trán






Nói xong Ninh Tuyết quay lưng bước vội đi, An Thành không kịp kêu Ninh Tuyết lại, Minh Nguyệt thấy vậy trong lòng vui vẻ mà vẫy tay tạm biệt Ninh Tuyết rồi quay đầu ngước nhìn An Thành ngại ngùng nói:
- Hạ tiểu nương tử đúng là một tiểu nương tử tốt thấu hiểu tâm ý của người khác, thảo nào lại được Dương tiểu lang quân mến mộ như vậy.

An Thành biết rõ câu nói ấy hàm ý chẳng mấy tốt lành nên chẳng nói thêm lời nào, An Thành trong lòng vạn phần hụt hẫng mà đứng nhìn về hướng bóng lưng đang rời đi của Ninh Tuyết, Minh Nguyệt đứng bên cạnh chứng kiến ánh mắt của An Thành từ đầu đến cuối không hề rời khỏi Ninh Tuyết trong lòng có chút khó chịu nói:
- Dương tiểu lang quân chúng ta cũng đi thôi.

An Thành vẫn mãi mê dõi theo Ninh Tuyết mà không hề nghe thấy những lời Minh Nguyệt nói, nhìn thấy An Thành lơ đãng không nghe nên liền ghì giọng nói:
- Dương tiểu lang quân!
Lúc này đây An Thành mới nghe Minh Nguyệt gọi mình liền bửng tỉnh lại rồi quay đầu nhìn sang Minh Nguyệt rồi nói:
- Ta nghe đây, Hứa tiểu nương tử.

Minh Nguyệt lập tức chuyển sang vẻ mặt dịu dàng đằm thắm nói:
- Dương tiểu lang quân, chúng ta đi thôi nào.

Dương Thành vốn dĩ không có cơ hội phản kháng, chỉ còn như cá nằm yên trên thớt mặc cho Minh Nguyệt tùy ý mổ xẻ, thế là Minh Nguyệt nhất nhất kéo An Thành rời đi bỏ lại một mình Ninh Tuyết đi dạo phố phường, trước nay đi đâu cũng có An Thành bên cạnh nay tay chân ruột thịt của mình bị người khác chặt đi rồi nên trong lòng khong tránh khỏi có chút ủ rũ, một mình dạo phố quá buồn chán Ninh Tuyết hết ngó đông rồi lại ngó tây, hết nhìn quầy hàng này thì ngó sang quầy hàng khác.


Đột nhiên nhìn thấy ở phía xa người người ùa vào tấp nập náo nhiệt vô cùng, thấy vậy Ninh Tuyết cũng chạy vội đến xem, thì ra là lễ hội thi bắn cung, sẽ có bốn người cùng thi nhau bắn ba lần xem xem điểm ai thấp nhất sẽ bị loại và người có số điểm cao nhất sẽ là người chiến thắng.

Mới đây chỉ mới có hai người tham gia, họ đều là những tiểu lang quân tướng mạo phi phàm, danh tiếng vang khắp thành đều được không ít giai nhân ái mộ, Phùng tài hoa uyên bác, còn người kia Trương lang quân văn thao võ lược nhưng tính cách hơi lập dị, người tổ chức hô to:
- Còn hai vị trí nữa không biết còn lang quân nào muốn thử tài không?
Ninh Tuyết mỉm cười bước tới hỏi:
- Tiểu nữ mạn phép muốn được học hỏi đôi chút từ các vị tiểu lang quân đây! không biết các vị có thấy ngại không?
Người tổ chức bất ngờ nhìn Ninh Tuyết, rồi hỏi:
- Tiểu nương tử cũng biết…
Ninh Tuyết hiểu ngay ý của người tổ chức liền đáp:
- Tiểu nữ… chỉ muốn góp vui để học hỏi thêm thôi.

Người tổ chức nghe vậy liền gật đầu rồi nhìn sang những người khác xem xem thái độ của họ như thế nào, Ninh Tuyết thấy vậy liền mỉm cười nói:
- Tiểu nữ to gan múa rìu qua mắt thợ là vì mong có thể học hỏi được chút ít tài nghệ từ các vị tiểu lang quân đây… thì tốt biết mấy.

Những giai nhân xung quanh liền bàn tán chỉ chỏ này nọ, người tổ chức do dự hồi lâu không biết quyết định ra sao, nên đành trực tiếp hỏi ý của vị lang quân kia xem sao, nhìn thấy tướng mạo kiều diễm của Ninh Tuyết, một người bị mê muội lập tức đồng ý, còn hữu lễ nói:
- Tại hạ Phùng Đình Viễn, kính mong tiểu nương tử nương tay cho.

Ninh Tuyết mỉm cười đáp lễ nói:
- Phùng lang quân khiêm tốn quá rồi, ta mới là người mong lang quân khiếm nhường cho.

Người tổ chức thấy vậy liền hỏi:
- Không biết nên xưng hô tiểu nương tử ra sao?
Ninh Tuyết hành lễ nhún người nhẹ rồi đáp:
- Hạ Ninh Tuyết.

Nghe danh mọi người liền nhận ra ngay, người tổ chức cười phá lên rồi nói:
- Hoá ra là Hạ tiểu nương tử của Hạ tướng quân… nghe danh đã lâu.

Phùng lang quân nghe đến tên của Ninh Tuyết liền ngước nhìn không rời mắt, miệng lẩm bẩm nói:

- Hạ.

… Ninh! Tuyết.

Nói xong, người tổ chức hô to:
- Còn một vị trí nữa, không biết còn tiểu lang quân nào có hứng thú không?
Vừa dứt lời từ phía xa bước đến một vị lang quân đứng vào vị trí, người tổ chức thấy vậy liền hỏi:
- Tiểu lang quân! đây là! muốn tham gia.

Nhìn thấy tướng mạo của người này, tất cả giai nhân đứng quanh liền hồn xiêu phách lạc, xỉu lên xỉu xuống, Phùng lang quân khi nảy và hai vị kia ngay lập tức bị hào quang của người này lấn áp, người này ngước mắt nhìn rồi mỉm cười gật đầu, người tổ chức hỏi:
- Không biết nên xưng hô như thế nào với tiểu lang quân đây?
Người này mỉm cười nói:
- Ta họ Triệu.

Người tổ chức ngay lập tức mỉm cười rồi nói:
- Vâng Triệu tiểu lang quân.

Người này nhìn sang Ninh Tuyết gật đầu chào, Ninh Tuyết nhìn phát nhận ra ngay là người hôm trước gặp ở lễ hội, nhớ lại lần đó thua thảm hại trước người đó, cơn giận của Ninh Tuyết nổi lên, không thèm nhìn đáp trả, Ninh Tuyết xếch mặt một phát rồi lập tức quay mặt đi, Triệu lang quân không những không chấp nhất mà còn khẽ nhoẻn miệng cười.

Cuộc thi bắt đầu, người tổ chức hô to tên từng người đi bắn đợt một, Phùng Đình Viễn bắn trước ba lần, người tổ chức hô tô số điểm :
- Phùng lang quân điểm là tám, tám và chín, tổng hai mươi lăm, chúc mừng Phùng lang quân.

Phùng lang quân gật gật đầu mặt hơi buồn đứng sang một bên, người tổ chức hô to:
- Người thứ hai xin mời Trương lang quân.

Trương lang quân dáng đứng hiên ngang, cầm cung giương cao, ánh mắt đầy sát khí hướng về tấm bia, bắn ba phát liền, ba mũi tên khiến cho Ninh Tuyết tròn xoe mắt nhìn, người tổ chức hô to:
- Chúc mừng Trương lang quân điểm của người là chín, mười, mười tổng là hai mươi chín.

Nghe đến số điểm ai nấy đều thán phục, người tổ chức lại hô to người kế tiếp:
- Xin mời Triệu tiểu lang quân.


Triệu tiểu lang quân người đứng thẳng tắp, ngẩng đầu giương cao cung, nhắm chuẩn xác, Ninh Tuyết nhìn thấy dáng vẻ của tên này liền suy nghĩ trong bụng:
- Tên nay cũng rất ra dáng đấy chứ.

Một chốc sau từng mũi từng mũi được bắn ra, tất cả mọi người bất ngờ với điểm số của Triều tiểu lang quân, người tổ chức hô to:
- Triệu tiểu lang quân điểm là mười, chín, mười tổng hai mươi chín, chúc mừng tiểu lang quân.

Tất cả nữ nhân xung quanh đều đổ mắt về phía Triệu tiểu lang quân này, Ninh Tuyết liếc nhìn một cái nhếch mép môi lòng nghĩ:
- Dáng vẻ kiêu ngạo của hắn nhìn thực đáng ghét, lần này tuyệt không thể thua hắn được.

Người tổ chức lập tức kêu tên Ninh Tuyết vào vị trí, Ninh Tuyết cầm cung trên tay, lóng ngóng lắp tên vào cung, từ phía sau nghe thấy một nữ nhân bên ngoài xì xào nói:
- Một nữ nhi mà lại xuất đầu lộ diện nơi phố xá như thế thực chẳng ra sao cả, chả biết Hạ gia quản giáo cô ta sao nữa.

Ninh Tuyết khựng người lại cúi đầu suy nghĩ, Triệu lang quân bước đến cạnh bên nói nhỏ:
- Đừng để ý đến lời của họ, cứ tập trung vào việc mình muốn và cần làm là được, cố gắng hết sức, lấy thành tích để chứng minh cho họ xem.

Nghe vậy, Ninh Tuyết bỏ ngoài tai những lời nói công kích ấy, nhắm hai mắt lại hít một hơi thực sâu, chấn tỉnh lại mở mắt ra Ninh Tuyết lập tức đứng vào vị trí tư thế thẳng người giơ cao cung lên kéo căng dây, nhắm chuẩn vào bia bắn, một phát rồi hai phát đến phát thứ ba, màn bắn cung cửa Ninh Tuyết hoàn thành, các giai nhân nhìn thấy tấm bia và số điểm Ninh Tuyết đạt được đều hết sức bất ngờ, người tổ chức hô to số điểm của Ninh Tuyết:
- Hạ tiểu nương tử điểm số là mười, mười, mười tròn ba mươi điểm, chúc mừng chúc mừng.

Nghe vậy Ninh Tuyết vui mừng nhảy búng người lên vừa quay sang thì nhìn thấy Triều đang nhìn mình, Ninh Tuyết bình tĩnh lại nghiêm mặt hữu lễ nói:
- Các vị lang quân khiêm nhường rồi.

Tên Trương lang quân khi nảy thấy vậy bực tức quay mặt rời đi, người tổ chức trao phần thưởng cho Ninh Tuyết, lại là một cái kết đồng tâm, nhìn kĩ lại thì y hệt cái kết đồng tâm đeo trên người Triệu lang quân.

.