Cả hai đến lễ hội tham quan, trong đó có rất nhiều khu trò chơi được phân nhỏ ra, nếu thích văn thì có thể đến nghe thơ đối liễn, nếu muốn thử võ có thể đến khu xạ tiễn, đấu đài.
Ninh Tuyết bị sự nhộn nhịp của lễ hội thu hút không chần chừ mà hoà nhập nhanh chóng.
Vừa bước đến cổng hội cả hai nhanh chạy ngay đến khu đối liễn, ở đây hội tụ đủ các tiểu lang quân cùng tiểu nương tử danh gia vọng tộc.
Lần lượt những câu đối sẽ được đưa ra và ai đối được sẽ được phần thưởng, câu đầu tiên “ Ngàn lần như ý - vạn sự như mơ”, Ninh Tuyết đứng bên dưới lặng lẽ quan sát rồi nói:
- Triệu sự bất ngờ - tỷ lần hạnh phúc.
Một lát sau một tiểu nương tử đúng gần đó nói to:
- Triệu sự bất ngờ - tỷ lần hạnh phúc.
An Thành đứng bên cạnh bất ngờ nhìn Ninh Tuyết, Ninh Tuyết chỉ cười đáp lễ, câu trả lời đúng tiểu nương tử đó được một phần thưởng nhỏ là một túi thơm nhỏ nhắn.
Câu thứ hai nhanh chóng được đề ra” Vạn đoá hoa tươi khoe sắc “, An Thành nhìn sang Ninh Tuyết hỏi:
- Câu này thì sao?
Ninh Tuyết mỉm cười ghé vào tai An Thành nói nhỏ.
- Nghìn bài thơ thấm đượm hương.
An Thành nghe xong liền hô to câu đối đó, đáp án chính xác An Thành được nhận một túi hương nhỏ, ngay lập tức An Thành bị trưởng quầy nhận ra liền hỏi:
- Người có phải là Dương An Thành, là tiểu lang quân của Dương Hùng tướng quân .
Bị nhận ra Ninh Tuyết hết hồn quay người đi nép vào vai người bên cạnh tránh để bị nhận diện, An Thành giật nẩy mình lập tức quay sang nhìn Ninh Tuyết định cầu cứu nhưng khi vừa quay sang thì đã thấy Ninh Tuyết cũng đã quay đi trốn tránh, An Thành mặt biến sắc đưa tay kéo kéo tay áo Ninh Tuyết ra ám hiệu, Ninh Tuyết không dám quay đầu lại nhìn liền hất tay của An Thành ra.
An Thành trong lòng không ngừng mắng chửi, miệng lắp bắp nói:
- Muội… không lẽ muội không có nghĩa khí đến vậy sao?
Ninh Tuyết cúi đầu khẽ giải thích nói:
- Muội cũng không muốn đâu… nếu chuyện muội trốn ra ngoài chơi lọt đến tai phụ thân… thì mười cái mạng này của muội cũng không gánh vác nổi đâu.
Trong lúc đó thì những nữ nương chung quanh bắt đầu bủa vây An Thành, thấy vậy An Thành cũng đơ người nhìn xung quanh mỉm cười gật đầu, những tiểu nương tử xung quanh ấy cũng vì ngưỡng mộ danh tiếng của Dương An Thành nên cũng nhanh chóng ùa đến người chào hỏi người gật đầu e thẹn mỉm cười, trong chốc lát An Thành đã bị bao vây.
Ninh Tuyết đứng cạnh bên vừa định giúp đỡ thì từ phía sau một tiểu nương tử đã chen vào đẩy hết những tiểu nương tử kia ra rồi bước đến trước mặt An Thành, chứng kiến sự bạo dạn ấy An Thành cũng ngẩn người nhìn, nhìn thấy An Thành nhìn mình tiểu nương tử ấy lập tức thu mình lại e dè mà hành lễ rồi nói:
- Dương lang quân chúng ta không hẹn mà gặp tại đây đứng thực là có duyên.
An Thành vừa nhìn thì đã nhận ra mỹ nữ trước mặt mình là ai nên cũng hữu lễ đáp lại:
- Tại hạ chỉ vô tình đi ngang qua đây thấy lễ hội náo nhiệt nên ghé vào xem sao.
Thì ra đó là Hứa tiểu nương tử Hứa Minh Nguyệt của Hứa đô ngự sử Hứa Minh Trạch, cũng là người ái mộ An Thành từ lâu, gia đình hai người họ cũng khá thân thích, Ninh Tuyết thấy vậy chỉ dám lén nhìn, An Thành cố gắng ra hiệu cho Ninh Tuyết là hẹn ở ngoài cổng, Ninh Tuyết hiểu ý liền gật đầu, An Thành vừa quay người bước đi thì bị Minh Nguyệt chặn lại ngay lập tức khiến An Thành bất ngờ, cô ấy hoảng hốt cúi đầu lùi lại vài bước rồi nói:
- Thứ lỗi, là tiểu nữ mạo muội rồi.
An Thành dường như cũng hiểu được tâm ý của Minh Nguyệt nên cũng chỉ cười nói:
- Không sao, không sao.
Nghe vậy Minh Nguyệt trong lòng mừng rỡ mỉm cười nói:
- Nếu Dương lang quân không ngại, có thể cùng tiểu nữ đi dạo một vòng xem hội không.
Ninh Tuyết đứng phía sau nghe vậy trêu ghẹo mỉm cười lấy tay huých huých lưng An Thành ra hiệu cho An Thành đồng ý đi, An Thành nhìn thấy vậy liền quay lại lườm Ninh Tuyết một cái rồi đáp Minh Nguyệt:
- Hứa tiểu nương tử thứ tội, nay trời cũng tối rồi, tại hạ trong người có hơi mệt ta xin mạn phép trước, tiểu nương tử từ từ xem nhưng trời tối đường vắng tiểu nương tử nhớ cẩn trọng… tại hạ xin phép cáo từ.
Nói xong An Thành quay người chạy ngay, Minh Nguyệt không kịp can ngăn, đang trong lúc mỉm cười một tiểu nương tử từ phía sau vô tình va phải Ninh Tuyết khiến Ninh Tuyết mất thăng bằng ngã người về phía trước, một bàn tay giơ ra đỡ Ninh Tuyết lại.
Vừa hoàn hồn Ninh Tuyết liền ngước mặt lên nhìn, trước mắt Ninh Tuyết là một gương mặt thiên tài, từng đường nét vô cùng thanh thoát, vầng trán cao ráo, sống mũi cao thẳng tắp, đôi mắt to tròn trong sáng, thần sắc nghiêm nghị, không kiềm chế được suy nghĩ:
- Tuyệt tác… đúng là tuyệt tác mà.
Trong lúc Ninh Tuyết đang ngơ người nhìn không chớp mắt thì người đó nghiêm giọng hỏi:
- Không biết...!tiểu nương tử đã ngắm nhìn đủ chưa?
Nghe những lời nói như thế khiến Ninh Tuyết tuột hứng ngay lập tức, đứng vững lại bĩu môi cộc lốc hành lễ rồi nói:
- Đa tạ tiểu lang quân đây đã ra tay giúp đỡ.
Người đó không trả lời thêm lời nào chỉ quay người đi, Ninh Tuyết vỡ mộng hướng mắt lườm bóng lưng người đó một cái rồi thầm nghĩ trong bụng:
- Úiiii cái nết...!chẳng ra làm sao...!đánh chết cái đẹp rồi.
Người đó dường như nghe được tiếng lòng của Ninh Tuyết liền quay sang nhìn chằm chằm, Ninh Tuyết chột dạ liền mỉm cười đáp lại như không có chuyện gì thế nhưng vừa quay người đi Ninh Tuyết liền nói nhỏ trong miệng:
- Mình còn chưa kịp nói thành lời, không lẽ hắn nghe được sao?
Nói xong Ninh Tuyết lại tiếp tục đối liễn mà quên bén An Thành, câu đối tiếp theo đối bốn chữ :” Bách thuận vi phúc “, Ninh Tuyết lại cười vừa định hô to, thì bên cạnh đã có người giành trước:
- Lục hợp đồng xuân.
Câu trả lời của người đó như tiếng sét đánh ngang tai khiến Ninh Tuyết chết lặng chỉ biết hướng mắt nhìn kẻ đã dám giành miếng ăn của mình, hoá ra là người khi nảy đã đỡ mình, Ninh Tuyết thầm nghĩ:
- Lại là hắn.
Kẻ đó nghênh mặt kênh kiệu mà nhìn Ninh Tuyết, dù trong lòng tức tối nhưng Ninh Tuyết chỉ cười cười rồi đưa tay ra hiệu mời nhận quà thưởng, câu đố năm chữ thứ hai được đề ra, Ninh Tuyết nuốt cục tức tự dặn lòng:
- Lần này nhất định phải cố lên, quyết phải giành cho được cái túi thơm màu hồng xinh xắn ấy.
Câu thứ hai “ Sàng tiền minh nguyệt quang, nghi thị địa thượng sương”, không do dự Ninh Tuyết hô to, nhưng lại vẫn không kịp vẫn bị người đó giành trước:
- Cử đầu vọng minh nguyệt, đê đầu tư cố hương.
Ninh Tuyết tức đến máu dồn lên tận não nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi kiềm chế, người đó bước đến nhận phần thưởng rồi quay đầu lướt ngang Ninh Tuyết, bỗng hắn khựng người lại cầm trên tay túi hương nghênh mặt nói:
- Nếu tiểu nương tử muốn...!ta có thể nhường cho một cái.
Ninh Tuyết dù tức tối đến mức nghiến chặt răng nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh mà mỉm cười nhún người hữu lễ nói:
- Vô công bất thụ lộc, đa tạ tiểu lang quân có lòng, những thứ tự mình giành được mới có ý nghĩa chứ, người thấy có đúng?
Người đó nghe vậy liền gật đầu thái độ giễu cợt, Ninh Tuyết chả buồn quan tâm mà quay đầu thầm mắng chửi:
- Tên ngạo mạng đáng chết, ta không tin ta cứ thua ngươi mãi.
Chửi xong Ninh Tuyết lại tập trung cho câu đối tiếp theo “ Phúc lai miên thế trạch”, vì mãi miết lo bận tâm thái độ của người đó nên câu đối đã bị một tiểu nương tử khác đối trước “ lộc mãn trấn gia thanh “, người đó thấy vậy liền nhếch môi cười không nói gì thêm, Ninh Tuyết phát hỏa mà ghì chặt tay híp chặt hai mắt, căm phẫn trong lòng nghĩ:
- Tên đáng ghét tất cả đều là do hắn, gặp phải hắn vận khí của mình bị ảnh hưởng không ít mà.
Cứ mãi lo tranh qua tranh lại cả hai bỏ lỡ không ít câu, trưởng quầy hô to:
- Câu cuối cùng của câu đối bảy chữ, mọi người tập trung nha.
Nghe thế Ninh Tuyết cũng bỏ qua thù vặt để tập trung cho câu đối cuối cùng này, trưởng quầy ra đề “ Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên, giang phong ngư hỏa đối sầu miên “, trưởng quầy vừa nói xong Ninh Tuyết không đợi thêm liền chớp lấy thời cơ chạy thẳng lên bục hô to, ngay lúc đó phía sau có người bất ngờ đưa tay kéo Ninh Tuyết lại, trong lúc Ninh Tuyết quay lại nhìn thì người đó lại đáp trước:
- Cô Tô thành ngoại Hàn San tự, Dạ bán chung thanh đáo khách thuyền.
Trưởng quầy cười phá lên rồi hô to:
- Chính xác, vị lang quân này đáp đúng, chúc mừng, chúc mừng vị lang quân này.