Vong Xuyên Tam Kiếp Một Bỉ Ngạn

Chương 34: Lộ Diện






Dứt lời Toàn Phong buông tay Tuệ Nghi ra rồi quay lưng rời đi, Tuệ Nghi nhất quyết nắm chặt lấy cánh tay Toàn Phong khóc lóc van xin nói:
- Đừng đi, huynh không được đi, huynh không thể bỏ rơi ta một mình được.
Toàn Phong bỏ ngoài tay những lời của Tuệ Nghi mà lần nữa thẳng thừng hất văng tay của Tuệ Nghi rồi lạnh lùng quay lưng bỏ đi, Tuệ Nghi ngồi bệt trên nền đất khóc lóc thương tâm nói:
- Toàn Phong ca ca… huynh không được đi...
Giây phút Toàn Phong quay lưng rời đi, lòng Tuệ Nghi đã hóa băng đá gào thét điên loạn khiến cho mọi người xung quanh đều hoang mang, Tuệ Nghi ghì chặt hai tay ánh mắt chứa đầy thù hận hướng về phía bóng lưng của Toàn Phong rồi nghiêm giọng nói:
- Tề… Vương chính cô đã cướp đi Toàn Phong ca ca của ta… ta nhất định bắt cô phải trả giá.
Trong lúc ấy Triều Tống và A Tề đã chuẩn bị xuất binh ra khỏi thành hướng về phía Chu Hỏa, quân đoàn của A Tề mất một ngày một đêm để đến nơi đã định toàn quân cắm lều nghỉ ngơi chuẩn bị cho trận quyết chiến ngày mai.
Triều Tống và A Tề đứng trước sa bàn để bàn bạc đối sách, không có Toàn Phong, A Tề như mất đi cánh tay phải đắc lực vậy, lòng thầm nghĩ:
- Phong ca...
Không để bản thân đắm chìm quá lâu, A Tề lập tức lấy lại tinh thần, trái tim dù đã nát tan nhưng vì bá tánh Thanh Lôi, A Tề quyết định bỏ lại phía sau đoạn tình cảm này cùng với những chấp niệm ngày ấy, trên tất cả cuộc chiến này A Tề vẫn quyết phải thắng.

Ngày hôm sau trời vừa rạng sáng, quân đoàn hai bên nhanh chóng chạm trán nhau trên chiến trường, hai bên chẳng ai chịu thua ai, vì lần thất bại trước Chu Hỏa lần này quyết tâm dốc toàn lực để phục thù rửa hận, đội quân hai bên vung đao hạ kiếm, máu chảy đầu rơi, thương binh vô số, cuộc chiến kéo dài A Tề dù đã thấm mệt nhưng vẫn quyết không bỏ cuộc, trong lúc hai bên giao chiến, quân đội của Chu Hỏa đã âm thầm cho xạ thủ mai phục để ám sát chủ soái A Tề.
Nhân lúc A Tề lơ là xạ thủ liền nắm bắt cơ hội khóa chặt mục tiêu rồi bắn, A Tề lúc này vẫn chưa nhận thấy được nguy hiểm ở ngay phía sau mình mà vẫn toàn lực chống trả quân địch, ngay lúc xạ thủ nhắm chuẩn A Tề chuẩn bị bắn thì Triều Tống phát hiện ra liền hô to:
- A Tề...!cẩn thận...!phía sau.
Nghe vậy A Tề liền ngước mặt lên nhìn thì đã thấy mũi tên sắp tiến gần mình, ngẩn người không phản ứng kịp, ngay chính lúc đó đồng thời từ xa một mũi tên khác lại bay đến đâm thẳng vào mũi tên của xạ thủ khiến cho mũi tên lệch hướng bay ngang qua mặt của A Tề, A Tề thoát được một kiếp, A Tề sửng người mà quay đầu lại nhìn thì từ xa đã thấy phấp phới hình bóng của một người, A Tề trong lòng vừa hoảng sợ nhưng cũng vừa mừng rỡ nước mắt rưng rưng nhoẻn miệng cười nói:
- Phong… ca.
Toàn Phong cởi ngựa xuất hiện như một vị thần cứ thế mà phóng ngựa chạy ngay đến cạnh A Tề, Toàn Phong với tâm trạng đầy hoảng loạn mà hướng mắt quan sát A Tề, không kiềm được mà đưa tay lên rờ má A Tề, tận mắt nhìn thấy người con gái mình yêu bình an vô sự Toàn Phong mới có thể thở phào nhẹ nhõm, A Tề cảm thấy có gì đó không đúng liền tò mò hỏi:
- Không phải...!giờ này...!đáng lẽ huynh phải ở cạnh Hà tiểu nương tử chứ… sao… sao huynh lại đến đây.
Giờ phút này đây trong đầu Toàn Phong chẳng còn chứa đựng nỗi bất kỳ nữ nương nào nữa, Toàn Phong bỏ ngoài tâm trí mọi thứ xung quanh, chỉ còn triều triều mến mến mà nhìn A Tề rồi khẽ nói:
- Muội ở đây...!thì ta có thể đi đâu được chứ.
Triều Tống hướng mắt nhìn hai người họ, nghe thấy những lời nói ấy của Toàn Phong, A Tề rung động ngẩn người nhìn Toàn Phong miệng lắp bắp nói:
- Phong ca… huynh… huynh… đang nói… gì vậy.
Toàn Phong không kịp nghe hết lời A Tề nói đã đáp:
- A Tề… thật ra có rất nhiều chuyện ta muốn nói với đệ...!nhưng chuyện này để sau hẳn nói, chuyện trước mắt là chúng ta phải giải quyết cho ổn thỏa chuyện này đã.
A Tề mỉm cười nghe lời, nhìn thấy cảnh tượng này Triều Tống lòng bỗng nặng trĩu, không thốt nên lời, Toàn Phong hướng mắt nhìn thì nhận ra ánh mắt của Triều Tống lúc này đã thay đổi, Triều Tống cũng chẳng né tránh ánh mắt của Toàn Phong, bốn mắt nhìn nhau đầy gượng gạo, Toàn Phong nhoẻn miệng cười phá vỡ bầu không khí ấy nói:
- Tống ca.
Triều Tống gật đầu mỉm cười nói:
- Toàn Phong… đến rồi sao?
Toàn Phong gật đầu nói tiếp:
- Trận chiến này chỉ được thắng không được bại.
Triều Tống nhoẻn miệng cười ánh mắt đầy sát khí nói:

- Chỉ được thắng… không được bại.
Chứng kiến cảnh tượng này khiến A Tề nhớ lại những ngày cả ba người ở cạnh nhau ngày trước liền mỉm cười nói:
- Nhất định phải thắng.
Cả ba nhìn nhau mỉm cười không để quân địch đợi lâu thế là cả ba người một lần nữa sinh tử hoạn nạn có nhau, chẳng mấy chốc quân đoàn của Chu Hỏa đã bị quân đội A Tề đẩy lùi, nắm bắt thời cơ A Tề nhanh chóng thừa thắng xông lên giết cho chúng không còn đường lui, ngay lúc vừa xuất binh đuổi theo thì Ninh công công lập tức hội ngộ với quân đoàn của A Tề báo tin:
- Thưa điện hạ trong cung bất ngờ bị tập kích, không biết từ đâu một quân đoàn lớn ùa vào cổng thành giết hại vô số bá tánh, nay triều đình đang hỗn loạn, bệ hạ lệnh người mau quay về hộ giá.
A Tề hay tin hoang mang vô cùng trong lòng rối bời, Triều Tống nghe vậy liền nói:
- Điện hạ sao đây, lần này là cơ hội tốt để ta triệt hạ Chu Hoả bỏ lỡ lần này e rằng sẽ khó có lần sau.
Toàn Phong thì lại có ý kiến trái ngược:
- Tống ca huynh không thể nói vậy được, quân còn nước còn, quân mất nước mất, nước mất thì nhà cũng tan, chúng ta ra sức chiến tranh vì điều gì chứ chung quy cũng vì nước nhà.
A Tề nhắm mắt suy nghĩ hồi lâu, trước mắt chỉ cần một bước nữa là thuần phục được Hoả Chu, sau thì nước nhà đang nguy kịch, không do dự nữa, A Tề hô to:
- Phong ca Tống ca...!điều binh quay về mau.
Toàn Phong lập tức nhận lệnh thông báo rút quân về thành, A Tề nhìn sang Triều Tống rồi nói:
- Cơ hội này dù có bỏ lỡ nhưng đệ tin chỉ cần huynh đệ ta… ba người một lòng… thì không gì là không thể… không gì có thể ngăn cản chúng ta cả… đúng không Tống ca.
Nhìn thấy sự kiên quyết của A Tề Triều Tống cũng không một lời oán than mà nhanh chóng phụ giúp điều binh theo sau, tam quân của A Tề cấp rút ngày đêm hồi triều, cuối cùng đã đến nơi, cổng thành bị khoá chặt, vừa định cho binh công phá, thì từ cổng thành phát lên tiếng còi lớn, A Tề và Triều Tống nhìn nhau hoang mang không rõ chuyện gì xảy ra, A Tề liền nói:
- Tiếng còi này là gì vậy.
Tiếng còi ngày một lớn hơn Toàn Phong ngơ người đáp:
- A Tề đây là...!tiếng còi báo hiệu hoàng thượng đã...!đã… băng hà.
Nghe vậy tất cả quân bên đứng trên thành đều lần lượt quỳ xuống, Ninh công công lập tức nhảy khỏi ngựa quỳ bệt xuống mặt đất khấu đầu vừa bái lạy vừa khóc kêu to:
- Bệ hạ… thần về đến rồi…
A Tề thẫn thờ lòng chết lặng miệng lẩm bẩm nói:

- Phụ hoàng… băng hà sao?
Đột nhiên những hình ảnh ngày bé bỗng ủa về, từ nhỏ A Tề và hoàng thượng đã rất xa cách nhau, chính vì thế những giây phút hai người ở cạnh nhau trở nên quý báu hơn bao giờ hết, A Tề nhớ lại năm mình lên mười Triều Hàn tướng quân dạy bắn cung, học mãi vẫn bắn không trúng hồng tâm, ngay lúc đó hoàng thượng đi ngang qua nhìn thấy nét mặt ủ rũ của A Tề vì thất vọng liền nở nụ cười.
- Hoàng thượng bước đến cạnh A Tề hỏi: Tâm tịnh vạn vật ắt tịnh, tâm loạn thế gian ắt loạn.
- A Tề bất ngờ xoay qua nhìn thấy hoàng thượng liền ủ rũ nói: Bái kiến phụ hoàng.
- Hoàng thượng mỉm cười nói : Không có thất bại tất cả chỉ là thử thách mà thôi, chùn bước không phải cách giải quyết, chọn cách đương đầu với khó khăn mới khiến con càng lớn mạnh hơn.
- A Tề nghe vậy ngay lập tức ngộ ra chân lý, liền mỉm cười gật đầu cầm cung lên một lần nửa thử lại, lần này A Tề nhắm chặt hai mắt lại thở đều, hoàng thượng mỉm cười đứng cạnh nói: Tập trung cảm nhận vạn vật xung quanh, hoà mình vào nó rồi nhắm chuẩn xác mục tiêu mà con đang hướng đến, giương cung lên kéo căng rồi bắn.
- A Tề lắng nghe từng lời hoàng thượng chỉ dẫn, một lần nữa tĩnh tâm lại lắng động những tạp âm xung quanh, chầm chậm hòa linh hồn cùng nhịp thở thành một, đến khi đạt được đỉnh điểm A Tề trừng mắt hướng về phía hồng tâm, cứ thế mà không ngần ngại mà bắn, mũi tên một phát lao thẳng bắn trung ngay hồng tâm, A Tề vui mừng nhảy lên ôm chằm lấy hoàng thượng, hoàng thượng cũng bất ngờ rồi sau đó cũng ôm lấy A Tề rồi cười nói: Tốt lắm, tốt lắm.
A Tề tinh thần hoảng loạn, gương mặt bần thần, giọng run run nói:
- Phụ… hoàng… không thể nào.
Toàn Phong và Triều Tống ngơ người từ từ hạ ngựa quỳ xuống đất, A Tề thẩn thờ ngồi trên ngựa vẫn không tin chuyện này là sự thật, liền lập tức cởi ngựa tiến gần về cổng thành, lòng không ngừng nghĩ:
- Đây không phải sự thật, không thể nào như vậy được.
Từ trên cổng thành có một người bước ra, A Tề vừa nhìn thấy niềm nở hô to:
- An đệ, đệ tỉnh rồi sao? Mau… mau mở cổng thành.
Tất cả mọi người nghe A Tề kêu An đệ liền ngước đầu lên nhìn vui mừng vì Diệc Vương đã tỉnh, dù là nghe rõ A Tề kêu mở cổng thành thế nhưng Diệc Vương vẫn không hạ lệnh mở cổng mà ngược lại chỉ đứng từ trên cao nhìn xuống A Tề, cười khẩy một cái rồi nói to:
- Tam ca đệ đợi huynh lâu rồi, sao mãi bây giờ huynh mới về, huynh về...!trễ rồi..