A Tề nét mặt buồn bã ủ rũ mà vuốt lưng Triều Tống, trong lúc đó Toàn Phong đi ngang qua vô tình nhìn thấy cảnh tượng này, nhìn thấy A Tề ở cạnh an ủi Triều Tống như vậy, đành rằng bản thân hiểu được đây là chuyện nên làm nhưng suy cho cùng lý trí lại chẳng thể thắng nổi con tim đầy ghen tuông đố kỵ kia, Toàn Phong nhanh chóng quay mặt rời đi.
Nhưng vừa quay người thì trong lòng liền dậy sóng, nội tâm đấu tranh quyết liệt Toàn Phong do dự hồi lâu giữa việc rời đi hay ở lại, siết chặt lòng bàn tay, Toàn Phong không cam tâm mà quyết định quay người lại hướng mắt về phía hai người họ, nhìn thấy A Tề nước mắt lăn dài trên khuôn mặt đưa tay ôm lấy Triều Tống, ân cần vỗ về khuyên bảo:
- Không đâu, không đâu ta tin rằng dù có ra sao thì đối với Triều Hàn tướng quân thì Tống ca mãi là niềm tự hào của ngài ấy và cả đệ nữa.
Vừa nói A Tề vừa lấy trong túi ra một lọ thuốc nhỏ, rồi cứ thế mà đổ ra tay rồi thoa lên trán của Triều Tống, lúc này cơn đau buốt tim, Triều Tống thụt lùi lại nói:
- Đau quá.
A Tề chau mày nhìn nói:
- Huynh cũng biết đau sao?
Triều Tống lườm nguýt A Tề rồi nói:
- Nhẹ tay thôi, đau lắm đấy.
A Tề nhoẻn miệng cười gật đầu nói:
- Biết rồi, ngồi yên đi nào.
Nhìn thấy dáng vẻ ân cần của A Tề, Triều Tống trong lòng như được an ủi, nhưng một giây sau lại chạnh lòng liền cúi đầu nói:
- Từ giờ trên thế gian này chẳng còn ai yêu thương, quan tâm Triều Tống ta nữa rồi, một mình ta phải cô cô độc độc mà sống hết quãng đời này rồi.
A Tề nghe vậy liền trách mắng Triều Tống nói:
- Huynh nói ngu ngốc gì đấy, chẳng phải huynh vẫn còn ta sao?
Triều Tống nghe vậy liền sững người nhìn A Tề không rời mắt, trong lòng có chút vui mừng, khẽ gật đầu nói:
- Ừm….
đúng vậy.
Cảnh tượng này càng nhìn Toàn Phong con tim càng đau nhói, đưa tay ôm lấy ngực trái của mình, dù thấu hiểu đây chỉ là sự thương cảm thế nhưng không hiểu sao trái tim lại không ngừng từng cơn từng cơn co giật, đau thấu tâm can, không muốn chứng kiến thêm nữa Toàn Phong bất lực quay đầu rời đi, lặng lẽ trở về doanh trại.
Được A Tề bên cạnh bầu bạn không lâu sau tâm trạng của Triều Tống cũng dần ổn định trở lại, A Tề ngước mặt lên nhìn trăng, nhận thấy đã rất khuya rồi nên liền nói:
- Tống ca… trời đã khuya lắm rồi… huynh cũng đã rất mệt rồi… đừng nghĩ ngợi lung tùng nữa… hãy về nghĩ ngơi sớm đi…
A Tề với gương mặt thành khẩn mà nhìn Triều Tống nói:
- Được không?
Đối mặt với ánh mắt óng ánh đầy triều mến ấy, Triều Tống lòng ngập ngừng bỗng có chút động lòng liền lập tức né tránh quay mặt đi, A Tề vì nôn nóng chờ câu trả lời mà lập tức huých mạnh vào tay của Triều Tống rồi nói:
- Tống ca… huynh có nghe đệ nói không đấy?
Triều Tống không dám quay mặt lại nhìn mà cứ ấp úng gật gật gù gù miệng lép nhép nói:
- Ùm… ùm… ùm.
Nghe vậy A Tề mỉm cười rồi đứng dậy bước đi, đi được hai bước A Tề cúi đầu khẽ nói:
- Tống ca, bất luận là vì Triều Hàn tướng quân hay là vì bá tánh của Thanh Lôi thì món nợ này đệ cũng nhất phải tính cho rõ, tuyệt đối không thể để cái chết của tướng quân trở nên oan uổng như vậy được, trận chiến này nhất định….
.
nhất định phải thắng.
Nghe được những lời nói tận đáy lòng của A Tề, Triều Tống lúc này lòng vô cùng bất ngờ mà quay mặt lại mà nhìn bóng lưng của A Tề, Triều Tống xúc động hai mắt rưng rưng, miệng khẽ nói:
- A Tề… đệ…
Trong lúc Triều Tống vẫn đang cảm động mắt nhìn không rời thì đột nhiên A Tề quay người lại dịu dàng nói:
- Tống ca…
Triều Tống được gọi liền vô thức mà đáp:
- Ta đây.
Nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của Triều Tống, A Tề nở một nụ cười ấm áp khẽ nói:
- Ngủ ngon.
Bốn mắt chạm nhau, ánh mắt của kẻ si tình khó mà che giấu, tận tai lắng nghe giọng nói đầy ngọt ngào của A Tề khi nói hai chữ “ ngủ ngon “ Triều Tống tim lập tức đập loạn xạ, gương mặt đỏ bừng lên, hơi thở dần nhanh hơn, tránh để A Tề phát giác, Triều Tống nhanh chóng ngồi bật dậy rồi quay lưng bỏ đi chẳng nói lời nào, rời đi trong sự bỡ ngỡ của A Tề, A Tề đứng ngây ngốc mà dõi theo bóng lưng của Triều Tống rồi chau mày tò mò nói:
- Gì vậy, huynh ấy bị sao vậy trời?
Triều Tống vừa đi vừa nhớ lại nét mặt khi nảy của A Tề, trong lòng tràn ngập hạnh phúc, niềm vui ấy hiện rõ trong từng cử chỉ lúng túng đến dáng vẻ ngây ngốc, tay hết rờ đầu lại rờ cổ, miệng thì lúc cười lúc lại khựng lại cắn cắn môi, miệng lẩm nhẩm nói:
- Tống ca… ngủ ngon! ùm… ùm… Ý Nhi… ngủ ngon.
Cứ thế mà về đến doanh trại, Triều Tống với gương mặt vui vẻ bước vào, nhìn thấy bộ dạng vừa đi vừa khẽ cười của Triều Tống, thoạt nhìn là hiểu ngay, Toàn Phong cố ý né tránh ánh mắt của Triều Tống mà quay người vào tường ngủ, lúc này Triều Tống cũng không mẩy may để ý Toàn Phong nên cũng mau chóng lên giường ngủ.
Hai người hai cảm xúc hai hoàn cảnh đối lập nhau, người thì mang theo nỗi niềm hạnh phúc cứ thế mà chìm vào giấc nồng, người thì với trái tim đầy tổn thương mà không tài nào nhắm mắt mà trằn trọc cả đêm cứ thế để sự tuyệt vọng ấy gặm nhấm trái tim bé nhỏ này.
Hôm sau vừa sáng ra, một quân đoàn nhỏ nhanh chóng hồi báo đã tìm thấy Diệc Vương, A Tề mừng rỡ chạy ra nhìn thấy Diệc Vương thương tích đầy mình bất tỉnh nhân sự, Triều Tống muốn dò hỏi chuyện của phụ thân cũng không được, nhìn thấy thương tích của Diệc Vương không nhẹ Toàn Phong liền đề nghị cho người hộ tống Diệc Vương hồi kinh, Toàn Phong nói:
- Quân doanh không đủ tiện nghi, chi bằng hộ tống Diệc Vương điện hạ hồi cung, trong cung thái y y pháp cao minh lại tiện cho việc chăm sóc điện hạ.
Triều Tống gật đầu đồng ý với ý kiến của Toàn Phong, A Tề thấy đây cũng là cách tốt nhất hiện này nên nhanh chóng cho quân binh âm thầm hộ tống Diệc Vương quay về ngay trong ngày, còn về phía A Tề, ngày hôm sau tất cả đã sớm vào đội hình chuẩn bị xuất binh theo như đã định, A Tề khoác trên mình bộ quân phục rồi bước đến chiếc nơi đặt chiếc hộp mà hoàng thượng ban tặng, A Tề chầm chậm mở nắp hộp ra rồi cầm thanh Thượng Vũ lên.
A Tề nhìn Thượng Vũ không rời, một cảm giác thân thuộc khiến A Tề không tài nào rời mắt khỏi Thượng Vũ, trong lúc mãi nhìn thì từ bên ngoài một binh lính chạy đến báo nói:
- Thống soái… đến giờ rồi.
Nghe vậy A Tề liền nhanh chóng cầm Thượng Vũ nhét vào đai áo của mình rồi quay lưng bước ra ngoài, vừa ra đến đã nhìn thấy hai người kia mặc quân phục phong thái oai nghiêm uy vệ ngồi trên yên ngựa.
.
A Tề cũng không thua kém mà bước đến đạp bàn đạp rồi phóng lên yên ngựa rồi kéo đầu ngựa quay lại rồi nói:
- Xuất phát thôi.
A Tề dẫn dắt tam ba tổng bốn mươi vạn quân tiến về phía đông, Toàn Phong và Triều Tống thì mười vạn quân tiến về phía tây, trước khi đi Triều Tống cởi ngựa tiến lại gần A Tề và nói:
- Điện hạ vạn sự cẩn trọng, có gì gấp lập tức cho người đưa thư, thần và Toàn Phong nhất định sẽ đến chi viện.
A Tề lập tức mỉm cười gật đầu đáp:
- Huynh và Phong ca cũng vậy, xong việc chúng ta lại tập họp về đây.
Toàn Phong nhìn thấy cảnh tình huynh ý đệ như vậy cố tình quay mặt lờ đi như không nhìn thấy, cởi ngựa đi về phía đội quân của A Tề kiểm tra số lượng lương khô, một lúc sau A Tề cởi ngựa bước đến nơi Toàn Phong, ngước nhìn Toàn Phong trong bộ thiết giáp dũng mãnh, oai vệ cởi trên lưng ngựa.
A Tề khuôn mặt say đắm mắt nhìn không rời miệng thì cười tủm tỉm, Toàn Phong vô tình xoay người qua bắt gặp ánh mắt của A Tề nhìn mình, Toàn Phong lặng người ngước nhìn vào đôi mắt đầy triều mến trước mặt, sâu trong ánh mắt của Toàn Phong có vô vàn điều muốn nói với A Tề, thế nhưng không thể thành lời, bốn mắt chạm nhau A Tề giật mình thẹn thùng nói:
- Phong ca huynh mặc bộ quân phục tướng soái này trông rất uy vũ, đúng là khí khái nên có của một tướng lĩnh mà.
Nghe thấy lời khen của A Tề, mây đen trong lòng Toàn Phong bỗng chốc tan biến, Toàn Phong kéo đầu ngựa bước lại gần sát A Tề, nở nụ cười ấm áp đưa tay lên trán A Tề rồi búng nhẹ một cái, A Tề ngơ người vì bất ngờ, trái tim bé nhỏ không nghe lời cứ thế đập loạn nhịp cả lên, hai má ửng hồng, Toàn Phong thấy vậy liền đưa tay rờ vào má phải của A Tề rồi hỏi:
- Điện hạ có sao không, hai má đỏ ửng lên rồi, điện hạ không khoẻ trong người à?
A Tề nghe thấy câu hỏi của Toàn Phong liền cúi đầu hờn dỗi thì thầm trong miệng:
- Đồ ngốc, nếu huynh xếp nhì thì chẳng ai dám đứng nhất đâu.
Toàn Phong không nghe rõ bèn đưa đầu tiến sát gần hỏi:
- Điện hạ nói gì thần không nghe rõ.
Càng không nghe rõ Toàn Phong càng áp mặt lại gần A Tề thì lại cúi người thu mình lại hơn, bỗng chốc chỉ cách nhau một gang tay, với khoảng cách này A Tề gần như ngay cả thở mạnh cũng không dám, Toàn Phong thì lại ngớ nga ngớ ngẩn cứ thế tiến gần thêm chút nữa, A Tề lúc này dường như cảm nhận được hơi thở của Toàn Phong, liền dùng tay đẩy văng người Toàn Phong ra sau, cú đẩy bất ngờ không kịp phòng vệ này khiến Toàn Phong trượt ra khỏi yên ngựa văng xuống đất, A Tề thì quay ngựa bỏ đi mà không thèm nhìn lại.
Toàn Phong ngồi trên nền đất trong lòng thì hoang mang chả hiểu chuyện gì xảy ra, thế mà những chuyện này đã lọt vào mắt của Triều Tống, đứng cách đó không xa Triều Tống chứng khiến tất cả, một lát sau đến giờ khởi hành, A Tề cầm cờ hô to:
- Tam quân tập hợp.
Binh lính của Toàn Phong và Triều Tống cũng đã tập trung đủ, cả ba người đứng nhìn về hai hướng đông tây khác nhau, trước khi ra hiệu A Tề đưa mắt hướng về phía Toàn Phong, Toàn Phong cũng bất chợt quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau không ai nói thêm lời nào, nụ cười rạng rỡ hoà cùng ánh nắng của A Tề được cơn gió gửi đến Toàn Phong, Toàn Phong cũng nhẹ nhàng mỉm cười, A Tề hô to:
- Tam quân nghe lệnh, xuất phát.
Thế là cả hai đoàn quân y theo kế hoạch mà tác chiến, quân địch do phó soái Hình Đạt nắm binh nhìn thấy A Tề xuất hiện ở phía đông doanh trại, cứ nghĩ A Tề đã trúng kế vì rõ biết A Tề trong tay không đến hai mươi vạn binh nên vốn lơ là canh phòng, nguyên soái Chương Nghĩa triệu tập toàn bộ quân binh về phía tây để lập nên hàng rào phòng ngự kiên cố không để Toàn Phong và Triều Tống có sơ hở tập kích.
.