Vong Xuyên Tam Kiếp Một Bỉ Ngạn

Chương 126: C126: Hợp nhất




Đọc xong bức thứ Ninh Tuyết ngồi bệt xuống đất ôm chặt bức thư khóc lóc thảm thiết, Chấn Long đứng bên ngoài ngồi bệt dựa vào cửa phòng cúi đầu nước mắt cũng rơi theo Ninh Tuyết, không lâu sau đó Ninh Tuyết vì quá xúc động nên đã ngất liệm nằm dài dưới nền đất, Chấn Long bên ngoài bỗng nghe một tiếng bạch, tiếng khóc cũng biến mất.

Chấn Long ngay lập tức phá cửa chạy vào thì thấy Ninh Tuyết đã ngất xỉu liền nhanh chóng bồng Ninh Tuyết lên giường, Chấn Long ngồi cạnh giường không chút mệt mỏi mắt không rời Ninh Tuyết nửa bước, nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của nữ nương mình yêu quý, Chấn Long xót xa cảm thán nói:

- Ninh Tuyết… thời gian qua muội đã vất vả rồi... một mình muội phải gánh vác tất cả... muội đã rất giỏi… rất mạnh mẽ… nhưng từ giờ ta đã trở về rồi... ta sẽ không để muội phải chịu ấm ức thêm nữa.

Vừa dứt lời Chấn Long khẽ đặt một nụ hôn lên trán Ninh Tuyết, cứ thế mãi đến tối Ninh Tuyết mới tỉnh, vừa dậy thì đã nhìn thấy Chấn Long vì quá mệt mỏi mà đã gục cạnh giường từ lúc nào không hay, Ninh Tuyết thấy vậy cũng cố gắng cử động thực nhẹ để tránh ảnh hưởng đến Chấn Long thế nhưng hành động của Ninh Tuyết đã vô tình khiến Chấn Long thức tỉnh, nhìn thấy Ninh Tuyết đã tỉnh Chấn Long liền chột dạ tự giác đứng dậy rồi rời đi, Ninh Tuyết liền hỏi:

- Bằng cách nào mà huynh có được bức thư này?

Chấn Long quay lại nhìn Ninh Tuyết, lúc này đây bốn mắt nhìn nhau như có trăm ngàn lời muốn trao đến nhau rồi nói, nhìn thấy ánh mắt có phần sắt đá của Ninh Tuyết, Chấn Long dè chừng mà cúi đầu lập tức thuật lại ngày Chấn Long và Hạ tướng quân giao chiến, Hạ tướng quân nói có chuyện muốn nói với Chấn Long, Chấn Long lòng có chút nghi hoặc liền tròn mắt nhìn Hạ tướng quân hỏi:

- Giữa ta và đại nhân ngoại trừ... cô ấy... ra thì dường như không có gì để nói nhỉ?

Hạ tướng quân cười phá lên hỏi:

- Những thanh niên trẻ tuổi như cậu thường thẳng thắng thế sao, hay đây là đặc trưng tính cách của nam nhi Tiêu Quốc?

Chấn Long nghiêm nghị đáp:

- Ta không nghĩ tướng quân đây muốn đem ái nữ của mình ra để uy hiếp nhằm khiến ta rút lui, ta mong mình không nhìn nhầm người, Hạ Thiểm đại tướng quân.

Hạ tướng quân nghe vậy cũng nghiêm mặt ghì giọng nói:

- Chính vì ta biết rõ quan hệ của ái nữ với cậu nên ta mạnh dạn muốn xin cậu giúp ta một chuyện, mong cậu có thể nể mặt ta lần này.

Chấn Long nghe vậy liền không chút suy nghĩ mà hỏi:

- Ta có thể giúp người việc gì chăng?


Tướng quân rút trong người ra tấm lệnh bài, ngay lập tức Chấn Long bất ngờ nhìn thẳng vào mắt tướng quân nói:.

- Đây… chẳng phải là...

Tướng quân mỉm cười gật đầu nói:

- Ta muốn nhờ cậu thay ta bảo quản nó, chờ đợi một thời cơ thích hợp giao nó cho Ninh Tuyết.

Chấn Long chau mày hỏi:

- Người đưa binh phù một vật quan trọng như vậy cho ta gìn giữ, người biết điều này có ý nghĩa gì không?

Hạ tướng quân mỉm cười nhìn xuống tấm lệnh bài trên tay rồi ngẩng đầu nhìn Chấn Long rồi nói:

- Vì Ninh Tuyết tin tưởng cậu, nên ta cũng tin tưởng cậu nhất định không phải là một kẻ như thế và ta càng tin tưởng con gái mình nhất định không nhìn lầm cậu.

Chấn Long nhìn thẳng vào mắt nghiêm túc Hạ tướng quân, rồi từ từ cầm lấy binh phù và một bức thư, Chấn Long vẫn không hiểu nổi lí do mà tướng quân làm như thế nên liền hỏi:.

- Người làm như thế rốt cuộc vì lí do gì?

Hạ tướng quân ngước mặt lên trời nói:

- Cậu cứ coi như là vì Hạ gia cũng được hay vì bá tánh Đại Đô cũng được, binh phù còn Đại Đô còn, Hạ gia cũng còn.

Chấn Long vẫn chưa hiểu tướng quân có ý đồ gì, bỗng Hạ tướng quân nhìn thẳng vào mắt của Chấn Long, ánh mắt chan chứa vô vàn tâm sự rồi nói:

- Còn điều này nữa... ta mong cậu... có thể thay ta chăm sóc tốt cho Ninh Tuyết.


Vừa dứt lời là Hạ tướng quân đã lao thẳng vào kiếm tự vẫn trong sự bỡ ngỡ của Chấn Long và đó cũng chính là những gì mà Ninh Tuyết đã chứng kiến, tận tai lắng nghe chân tướng Ninh Tuyết đau đớn ôm lấy ngực trái của mình, tay chân run rẩy mà quỵ xuống đất, nước mắt không ngừng rơi, Ninh Tuyết siết chặt lệnh bài trong tay rồi nghiến răng nghiến lợi oán hận nói:

- Muội nhất định phải trả thù cho phụ thân, huynh giúp muội... được không… Chấn Long?

Chấn Long nhìn thấy ánh mắt cương quyết của Ninh Tuyết liền quỵ gối xuống, mặt đối mặt với Ninh Tuyết, Chấn Long dịu dàng đưa tay lau đi nước mắt của Ninh Tuyết rồi gật đầu nói:

- Được... đương nhiên là được... Hạ tướng quân là phụ thân của muội người cũng chính là người thân của ta… món nợ của Hạ gia cũng như là món nợ của ta... ta nhất định sẽ giúp muội trả thù.

Và thế là Chấn Long bày mưu cho Ninh Tuyết, tránh lôi Dương tướng quân và An Thành vào cuộc nên Ninh Tuyết quyết định từ mặt với Dương tướng quân và An Thành rồi thành công có được sự tín nhiệm của Hứa Minh Trạch và hoàng thượng rồi từng bước từng bước tách Hứa thái sử ra khỏi hoàng thượng, nhân cơ hội chặt đứt đôi cánh uy vũ này của hổ vương, mất đi đôi cánh, con hổ cũng khó lòng tung hoành như trước.

Các vị tướng quân nghe xong ai nấy đều thất kinh trước Ninh Tuyết, vị Trạch tướng quân ngày trước vẫn còn bán tín bán nghi về Ninh Tuyết, nay cũng phải phục sát đất, Khương tướng quân mỉm cười với Trạch tướng quân và mọi người:

- Mạc tướng đã nói Hạ thống soái tuyệt đối không phải là hạng nữ nhi tầm thường rồi.

Trạch tướng quân nhìn dáng vẻ đắc ý của Khương tướng quân liền nói khẩy:

- Xem ra lão tướng như ta tuổi đã già mắt cũng bắt đầu mờ dần rồi.

Các vị tướng quân khác nghe vậy đều cười ầm lên, Khương tướng quân liền nói tiếp:

- Thật ra là do mạc tướng đã từng chạm trán qua với Hạ thống soái, nên mới biết rõ như thế.

Trạch tướng quân nhìn Ninh Tuyết rồi nhìn sang Khương Tướng quân tò mò hỏi:

- Cả hai... từng giao chiến qua sao?

Khương tướng quân mỉm cười nhìn Ninh Tuyết rồi nói:


- Dạ đúng là lần cuối cùng mà Trạch tướng quân cùng Hạ tướng quân xuất quân giao chiến với Tiêu Quốc, Hạ thống soái vì muốn ra thành giải nguy cho Hạ tướng quân nên đã đơn thân độc mã mà công thành, hạ sát không ít quân binh.

Tất cả mọi người đều bất ngờ vì chuyện này, một vị tướng quân khác liền nói:

- Lần đó ta nhớ tất cả đều cùng Hạ tướng quân ra khỏi thành, chỉ có mình Khương tướng quân và Dương tướng quân trấn thủ cổng thành nên chuyện này chẳng ai hay biết đến.

Khương tướng quân mỉm cười gật đầu nói:

- Dạ đúng vậy ạ.

Trạch tướng quân mỉm cười gật đầu nói:

- Tốt tốt lắm.

Ninh Tuyết nghe vậy chỉ mỉm cười nói:

- Ta còn có chuyện quan trọng hơn muốn nói với mọi người.

Trạch tướng quân gật đầu nói:

- Xin thống soái cứ nói.

Ninh Tuyết bất ngờ nhìn Trạch tướng quân rồi nói:

- Giờ đây dù đã tiêu diệt được gian thần cận thân của tên hôn quân, nhưng suy cho cùng, diệt địch phải diệt tận rể, nhưng binh lực của Tây Đô vẫn chưa thể công phá được Dương Đô, nên ta muốn bàn với mọi người viêc ta muốn…

Ninh Tuyết do dự hồi lâu, Khương tướng quân liền nói:

- Xin Hạ thống soái cứ nói rõ.

Ninh Tuyết gật đầu suy nghĩ hồi lâu rồi dứt khoát nói:


- Ta muốn liên kết với Tiêu Quốc để công thành Dương Đô, tiêu diệt hôn quân trả lại cho bá tánh một chân vương.

Trạch tướng quân nghe vậy, lòng lo lắng nói:

- Xưa nay vẫn có câu “ mượn binh thì dễ trả thì khó”, nay Đại Đô đang loạn lạc như thế, mạc tướng sợ lỡ như Tiêu Quốc có lòng riêng, thì đừng nói là Dương Đô e rằng Đại Đô cũng khó giữ.

Các vị tướng quân khác nghe vậy đều tán đồng với suy nghĩ của Trạch tướng quân, Ninh Tuyết cũng phần nào đồng ý với cách nghĩ ấy liền nói:

- Ta hoàn toàn hiểu rõ nỗi lo của Trạch tướng quân, thế nhưng ta tin Chấn Long sẽ không làm như thế.

Trạch tướng quân thờ dài một cái rồi nói:

- Đúng là thành công lần này, công lao của cậu ấy không ít, nhưng suy cho cùng cậu ấy thân là thái tử của Tiêu Quốc…

Chưa kịp dứt lời từ phía sau một tiếng nói vang lên:

- Ta là thái tử của Tiêu Quốc thì đã sao, chẳng phải những năm qua chúng ta vẫn chung sống hoà bình đấy thôi huống hồ chi giờ đây, ta đã không còn là thái tử của Tiêu Quốc nữa rồi.

Tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn về nơi giọng nói phát ra, thì ra đó là Chấn Long, Ninh Tuyết bất ngờ tròn mắt nhìn Chấn Long, lo sợ mọi người sẽ gây bất lợi cho Chấn Long, Ninh Tuyết mau chóng chạy đến gần Chấn Long đưa tay ngăn Chấn Long lại rồi hỏi:

- Sao huynh lại đến đây?

Chấn Long nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy cánh tay của Ninh Tuyết rồi nhẹ nhàng nói:

- Đừng sợ… có ta đây rồi… ta đã hứa với phụ thân muội rồi, dù cho có xảy ra việc gì đi chăng nữa ta cũng sẽ ở cạnh muội cùng muội vượt qua, sẽ không để muội một mình chống chọi với tất cả.

Ninh Tuyết nghe vậy cũng không nói gì thêm, Trạch tướng quân nhìn thấy vậy liền hạ giọng quát to nói:

- Một mình tiến thẳng vào trọng địa của địch, là thái tử vốn xem nhẹ cái chết hay tự thấy sẽ không ai làm hại được đến ngài.

Chấn Long mỉm cười ánh mắt si tình mà nhìn Ninh Tuyết rồi nói:

- Trạch tướng quân yên tâm, ta đến đây không có ý xấu, ta chỉ muốn nói với ngài và mọi người rằng nếu như ta thực sự có lòng riêng, thì ngày ấy Hạ tướng quân giao binh phù cho ta, thì ta hoàn toàn có thể khống chế được Tây Đô... nhưng ta đã không làm như vậy… vì đối với ta lòng tin của Hạ tướng quân đây với ta... quan trọng hơn tất cả.