Vong Xuyên Tam Kiếp Một Bỉ Ngạn

Chương 118: C118: Đồng binh




Ninh Tuyết thức rất khuya để thu dọn lại tất cả những kỉ vật của tướng quân và phu nhân, Ninh Tuyết nghiền ngẫm hồi lâu rồi lại nhìn vật nhớ người, cầm từng món từng món đồ trên tay, Ninh Tuyết lòng lại nhói đau, từng kỷ niệm cứ thế mà ùa về, dòng suy nghĩ bao trùm lấy tâm trí Ninh Tuyết, Ninh Tuyết cúi đầu nước mắt khẽ rơi, lòng thầm nghĩ:

- Phụ thân, mẫu thân… con nhớ hai người rồi, nữ nhi nhớ hai người rồi…

Đau đớn ngẩng đầu lên nhìn quanh căn phòng, khung cảnh quen thuộc ngày nào nay lại xa lạ đến mức lạ thường, thời gian trôi qua quá nhanh, nhanh đến mức bản thân mình cũng chẳng kịp nhận rằng căn phòng này đã từng chứa đựng biết bao tiếng cười cũng như niềm hạnh phúc nhưng giờ đây không gian tĩnh mịch này như cơn ác mộng cứ đeo bám Ninh Tuyết mãi không buông.

Từng món từng món Ninh Tuyết đặt lại tất cả vào trong rương đồ, cất giữ tất cả kỷ niệm vào nơi sâu thẳm đáy lòng mình, trong lúc dọn dẹp thì Ninh Tuyết vô tình nhìn thấy một chiếc hộp dài ở góc phòng, chiếc hộp rất sang trọng, Ninh Tuyết không khỏi tò mò liền bước đến để mở chiếc hộp ra, vừa nhìn Ninh Tuyết liền nhận ra:

- Đây chẳng phải là… Thượng Vũ, bảo kiếm của phụ thân sao… sao nó lại ở đây?

Ninh Tuyết thắc mắc tại sao Thượng Vũ thanh kiếm đã cùng tướng quân trinh chiến sa trường đã từng chém không biết bao nhiêu loạn thần tặc tử lại ở đây, Ninh Tuyết đưa tay vuốt bao kiếm Thượng Vũ rồi khẽ nói:

- Ta cứ nghĩ… là ngươi đã được bồi táng cùng phụ thân rồi chứ.

Mãi nhìn Thượng Vũ trong phút chốc Ninh Tuyết thoạt lên một suy nghĩ:

- Hay là chôn Thượng Vũ ngươi cùng phụ thân… ở dưới suối vàng phụ thân cũng có ngươi để bầu bạn.

Trong lúc mãi suy nghĩ thì bên ngoài Tiểu Hương gõ cửa rồi bước vào nói:

- Cô nương người vẫn chưa nghỉ ngơi sao?

Vừa dứt lời Tiểu Hương nhìn sang thanh kiếm rồi ngạc nhiên nói:


- Đây chẳng phải là thanh bảo kiếm của lão gia, Thượng Vũ sao?

Ninh Tuyết gật đầu, Tiểu Hương thấy vậy liền nói tiếp:

- Sinh thời… Thượng Vũ lúc nào cũng kề cận lão gia… đã cùng người vào sinh ra tử, trên giết loạn thần dưới giết tặc tử, không trận chiến nào là thiếu thanh bảo kiếm này cả… nhưng sao thanh kiếm vẫn ở đây?

Ninh Tuyết nghe vậy liền nói:

- Đúng vậy… nên ta định sẽ đem Thượng Vũ chôn cạnh mộ huyệt của phụ thân.

Tiểu Hương nghe vậy liền gật đầu đồng tình nhưng một giây sau lại đổi ý nói:

- Thượng Vũ vẫn còn sắc bén như vậy… nếu như người đem chôn như vậy… liệu có lãng phí quá không… dù gì Thượng Vũ cũng được xem là di vật cuối cùng của lão gia để lại.

Ninh Tuyết bất ngờ trước lời nói của Tiểu Hương nên liền ngẫm nghĩ rồi lâu, cảm thấy những lời Tiểu Hương nói cũng có lý, Tiểu Hương thấy vậy liền nói tiếp:

- Tiểu Hương nghĩ… không thì cô nương, người hãy giữ Thượng Vũ lại bên mình, hãy để Thượng Vũ thay lão gia kề cận cô, chiến trường đao thương vô nhãn có thanh bảo kiếm bên người phòng vệ… như vậy chẳng phải sẽ tốt hơn là đem thanh kiếm đi chôn vùi sao?

Ninh Tuyết bị những lời nói của Tiểu Hương làm lay động, Ninh Tuyết nhìn Thượng Vũ hồi lâu rồi suy nghĩ:

- Như vậy cũng tốt… một thanh bảo đao nếu cứ thế mà bị chôn vùi thì thật uổng phí… chi bằng cùng ta…

Cuối cùng Ninh Tuyết đã có quyết định liền nói với Tiểu Hương:


- Được… ta quyết định rồi… ngày mai sẽ cùng mang Thượng Vũ lên đường.

Tiểu Hương nghe vậy liền mỉm cười gật đầu đáp:

- Vậy thì tốt quá rồi, có Thượng Vũ bên cạnh, chúng ta có thể yên tâm, không sợ bị kẻ xấu hãm hại rồi.

Vừa nghe đến hai chữ “ chúng ta” Ninh Tuyết ngẩng đầu lên nhìn nét mặt đang vui mừng của Tiểu Hương rồi lặng người nói:

- Tiểu Hương à…

Được gọi Tiểu Hương liền đáp:

- Vâng cô nương…

Ninh Tuyết trầm tư mà nhìn Thượng Vũ rồi lẳng lặng lôi từ phía sau mình ra một chiếc rương cỡ trung đặt lên nền đất, Tiểu Hương bất ngờ liền khụy gối xuống ngồi cạnh rồi hỏi:

- Cô nương đây là gì vậy?

Ninh Tuyết ánh mắt đượm buồn mà nhìn Tiểu Hương nói:

- Cái này… cái này là ta cố tình chuẩn bị cho muội Tiểu Hương à.


Tiểu Hương chau mày thắc mắc hỏi:

- Chuẩn bị cho muội sao?

Ninh Tuyết gật đầu, Tiểu Hương cũng vui vẻ mà mở chiếc rương ra thì phát hiện bên trong chỉ toàn ngân lượng thôi, Tiểu Hương tròn mắt nhìn Ninh Tuyết hỏi:

- Cô nương… đây là?

Ninh Tuyết cúi đầu im bặt không nói thành lời, Tiểu Hương ngầm hiểu được ý nghĩa của việc này bỗng chốc khóe mắt ửng đỏ mà hỏi Ninh Tuyết tiếp:

- Cô nương… người chuẩn bị cho Tiểu Hương chiếc rương này… có phải… có phải ý của người là… không cần Tiểu Hương bên cạnh nữa rồi đúng không?

Nghe thấy giọng nói run run của Tiểu Hương, Ninh Tuyết trong lòng càng xót xa hơn nhưng vẫn cố kiềm lòng mà nhẫn tâm gật đầu nói tiếp:

- Không chỉ mình muội, tất cả hạ nhân trong phủ ta đều đã chuẩn bị cho mỗi người một phần rồi… chỉ là ta muốn đích thân chuẩn bị cho muội một phần đặc biệt hơn mà thôi, với số ngân lượng này tiết kiệm một chút, muội có thể sống một cuộc sống không muộn phiền rồi.

Từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống nền đất, Tiểu Hương quỳ xuống cạnh Ninh Tuyết ngậm ngùi kéo tay áo Ninh Tuyết đáp:

- Nhưng đấy không phải là cuộc sống mà muội mong muốn, muội muốn được ở cạnh người, muội không sợ cực nhọc, không ngại khó khăn… muội chỉ muốn được ở cạnh hầu hạ người thôi… cô nương xin người… xin người hãy để Tiểu Hương được ở cạnh người.

Lắng nghe những lời nói của Tiểu Hương, nội tâm Ninh Tuyết vụn vỡ trăm mảnh, trong đầu thầm nghĩ:

- Xin lỗi Tiểu Hương, chuyến đi này quá nguy hiểm rồi, đến bản thân ta còn chưa chắc có thể bảo vệ được huống chi là dẫn theo muội, ta không muốn muội bị cuốn vào cuộc chiến này… tha thứ cho ta, vì đã không giữ được lời hứa với muội…

Vì đại cuộc Ninh Tuyết chẳng còn cách nào khác đành phải tuyệt tình một lần để chấm dứt tất cả mọi chuyện, Ninh Tuyết vỗ nhẹ bàn tay của Tiểu Hương rồi nói:

- Những gì có thể làm cho muội ta đã làm hết rồi, rời khỏi Hạ gia tuyệt đối không được dễ dàng tin người, vạn sự nhất định phải cẩn trọng… còn nữa… giờ đây muội đã tự do rồi, hãy tìm cho mình một lang quân như ý, nhất định phải cùng người đấy bách niên giai lão vĩnh kết đồng tâm…


Tiểu Hương khóc lóc nước mắt lăn dài liên tục lắc đầu nói:

- Cô nương đừng mà… xin người đừng bỏ rơi Tiểu Hương mà…

Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Tiểu Hương, khóe mắt Ninh Tuyết cay cay nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình thản mà nói tiếp:

- Tốt nhất… tốt nhất là hãy sinh vài đứa trẻ khấu khỉnh một chút… như vậy về già có con cháu bầu bạn muội sẽ không buồn chán nữa…

Tiểu Hương bật khóc liên tục dập đầu dưới chân Ninh Tuyết nói:

- Cô nương à, Tiểu Hương xin người… đừng bỏ lại muội một mình, muội biết cô nương chỉ đang muốn nghĩ cho muội, chuyến đi này nguy hiểm trùng trùng, người lo sợ muội sẽ gặp nguy hiểm nên nhất nhất muốn muội rời đi… nhưng cô nương à… người chính là tất cả đối với Tiểu Hương… người là gia đình, là người thân, là tỷ muội duy nhất của muội… xin người… xin người hãy để muội ở cạnh chăm sóc người… được không?

Ninh Tuyết hiểu rõ tính cách của Tiểu Hương, tính cứng đầu cố chấp so với mình thì cũng một chín một mười, nếu như không đến bước đường cùng tuyệt đối sẽ không buông bỏ, chẳng còn cách nào khác, Ninh Tuyết quyết tâm thẳng thừng dứt khoát nói:

- Tiểu Hương muội nghĩ nhiều quá rồi, ta muốn muội rời đi thứ nhất đương nhiên là vì bản thân ta, đem theo muội chỉ thêm một gánh nặng, lo sợ muội sẽ vướng bận tay chân cản trở ta mà thôi…

Từng lời nói của Ninh Tuyết cứ như từng mũi dao sắc nhọn cứ thế đâm thẳng vào tim của Tiểu Hương, bên ngoài thì nước mắt giàn giụa nhưng bên trong sớm đã tan nát cõi lòng, nơi vết cắt ấy từng giọt máu rơm rớm rơi mà vẫn lặng người chăm chú lắng nghe, Ninh Tuyết trong lòng cũng chẳng khá hơn Tiểu Hương bao nhiêu nhưng dặn lòng:

- Ninh Tuyết à, không được bỏ cuộc ngươi phải tiếp tục nói tiếp, nói ra hết những lời tuyệt tình nhất, tàn nhẫn nhất mới được, chỉ có như vậy mới có thể giữ muội ấy tránh xa cuộc chiến này, mới có thể bảo vệ được muội ấy.

Vừa nghĩ Ninh Tuyết vừa bấu chặt vào bàn tay mình để tiếp thêm dũng khí mà nói tiếp:

- Điều thứ hai đó là dù thân phận của muội chỉ là một nha hoàn thấp kém nhưng dù sao đi nữa, muội cũng đã theo ta từ bé, đây xem như là một chút lòng thành của một người chủ với đầy tớ của mình vậy hoặc muội có thể nghĩ đây là thành ý của ta để đáp trả cho sự trung thành của muội trong bao năm qua vậy.

Ninh Tuyết cố tình nhấn mạnh những cụm từ gây sát thương ấy để Tiểu Hương nghe được rõ hơn, Tiểu Hương gương mặt lạnh tanh mà khẽ gật đầu đáp:

- Được, những lời của cô nương muội đã hiểu rồi…