Sáng ngày hôm sau, như đã hẹn Dương tướng quân và An Thành từ sớm đã đến Hạ phủ, Tiểu Hương mời Dương tướng quân và An Thành vào đại sảnh, An Thành nhìn quanh không thấy Ninh Tuyết liền hỏi Tiểu Hương:
- Tiểu Hương… Ninh Tuyết đâu rồi?
Tiểu Hương nhìn sang tướng quân rồi quay đầu nhìn An Thành rồi đáp:
- Dương tướng quân… An Thành quân… hai người chờ một lúc, Tiểu Hương sẽ vào trong mời cô nương ra ngay…
Dương tướng quân gật đầu, thấy vậy Tiểu Hương liền tức tốc chạy vào báo cho Ninh Tuyết:
- Cô nương… Dương tướng quân cùng An Thành quân đã đến rồi.
Ninh Tuyết khựng người suy tư một lúc sau đó điều chỉnh lại tâm trạng rồi bước ra ngoài, vừa nhìn thấy tướng quân, Ninh Tuyết bước vội đến cúi người chuẩn bị hành lễ nhưng chưa kịp thì Dương tướng quân đã ngăn lại rồi nói:
- Ninh Tuyết không cần đa lễ qua đây ngồi đi, ta có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với con.
Ninh Tuyết nghe vậy trong lòng có chút dè dặt mà bước đến bàn ngồi, nhìn thấy nét mặt của Dương tướng quân vô cùng nghiêm túc, Ninh Tuyết liền cẩn trọng nói:
- Chuyện quan trọng sao, Dương bá bá cứ nói…
Dương tướng quân gật đầu rồi hạ giọng nói:
- Chúng ta dù sao cũng là chỗ thân thiết ta cũng không ngại mà vào thẳng vấn đề vậy…
Ninh Tuyết vẫn dõi theo tướng quân, tướng quân không vòng vo liền đi thẳng vào vấn đề nói:
- Chắc hẳn con cũng đã hay tin, dạo gần đây hoàng thượng thường cho triệu ta và các tướng quân dưới trướng phụ thân con vào triều rồi đúng không?
Ninh Tuyết cũng có hơi bất ngờ mà gật đầu nói:
- Con có từng nghe nhưng vì những ngày qua vì bệnh của mẫu thân nên con cũng không mấy rõ sự tình bên trong.
Dương tướng quân gật đầu rồi nói tiếp:
- Vậy con có biết mục đích thực sự phía sau của những việc này là gì không?
Ninh Tuyết suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu, ánh mắt của tướng quân từ đầu đến cuối vẫn luôn dõi theo nhất cử nhất động của Ninh Tuyết, tướng quân thở dài một tiếng rồi nói:
- Mục đích của hoàng thượng… chính là truy tìm binh phù của Tây Đô.
Ninh Tuyết tròn mắt nhìn tướng quân, ánh mắt dò xét mà hỏi:
- Binh phù của Tây Đô sao?
Dương tướng quân gật đầu nhìn sang An Thành rồi nói tiếp:
- Ta cũng không muốn giấu con nữa, như con biết đấy, Tây Đô không chỉ là biên ải của Đại Đô, mà Tây Đô còn nắm giữ hai phần ba trọng binh của toàn Đại Đô, mà từ trước đến nay tam quân của Tây Đô lại chỉ nghe hiệu lệnh của mỗi phụ thân con…
Ninh Tuyết vẫn chăm chú lắng nghe, tướng quân ngập ngừng một lúc rồi lại nói:
- Phụ thân con không chỉ nắm trong tay binh phù mà hơn hết còn nắm trong tay trái tim của toàn bá tánh của Tây Đô…
Lời nói này khiến Ninh Tuyết nhớ lại cảnh tượng ngày đầu bản thân đến Tây Đô, khung cảnh toàn bộ người dân Tây Đô, người thì hân hoan mừng rỡ, kẻ nồng nhiệt chào đón, tận mắt chứng kiến những điều đó, Ninh Tuyết không tài nào phủ nhận được sự mến mộ cùng tôn trọng của bá tánh Tây Đô dành cho phụ thân mình, Ninh Tuyết cúi đầu khẽ gật gật nói:
- Đúng vậy… trong lòng mỗi bá tánh của Tây Đô vẫn luôn có phụ thân… họ thực sự rất quý trọng phụ thân…
An Thành nhìn thấy Ninh Tuyết ánh mắt buồn bả liền biết ngay Ninh Tuyết nhớ tướng quân cùng phu nhân liền cạnh bên an ủi:
- Ninh Tuyết à… muội đừng đau buồn quá mà…
Ninh Tuyết nghe vậy liền cố gắng kiềm chế, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc, nghiến chặt răng không lời nào đáp trả, tướng quân thấy vậy liền nói tiếp:
- Nhưng điều đó vẫn luôn là cái gai trong mắt của hoàng thượng… chính vì thế mà…
Ninh Tuyết nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn tướng quân, gương mặt đanh lại nói:
- Dương bá bá… vì thế sao cơ… Ninh Tuyết không còn là trẻ con nữa… người cứ trực tiếp mà nói thẳng ra đi…
An Thành hướng mắt nhìn sang tướng quân, tướng quân cũng không muốn tiếp tục che giấu thêm nữa liền nói:
- Hoàng thượng chính là vì sợ phụ thân con một khi đã có được lòng dân, nếu như huynh ấy có lòng mưu phản thì ắt ngôi vua khó giữ… và đó cũng là lí do hoàng thượng và Hứa Minh Trạch luôn toan tính tìm cách để mưu hại phụ thân con…
Ninh Tuyết sửng sốt trước những lời tướng quân nói, tướng quân cúi đầu thở dài nói:
- Hạ huynh vì muốn bảo vệ mọi người… nên đã chọn cách hy sinh, huynh ấy thà rằng người chết là mình… còn hơn chứng kiến những người huynh ấy thương yêu phải chịu thương tổn… huynh ấy làm tất cả mọi chuyện chỉ vì muốn che chở cho mọi người…
Từng câu từng chữ tướng quân nói như một con dao sắc bén đâm xuyên qua tim của Ninh Tuyết, lòng dù rất căm phẫn nhưng vẫn siết chặt bàn tay mình lại cố điềm tĩnh như không, nước mắt muốn tuông nhưng chỉ có thể chảy ngược vào trong, Dương tướng quân cúi đầu hổ thẹn nói tiếp:
- Là ta vô dụng không thể giúp được gì, chỉ biết trơ mắt nhìn phụ thân con cứ thế mà hy sinh, đã vậy còn liên luỵ tẩu tẩu.
Ninh Tuyết dè chừng trước từng câu nói của mình, nhìn thấy tướng quân tự trách Ninh Tuyết liền thăm dò hỏi:
- Ninh Tuyết ngu muội vẫn không hiểu mục đích hôm nay Dương bá bá tìm Ninh Tuyết rốt cuộc là có việc gì quan trọng?
Dương tướng quân quan sát thấy Ninh Tuyết vẫn rất điềm tĩnh nên thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ… con bé không hề biết gì về tung tích của binh phù sao?
Tướng quân không muốn mất thêm thời gian nữa nên liền trực tiếp hỏi thẳng:
- Thực ra… ta muốn hỏi về xem là liệu con có biết gì về tung tích của binh phù hay không?
Ánh mắt dường như đã nhìn thấy được tâm can của tướng quân, Ninh Tuyết nhoẻn miệng khẽ cười đáp:
- Vậy mục đích ngày hôm nay Dương bá bá đến tìm con… là chỉ muốn biết binh phù có nằm trong tay con không?
Dương tướng quân ngượng ngùng mà gật đầu rồi nói:
- Binh phù này là hy vọng cuối cùng của chúng ta, tuyệt đối không thể rơi vào tay của hoàng thượng nếu không hậu quả thực không dám tưởng tượng.
Ninh Tuyết vẫn không nói không rằng mà nghĩ:
- Cuối cùng thì người cũng nói ra ý định thực sự của mình rồi sao… Dương bá bá…
Nhìn thấy Ninh Tuyết lầm lì không đáp, Dương tướng quân lo sợ Ninh Tuyết sẽ suy nghĩ lệch lạc liền nói tiếp:
- Hôm nay ta đến đây không chỉ có mỗi chuyện đó muốn nói mà còn một chuyện khác muốn thương lượng cùng con.
Ninh Tuyết chau mày lại bất ngờ liền nói:
- Chuyện muốn thương lượng với con sao?
Dương tướng quân gật đầu rồi nhìn sang An Thành, thấy vậy Ninh Tuyết cũng nhìn sang An Thành, An Thành lấy hết dũng khí nói:
- Ninh Tuyết thực ra lần này… ta đến là có một chuyện quan trọng muốn nói với muội.
Ninh Tuyết nhìn sang An Thành ánh mắt cẩn thận mà quan sát tình hình, nhìn ra được sự phòng bị của Ninh Tuyết, An Thành cố gắng dùng giọng điệu mềm mỏng nhất mà nói:
- Ninh Tuyết à… giờ đây Hạ bá bá và bá mẫu đã không còn, nhìn thấy muội cô đơn một mình trơ trội như thế ta thực sự không đành lòng, chúng ta từ bé đã lớn lên cạnh nhau, tình cảm của ta dành cho muội từ trước đến nay chưa từng thay đổi… nếu muội không chê bai An Thành này… ta… ta thực sự muốn được chăm sóc muội cả đời này.
Ninh Tuyết nghe vậy trong lòng có chút bối rối nhưng vẫn đanh thép hỏi:
- Huynh nói ngớ ngẩn gì thế?
An Thành đầu óc rối bời liền đáp:
- Những lời ta nói đều là thật, tấm chân tình của ta dành cho muội nhật nguyệt có thể minh chứng, nếu An Thành này có nửa lời gian dối, trời tru đất diệt.
Ninh Tuyết nhìn thẳng vào ánh mắt đầy chân thành của An Thành, trong lòng nghĩ:
- Từ bé đến lớn tình cảm An Thành dành cho Ninh Tuyết, muội tự sâu đấy lòng nhìn thấy rõ, dù biết là không nên… nhưng lòng này muội đã hướng về một người khác… người đã gi ết chết phụ thân mình, nay thù nhà chưa báo lòng này khó mà nguôi ngoai… phụ bạc huynh là điều duy nhất muội có thể làm, xin huynh tha lỗi cho Ninh Tuyết không thể đánh trả tấm chân tình này.
Ninh Tuyết ghì chặt hai tay đến mức in rõ dấu, cứ thế là lạnh lùng nhẫn tâm nói:
- An Thành tấm lòng huynh dành cho muội, muội rất cảm kích, nhưng với muội huynh chỉ như là một vị huynh trưởng thôi, trước cũng vậy… bây giờ cũng vậy… và sau này vẫn sẽ không thay đổi.
Những lời đó như sét đánh ngang tai của An Thành, không tin vào điều đó An Thành nói:
- Không thể nào… không lẽ từ trước đến này muội không có chút tình cảm nào với ta sao, hay là... hay là vì cái tên Tiêu Chấn Long đấy.
Ninh Tuyết cúi đầu thở dài rồi ngước mắt lên nghiêm mặt nói:
- Không có tình cảm với huynh là thật, nếu huynh cứ mãi chấp mê như vậy thì e rằng sau này chúng ta cũng khó có thể giữ mối quan hệ huynh muội như thế, còn việc của kẻ đã giết phụ thân muội, muội nhất định bắt hắn nợ máu trả máu.
An Thành vẫn ngoan cố không từ bỏ vẫn muốn níu kéo, tướng quân bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ dứt khoát của Ninh Tuyết thì đã hiểu được kết cục của đoạn tình cảm này nên liền đưa tay kéo vai An Thành lại, An Thành hai mắt rưng rưng yếu ớt mà nhìn tướng quân, tướng quân khẽ lắc đầu ra hiệu với An Thành, An Thành đau đớn chỉ có thể im lặng không bất lực.