Vòng Xoáy Đam Mê (A Passionate Marriage)

Chương 1




Leandros Petronades lười biếng ngồi tắm nắng trên boong thuyền du lịch của mình và nhìn ra phía vịnh San Esteban. Tâm trạng anh đang thực sự mãn nguyện. Khu nghỉ mát Tây Ban Nha mới này đã mở rộng thành một khu nghỉ dưỡng đặc biệt và có thêm rất nhiều trải nghiệm thực tế trong quá trình phát triển của nó, anh cảm thấy cảm giác mãn nguyện này quả thật rất xứng đáng. Cộng thêm thực tế rằng anh đã làm cho khoản đầu tư ban đầu của mình sinh sôi nảy nở, những định hướng kinh doanh của anh cũng một phần tạo nên thành công đó.

Anh đã làm rất nhiều việc như vậy trong vòng 4 năm kể từ khi tiếp quản công việc từ người cha quá cố của mình, anh trầm ngâm suy nghĩ. Việc khiến cho khoản vốn đầu tư ban đầu được tăng lên gấp nhiều lần đã trở thành một mục tiêu của anh.

Đó có thể là lý do tại sao anh lại thấy dự án này có một chút khác biệt. Lần này không giống như những lần đầu tư khác. Anh tham gia vào việc này kể từ lúc bắt đầu, khi nó mới chỉ là một ý tưởng nhen nhóm trong đầu một người bạn cũ. Cả hai người, anh và Felipe Vazquez, đã cẩn thận nuôi dưỡng ý tưởng đó cho tới khi nó trở thành một khu nghỉ mát hiện đại như anh đang nhìn thấy ngay lúc này.

Vấn đề của anh bây giờ là tiếp theo anh sẽ đi đâu? Khu nghỉ mát đã hoàn thành. Các biệt thự sang trọng nằm rải rác trên sườn đồi đã có những người chủ mới, khách sạn năm sao, sân gôn và khu phức hợp giải trí đang hoạt động cứ như mơ. Và San Esteban đang nhộn nhịp phát triển, khu vực bến cảng đậu đầy những con thuyền sang trọng thuộc sở hữu của những người giàu có và nổi tiếng đang tìm kiếm những địa điểm mới để giấu mình và thư giãn. Tới tuần sau, thậm chí cả con thuyền này, nơi đã trở thành nhà của anh trong khoảng thời gian anh ở lại đây, cũng sẽ nhổ neo. Nó sẽ chạy tới Caribbean để chờ đợi sự xuất hiện của người em trai Nikos của anh, người đã lên kế hoạch nhanh chóng đi cùng người vợ mới cưới trong vòng ba tuần.

Đã đến lúc anh phải bước tiếp, dù rằng anh cũng chẳng biết mình muốn bước tiếp đến đâu. Anh có nên quay trở lại Athens để đắm chìm vào mớ hỗn độn ở công ty không? Bờ vai rộng của anh cựa quậy trên tấm đệm trắng của ghế tắm nắng khi cảm giác bồn chồn thao thức cũ lại bắt đầu xáo động vào sâu bên trong xương tủy.

“Không, không thể để trang đầu như thế được.” Một giọng nói dịu dàng của phụ nữ vang lên qua khung cửa mở rộng phía sau anh. “Đây là lễ kỷ niệm cho sự tái sinh của San Esteban, và còn là lời cảm ơn và chia tay đối với những người đã làm việc vất vả để hoàn thành dự án. Hãy để nó trông thật sôi động và vui vẻ. Chúng ta sẽ gọi nó là—Lễ rửa tội của San Esteban, và nó sẽ trở thành một ngày lễ thường niên.”

Một nụ cười thoáng qua trên môi khi Leandros lắng nghe, bờ vai anh thả lỏng khi cảm giác bồn chồn thao thức biến mất. Lễ rửa tội của San Esteban, anh trầm ngâm. Anh thích cái tên đấy.

Anh thích Diantha. Anh muốn cô bên cạnh bởi sự trầm lặng, điềm tĩnh và cực kỳ có năng lực. Cô không bao giờ quấy rầy anh với những điều vụn vặt khó chịu mỗi khi anh bảo cô làm việc gì cho mình. Cô rất được việc. Cô ăn khớp một cách hoàn hảo với cách suy nghĩ của anh.

Anh gần như chắc chắn rằng mình sẽ cưới cô.

Anh không yêu cô—anh đã không còn niềm tin vào tình yêu. Nhưng Diantha rất xinh đẹp, thông minh, là một người bạn vô cùng thú vị, và hứa hẹn sẽ là một người tình hoàn hảo—mặc dù anh còn chưa đưa ra lời đề nghị nào với cô. Cô cũng là người Hy Lạp, giàu có, độc lập và không quá đòi hỏi thời gian của anh.

Một người đàn ông bận rộn như anh cũng cần phải xem xét đến những điều đó khi lựa chọn cho mình một cô vợ, anh nghĩ ngợi với vẻ vừa ý. Anh cần sự tự do để làm những việc quan trọng bảo vệ chính anh và các công ty con của Tập đoàn Petronades vượt qua các đối thủ của mình. Xuất thân từ gia cảnh giống anh, Diantha Christophoros có thể thấu hiểu và chấp nhận điều đó. Cô sẽ không mè nheo, than phiền và khiến anh cảm thấy có lỗi vì dành quá nhiều thời gian cho công việc, cũng như cô không trông mong gì việc anh sẽ ngoan ngoãn phục tùng cô, và gọi điện bất cứ lúc nào trong ngày.

Nói cách khác, cô đúng là một sự lựa chọn lý tưởng.

Chỉ có một trở ngại nho nhỏ. Anh đã có vợ. Trước khi anh có thể đến gần Diantha để thì thầm những lời nói lãng mạn ngọt ngào và tiến tới hôn nhân thì anh, với tất cả danh dự, bắt buộc phải cắt đứt mọi quan hệ pháp lý với người vợ hiện tại của mình. Anh thấy rằng để nhanh chóng ly dị với Isobel cũng là cả một vấn đề, mặc dù thực tế rằng họ đã chẳng còn thèm để mắt đến nhau từ cả ba năm nay.

Isobel…

“Khỉ thật,” anh khẽ chửi thề khi những bồn chồn thao thức quay lại cùng với sự căng thẳng ngứa ngáy làm anh bật thẳng dậy. Anh không nên cho phép bản thân mình nghĩ tới tên cô ta mới đúng. Điều này chưa bao giờ thất bại trong việc khiến anh căng thẳng. Khi thời gian dần trôi qua, anh nghĩ về cô ta càng ngày càng ít đi và trở nên thoải mái hơn. Nhưng đôi lúc cái tên đó vẫn bất chợt chộp lấy anh và cắm hàm răng sắc nhọn của nó vào anh.

Anh lựa một lon bia khi đi qua cái xe đẩy chứa đồ uống, bật mở nắp rồi đứng dựa lưng vào lan can thuyền, đôi mắt đen thẫm của anh co lại khi nhìn vào cảnh đẹp mà chỉ vừa mới phút trước vẫn còn khiến anh mỉm cười.

Cô nàng xấu xa đó, thật khó chịu, anh tức tối nghĩ thầm. Cô ta để lại vết nhơ cho anh và nó vẫn chưa thể phai mờ sau ba năm.

Anh uống một ngụm bia. Anh vẫn có thể nghe thấy tiếng của Diantha ở phía sau khi cô lên kế hoạch cho ngày lễ kỉ niệm của San Esteban với năng lực thường ngày của mình. Chỉ cần anh quay đầu lại là có thể nhìn thấy cô đang đứng trong căn phòng ngủ chính của anh, trông như thể cô thuộc về nơi đó với mái tóc và đôi mắt sẫm màu, làn da ô liu, bộ quần áo thanh lịch làm nổi bật vẻ đẹp của mình, chứ không hề phô bày khoe mẽ như…

Anh lại uống thêm một ngụm nữa. Trên đầu là mặt trời nóng bỏng đang thiêu đốt bờ vai trần của anh. Nó làm nổi bật những cơ bắp mạnh mẽ bên dưới làn da rám nắng.

Nhắc tới Isobel, anh lại cảm thấy như có những cảm giác nhức nhối khác nhau bám chặt vào tâm trí anh. Cảm giác đó đánh thẳng xuống bụng dưới của anh, nơi ẩn nấp của những ham muốn nguyên thủy. Anh nhăn nhó, tự hỏi tới khi nào anh mới ham muốn một người đàn bà như cái cách anh đã từng muốn Isobel? Hy vọng anh sẽ không bao giờ phải chịu đựng những dục vọng nguyên thủy đó lần nào nữa.

Họ đã lao vào hôn nhân như hai đứa trẻ mới lớn bị kích thích bởi tình dục, họ yêu nhau với sự đam mê như muốn xé toạc nhau ra thành từng mảnh sau những lúc tách rời. Anh quá trẻ—nàng cũng quá trẻ. Họ làm tình như thú hoang và lao vào nhau một cách cuồng nhiệt cho tới khi—có lẽ là không thể tránh khỏi—chuyện ấy trở nên gay gắt, kinh tởm và xấu xa đến nỗi thà khóa chặt nó lại và quên đi mình có một cô vợ còn hơn là mạo hiểm cho phép nó bùng nổ một lần nữa.

Nhưng, cũng giống như khoảng thời gian ngắn anh ở tại San Esteban, mọi việc đã qua—đã đến lúc anh đi tiếp cuộc đời mình. Anh đã ba mươi mốt và cũng sẵn sàng để ổn định cuộc sống cùng với một người vợ phù hợp, thậm chí có thể là cả một gia đình…

“Sao lại cau mày thế?”

Diantha đang đến bên cạnh mà anh không biết. Anh quay đầu và nhìn xuống đôi mắt nâu ấm áp cùng nụ cười dịu dàng trên môi cô…nhưng lại nghĩ về một nụ cười khác. Đôi môi đó không phải đang cười, nó đang bĩu ra—một cách châm chọc. Và một đôi mắt xanh dữ dội không bao giờ tỏ ra ấm áp mà chỉ thấy thách thức.“Anh chỉ đang cố gắng đón lấy thực tế rằng đã đến lúc anh phải rời khỏi đây,” anh trả lời câu hỏi của cô.

“Và rằng anh không muốn rời đi,” Diantha thầm thì thấu hiểu.

Leandros thở dài. “Anh đã bắt đầu yêu mến nơi đây,” anh thú nhận, và tiếp tục quay ra nhìn về phía San Esteban.

Sau đó là một khoảng không tĩnh lặng giữa họ, nó cho phép tâm trí anh trôi nổi mà không có bất cứ sự xâm phạm nào của những năm tháng trống rỗng vô vị mà khi tới đây anh đã che giấu và học cách đứng lên một lần nữa. San Esteban chính là nơi trốn tránh của anh trong quãng thời gian đau khổ và tan vỡ. Isobel đã—

Sự đụng chạm nhẹ nhàng từ những ngón tay Diantha lên cơ bắp nóng bỏng của anh đã nhắc nhở rằng cô cũng đang ở đây. Họ hiếm khi chạm vào nhau. Mối quan hệ của họ chưa tới mức đó. Cô là bạn thân nhất của em gái anh—Chloe, và anh có tránh nhiệm phải đối xử như vậy với cô ở đây. Nhưng các giác quan của anh đang xao động phản ứng lại những ngón tay mát lạnh đó—chỉ để cố gắng làm dịu đi khoảnh khắc những ngón tay đó rời đi.

“Anh biết em nghĩ gì mà, Leandros,” cô nhẹ nhàng nói, “em nghĩ anh đã ở lại đây quá lâu. Sống một cuộc sống của những người ăn quả hưởng lạc(1) sẽ khiến anh trở nên lười biếng—đây là thời điểm thích hợp để anh trở lại Athens và đi tiếp cuộc đời mình, anh có nghĩ vậy không?”

“Ah, thành ngữ ,” anh mỉm cười. Thực sự kỳ lạ là Diantha có thể khai thác những suy nghĩ của anh. “Đừng lo,” anh nói. “Sau lễ hội San Esteban, mọi ý định của anh đều là việc trở về Athens và,… đi tiếp, như em nói,” anh hứa hẹn.

“Thật tốt,” cô khen ngợi. “Mẹ anh sẽ rất hài lòng khi nghe vậy.”

Và với niềm vui đơn giản đó, cô lại duyên dáng đi vào phòng ngủ trong bộ váy xanh phù hợp với dáng người và mái tóc đen bóng được cuộn theo kiểu Hy Lạp bảo thủ cổ điển trên cái gáy mảnh dẻ của mình.

Nhưng cô bỏ đi mà không hề biết rằng đã để lại đằng sau một người đàn ông tiếp tục cau có vì thứ anh đang nhìn thấy là một mái tóc đỏ, thẳng, dài, đổ xuống sống lưng hẹp, phát ra sự thách thức dữ dội với tất cả những thứ gì kiểu Hy Lạp. Isobel sẽ thà chết còn hơn là phải mặc chiếc váy xanh giản dị đó, anh đăm chiêu. Cô ta thích những chiếc váy siêu ngắn khoe đôi chân tuyệt đẹp và những chiếc áo quây bó sát để trêu ngươi mắt người với khuôn ngực đẹp đẽ nhô cao của mình.

Isobel cũng thà tự cắt lưỡi mình đi còn hơn là phải thể hiện sự quan tâm tới cảm xúc của mẹ anh, anh thầm thêm vào khi quay người uống thêm một ngụm bia. Isobel và gia đình anh không thân thiết cho lắm. Họ đã mâu thuẫn với nhau một cách sai lầm ngay từ khi bắt đầu và cả hai bên đều không hề cố gắng giấu diếm điều đó trước mặt anh.

Ngược lại, Diantha yêu mến mẹ anh và mẹ anh cũng yêu mến cô. Là bạn thân của em gái Chloe, cô thường xuyên ở gần cuộc sống của anh, nhưng anh chỉ thực sự để ý tới cô từ khi cô đến đây một tuần trước để tham gia vào việc tổ chức lễ hội vào tuần sau vì Chloe, người đáng lẽ nên ở đây để giúp anh, lại đang bị lôi kéo vào việc chuẩn bị đám cưới cho Nikos.

Trong hoàn cảnh này có Diantha thật là tốt. Anh đánh giá cao việc cô bố trí đúng theo sự sắp đặt của anh, đặc biệt là khi cô mới chỉ vừa quay lại Athens sau khi sống bốn năm cùng với gia đình tại Washington. Cô được giáo dục tốt và giống như—các ưu điểm của cô ngày càng thể hiện rõ, anh chú ý. Và, không như chuyện tình lãng mạn ngắn ngủi làm xấu thanh danh của cô ta với em trai Nikos của anh, cô nhất định sẽ thích hợp hơn là đồ phù thủy tóc đỏ đó.

Với suy nghĩ cuối cùng của chủ đề đó, anh uống chỗ bia còn lại và nhìn thấy một người đàn ông đang băng qua khu vực chụp ảnh của bến cảng và cau mày nhìn hắn. Anh hoàn toàn không thích các tay thợ chụp ảnh, không chỉ bởi vì họ xâm phạm quyền riêng tư của anh mà còn bởi vì đó là nghề kiếm sống của cô vợ thân yêu của mình. Lần đầu tiên họ gặp nhau là khi cô ta đang chĩa cái máy ảnh chết tiệt đó về phía anh—hay là về phía chiếc Ferrari đỏ mà anh đang đứng dựa vào lúc đó? Không, chắc chắn là anh. Cô ta chụp ảnh anh rồi sau đó tán tỉnh như điên với chiếc máy ảnh còn đang bấm liên tục. Cuối ngày hôm đó họ đưa nhau lên giường và sau đó thì—

Anh không muốn nghĩ tiếp về những gì xảy ra sau đó. Anh không muốn nghĩ bất cứ điều gì về Isobel nữa. Cô ta đã không còn thuộc về những suy nghĩ của anh, và cũng đã tới lúc anh nên biến nó thành chính thức.

Người đàn ông với chiếc máy ảnh quay đi. Cũng như Leandros, một cách dứt khoát. Anh đột nhiên cảm thấy tốt hơn nhiều về chuyện rời khỏi đây và anh bước vào trong để…đi tiếp cuộc đời mình.

Những suy nghĩ của Isobel biến chuyển liên tục từ lúc nàng ngồi đọc bức thư vừa mới được gửi bởi luật sư của người chồng xa lạ của mình để nhắc nhở nàng rằng Leandros bắt đầu có ý định ly hôn.

Nàng đang ngồi một mình trên chiếc bàn trong bếp. Mẹ nàng chưa chịu rời giường. Nàng thấy may vì điều đó bởi bức thư này đến như một cú sốc, dù cho rằng nàng cũng đồng ý với nội dung của nó. Đã tới lúc, không nên để việc này kéo dài và một trong hai người nên đi thẳng vào vấn đề, chính thức kết thúc cuộc hôn nhân lẽ ra không nên có này.

Nhưng những chữ in trên tờ giấy mờ nhạt dần khi nàng nhận ra chính là nó, chương cuối cùng của một sai lầm bốn năm. Nếu nàng đồng ý với những điều kiện của Leandros thì nàng biết mình sẽ phải chấp nhận rằng đó chính là những năm tháng lãng phí của cuộc đời mình.

Anh ta có cảm thấy vậy không? Hay đó là lý do tại sao anh ta lại chần chừ như thế? Thật khó khăn để thừa nhận rằng mình đã từng sai lầm, rằng mình đã từng ngu ngốc tới nỗi để tình cảm lấn át mất lý trí.

Hay là còn có điều gì khác ngoài việc quyết định chấm dứt cuộc hôn nhân khổ sở này của họ? Có phải anh ta đã tìm thấy một người mà anh ta nghĩ mình có thể dành cả cuộc đời bên người đó không?

Ý nghĩ này đáng ra không nên khiến nàng đau đớn mới phải. Lúc mới đầu nàng đã yêu Leandros sâu nặng tới nỗi nghĩ rằng mình đã điên mất. Họ còn trẻ—quá trẻ—nhưng ồ, nó rất nồng nàn tha thiết.

Rồi sau đó—không, không được nghĩ tới niềm đam mê đó nữa, nàng kiên quyết nói với bản thân mình, và buộc mình phải tiếp tục đọc nốt lá thư.

Lá thư hỏi về việc nàng có thể suy nghĩ tới chuyện bay sang Athens để gặp chồng mình—tất nhiên là có cả sự góp mặt của luật sư—để họ có thể bàn luận và dàn xếp một sự thống nhất dựa trên nỗ lực làm cho cuộc ly hôn diễn ra nhanh chóng và không gây rắc rối. Nàng chỉ mất một vài ngày là đủ, Takis Konstantindou đoán vậy. Tất cả mọi chi phí về việc thuê luật sư cho cả anh ta và nàng sẽ do Leandros chi trả, như một cử chỉ thiện chí, bởi quý ngài Petronades không thể sang Anh lúc này.

Nàng dừng lại vì thắc mắc không hiểu tại sao Leandros lại không thể sang Anh. Người đàn ông trong trí nhớ nàng luôn sống mà không thể thiếu chiếc va li hành lý, vậy nên thật kỳ quặc khi nghĩ anh ta đang phải chịu sự giam hãm nào đó.

Dù gì thì việc nghĩ về anh ta cũng đã là kỳ quặc rồi, nàng thêm vào, và lá thư bị thả rơi khi nàng ngồi lại lên ghế. Lần đầu họ gặp nhau do vô tình tại một cuộc triển lãm xe hơi thường niên ngay ở Anh. Nàng đã ở đó trên danh nghĩa chính thức là nhiếp ảnh gia cho một tạp chí xu hướng mới—một người với tuổi hai mươi hai rực rỡ và tự tin, luôn nghĩ rằng cả thế giới đang ở dưới chân mình. Trong khi đó anh ta hai mươi bảy tu và rất bảnh bao, với vẻ ngoài như một vị thần Apollo đen tối đích thực.

Họ đã tán tỉnh nhau trên nắp ca-pô bóng nhoáng của những chiếc xe đắt tiền. Với vẻ ngoài, sự quyến rũ cùng với những bộ quần áo không tì vết, nàng cho rằng anh là một người đại diện bán hàng của chiếc xe, vì trông tất cả như tới hàng triệu đô la. Điều này chưa từng xảy ra với nàng khi họ chẳng bàn bạc tới chuyện bán xe mà chỉ đùa cợt rằng anh sở hữu tới vài cái trong số chúng. Mãi sau đó nàng mới nhận ra Leandros là ai—nhưng đã quá muộn để có thể cứu vãn.

Bởi sau đó anh đã hoàn toàn hạ gục nàng với vẻ ngoài đẹp trai cùng nét quyến rũ dễ bị thuyết phục, cùng với cái cách mà anh nhìn nàng khiến nàng không hề nghi ngờ chuyện gì đang diễn ra sau khuôn mặt đẹp đẽ đó. Họ có một buổi hẹn hò cùng ăn tối và kết thúc với việc lên giường ngay khi họ có được cơ hội đầu tiên. Việc anh ta phát hiện ra mình là mối tình đầu của nàng chỉ càng khiến cho niềm đam mê này càng thêm cháy bỏng. Anh thích mình đóng vai trò là người dẫn dắt. Anh dạy cho nàng biết đến những khoái lạc trên chính cơ thể nàng và khiến nàng biết rõ làm thế nào để vừa lòng cơ thể anh. Khi tới thời điểm phải quay trở lại Hy Lạp, anh ta đã không đồng ý đi mà không có nàng. Họ đã kết hôn vội vàng tại cục dân sự rồi sau đó vội vã ra sân bay để bắt kịp chuyến bay của mình.

Nàng bắt đầu muốn hỏi, đó là khi anh dẫn nàng lên một chiếc máy bay phản lực tư nhân với biểu tượng Petronades màu vàng bóng loáng ở một bên thân máy. Anh đã nghĩ thật nực cười khi nàng không hề biết rằng mình đã kết hôn với một phú ông thời hiện đại, và đưa nàng vào cái cabin riêng nhỏ bé, nơi mà anh đã làm tình với nàng suốt cả dọc đường bay tới Athens. Cả đời nàng chưa bao giờ lại hạnh phúc đến thế.

Nhưng chỉ có vậy—toàn bộ niềm hạnh phúc của cuộc hôn nhân của họ chỉ trọn vẹn trong đúng chuyến bay từ Anh sang Hy Lạp đó. Lúc họ chuẩn bị đến nhà của gia đình anh, tình yêu như gió lốc của họ hoàn toàn biến thành quá khứ. “Em không thể mặc như thế mà đến gặp mẹ anh được,” những lời chỉ trích đầu tiên của anh vẫn còn rung lên những hồi chuông phản kháng trong đầu nàng.

“Tại sao? Bộ này thì có vấn đề gì?”

“Cái váy này quá ngắn; bà sẽ ngất mất. Và em có thể buộc tóc lên không, hãy thể hiện một ít tôn trọng với những người mà em sắp gặp.”

Nàng đã không buộc tóc mình lên, cũng như không thay quần áo. Nhưng nàng đã sớm vất vả học được rằng bướng bỉnh và thách thức là điều không nên làm khi một người đàn ông đang chỉ trích bạn, mặc dù bình thường người đó luôn chảy cả nước bọt vì ham muốn bạn. Nhưng việc đó không giống với việc bạn bị đóng hộp và bị dán lên cái nhãn gái điếm rẻ tiền ngay từ ánh mắt kinh khủng đầu tiên của mẹ anh ta.

Sau đó mọi việc trở nên càng ngày càng tồi tệ hơn. Và—đúng, nàng lặp lại khi nhìn xuống lá thư, đã đến lúc một trong hai người phải đứng lên khởi xướng và kéo xuống bức màn cuối cùng cho một thứ đáng lẽ không bao giờ nên xảy ra đó.

Thực ra thì Isobel chỉ có duy nhất một vấn đề với những chi tiết mà Takis Konstantindou đã đề ra trong lá thư. Nàng không biết mình sẽ phải dành ra tận mấy ngày tại Athens như thế nào bởi nàng không thể để mẹ nàng ở một nhà mình lâu như thế.

“Mấy giờ thì chuyến bay của cô ta sẽ tới?”

Leandros đang ngồi trên ghế trong văn phòng sang trọng của mình tại Athens. Trong vòng hai tuần từ khi trở lại đây, anh đã biến thành một con người hoàn toàn khác. Từ một người đàn ông San Esteban cởi mở trở thành một ông trùm Hy Lạp lạnh lùng, cứng rắn.

Liệu anh có vui vẻ với việc này không? Không, anh chẳng thể vui khi lại phải biến thành một người như vậy, nhưng khi quỷ dữ tới thì túng cũng phải tính(2), đó là nghe người ta nói vậy. Trong tình huống này thì quỷ dữ là một số người quan trọng đang chiếm giữ thời gian và trí óc anh. Chiếc bàn của anh thường phải rên rỉ dưới sức nặng của đống giấy tờ với các vấn đề cấp bách rõ ràng là cần tới sự chú ý của anh. Anh chuyển hết từ cuộc họp quan trọng này sang cuộc họp quan trọng khác mà không kịp thở. Cuộc sống xã hội của anh chuyển từ ăn uống lười biếng trong một nhà hàng trên đại lộ San Esteban, thành các cuộc mời mọc chiêu đãi liên miên không ngớt khiến anh thật sự bực bội. Chỉ cần mắt anh mở ra là sẽ có ai đó nhảy vào muốn nói chuyện. Còn nếu anh nhắm mắt lại thì sẽ có ai đó khiến chúng phải tiếp tục mở ra. Những vòng xoáy quyền lực cứ quay mãi quay mãi cả hai mươi tư tiếng một ngày và toàn bộ cái đống bận bịu này càng trở nên căng thẳng hơn khi người em trai Nikos của anh còn đang phải chuẩn bị cho đám cưới của nó.

Sau cái chết của cha, Leandros trở thành người đứng đầu dòng họ Petronades, do đó nghĩa vụ của anh là phải thay cha làm chủ tất cả mọi việc. Mẹ anh thì ngày cưới của Nikos càng tới gần càng dễ bị kích thích thần kinh, và bà gần như sẽ hoảng loạn nếu đứa con trai cả không chịu nghe lời. Bất cứ lúc nào anh phàn nàn, bà sẽ bảo anh thôi hậm hực và nhắc nhở rằng anh đã từ chối cho bà cơ hội để có thể tự hào về cuộc hôn nhân thảm họa của anh. Và bởi vì những ý nghĩ về hôn nhân đã hoàn toàn nằm trong đầu, vậy nên anh rất khó khăn trong việc giữ mình không ngắt lời bà rằng có lẽ Nikos nên bắt chước anh rồi trốn đi làm một đám cưới bí mật. Ít nhất thì cái ngày đó nên chỉ hoàn toàn thuộc về nó và Carlotta. Nếu còn có bất cứ điều gì về cuộc hôn nhân của mình khiến anh có thể nhớ lại với niềm vui trọn vẹn, thì đó là khoảnh khắc Isobel mỉm cười khi anh đeo nhẫn lên tay nàng và thì thầm “Anh yêu em rất nhiều.” Anh đã chẳng cần tới tận năm trăm người làm chứng để chứng minh lời thề đó là sự thật.

Trái tim anh nhức nhối trừng phạt vì hối tiếc những thứ anh một thời đã từng có và đã đánh mất.

“Tối nay.” Takis Konstantindou kéo anh trở về thực tại với địa điểm mà anh sẽ phải đi gặp. “Nhưng cô ta khăng khăng muốn tự mình sắp đặt,” Takis thông báo cho anh. “Cô ta sẽ ở tại khách sạn Apollo gần Piraeus.”

Leandros cau mày. “Nhưng đó là một nơi xoàng xĩnh với xếp hạng sao thấp. Tại sao cô ta lại muốn ở đó trong khi có thể có được cả một khu phòng nghỉ cao cấp tại Athenaeum?”

Takis chỉ nhún vai vì cũng không biết câu trả lời. “Tất cả những gì chú được biết là cô ấy từ chối lời mời sắp xếp của chúng ta và đặt ba phòng, không phải hai, tại Apollo, một trong số đó phải có lối vào dành cho xe lăn.”

Lối vào cho xe lăn? Leandros ngồi thẳng lên, anh đột nhiên chú ý. “Tại sao?” anh hỏi. “Có chuyện gì với cô ta? Cô ấy bị thương…hay bị ốm?”

“Chú không biết có phải căn phòng đặc biệt đó là dành cho cô ấy hay không,” Takis trả lời. “Tất cả những gì chú biết là cô ấy đã đặt một căn phòng như thế.”

“Vậy thì chú tìm hiểu đi!” anh ngắt lời. Đột nhiên ý nghĩ Isobel xinh đẹp của mình bị mắc kẹt trên chiếc xe lăn khiến anh cảm thấy muốn bệnh!

Trông anh thậm chí chắc phải nhợt nhạt đi nhiều mới khiến Takis nhìn anh vẻ kỳ lạ. “Điều đó có thể thay đổi mọi thứ, chú không thấy hả?” Tính cách của một ông trùm tư bản nhảy ra cứu giúp anh. “Toàn bộ hướng đi dựa trên những đề xuất của chúng ta để giải quyết chuyện này có thể sẽ phải sửa lại để thêm vào những điều khoản về bệnh tật.”

“Chú nghĩ chắc cháu luôn có các cách giải quyết thích hợp cho những tình huống như thế này, Leandros.” Vị luật sư cười giễu cợt.

“Thích hợp chưa đủ.” Anh đột nhiên nổi giận. “Thích hợp không phải là điều cháu muốn hướng tới! Cháu không phải là người keo kiệt! Cháu không muốn chơi bời với chúng! Isobel là vợ cháu!” Nghe thấy chữ “là” buột ra miệng khiến anh ngừng lại và hít thở. “Cháu sẽ chẳng vui vẻ gì khi từ bỏ cuộc hôn nhân này dựa trên những sai lầm của nó đâu, Takis,” anh nói với người đàn ông kia. “Nhưng cháu hy vọng sẽ từ bỏ nó với ý nghĩ lúc kết thúc mình đã đối xử với cô ấy một cách công bằng.”

Takis trông rất bất ngờ với sự bùng nổ của anh. “Chú xin lỗi, Leandros, chú không có ý—“

“Cháu hiểu chú có ý gì,” anh cộc lốc ngắt lời. “Và cháu cũng hiểu chú nghĩ gì.” Đó là lý do tại sao những lời bình luận nhạo báng về Isobel với chi phí đền bù khiến anh nổi xung. Anh biết gia đình anh nghĩ như thế nào về Isobel. Anh biết họ bàn luận với nhau theo hướng xúc phạm nàng. Anh thậm chí còn để cho họ làm thế—mà giả vờ như không biết. Nhưng họ đã nhầm nếu nghĩ cuộc hôn nhân của anh thất bại là vì Isobel, bởi vì nó không phải vậy. Dù thế nào cũng không phải.

Takis đã nghĩ sai về anh nếu chú ấy nghĩ anh nộp đơn li dị là vì không còn quan tâm tới Isobel. Anh có thể không muốn nàng trở lại để phá vỡ cuộc sống của mình một lần nữa, nhưng… " Cho dù người khác có nghĩ gì về cuộc hôn nhân của cháu lẫn Isobel, thì cô ấy vẫn luôn xứng đáng nhận được sự tôn trọng của cháu bất cứ lúc nào. Chú có hiểu không? "

“Tất nhiên.” Với một người đàn ông gấp đôi tuổi anh hiện tại và cũng là cha đỡ đầu của anh, Takis Konstantindou đột nhiên trông rất giống một người làm công cẩn thận khi mái đầu bạc của ông gật gù. " Chưa bao giờ vượt quá như vậy… "

“Dốc hết khả năng tìm hiểu điều đó trước khi chúng ta gặp cô ấy,” Leandros ngắt lời, liếc nhìn đồng hồ và cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận ra mình sắp có một cuộc họp ở đâu đó và có thể kết thúc cuộc tranh luận này.

Anh đứng dậy. Takis đã nhận ra điều anh muốn ám chỉ mà không cần thêm bất cứ lời nói nào và bỏ đi làm nốt phần việc đấu thầu của mình. Leandros đợi cho tới khi cánh cửa đóng lại phía sau anh, sau đó lại thả mình xuống ghế. Anh biết mình đã cư xử một cách vô lý. Anh biết lý do tại sao Takis không hiểu, bởi vì từ nơi mà ông ấy đến. Chỉ cách đây hai tuần, Leandros gọi điện cho người cha đỡ đầu và thông báo với ông rằng anh muốn nộp đơn ly dị. Đó là một cuộc trao đổi ngắn gọn, không cảm xúc và Takis cũng trả lời với giọng điệu của luật sư.

Nhưng vài tuần trước, Isobel trong đầu anh là một phù thủy khó chịu đầy gai nhọn. Còn bây giờ, chỉ sau một lời nhận xét ngắn gọn, nàng đã trở thành một cô gái nhỏ bé và dễ bị tổn thương mà anh đã tóm lấy cái cổ xinh đẹp và lôi nàng từ thiên đàng xuống tới địa ngục của xã hội Athens.

Với một câu nguyền rủa thậm tệ, anh đứng lên và đi vòng quanh bàn. Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Anh tự hỏi bản thân. Có vấn đề gì với anh vậy? Có phải do anh muốn làm người đàn ông chính nghĩa và đột nhiên có cảm giác bảo vệ vì có thể Isobel mà ngày mai anh gặp sẽ trở thành cái bóng của người mà anh từng biết không?

Xe lăn.

Một câu nguyền rủa nữa lại thoát ra từ miệng anh. Chiếc điện thoại trên bàn đổ chuông. Đó là Diantha, dịu dàng nhắc nhở anh rằng mẹ anh không muốn con mình về muộn bữa cơm tối nay. Sự căng thẳng trên vai anh được xóa bỏ, giọng nói nhẹ nhàng, khiến người khác vui lòng của cô thể hiện sự thông cảm với hoàn cảnh hiện nay của anh. Sau khi cuộc nói chuyện chấm dứt, anh cảm thấy tốt hơn—hơn nhiều so với việc anh tự bình tĩnh.

Đúng vậy, anh khẳng định. Diantha rất phù hợp với anh. Cô khiến anh có thể tập trung tâm trí vào những vấn đề cần được giải quyết, chẳng hạn như cuộc họp mà anh phải tham dự ngay bây giờ.

“Con đang mời gọi sự rắc rối nếu con cứ mặc như thế này,” Silvia Cunningham tuyên bố theo tính cách thẳng thừng bình thường của bà.

Isobel bước lại để nhìn mình trong gương. “Tại sao, có vấn đề gì ạ?” Tất cả những gì nàng thấy là một bộ đồ màu nâu hoàn hảo được đặt may riêng với chiếc váy nhẹ nhàng ôm lấy hông và đùi có chiều dài đoan trang tận dưới đầu gối mảnh mai của nàng. Chiếc áo khoác có khóa kéo dài tới thắt lưng và bên trong nó nàng mặc một chiếc áo sơ mi màu kem kín đáo cổ điển. Mái tóc của nàng được cuốn lên gọn gàng và cố định lại bằng một chiếc lược đồi mồi. Nàng bôi son màu nude, phấn mắt màu nâu sáng cùng một ít mascara đen, tất cả chỉ có vậy.

Thực tế là nàng đã cố gắng để trông mình bảo thủ nhất có thể, nhưng nàng cũng nhận thấy rằng có một tia sáng thách thức đang cháy lên trong đôi mắt màu xanh lá của nàng.

“Vấn đề của bộ đồ này ở chỗ nó là một hành động hoàn toàn khiêu khích,” mẹ nàng nói. “Tên đàn ông khốn khiếp đó chưa bao giờ có thể giữ mình không chạm vào con ngay cả tại thời điểm tồi tệ nhất. Con nghĩ nó sẽ muốn làm gì khi con chuyển sang mặc cái kiểu rõ ràng là muốn thoát khỏi nó như thế này?”

“Hình dáng con như thế nào thì làm sao con thay đổi được!” Isobel chống trả. “Đó đều là do mẹ sinh con ra như thế, từ mái tóc cho tới đôi mắt.”

“Cả cái tính nóng nảy, gật đầu. “Và cả mong muốn bướng bỉnh là khiến cho nó thấy nó sẽ bỏ lỡ mất điều gì.”

“Bỏ lỡ?” Đôi mắt xanh lóe lên. “Con có cần phải nhắc lại cho mẹ rằng con mới là người bỏ anh ấy ba năm trước không?”

“Còn nó là người đã chẳng thèm bận tâm đến việc đưa con trở về.”

Còn mẹ sao cứ phải nhắc đi nhắc lại thế? Isobel nghĩ. “Con không có thời gian cho việc này đâu,” nàng nói và bắt đầu đi tìm túi xách. “Con cần phải tới một cuộc hẹn.”

“Đáng lẽ con không nên tới cái cuộc hẹn đó mới phải!”

“Mẹ làm ơn đừng có bắt đầu nữa.” Isobel thở dài. Họ đã như thế này cả trăm lần rồi.

“Mẹ đồng ý là đã đến lúc nên kết thúc cuộc hôn nhân của con, Isobel,” mẹ nàng vẫn dai dẳng, “và mẹ thậm chí còn chuẩn bị thừa nhận bức thư từ luật sư của Leandros đã mang đến tin tức tuyệt vời nhất mà mẹ từng được nghe trong hai năm dài đằng đẵng.”

Nhìn cái cách mà mẹ nàng đang cố chiến đấu để có thể đứng vững với sự trợ giúp của cái xe tập đi của bà, nàng hiểu bà đang suy nghĩ cái gì.

“Nhưng con vẫn nên tiến hành việc này thông qua bên thứ ba,” bà tiếp tục,” và trông cái cách mà con ăn mặc như thế này, mẹ hoàn toàn chắc chắn rằng việc con đi gặp trực tiếp nó sẽ là một sai lầm!”

“Mẹ ơi—làm ơn ngồi xuống đi,” Isobel van xin. “Tay mẹ đang run lên đấy. Mẹ cũng biết người ta bảo gì về chuyện cố gắng quá mức mà.”

“Mẹ sẽ ngồi xuống khi nào con thôi cứng đầu về việc này!”

Một nụ cười đột nhiên nở ra trên khuôn mặt Isobel. “Chó chê mèo lắm lông(3) ,” nàng nói.

Miệng mẹ nàng co rúm lại. Nếu Isobel muốn biết mình được thừa hưởng cái tính cách bướng bỉnh từ ai thì nàng chỉ cần nhìn vào Silvia Cunningham. Từ mái tóc, đôi mắt, thậm chí cho tới sức mạnh ý chí của nàng cũng là từ người phụ nữ kiên định này. Mặc dù những tính cách đó trong con người mẹ nàng đã phai mờ trong vòng hai năm qua kể từ sau vụ tai nạn xe hơi khủng khiếp. Silvia đang hồi phục dần dần, nhưng vết thương cột sống thì rất nghiêm trọng. May mắn thay—mẹ nàng cũng thật là tốt phước—đầu óc của bà vẫn sáng sủa như cúc áo được đánh bóng và chắc chắn tính tình của bà sẽ sớm quay trở lại như cũ.

Nhưng Silvia đang có xu hướng cố gắng quá mức. Mới vài tuần trước bà đã bị ngã rất nặng. Bà không làm đổ vỡ cái gì nhưng đã khiến khắp người bị thâm tím và làm lung lay sự tự tin của chính bà. Nó cùng làm Isobel lo lắng về việc để bà ở nhà một mình cả ngày trong lúc nàng đi làm. Rồi sau đó, lá thư của Leandros gửi tới càng làm cho cuộc sống trở nên phức tạp. Đưa Silvia đi cùng với nàng sẽ khiến mọi việc dễ dàng hơn là để bà ở nhà và phải lo lắng đến phát bệnh ngay sau khi nàng đi.

Mất hết cả kiên nhẫn, Isobel với ngay lấy cái ghế gần nhất rồi đặt nó đằng sau chân mẹ. Silvia hạ người ngồi ngay xuống ghế mà không một lời phản đối, có thể thấy bà đã khó khăn như nào mới có thể đứng lên được. Nhưng thế mới là mẹ nàng, Isobel nghĩ thầm khi cúi xuống hôn má bà. Bà là một chiến binh. Và thực tế rằng bà vẫn còn là người của thế giới này và vẫn có thể tự bảo vệ mình trong các cuộc tranh cãi là bằng chứng tốt nhất cho điều đó.

“Mẹ nghe này,” Isobel nói, ngồi xuống ngang bằng với bà và gạt cái xe tập đi ra chỗ khác để có thể cầm lấy tay bà. “Được rồi, con thú nhận con mặc như thế này là có lý do. Nhưng việc cố gắng làm cho Leandros hối tiếc về vụ ly hôn chẳng có nghĩa lý gì cả.” Nó còn hơn thế nữa, đôi mắt tối dần của nàng đã thể hiện điều đó. “Anh ta chẳng làm gì ngoài việc chỉ trích cách ăn mặc của con. Nhưng khi anh ấy làm vậy, con lại quá bướng bỉnh không chịu nhượng bộ lấy một chút theo ý kiến của anh ấy về những gì vợ anh ấy nên mặc hay nên cư xử như thế nào.”

“Cũng khá là đúng.” Bà mẹ xinh đẹp, chân thành của nàng gật đầu. “Con bé kiêu căng ngốc nghếch.”

“Vâng, con có ý muốn để cho anh ta hiểu rằng con có quyền tự do chọn bất cứ cái quái gì mà con muốn mặc, nhưng con cũng có thể mặc bình thường như những người khác.”

Đôi mắt già nua sắc sảo nhìn vào một đôi mắt khác giống hệt nhưng trẻ trung hơn, và trông thấy sự chờ mong tha thứ.

Một tiếng gõ cửa vang lên. Đấy chắc hẳn là Lester Miles, luật sư của Isobel. Với một nụ cười khẩn trương, Isobel đứng dậy rời đi. Nhưng mẹ nàng lại không chịu thả tay nàng ra. “Đừng để nó làm tổn thương con lần nữa,” bà thì thầm vội vã.

Ánh mắt khó chịu bất ngờ của Isobel khiến Silvia ngạc nhiên. “Dù cho Leandros đã làm bất cứ điều gì thì anh ấy cũng chưa bao giờ làm con tổn thương đâu Mẹ.” Nàng đã gọi bà là Mẹ. Với Silvia, nàng luôn gọi bà là mẹ hoặc mẹ yêu, chỉ khi nào bà đi quá giới hạn thì mới là Mẹ(4)

Silvia quyết định không nói nữa và nhận nụ hôn thứ hai lên má trong khi Isobel tự hỏi mình vì cái quái gì mà nàng lại đi bảo vệ cho người đàn ông đã đối xử với nàng theo cái cách không thể bào chữa nổi như thế!

Có vấn đề gì với nàng vậy? Có phải là do nàng hơi căng thẳng không? Có phải nàng bị kích thích với cuộc hẹn này hơn là những gì nàng thế hiện ra? Làm nàng tổn thương? Còn có điều gì Leandros có thể làm khiến nàng tổn thương hơn những gì anh ta đã làm ba năm về trước?

Một tiếng gõ khác lại vang lên, nàng xoay người đi ra cửa, tâm trí nàng đang trong cơn quay cuồng. Nàng cố gắng đấu tranh với nó, cố gắng để lấy lại bình tĩnh. “Mẹ định làm gì khi con ở ngoài?” nàng hỏi khi đang đi ra cửa.

“Clive đã thuê một chiếc xe. Bọn mẹ định đi ngắm cảnh.”

Clive. Miệng Isobel mím chặt. Đây lại là một điều vấn đề khác mà nàng chưa giải quyết được. Clive Sanders là hàng xóm và cũng là bạn tốt của họ. Anh ta cũng là người mà Isobel nghĩ nàng có thể coi là người đàn ông mới của cuộc đời mình. Hoặc anh ta có thể thực sự như thế nếu Isobel trao cho anh ta tín hiệu cho phép.

Clive bằng cách nào đó đã được mời đi cùng chuyến đi này—tất nhiên là có sự giúp đỡ và tiếp tay của mẹ nàng, nàng chắc chắn vậy. Nàng biết được điều đó khi đang đứng ở tiền sảnh khách sạn này đêm qua và nhìn thấy anh ta đi tới. Clive chỉ mỉm cười trước sự khó chịu bùng nổ của nàng, chạm bàn tay dịu dàng vào đôi má đang tức giận và nói với vẻ ngây thơ, “Anh tới đây vì mẹ em. Em đáng lẽ phải thấy vui vẻ vì sự bất ngờ này mới phải, thật chẳng thú vị gì cả.”

Nhưng nàng thì còn lâu mới cảm thấy vui vẻ hay thú vị. Có quá nhiều người có vẻ tưởng rằng họ có quyền can thiệp vào cuộc sống của nàng. Clive khăng khăng khẳng định rằng chuyến đi tới Athens đã là một phần trong kế hoạch của anh ta cho một kì nghỉ xả hơi cực kì cần thiết. Còn mẹ nàng thì cứ nói là bà sẽ cảm thấy an toàn hơn khi có một người đàn ông như Clive ở bên cạnh. Isobel nghĩ rằng giữa họ đang có một âm mưu nào đó, rằng Clive sẽ luôn để mắt tới nàng trong trường hợp chẳng may nàng đi trệch đường ray khi nàng gặp lại Leandros.

Nhưng nàng biết mọi chuyện sẽ khác. Với tất cả những gì nàng đã làm là tranh cãi với Leandros, nàng biết sẽ chẳng còn có cơ hội nào để thấy anh ta khiến nàng lại ngã nhào vào tình yêu điên cuồng của họ như lúc trước. Nàng không ghé anh ta, nhưng nàng khinh thường cái cách mà anh ta đã đối xử với nàng. Anh ta đã giết chết sự tin cậy của nàng, tâm hồn nàng và, cuối cùng là, tình yêu của nàng.

“Đừng để anh ấy khiến mẹ mệt mỏi vì đi nhiều,” đây là lời nhận xét ngắn gọn của nàng dành cho Silvia về sự có mặt của Clive.

“Cậu ta được đào tạo trở thành một chuyên viên vật lý trị liệu,” Silvia chỉ ra. “Trao cho cậu ta quyền lợi nào đó đi.” Đó là cách mà mẹ nàng thể hiện rằng bà biết nàng không bằng lòng với sự hiện diện của anh ta ở đây. “Và Isobel,” Silvia thêm vào lúc nàng đang chuẩn bị mở cửa, “mặc một bộ đồ da màu nâu không phải cách ăn mặc thông thường đâu dù có tưởng tượng thế nào đi nữa, vậy nên hãy dừng ngay lại việc đùa giỡn bản thân rằng con sẽ chỉ ra ngoài đó để khiến cậu ta ngồi đó và ghi chép không thôi.”

Isobel rời khỏi phòng mà chẳng thèm trả lời, và làm cho Lester Miles giật mình bởi sự xuất hiện bất thình lình của nàng. Đôi mắt anh ta mở to rồi trượt xuống bộ đồ bằng da màu nâu trước khi cẩn thận đội lại mũ như thể muốn nói rằng anh ta cũng nghĩ bộ đồ của nàng không phù hợp.

Có lẽ thế thật. Nàng nhướn cằm. Đột nhiên nàng cảm thấy mình giống như một cái nồi đang sôi sùng sục và sắp nổ tung ra vì mẹ nàng đã đúng—nàng đi chỉ vì muốn trả thù Leandros.

“Chúng ta đi chứ?” nàng nói.

Lester chỉ gật đầu và bước đi bên cạnh nàng. Anh ta còn trẻ và hiếu chiến, và nàng đã chọn anh ta một cách ngẫu nhiên từ Những Trang Vàng. Đúng vậy đấy, nàng mặc như thế này là cho trận chiến, bởi nàng không nghĩ mình cần tới một luật sư để bắn đạn giúp mình—mặc dù nàng cũng vui vì có anh ta đi cùng làm bù nhìn.

Hôm nay chính là ngày chuộc lỗi. Hôm nay, nàng có ý định sẽ lấy lại tất cả những gì mà Leandros đã giật khỏi tay nàng và bỏ đi với toàn bộ chính mình một lần nữa. Nàng không cần tới tiền của anh ta hay muốn thảo luận giải quyết điều gì cả. Nàng chẳng có cái gì mà anh ta muốn, trừ khi anh ta muốn giành lại chiếc nhẫn cưới bằng vàng và một ít nữ trang bằng kim cương mà mẹ anh ta sẽ mất hết cả tinh thần nếu biết rằng con trai bà đã cho Isobel.

Vật gia truyền, nàng nhớ lại. “Cho cô thì thật là phí, cô nghĩ vậy không?” em gái Chloe của anh ta đã nói vậy. Nhưng sau đó, bà mẹ cùng cô em gái Chloe yêu quý đã không ở trong phòng ngủ lúc những đồ gia truyền quý báu đó trở thành vật nữ trang duy nhất của nàng. Họ đã không chứng kiến cảnh người đàn ông quý giá của họ trang hoàng cho vợ anh ta ở tất cả những nơi mà anh ta có thể lên—trước khi anh ta tận hưởng niềm khoái lạc mà chúng mang lại.

Đống đồ gia truyền đó vẫn còn đang nằm chờ mòn mỏi trong một hộp gửi an toàn ngay tại Athens này. Leandros chào đón chúng còn hơn cả sự quan tâm của nàng. Nó sẽ thật thú vị nếu anh ta sẵn sàng nằm hẳn lên bàn để chúng được trở về an toàn—rồi nàng sẽ bảo với anh ta rằng nàng chẳng cần gì từ anh ta hết, sau đó trả lại đống kim cương chết tiệt rồi bỏ đi với lòng kiêu hãnh!

Cuộc hành trình đi hết cả Athens trên một chiếc taxi tốn rất nhiều thời gian với tình trạng giao thông khó có thể di chuyển như thế này. Lester Miles cứ liên tục chất vấn nàng như thể đó là yêu cầu bắt buộc của anh ta, nhưng nàng trả lời bằng những câu nói ngắn gọn khiến anh ta chẳng có thêm đầu mối nào khác.

“Cô đang ở thế mạnh đấy, cô Petronades,” anh ta chỉ ra. “Không hề có một thỏa thuận tiền hôn nhân nào cả, cô sẽ được hưởng một nửa tất cả số tài sản mà chồng cô hiện đang sở hữu.”

Isobel chớp mắt. Nói mới nhớ, nàng chưa bao giờ nghĩ về thỏa thuận tiền hôn nhân hay sự thiếu vắng của nó. Đó có phải là lý do tại sao Leandros muốn gặp riêng nàng không? Có phải anh ta sẽ lại quyến rũ nàng để nàng nhìn nhận vấn đề theo quan điểm của anh ta? Lợi ích đột nhiên tăng lên khá nhiều. Một vài đồ nữ trang gia truyền dường như chẳng là gì so với cái hũ vàng khổng lồ Petronades.

“Cuộc thảo luận sẽ thành công hay thất bại dựa trên những gì cô muốn từ vụ ly hôn này,” Lester Miles tiếp tục. “Vì chồng cô là người đã chủ động nộp đơn, tôi nghĩ chúng ta có thể an toàn nói rằng quyền lực đang ở trong tay cô.”

“Anh đã làm tốt việc của mình,” nàng thì thầm.

“Tất nhiên,” anh ta nói. “Cô thuê tôi để làm việc này mà.”

“Điều đó cũng có nghĩa là có thể anh sẽ hiểu tại sao chồng tôi lại đột nhiên quyết định muốn ly hôn?” nàng hỏi một cách tò mò.

“Tôi không thể chắc chắn bất cứ điều gì mà không có bằng chứng xác thực,” người luật sư cảnh báo nàng, rồi sau đó trông rất khó chịu khiến Isobel cảm thấy dạ dày mình lại bắt đầu sôi lên lần nữa. “Nhưng tôi tin chắc rằng chuyện này có dính dáng tới một người phụ nữ nào đó. Cô ấy tên là Diantha Christophoros. Cô ấy đến từ một gia tộc được tôn trọng nhất nhì Hy Lạp, nguồn tin của tôi nói rằng…”

Nguồn tin của anh ta chắc chẳng thể nào đúng hơn được nữa, nàng đồng ý khi xoay người liên tục khi nhận ra cái tên Hy Lạp đẹp đẽ đó. Mối quan hệ giữa gia tộc Petronades và Chritophoros tương tự như xây dựng cả một triều đại. Bà Petronades chắc hẳn phải rất hài lòng.

“Dạo gần đây cô ta đã cùng ở trên du thuyền với chồng cô,” người luật sư cực kì được việc của nàng tiếp tục thông báo. “Và, em chồng của cô—Nikos Petronades—sẽ cưới Carlotta Santorini vào tuần tới. Có tin đồn rằng chồng cô sẽ kết hôn ngay sau em trai anh ta. Đó có thể là một truyền thống,” anh ta đoán. “Các gia tộc lớn mạnh như Petronades thích đảm bảo cho dòng tộc của mình vững chắc.”

Một truyền thống, Isobel nhắc lại. Cảm thấy những giọt nước mắt đang nhức nhối trong mắt, và sự sôi sục trong người trở thành một nỗi đau giận dữ.

Đến địa ngục đi, Leandros, nàng cay đắng nghĩ.

******************

(1): Trong thần thoại Hy Lạp, những người ăn quả hưởng lạc là một giống người sống trên một hòn đảo gần Bắc Phi bị một loại quả hưởng lạc chi phối. Hoa và quả của cây này là thức ăn chính của người dân trên đảo và nó tiết ra những chất ma túy khiến cho người ăn vào sinh ra ảo giác.

(2): Một câu thành ngữ

(3): “Pot calling the kettle black”, nghĩa tương tự như Chó chê mèo lắm lông

(4): Bình thường Isobel gọi mẹ là Mum, nhưng lúc đó nàng gọi bà là Mother