Vòng Vây Luyến Ái

Chương 61




“Hà Băng…tôi thật ra…chưa từng ngăn được con tim mình ngừng yêu Lãnh Mạc” Châu Kỳ ngập ngừng, khóe mắt long lanh “tôi muốn được bên cạnh lão đại, yêu anh ấy theo cách riêng của mình, mặc dù anh ấy chưa từng một lần nhìn về phía tôi”

“Châu Kỳ, nếu phu nhân kia là một người tốt đẹp thì tôi sẽ không có ý kiến gì cả. Nhưng cô biết không, Giang Ngữ Hân không hề yêu Mạc, cô ta chỉ muốn lợi dụng anh ấy, cô ta là hạng gái nhơ nhuốc, chỉ vì muốn đổi đời mà leo lên người rất nhiều đàn ông. Mạc cũng đã bị cô ta lợi dụng, anh ấy tuy tâm tính sắt thép, nhưng lại không qua được ải của con rắn độc kia” Hà Băng vừa nói vừa nghiến răng tức giận, gieo vào người Ngữ Hân những nhục nhã ê chề khiến Châu Kỳ căm ghét Ngữ Hân “Châu Kỳ, nếu cô muốn Mạc tiếp tục bị ả đàn bà kia lợi dụng đến chết, cả bang Hắc Long sụp đổ trước mắt cô thì cô cứ mãi cắn môi chịu đựng đi.”

Châu Kỳ lắc đầu, mặt buồn bã “Hà Băng, tôi…tôi nên làm gì cho đúng đây?”

“Lên làm nhị phu nhân của Hắc Long”

…..

Trở về nhà, Lãnh Mạc đảo mắt xung quanh thấy mọi thứ vẫn không thay đổi, cho đến khi vào phòng cũng không thấy bóng dáng vợ hắn đâu thì liền nổi nóng.

“Tiểu Thúy, phu nhân đâu?” Lãnh Mạc ngồi vào bàn ăn, nhâm nhi ly rượu vang dưới nến trắng.

“Dạ thưa thiếu gia, phu nhân đi cùng ông cậu đến sòng bạc Victoria từ ban trưa rồi ạ” Tiểu Thúy cúi đầu, tuy cô bé không nhìn sắc mặt của Lãnh Mạc nhưng sát khí của hắn khiến cả gian bếp lạnh ngắt.

Hân Hân đến sòng bạc? Cô ấy định làm gì?

“Hà Sinh, chuẩn bị đến Victoria” Lãnh Mạc nghiêm nghị, hắn với lấy chiếc áo khoác, bỏ dở bữa ăn, nhanh chóng đến sòng bạc lôi cho bằng được Ngữ Hân về nhà.

….

“Cậu, sao cứ chơi thua hoài vậy”

“Tiểu Hân, cậu đã cố gắng lắm rồi, bàn này nhất định cậu sẽ gỡ lại hết cho chúng ta”

Trên chiếc bàn tròn dành cho khách VIP của sòng bạc, Ngữ Hân đeo mắt kính râm bản lớn làm cài tóc. Cô ngồi ở vị trí trung tâm dành cho phu nhân của lão đại, còn ba nhân vật máu mạch còn lại ngồi xung quanh cô. Hơn bốn canh giờ liền cô bị ông cậu rủ rê đến chỗ này làm cho hư người. Cứ ngỡ ông ấy sẽ dắt cô đi dạo công viên cho khuây khỏa đầu óc, vậy mà ông ấy dắt cô đến sòng bạc của chính chồng cô để chơi bạc. Xí ngầu, cá ngựa, bài năm lá,…rất nhiều thể loại bài bạc, Ngữ Hân dưới sự chỉ đạo của ông cậu đã thua thê thảm.

Càng chơi lại càng hăng máu, Ngữ Hân chẳng để ý đến Dany đang giục cô ra về “buông ra, đừng quản tôi”

“Thưa phu nhân, đã trễ lắm rồi, về thôi ạ”

“Dany, muốn về thì về trước đi, lát nữa tôi và ông cậu đi taxi về sau” Ngữ Hân đang xếp từng lá bài thành hình quạt, cô cáu gắt “đừng phiền tôi”

“Đúng rồi Dany, chú về trước đi, lát tôi đưa Tiểu Hân về” ông cậu hai mắt đau đáu nhìn vào quân bài của Ngữ Hân, cũng chẳng thèm ngó nhàng gì đến Dany. Quả thực, Ngữ Hân đã bị ông cậu dụ dỗ rồi, một khi đã bước vào thế giới đỏ đen, rất khó để ra khỏi.

“Hừmm” tiếng tức giận của ai đó vang lên, ba người chơi chung với Ngữ Hân đột ngột dừng lại hành động, họ bỏ bài xuống rồi cúi đầu đi ra. Ngữ Hân chẳng hiểu chuyện gì, cô đưa mắt ngơ ngác cạnh bên nhìn ông cậu “ơ, đang chơi vui mà, bọn họ bỏ đi đâu vậy”

Ông cậu quay mặt lại, bất ngờ chạm phải đôi mắt thần chết của Lãnh Mạc, ông cậu lắp bắp “lão…lão đại”

Ngữ Hân cũng tròn xoe mắt, cô một tay chống lưng, một tay ôm bụng đứng dậy xoay người, sau đó bất ngờ y chang ông cậu “anh”

“Hừ, về nhà” Lãnh Mạc lạnh lùng, hắn dìu Ngữ Hân lên xe. Ánh mắt nhíu lại “em đến đó làm gì?”

“Giải trí” Ngữ Hân cũng thành thực trả lời “ở nhà rất chán, em liền đi chơi, không được sao?”

“Nơi nào cũng được, ngoại trừ những chỗ như sòng bạc và vũ trường, nơi đó không phù hợp với em” Lãnh Mạc thực sự đã lên cơn giận rồi, Ngữ Hân biết rõ nên chỉ gật đầu cho qua.

“Anh giận em chơi thua hết tiền của anh sao?” Cô cười hì hì

“Tiền bạc với anh không quan trọng” Lãnh Mạc nhìn thấy vẻ mặt nũng nịu của cô liền dãn ra nếp nhăn trên trán “em gần sinh con rồi, nên cẩn thận, sòng bạc rất nguy hiểm”

“Ừmm em biết rồi aaa” Ngữ Hân xoa bụng, cô nhăn nhó khi đứa nhỏ lại đạp vào bụng mình đau điếng.

“Em bị sao vậy?”

“Nó đạp em” Ngữ Hân chỉ vào cái bụng căng tròn của mình, mặt nhăn nhó vì dư âm của cơn đau. Đứa nhỏ như có dịp vui, lại đạp cô thêm mấy cái nữa, khiến cô khó chịu vô cùng, quay sang liếc ba của nó “nó thật là giống anh, thực là khiến em khó chịu”.

“Con anh dĩ nhiên giống anh rồi”

“Xì, nếu nó giống em thì tốt rồi” Ngữ Hân le lưỡi trêu ghẹo Lãnh Mạc. Lãnh Mạc thấy thế cố định chiếc cổ trắng muốt của cô, phủ lên môi cô một nụ hôn cuồng nhiệt “nếu nó là con gái, thì đừng giống em ở chỗ thích đi khiêu khích dục vọng của đàn ông”

Ngữ Hân đỏ mặt “anh nói cái vớ vẩn gì vậy, em đi khiêu khích dục vọng của đàn ông hồi nào?”

Lãnh Mạc cười lớn tiếng, một tay hắn ôm Ngữ Hân vào lòng, tay còn lại luồn vào bên trong chiếc áo mỏng manh của cô mà xoa bóp bộ ngực của cô.

Ngữ Hân liếc mắt với Lãnh Mạc, tay cô muốn đẩy tay hắn ra nhưng không được đành ngoan ngoãn chịu đựng.

“Ư…ư…” Ngữ Hân khó chịu bất giác rên lên một tiếng “đừng mà”

“Ừm, nằm yên một lúc đi” Lãnh Mạc không chịu nổi nữa, hắn liên tục ma sát vào hai bên nụ hoa của Ngữ Hân, liên tục khuấy đảo đến khi cô nhăn mặt “anh…”

“Chết tiệt, anh lại muốn em” Lãnh Mạc ngồi bật dậy, mặt hắn đỏ ửng nhưng cố gắng kiềm chế, khoác lại chiếc áo cho Ngữ Hân, hắn đứng lên đi vào nhà tắm xối nước lạnh buốt từ trên đầu xuống để dập tắt dục vọng.

Ngữ Hân khẽ che miệng cười xinh đẹp, cô xoa xoa tiểu bảo

Hì hì, ba của con cũng rất biết chừng mực, không làm hai mẹ con mình bị đau.

“Ông xã, em rất sợ phải sinh con” Ngữ Hân thì thầm bên tai Lãnh Mạc, gương mặt lo lắng vô cùng “Linh Chi nói sẽ rất đau”

“Đừng sợ, không sao đâu” Lãnh Mạc vỗ vỗ vai cô trấn tĩnh.

“Tại sao không đổi lại cho anh sinh con mà phải là em chứ” đột nhiên Ngữ Hân tủi thân, khóc hu hu giận hờn Lãnh Mạc “tất cả là tại anh”

“Bà xã, sao em lại giận anh nữa rồi?”

“Đừng động đến em, anh đi ra đi hu hu” Ngữ Hân ôm bụng đang đau râm ran, cô đẩy tay Lãnh Mạc ra xa.

Lãnh Mạc chẳng hiểu nổi Ngữ Hân, phụ nữ mang thai đúng là như một trái bom nổ chậm mà. Và đêm đó, Lãnh Mạc dĩ nhiên ra sofa ngủ.

….

Hà Băng ngày càng thân thiết với Châu Kỳ, cô ta sáng nào cũng đến trò chuyện với Châu Kỳ cho đến tận chiều tối mới về nhà. Bọn họ ngồi trong phòng thì thầm to nhỏ gì đấy mà không có thuộc hạ nào được phép lui tới.

“Tôi đồng ý với cô”

Ánh mắt Hà Băng sáng rực “thật sao Châu Kỳ, chị đã thông suốt rồi chứ?”

“Đúng vậy, mấy ngày qua tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Hà Băng, tôi sẽ không để cho phu nhân kia thực hiện được ý đồ gian ác của cô ta. Tôi sẽ…giành lại Lãnh Mạc”

Hà Băng nhếch môi, tốt lắm cuối cùng tôi đã có thêm đồng minh

“Vậy thì tốt rồi, Châu Kỳ, kế hoạch đầu tiên của chúng ta đó chính là…hủy hoại đứa nhỏ trong bụng cô ta trước, sau đó chia cách Mạc và cô ta, sau đó…sau đó…”