Vòng Vây Luyến Ái

Chương 23




Trong phòng khách to lớn của Lãnh gia, Lãnh Mạc ngồi vào chiếc ghế độc nhất của mình, hắn ta không thèm để mắt đến những người ngồi bên dưới, bọn họ đang đợi lệnh gì đấy của Lãnh Mạc.

Hơn mười phút trôi qua, bầu không khí như trầm xuống hẳn, khó thở đến tột độ, người thanh niên ngồi phía dưới, bên cạnh Lãnh Mạc bất chấp hỏi "ý anh thế nào?"

"Cho dù tôi có giúp anh giết chết ông anh họ của anh đi nữa, dựa vào sức của anh, Đại Bàng sẽ bị xóa sổ" Lãnh Mạc thở ra khói thuốc lá nồng nặc. Trước đây, cứ mỗi lần gặp phải những vấn đề rắc rối, hắn ta vẫn luôn dùng thuốc lá và rượu để xả stress, vì vậy không biết từ bao giờ đó đã trở thành thói quen. Lãnh Mạc phất tay, đàn em của hắn gật đầu hiểu ý, lui ra, ai làm việc nấy, để hai vị lão đại bàn chuyện tư mật.

Người thanh niên cạnh bên lúc này mới dám bộc bạch "Mạc, giúp tôi giết hắn, về sau băng Đại Bàng là do anh xử trí ngầm"

Lãnh Mạc nhếch môi "anh chỉ muốn làm thủ lĩnh hư danh?"

"Chỉ cần giết chết tên thủ lĩnh hiện tại, tôi sẵn sàng đánh đổi" người đó trả lời nhanh gọn "hắn ta đã giết mẹ ruột của tôi, giành quyền làm thủ lĩnh, đến bây giờ, vẫn cứ hô mưa gọi gió, xưng bá hắc đạo, không coi ai ra gì, không lẽ anh không sợ hắn một ngày nào đó chiếm ưu thế của bang Hắc Long?"

Lãnh Mạc vẫn lạnh lùng, hắn điềm nhiên rút điếu thuốc thứ hai, bật lửa "không liên quan đến tôi"

"Mạc, anh đừng xem thường Hàn Lực, tên đó rất đáng để tâm, hãy nể mặt chúng ta là bạn hữu mà giúp tôi lần này" người đó tiếp tục nài nỉ, bắt gặp ánh mặt thờ ơ của Lãnh Mạc, người đó lại đẩy qua chiêu thức thăm dò khác "nể tình Hà Băng em gái tôi mà ra tay giúp bang Đại Bàng"

"Hàn Hà Băng? Có liên quan đến tôi sao?" Lãnh Mạc tựa lưng vào ghế nạm ngọc hổ phách, nhắm mắt tận hưởng khói thuốc đê mê.

"Dù sao nó với anh cũng từng có quan hệ trên giường mà, nể mặt tôi đi chứ" người đó nhíu mày câu nệ "lợi nhuận của việc này là anh được cả bang Đại Bàng tôn làm lão đại, sáp nhập Đại Bàng thành một nhánh của Hắc Long, chẳng phải là rồng thêm cánh sao, còn nữa tôi tặng luôn em gái cưng của mình"

"Tôi sẽ giúp anh, nhưng điều kiện thứ hai, tôi không nhận" Lãnh Mạc lạnh lùng ngắt lời Hàn Duật "còn nữa, anh biết quy tắc lên giường với tôi là gì rồi chứ, tôi không thích trực tiếp chạm vào đàn bà, không có màn dạo đầu cũng không ôm ấp gì họ, vì vậy Hà Băng cô ta cũng thế thôi"

"Được rồi Mạc, chỉ cần anh đồng ý giúp tôi thủ tiêu Hàn Lực, tất cả đều theo ý anh" Hàn Duật cười ha hả, xoay xoay ly rượu vang đắc ý. Hàn Lực để xem mày còn có thể hống hách được bao lâu, ngày tận thế của mày sắp đến rồi.

"Địa điểm cụ thể?" Lãnh Mạc lên tiếng hỏi Hàn Duật

"Thụy Sỹ, căn biệt thự Hàn gia, Đại Bàng, đường Sweaton. Khi nào anh định khởi hành đến đó?" Hàn Duật cười tươi vui vẻ "có cần dẫn theo đàn bà cho anh xả stress không?"

"Ngày mai, đặt vé máy bay sớm nhất" Lãnh Mạc dứt lời, trươc khi hắn rời khỏi chiếc ghế, bỏ mặc Hàn Duật, đôi mắt như giết người của Lãnh Mạc hướng về Hàn Duật "sau này bước vào nhà tôi đừng nhắc đến chuyện kia"

Ai mà chẳng biết hai từ "chuyện kia" mà Lãnh Mạc vừa nói ra chính là chuyện hắn lên giường cùng các cô chân dài bên ngoài, nhưng Hàn Duật gãi đầu hồi lâu, trước đây Lãnh Mạc đâu có "ngại" khi anh nhắc đến thú vui này, tại sao gần đây phải kiêng cử nói năng thế chứ, lạ lùng, hay Lãnh Mạc đã có "người trong lòng" nghĩ đến đây Hàn Duật rùng mình, ly rượu anh ta cầm trên tay vô ý đổ hết vào áo sơ mi trắng, chuyện đó mà Hàn Duật cũng nghĩ ra, bởi vì chơi cùng Lãnh Mạc từ nhỏ, người như hắn ta chỉ thích tình dục gián tiếp, chứ luận về tình yêu thì chưa ai dám nghĩ.

Ngày hôm đó trời mưa lớn từ trưa đến chiều, vì vậy khí hậu mát mẻ lên hẳn, Giang Ngữ Hân nằm trong phòng rảnh rỗi, sau khi bác sĩ đến thay băng ở cổ tay cho cô xong, cô liền ngủ một mạch đến bốn giờ chiều, nếu không vì hầu gái Tiểu Thúy gõ cửa phòng tới tấp hơn mười phút, chắc có lẽ Ngữ Hân cũng ngủ đến tối.

"Tiểu Thúy, mới có bốn giờ, cô gọi tôi làm gì?" Ngữ Hân ngáp lên ngáp xuống, lười biếng ngồi dậy, mắt còn chưa mở hẳn "còn sớm mà"

"Giang tiểu thư, trời đã chiều rồi, em giúp cô đi tắm, rồi ăn cơm" Tiểu Thúy định cởi chiếc áo sơ mi của Ngữ Hân thì bị cô dùng tay trái giữ lại.

"Thôi, tôi tự tắm được, tôi khỏe rồi" Ngữ Hân cầm quần áo Tiểu Thúy chuẩn bị sẵn, lê bước vào bồn tắm "tôi có tàn phế đâu mà cần người hầu kẻ hạ"

Giang Ngữ Hân cảm thấy không hài lòng khi cuộc sống của mình có người bưng bê nước rót, chẳng phải là Ngữ Hân tí nào cả, cô vốn sinh ra là cây xương rồng mạnh mẽ, hoang dại, đâu phải là cây hoa nhài yếu đuối mỏng manh, cần người bảo vệ. Đã thế những việc tắm rửa còn không được tự do, chán chết đi được, đây đâu phải lần đầu Ngữ Hân bị thương đến nhập viện, hồi nhỏ, cô đã từng theo mấy đứa trẻ ở tổ chức leo cây hái trộm táo nhà vườn, rồi trong lúc cô đang trên cây hái táo thì bị ông chủ phát hiện, sợ quá liền buông tay té bể đầu, gãy cả hai chân, vậy mà sau một thời gian cũng lành lặn. Hây da, bây giờ xem xem, tình hình như thế này thật quá sức tưởng tượng.

Ngữ Hân tắm xong, cô bước ra từ phòng tắm, đảo mắt tới lui chẳng thấy Tiểu Thúy đâu, chỉ thấy mâm cơm dọn sẵn để trên bàn, bụng Ngữ Hân liền đánh trống, cô hí hửng chạy đến ăn như một người ăn xin bám được đồ ăn "ừm, không tệ" Ngữ Hân vừa ăn vừa nghe nhạc, tận hưởng cảm giác sung sướng này.

Két...cánh cửa phòng mở ra, Ngữ Hân đảo mắt thấy Lãnh Mạc đi vào, cô nhanh nhảu nói "sáng mai tôi có tiết học ở trường" Ngữ Hân tiếp tục đưa thức ăn vào miệng bằng tay trái "tôi xin phép anh rồi đấy, đừng vì tôi đi học mà đánh người vô cớ nữa"

"Không được" Lãnh Mạc đứng đó, mặt hắn ta lạnh ngắt tỏa ra tia sát khí. Với câu nói này của Lãnh Mạc, Ngữ Hân nhếch môi "anh đã hứa không xen vào chuyện của tôi rồi còn gì"

"Tôi chỉ hứa thả cô và cậu của mình khi nào vết thương lành, tôi không có nói sẽ cho cô đi học" Lãnh Mạc vẫn từ tốn nhìn Ngữ Hân "ngày mai tôi đi Thụy Sỹ, cô ở nhà cẩn thận"

"Anh xem thường tôi nhỉ, tôi là ai cơ chứ?" Ngữ Hân lên giọng cáu gắt "tôi muốn đi học, tôi không muốn tốt nghiệp trễ, biết chưa?"

"Tôi sẽ giúp cô tốt nghiệp, nhưng tuyệt đối không được đi đâu hết" Lãnh Mạc tức giận, trước giờ chưa có một ai dám nói chuyện tay đôi với hắn ta thế này, Giang Ngữ Hân, cô ta quả là có lá gan to bằng trời. Siết chặt cổ tay Ngữ Hân, Lãnh Mạc đẩy cô xuống giường.

"Chết tiệt, Lãnh Mạc, tốt nhất đừng có làm..." chưa dứt lời Lãnh Mạc đã xé nát chiếc áo Ngữ Hân đang mặc, cô tức giận "shit, rách áo rồi"

"Tôi sẽ mua lại cho cô, nằm yên" Lãnh Mạc tiếp tục cấu xé thân thể của cô, Ngữ Hân cũng biết tính tình hắn ta phong lưu vạn tình, cho nên cô nhẫn nại, chịu đựng.

"Sao anh cứ thích cắn tôi thế nhỉ, ngứa răng à" Ngữ Hân đau điếng, muốn chảy nước mắt, sở thích của tên điên này là cắn cô mà.