Vong Ưu Cổ

Chương 4: Hoàn




Bùi Diễn như biến thành người khác.

Hắn khôi phục phi vị của ta.

Rất nhiều ban thưởng thuộc về Phượng Nghi cung trước đây, bắt đầu đi về phía Thần Lộ cung.

Thương thế của hắn đã khỏi, nhưng lại không chịu rời khỏi cung Thần Lộ.

Ngày ngày đêm đêm đi theo phía sau ta.

"Nghiễn Nhi, ngươi còn nhớ rõ cái này không? Đây là năm đầu tiên ngươi gả cho ta, thêu cho ta."

Ta nhìn túi thơm có chút cũ nát kia:

"Ta nhớ được."

"Vậy còn cái này? Năm đó mùa đông tuyết lớn, ngươi muốn làm cho ta đôi găng tay nhung, lại không nỡ giết thỏ, đuổi thỏ chạy khắp viện."

"Nhớ chứ."

"Còn có năm đó." Con ngươi Bùi Diễn càng nói càng sáng.

"Năm ấy năm mới, chúng ta cùng đi núi Tuế Minh cầu phúc, cầu phúc..."

"Ta nhớ rõ." Ta bình tĩnh nhìn hắn: "Cho nên?"

Con ngươi Bùi Diễn bỗng nhiên ảm đạm.

"Không sao." Hắn cố nặn ra một nụ cười: "Vong Ưu cổ mà thôi."

"Đợi cổ trùng kia rời khỏi ngươi, ngươi sẽ tốt lên.”

"Ngươi sẽ khỏe lại thôi."

"Nghiễn Vi, giữa chúng ta còn có rất nhiều hiểu lầm, ngươi nghe trẫm nói."

Bùi Diễn lại bắt đầu nói về sự lạnh nhạt của mấy ngày trước.

Nói hắn chỉ là muốn chọc tức ta vì ta đập vỡ ngọc bội hắn tặng ta.

Tức giận ta đối với hắn lời nói lạnh nhạt.

Không biết hắn tìm được những mảnh ngọc bội kia từ chỗ nào, dán chúng lại.

"Ngươi xem, trẫm tự mình động thủ, giống như trước kia có đúng không?"

Ta nghi ngờ ánh mắt của hắn ta có vấn đề: "Rất xấu, vứt đi."

Một câu nói thật mà thôi, Bùi Diễn lại đỏ vành mắt.

"Không sao, không sao."

Hắn nói tiếp câu "Minh châu cuối cùng cũng có lúc long đong" của Tống Tri Vi.

Nói Tống Tri Vi chỉ là thấy được hồi âm năm đó ta viết cho hắn.

"Những thư tín trẫm kia vẫn luôn cất giữ, mệt mỏi liền lật ra xem thử.”

"Cũng không phải là cố ý để nàng ấy nhìn thấy."

Ta gật đầu: "À."

"Còn có chuyện lập hậu."

Bùi Diễn cầm tay của ta:

"Nghiễn Nhi, Thục Vương chưa chết, giang sơn chưa ổn định, hoàng hậu Tống Tri Vi kia, vốn là lập cho người ngoài xem."

Chương 18

Bùi Diễn lại còn nói đứa bé trong bụng Tống Tri Vi không có nửa phần quan hệ với hắn.

Đứa bé kia, là của Thục Vương.

Thục Vương giả chết chạy trốn, mang đi rất nhiều tử sĩ hắn giấu giếm.

Kẻ địch ở trong tối, hắn ở ngoài sáng.

Hắn lập Tống Tri Vi làm hậu, vô luận như thế nào cũng phải bảo vệ đứa bé kia, là muốn kích Thục Vương hiện thân.

"Đó là con nối dõi duy nhất của hắn, hắn không có khả năng bỏ mặc.”

"Cho dù tạm thời không hiện thân, đứa nhỏ kia cũng là nhược điểm vĩnh viễn của hắn.”

"Huống hồ, trẫm tính đúng rồi không phải sao?”

"Hắn không kiềm chế được động thủ vào Tết Đoan Dương!"

Nếu là trước đây, Bùi Diễn giải thích với ta những điều này, ta chắc sẽ mừng đến phát khóc.

Nhưng bây giờ, ta cũng chỉ nghe cho có mà thôi.

"Nghiễn Vi, đợi chuyện này kết thúc, trẫm sẽ phế Tống Tri Vi.”

"Trẫm hứa hẹn với ngươi..."

Ta ngáp một cái: "Bệ hạ, thần thiếp mệt rồi."

"Quốc gia đại sự, ngài vẫn nên cùng mưu sĩ của ngài bàn bạc đi."

Ta thật mệt mỏi.

Vào trong điện, đóng cửa lại, yên giấc vô mộng.

Bùi Diễn nói là thật cũng tốt, là giả cũng được.

Ta cũng không để trong lòng.

Đối với ta, chúng nó cũng sắp đến mùa thu rồi, lá cây sắp vàng đi rồi.

Mà hắn đi theo sau lưng ta, nói chút lời nói có lẽ trước kia ta thích nghe.

Cũng không khác gì một con muỗi kêu ong ong vào ngày hè.

Mỗi ngày ta đều thêu hoa, ngủ, cuộc sống trôi qua rất nhanh.

Khi tiết thu thật sự đến, Tống Tri Vi sinh ra một bé trai.

Bùi Diễn trắng trợn chiêu cáo thiên hạ.

Khi hài tử đầy tháng, hắn lại gióng trống khua chiêng, muốn mang hài tử và hoàng hậu đi săn thú.

Ta biết hắn muốn làm gì.

Hắn cũng biết rõ hắn muốn làm gì.

Nhưng khi ta bảo hắn mang ta theo, hắn vẫn vui vẻ đáp ứng.

"Nghiên Nhi, một bước cuối cùng, ngươi tin trẫm."

Đêm trước khi xuất phát, ta đến Phượng Nghi cung một chuyến.

Chương 19

Sau tiết Đoan Dương, Phượng Nghi cung vẫn luôn bị Kim Ngô Vệ bao vây.

Nhưng mấy ngày nay Bùi Diễn đã đối xử với ta như trân bảo.

Cũng không có ai cản ta.

Đứa nhỏ trông rất giống Tống Tri Vi.

"Tính tình ngược lại giống ngươi."

Tống Tri Vi ôm đứa nhỏ vào trong ngực, lời nói vẫn như cũ không dễ nghe lắm:

"Nửa ngày không thốt ra được một tiếng, đói bụng cũng sẽ không khóc, ngu chết đi được."

Ta đã định đi rồi.

Nàng còn nói:

"Đừng trách tỷ tỷ luôn đối nghịch với ngươi.”

"Bùi Diễn cưới ta, lấy ta làm lá chắn, xấu hổ ta nhục ta.”

"Dựa vào cái gì mà ta phải để ngươi sống dễ chịu?"

Ta cụp mắt xuống.

Không có hứng thú tranh luận những thứ này.

Nàng lại hỏi: "Muội muội, muội thật sự định làm như vậy sao?"

Đây là lần đầu tiên nàng nghiêm túc gọi ta là muội muội.

Không mang theo trào phúng, không mang theo chế nhạo.

Ta cũng ngước mắt lên.

"Bùi Diễn chưa từng chạm qua ta." Tống Tri Vi mỉm cười: "Ngoại trừ lần đó ở đình nghỉ mát."

"Ta vừa gọi hắn liền tới, đơn giản là sợ ta động thủ với hài tử trong bụng."

Ta hoang mang nhìn nàng.

"Tỷ tỷ giả vờ hay là thật vậy?"

Rõ ràng một hơi trước còn đang lên án Bùi Diễn, đối với hắn đủ loại hành vi ác độc.

Lúc này, lại nói đỡ cho hắn.

Tống Tri Vi ôm bụng cười to:

"Vong Ưu cổ, đúng là đồ tốt."

Cười cười, lại rơi lệ:

"Đi đi, chỉ cần tương lai ngươi không hối hận."

Ta cất bước: "Cũng hy vọng tỷ tỷ, đừng để cuối cùng lại hối hận."

Chương 20

Ta đã bán đứng Bùi Diễn.

Hắn lấy Tống Tri Vi và đứa nhỏ làm mồi nhử, cho Thục Vương cơ hội cướp người.

Thục Vương biết rõ là âm mưu, nếu như đi, nhất định sẽ dốc hết toàn lực.

Săn Thú, sẽ là cuộc chiến sinh tử.

Ta nói với Tống Tri Vi, ta nguyện giúp Thục vương một tay.

Bùi Diễn ngày đêm giữ ta ở dưới mí mắt, kế hoạch của hắn như thế nào, sẽ không có ai rõ ràng hơn ta.

Tống Tri Vi hỏi ta vì sao.

Ta nói thẳng với nàng ấy: "Vì ta muốn chạy."

Ai muốn cả ngày ở cùng một con muỗi chứ.

Nhưng lần trước tiết Đoan Dương, ám tuyến của Thục Vương bị thanh trừ.

Tai mắt của phụ thân đều ở trong đó.

Phụ thân không thể giúp ta nữa.

Mọi chuyện đúng như ta dự liệu.

Bùi Diễn chưa từng đề phòng ta, thậm chí hận không thể tỉ mỉ đọc kỹ tiền căn hậu quả cho ta nghe.

Tống Tri Vi quả thật vẫn luôn có liên hệ với Thục Vương, truyền tin tức ra ngoài.

Ngày đó, tâm tình Bùi Diễn rất tốt.

"Nghiễn Vi, chờ ta trở về."

Hắn ôm ta, giống như thiếu niên trong mắt ta năm đó.

"Được thôi, ta chờ ngươi."

Ta đáp ứng hắn, phảng phất như thiếu nữ năm đó trong lòng trong mắt chỉ có hắn.

Trước khi ra cửa, Bùi Diễn đột nhiên quay đầu lại.

"Nghiễn Vi, ngươi cười với ta một cái được không."

Ta sửng sốt.

Buông mí mắt xuống, nhìn hắn cong mi.

Hắn đột nhiên mở mắt ra.

Tay nắm trường cung run nhè nhẹ.

"Không sao." Hắn lại nỉ non ba chữ này.

Cũng không biết là nói với ta, hay là nói với chính mình.

Một lần nữa nhìn về phía ta: "Chờ ta trở về."

Vén rèm rời đi.

Chương 21

Ta đương nhiên sẽ không chờ hắn trở về.

Dù sao, hắn có thể sống sót trở về hay không cũng chưa biết chừng.

Bùi Diễn chân trước vừa đi, chân sau ta liền dẫn theo Lâm Lang, hai người một xe, rời khỏi nơi đóng quân.

Nhiều năm sau ta mới nghe nói một ngày này, máu nhuộm đỏ núi rừng.

Thục Vương điện hạ đã sớm chết trận "Khởi tử hồi sinh", mang theo mấy trăm tinh vệ tập kích Tân Đế.

Tân đế vốn có thân binh bên cạnh, lại bị người ta cắt đứt đầu đuôi, cắt đứt liên hệ.

Bị vây ở sơn cốc, ác chiến ba ngày.

Trong ba ngày ba đêm, hoàng hậu nương nương chiến tổn, hoàng tử vừa mới đầy tháng mất mạng tại chỗ.

Tân đế đau lòng muốn chết, nổi giận.

Thục Vương bị chém dưới đao, chết không toàn thây.

Mà ta hiện tại, không rảnh chú ý núi rừng.

Ba ngày nữa, sẽ đủ để ta và Lâm Lang rời khỏi Sùng Sơn Tuấn Lĩnh.

Lại ba ngày, chúng ta tiếp cận Bắc Cảnh.

Ba ngày nữa, biên quan gần ngay trước mắt.

Ra khỏi biên quan, chính là nước láng giềng.

Bên ngoài Đại Hạ, có bảy nước khác nhau, phong thổ khác nhau, dân tộc khác nhau.

Có thể tự tìm được nơi mình thích, tự do tự tại, dùng phương thức mình thích, vượt qua quãng đời còn lại.

Chúng ta một ngày chưa nghỉ, cầm văn điệp thông quan đã sớm chuẩn bị xong, mắt thấy sắp đi qua cổng thành.

Khi roi ngựa vung lên, tiếng vó ngựa phi nhanh phía sau, kèm theo một tiếng quát chói tai:

"Khoan đã!"

Chương 22

Mùi máu tươi nồng nặc, xuyên qua vách xe ngựa, bay lên chóp mũi ta.

Trời hơi tối, gió hơi nặng.

Ta ngồi trong xe ngựa.

"Tống Nghiễn Vi, xuống đây."

Thanh âm quen thuộc đè nén tức giận.

"Tống Nghiễn Vi, bây giờ ngươi xuống đây cho ta."

"Những việc ngươi làm, trẫm sẽ không truy cứu.”

Ta nhìn bóng dáng lờ mờ bên ngoài màn xe, không nhúc nhích.

"Tống Nghiễn Vi, rốt cuộc còn có chuyện gì làm ngươi bất mãn?"

Giọng Bùi Diễn gần như nghẹn ngào:

"Ngươi xuống xe, trẫm giải thích từng cái cho ngươi nghe được không?.”

"Trẫm đã tự mình chém giết Thục Vương, không còn người nào có thể ngăn cản chúng ta nữa.”

"Sau này chúng ta..."

"Chúng ta không có sau này." Ta cắt lời hắn: "Bệ hạ, ta cũng không muốn cùng người có cái gì "sau này"."

"Không thể nào!" Bùi Diễn đột nhiên lảo đảo hai bước, không đứng vững, đỡ lấy cạnh xe.

"Nghiễn Vi, ngươi trách ta, là ta không tốt." Bùi Diễn khàn giọng nói: "Ngươi nghe lời, theo ta trở về đi.”

"Ngươi chỉ là bị cổ trùng kia khống chế, ngươi đã quên, quên ngươi yêu ta bao nhiêu."

Bùi Diễn lại đi về phía trước hai bước.

Con ngựa nôn nóng đá xuống đất.

Bùi Diễn tựa hồ không có một chút sức lực, ngã trên mặt đất.

Có người đi tới đỡ hắn, bị hắn quát lên: "Cút!"

"Nghiễn Nhi, ngươi quên rồi, trước kia mọi chuyện ngươi đều lấy ta làm trọng.”

"Ngươi đỏ mắt vì ta làm xiêm y cho ta.”

"Không nỡ dùng lại lấy làm canh cho ta.”

"Ngươi xem ta còn quan trọng hơn mạng của ngươi, sao có thể không thèm để ý sống chết của ta?

"Làm sao có thể muốn rời khỏi ta mà đi?

"Làm sao có thể..."

"Bệ hạ cũng nói, đó là trước đây."

Ta lạnh lùng ngắt lời hắn: "Bùi Diễn, ta không yêu ngươi nữa."

Bởi vì không yêu, cho nên thấy rõ ràng.

Gió thổi tới, lay động màn xe.

Người sau rèm lộ ra.

Bùi Diễn thiếu một cánh tay.

Có lẽ là vì đi đường, quần áo cũng chưa kịp thay.

Trên dưới đều là vết máu chưa kịp xử lý, sắc mặt cực độ tái nhợt.

Hắn gần như là nằm sấp trên xe.

Hai mắt đỏ bừng.

"Ngươi vì sao lại làm ra bộ dáng thâm tình như thế?"

Ta cũng không kiêng dè mà đối mặt với hắn:

Bùi Diễn, ngươi cũng không yêu ta nhiều như vậy.

"Không!" Hắn kích động nói: "Nghiễn Vi, trước kia có rất nhiều điều khó nói, chúng ta thật vất vả mới đi tới bây giờ! Ngươi theo ta ăn nhiều khổ như vậy..."

"Điều khó nói sao?"

Ta lẳng lặng nhìn hắn:

"Bùi Diễn, nếu đứa bé kia là bé trai, liệu ngươi có tuyệt tình như vậy mà không cần nó không?"

Bùi Diễn ngẩn ra, dường như phí hết sức lực mới nhớ ra "đứa trẻ" mà ta nói là ai.

"Nếu là bé trai, đó là hoàng trưởng tôn, vậy thì khác..."

"Không phải không giống." Ta lạnh nhạt nói: "Rõ ràng ngươi có rất nhiều cách phá cục khác."

"Nhưng lại cố tình chọn hy sinh nàng, hy sinh ta.”

"Giống như đối phó Thục Vương.”

"Ngươi đã đăng cơ, hắn đã bại trận, ngươi muốn quét dọn hậu hoạn, có thể có nhiều kế hoạch khác."

"Ngươi lại muốn lựa chọn biện pháp cực đoan như vậy.”

"Chỉ vì biện pháp này, hiệu quả nhanh nhất, tổn thất lại nhỏ nhất.”

"Có lẽ ngươi để ý đến ta.”

"Nhưng ngươi cũng để ý quyền thế của ngươi, địa vị của ngươi, mặt mũi của ngươi.”

"Vì sao ngươi cứ muốn cưới Tống Tri Vi đã từ chối ngươi?”

"Ngươi không nhìn thấu kỹ xảo cố ý đâm đau ta của Tống Tri Vi sao? Lại còn phối hợp diễn kịch, vì sao?”

"Bùi Diễn, ta là tồn tại nhỏ bé nhất trong đông đảo ý nghĩ của ngươi."

Ta đã từng mệt mỏi.

Không hiểu.

Rõ ràng hắn yêu ta mà.

Chúng ta từng có những hồi ức tốt đẹp như vậy, dắt tay nhau đi qua những năm tháng lầy lội như vậy.

Vì sao hắn lại đối xử với ta như vậy?

Người ở ngoài cuộc mới nhìn rõ.

Yêu, đại khái cũng là có.

Chỉ là không nhiều như vậy mà thôi.

"Bùi Diễn, tình yêu như vậy, ta không thèm."

Bùi Diễn lắc đầu.

"Không... Không phải như vậy...

"Nghiễn Vi, không phải như ngươi nghĩ, ta yêu ngươi..."

Hắn rơi nước mắt.

Nước mắt thuận theo gò má hắn, hòa tan cùng máu khô.

Rơi theo tay của hắn, rớt lên xe.

"Ngươi xuống xe, Nghiễn Nhi, ta giải thích với ngươi, năm đó người ta muốn cưới vốn là ngươi, phối hợp với Tống Tri Vi diễn kịch là bởi tai mắt Thục Vương trong cung..."

"Vậy thì để cho bọn họ đến xem đi."

Ta đứng dậy, vén rèm xe lên, chỉ trong gang tấc nhìn hắn.

Ta nắm roi ngựa lên:

"Để ta xem xem, ngươi rốt cuộc yêu ta bao nhiêu.”

"Bùi Diễn, bây giờ, ta muốn đi.”

"Ngươi là thành toàn ta, hay là thành toàn chính ngươi?"

Bùi Diễn gần như đứng không vững, ngẩng đầu nhìn ta.

Tay run run muốn tới bắt ta.

"Cho qua."

Tay của hắn dừng lại.

Sâu trong đôi mắt đen hiện ra vẻ tuyệt vọng khắc cốt ghi tâm.

Ta không nhìn hắn nữa, cũng chẳng quan tâm hắn đang tựa người vào xe ngựa.

Dơ cao roi quất vào mông ngựa: "Giá!"

Chương 23

Cũng là nhiều năm sau, ta nghe người ta nói đến một ngày này.

Tân đế ác chiến ba ngày sau, không để ý thương thế bản thân, không ngủ không nghỉ bảy ngày đêm.

Cố gắng truy đuổi người trong lòng.

Đáng tiếc lòng thiếp như sắt.

Ngày ấy, người người ở biên quan đều nhìn thấy xe ngựa vô tình mà đi.

Người vốn đã chồng chất vết thương, suýt nữa mất mạng tại chỗ.

Phản ứng đầu tiên sau khi được thị vệ cứu vẫn là truy đuổi.

Mãi đến cuối cùng thể lực không chống đỡ nổi, ngã xuống trong bụi đất.

Ta không quay đầu lại.

Cũng không biết tin đồn này là thật hay giả.

Chỉ biết trong chớp mắt khi chạy qua cửa thành kia, nơi trái tim có hơi nhói đau một chút.

Lại chạy qua sông đào bảo vệ thành, Lâm Lang mới dám từ trong xe ngựa chui ra.

"Cô nương, chúng ta đi đâu vậy?"

Nàng nhận roi ngựa.

Ta bảo nàng ấy dừng xe ở bên hồ yên tĩnh.

Trời xanh, nước trong.

Ta gỡ ống trúc tùy thân xuống, thả cổ trùng đã chờ từ lâu ra.

"Đi đi, đi tìm ký chủ kế tiếp của ngươi."

Ta không sợ nó.

Tình yêu còn đáng sợ hơn nó, ta đều có thể xông qua.

Từ đó, trời cao biển rộng.

Đều là tự do của ta.

(Toàn văn hoàn)