Câu nói cuối cùng của hắn vô cùng bá đạo, hắn là người nắm giữ hồn phách trong tam giới, chúng thần bên cạnh chỉ có thể phục tùng.
Sau khi quay trở về minh giới, dưới sự cưỡng ép yêu cầu của Ngọc Yên, hắn mới không làm kinh động đến người khác, đầu tiên hắn dẫn nàng đến thăm hai đứa con của hai người, sau đó chuẩn bị đi gặp cha mẹ hắn.
Sau khi gặp hai đứa trẻ, hắn ôm lấy đứa con gái rồi nhìn con bé rất lâu, xác nhận con bé được chăm sóc đầy đủ thì mới yên tâm, sau đó hắn mới đến xem đứa con trai Ninh Trác.
"Nàng nói xem, tên nhóc con này, sau khi lớn lên có phải sẽ trở thành một tên béo ú không?" Hắn nhíu mày nhìn đứa con trai mũm mĩm trong nôi.
"Chàng không được nói con mình như thế, thằng bé nghe hiểu đó, hơn nữa trẻ con phát triển khỏe mạnh mới là tốt, làm gì béo."
"Vậy sao?" Ninh Vu liền cúi người xuống ghé vào tai Ninh Trác lên tiếng hâm dọa: "Đừng quá béo, cẩn thận không lấy được vợ."
Thằng bé đang yên đang lành, nghe thấy lời nói của phụ thân mình, bèn mếu cái miệng nhỏ lại, sau đó bật khóc to lên, khiến hắn không thể không đung đưa cái nôi mà dỗ thằng bé nín, nhưng hắn cũng không quên càm ràm vài câu: "Lời của ta nói tuy rằng khó nghe, nhưng cũng không phải không đúng sự thật, hiện tại những tiên nữ luôn dựa vào diện mạo bề ngoài để làm tiêu chuẩn chọn phu quân, con cũng không cần phải quá cố gắng, chỉ c ần sau này khi con lớn lên có dung mạo tuấn tú bằng một nửa của ta, thì không cần phải lo lắng."
Ngọc Yên nghe xong bèn tức giận đến dở khóc dở cười: "Tại sao chàng lại cứ đi chấp nhất với một đứa trẻ như thế?"
"Ta cũng đâu phải chấp nhất với nó, chỉ là khi nghĩ đến nó ở trong bụng nàng giành hết tất cả dinh dưỡng với tỷ tỷ của nó, khiến cho tỷ tỷ của nó sinh ra đã yếu ớt, lại hại nàng khi sinh nở phải chịu đau đớn lâu như vậy, bản tính thì bá đạo, cần phải dạy dỗ ngay bây giờ, tránh rước họa về sau."
Nhưng sau khi đưa ra đề nghị thì đã bị Ngọc Yên trực tiếp bác bỏ.
Đối với việc phục hôn của hai người họ thì Ninh Quân vốn dĩ không có ý kiến gì, bởi vì ngài ấy đã sớm liệu được kết quả sẽ như thế, còn về Mục Thiền, tuy rằng mặc dù trong lòng vẫn còn một số suy nghĩ, nhưng nhìn thấy đôi mắt của con trai đầy bóng hình của Ngọc Yên, hơn nữa cháu cũng đã có rồi, cho nên bà ấy cũng mặc kệ hai người bọn họ.
Rất nhanh trong tam giới xuất hiện thiệp mời, mà thiệp mời này chính là thiệp mời lễ thành thân của Ninh Vu và Ngọc Yên, so với lần đầu thì quả thật khác nhau, vô cùng long trọng.
Vào ngày thành thân, Ngọc Yên vẫn y như cũ, vẫn ở Ngọc phủ đợi hắn đến đón, Ngọc Ánh và Bạch Thu giúp nàng trang điểm thay hỷ phục, Mẫn Húc cùng Ngọc Thừa và A Chước tiếp đón khách ở đại sảnh.
Một năm không gặp A Chước cũng lớn lên không ít, hiện tại đã trở thành một thiếu nữ thừa hưởng tất cả nét đẹp của Ngọc Ánh và Mẫn Húc.
Đội ngũ đón tân nương đến từ minh giới đã đến Ngọc phủ, Ngọc Yên một lần nữa bước lên kiệu hoa dưới ánh nhìn trầm trồ của nhiều người.
Giống như năm đó, lễ nghĩa vẫn như cũ, sau khi được đưa vào động phòng, Ngọc Yên ngồi trên chiếc giường, mũ phượng trên đầu nàng có chút nặng, nàng sắp không đội nỗi nữa rồi, nhưng Ninh Vu vẫn ở bên ngoài tiếp khách, không biết khi nào mới quay lại.
Nàng một bên vừa xoa bóp cổ, một bên chờ hắn trở lại, một lúc sau cửa bị đẩy ra, tiếng bước chân quen thuộc đi tới bên cạnh nàng rồi dừng lại.
Tim nàng cũng ngừng đập trong giây lát.
Tuy rằng đã cùng hắn thành thân qua một lần, nhưng không biết tại sao, hiện tại nàng lại cảm thấy vô cùng khẩn trương, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
Lúc này, mũ phượng và khăn che mặt cũng đã được gỡ xuống, một khuôn mặt có chút khẩn trương xuất hiện trong mắt nàng.
"Nương tử." Hắn không theo lễ tiếng mà xưng hô nàng bằng đế phi, mà học theo cách xưng hô như dưới nhân gian để gọi nàng, dùng ánh mắt vô cùng thâm tình nhìn nàng, gọi nàng bằng một tiếng nương tử.
Mặt của nàng bất giác đỏ ửng lên, hai tay nắm chặt lấy khăn tay, cũng dịu dàng gọi hắn một tiếng "Phu quân."
Tay hắn nắm chặt tay nàng, trong ánh mắt chứa đầy sự nhu tình, tuy có trăm ngàn vạn lời muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn không thể thốt nên lời.
Trời đã về đêm, dưới chiếc rèm che, tấm chăn đỏ lăn lộn, có tiếng khóc không ngừng, một khắc cũng không ngừng.
Hoàn chính văn.