Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 107: 107: Chết Tiệt Đồ Phản Chủ Này





Gió nhẹ thổi tán hoa rơi, khung cảnh ảo diệu vừa đẹp lại vừa động lòng người, Sở Diên trên người khoác y phục trắng bay trong gió.

Tà áo không ngừng phất phới, y ngồi trên tán cây hoa đào trố mắt nhìn cảnh tượng bên dưới.

Nhắm mắt lại, cảm nhận thanh âm nhẹ nhàng của gió, hương thơm nồng nàn của hoa đào.

Tất cả vừa đẹp lại chan hoà, Sở Diên đẹp động lòng người, y là loài hoa đẹp nhất thế gian.

Cảm giác ở một nơi cao thật khiến tâm trạng thêm tốt, Sở Diên đã rất khổ sở lắm mới có thể trèo lên tới đây.

Từ trên cao nhìn xuống cảnh vật, mọi thứ vô cùng hài hòa, càng đọng lại thêm nhiều ý nghĩa mới.

"Thật thoải mái!" Y vươn vai lắc lư di chuyển sang một bên để nửa thân dưới được thỏa mãn hơn.

Sở Diên trốn Lý Thiên Thành cả ngày mới có thể trèo được lên đây.

Hắn ta cứ mãi đuổi theo y như thế thì Sở Diên chẳng có một chút riêng tư.

"Quả thực cũng tại cái tên chết bầm đó, lúc nào cũng bám đuôi, thật sự tức muốn chết!" Sở Diên vừa ngắt hoa vừa than phiền, y thật sự chẳng có một không gian riêng.

Phía xa xa đó, một tiểu yêu ma đang mải mê nghịch ngợm, Sở Diên nhìn thấy chỉ biết cười nhẹ.

Cái tên Tiểu Miêu Miêu này suốt ngày đều vểnh tai chọc tức Lý Thiên Thành, báo hại hắn suốt ngày nhăn nhó nghiến răng muốn vặt lông!
Hôm nay không thấy Lý Thiên Thành đến, chẳng hiểu vì lẽ gì lại không thấy hắn xuất hiện.

Bình thường nếu là giờ này có lẽ hắn đã mặt dày mày dạn tìm đến rồi, hôm nay chờ đến hiện trưa trời cũng không thấy hắn xuất hiện.

Nhìn Tiểu Miêu Miêu cứ mãi ra vào, tin chắc đang nhớ hắn đây mà, ngày thường cả hai đều mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau, khó có ngày an ổn lâu dài.


Nghĩ tới thôi cũng đủ hiểu, cả hai giống như có thù tiền kiếp.

Mặc khác có y ở đây hắn cũng đừng hòng ăn hiếp Tiểu Miêu Miêu, y cưng nó như vậy, sẽ không dễ dàng để hắn bứt trụi lông.

...!
Cả một ngày từ sáng sớm đến bây giờ đã chạng vạng tối rồi cũng chưa thấy Lý Thiên Thành ló dạng.

Nghĩ bụng có phải không thể theo đuổi thành công Sở Diên nên mới không đến nữa không? Nhưng bất quá cũng rất khó hiểu được, hắn có muốn hay không lui tới!
Bây giờ không thấy hắn đến, liệu có phải sẽ không đến nữa? Nhưng nhìn cách nào cũng thấy hắn chắc là không phải loại người ưa thích hứa lèo đâu nhỉ?
Lý Thiên Thành đã hứa theo đuổi y cả đời mà, mới đó nếu không chịu nổi thì sức chịu đựng của hắn thật sự quá yếu đuối rồi.

Tiểu Miêu Miêu không hiểu kiểu gì lại lăn nhoài trên đất, nó chán chường lăn tới lăn lui, mèo con mũm mĩm đang không ngừng làm nũng, làm ai nấy nhìn thấy cũng muốn vừa xoa vừa nựng.

Nhưng Sở Diên lại nhận ra, nó đây là đang nhớ Lý Thiên Thành, nếu không phải sẽ không ở trước cửa trông ngóng thế đâu!
"Tiểu Miêu Miêu, sao vậy ngươi nhớ đại thúc già nua đó sao?"
Mèo nhỏ kêu meo meo, nó cạ cạ vào chân Sở Diên như muốn nũng nịu.

Y nhẹ nhàng nhấc bổng nó lên, còn không quên nựng nó vài cái.

"Mau nói cho ta biết, có phải ngươi nhớ hắn không?" Sở Diên gặng hỏi.

Tiểu Miêu Miêu không ngừng lắc lắc đầu nhỏ, giống như đang tránh né câu hỏi của y, bình thường hay tỏ thái độ với Lý Thiên Thành, còn không cho hắn đến gần y, hiện tại lại ở bên cửa ngóng trông, có phải rất hoang đường không?
Sở Diên đã ngầm hiểu, tuy nhiên vẫn muốn Tiểu Miêu Miêu thành thật một chút, nhưng nó lại khư khư không thừa nhận.

Mèo nhỏ này rõ ràng biết hôm nay Lý Thiên Thành hôm nay không đến, chắc cũng vì thế nó mới buồn bã như vậy, ai nha chẳng hiểu nổi, Lý Thiên Thành già như vậy cứ như thế cũng có mị lực thật lớn.

Vậy mà còn có thể làm mèo nhỏ phản chủ, được lắm, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt?

"Ngươi là nhớ hắn rồi? Ta biết mà...!ngươi chỉ giỏi làm nũng, rõ ràng thích hắn mất rồi còn giả vờ chán ghét, cho hắn ăn nhiều giấm rồi bây giờ lại nhớ hắn...!ta đáng ra không nên tin vật nhỏ như ngươi mà!"
Thấy Sở Diên khẳng định như vậy, mèo nhỏ liền cụp tai, nó tiếp tục khẩn cầu: Không phải, Miêu Miêu không có thích hắn mà oa oa, chủ nhân hiểu sai rồi oa oa, Miêu Miêu thật khổ mà.

Động tác giãy dụa như không thích, nhưng mới một ngày không gặp hắn đã ủ rũ như ai đó cướp hết thức ăn vậy?
Tiểu Miêu Miêu không còn dễ thương nữa rồi, nó đang muốn phản y kia mà.

Nghĩ bụng hôm nay Lý Thiên Thành quả thật không thấy bóng dáng, bình thường bất luận là ngày nào, là mưa hay nắng, là sớm hay chiều hắn cũng tới, vừa tới đã ở liền không muốn đi.

Cư nhiên hôm nay không thấy hắn, bất giác xuất hiện rồi lại bất giác biệt tăm.

Cái tên này là muốn chọc tức người ta đây mà!
Sở Diên càng nghĩ lại càng tức, không biết nên làm gì mới tốt hơn đây!1
Nên đuổi con tiểu yêu này đi không ta? Nó hết giá trị rồi, nó bị hắn mê hoặc rồi, giữ lại có khiến y thua thảm hại không nhỉ?
"Tiểu Miêu Miêu xấu xa, ta muốn nhổ trụi ngươi!"
Bây giờ là tới phiên Sở Diên muốn nhổ trụi nó rồi, xem ra Tiểu Miêu Miêu đã không còn được lòng Sở Diên nữa.

Động vật lưu luyến kẻ chủ nhân ghét nhất, sớm không muộn cũng bị hắn dụ dỗ chạy đi cho coi, đến lúc đó chẳng cần nhớ đến nữa.

Thật là...!rất muốn chửi bới...!
"Này...!hai ngươi làm gì vậy?" Giọng nói trầm ấm phát ra từ phía sau, âm giọng này còn ai khác ngoài Lý Thiên Thành.

Ở đằng xa đã thấy hai chủ tớ một lớn một nhỏ đang đấu khẩu, một kẻ thì mắng một kẻ thì meo, cả hai nói ngôn ngữ gì đều chẳng ăn nhập, không hiểu kiểu gì thật khiến hắn cười vỡ bụng.

Đến rồi! Tiểu Miêu Miêu vừa thấy hắn đến đã lon ton chạy lại, chưa kịp để Sở Diên phản ứng, Tiểu Miên Bảo đã chạy lên trước, đầu nhỏ cạ vào chân hắn, luyên thuyên không thôi.

"Meo meo meo, meo..." Nó làm nũng với hắn, không ngừng cạ cạ.


Sở Diên đỡ trán, thật sự hết cách với nó, Tiểu Miêu Miêu này ngoài mặt thì bất cần người khác đụng chạm, sau lưng lại luôn làm người khác ăn giấm của nó.

Hôm trước cũng như vậy, thế nhưng người ăn giấm là Lý Thiên Thành, hôm nay đã đổi vị trí rồi, cuối cùng lại là Sở Diên.

"Khốn kiếp còn dám cho ta ăn giấm, Tiểu Miêu Miêu gan ngươi thật lớn!" Sở Diên bĩu môi nhìn hai người trước mặt, lòng có chút ấm ức.

Nó quên hết rồi, mấy ngày trước là hắn luôn muốn vặt lông nó đấy!
Hôm nay đã cận kề hắn ta, có phải đã quá dại hắn rồi không? Nhưng Tiểu Miêu Miêu là giống đực mà, nó không lẽ lại ham mê nhan sắc cứng cõi đó?
Nực cười mà, quả thật rất nực cười!
Nhận ra có điều gì đó bất thường, Lý Thiên Thành cuối cùng cũng thanh tĩnh lại, trước lúc ăn được quả pháo có cường độ cao đang sắp nổ, hắn tiến đến bên y nhẹ giọng ủy khuất.

"Ngươi xem nó kìa, rõ ràng đang muốn cắn ta!" Lý Thiên Thành ủy khuất ôm Sở Diên nói.

Sở Diên lập tức lắc đầu tránh sang một bên, tưởng y không thấy sao? Rõ ràng Tiểu Miêu Miêu đang cọ cọ hắn kia mà?
"Lý Thiên Thành ngươi thật không biết tốt xấu!" Sở Diên cáo lên trách cứ.

Phía bên đây Tiểu Miêu Miêu đáng thương biết nhường nào, khi không bị hắn ta nói dối bảo nó cắn hắn.

Tiểu Miêu Miêu rất oan ức mà, tại sao vậy chứ? Nó rõ ràng đã làm nũng mà, hắn không những không thích còn mách Sở Diên rằng nó cắn hắn.

Tiểu Miêu Miêu hoàn toàn suy sụp, nó ngã xuống lăn qua mấy cái, đến nỗi dính không ít bùn đất.

Nhưng mà...!vẫn không ai đếm xỉa đến nó, thật sự thảm quá mà, Tiểu Miêu Miêu buồn quá lê cái thân mũm mĩm rời đi.

Nơi này oán khí nặng quá nó sợ không chịu nổi mà chết tươi, dù sao nó cũng chưa có bạn đời, nó vẫn còn muốn béo thêm chút nữa, không muốn làm một bộ xương khô đâu!
...!
"Diên nhi, có nhớ ta không?" Hắn nhỏ giọng thì thầm vào tai y
Nhưng Sở Diên lập tức gạt tay hắn ra, y thẳng thừng nói: "Không nhớ!"
Hắn chưa bỏ cuộc lại nói: "Chắc chắn rất nhớ!"
Y lại cười khinh đáp lại: "Đừng có tự luyến như thế chứ? Ta làm sao phải nhớ đến đại thúc như ngươi, nực cười quá đi!"
Hắn thoáng hụt hẫng, hắn cứ tưởng y cũng nhớ hắn chứ, mới hôm nay hắn đã thấy y hơi rủ rượi, vậy mà không phải vì hắn không đến mà buồn
Vị quân vương cao cao tại thượng, hết lần này đến lần khác đều bị phũ phàng từ chối như vậy, luận về phía cạnh nào, người tổn thương nhất còn khốn phải hắn sao?
Y sao có thể nhẫn tâm như vậy, hết lần này đến lần khác khiến hắn vỡ nát con tim.


"Diên nhi..." Hắn nhỏ tiếng gọi y.

"Sao thế?" Dù cảm thấy rất phiền nhưng Sở Diên vẫn cố gắng đáp lại hắn.

"Trên mặt ngươi..." Hắn chỉ tay lên mặt y, giọng nói hơi lạ.

"Mặt ta làm sao chứ, có gì à?" Y ngơ ngác hỏi, còn dùng tay chạm vào mặt dò xét.

"Để ta xem..." Hắn tiến gần hơn, nhẹ nhàng vuốt ve lọn tóc đang rơi khỏi dây buộc.

Lúc này khoảng cách thật gần, cơ hồ khí huyết dâng trào, sắc mặt Sở Diên cũng thoáng đỏ lên, y còn tưởng hắn tính sàm sỡ y kia chứ, nhưng mà hình như hiểu sai rồi thì phải!
Hắn thế nào lại dám giở trò với người chỉ mới mười ba?
Hắn chắc chắn không dám, ngược lại là tại y tự suy diễn lung tung, thật sự quá mất mặt.

Sở Diên cúi đầu tránh né, nhưng hắn lại kéo y lại, nhỏ giọng thì thầm: "Thế nào? Lại tưởng ta muốn hôn ngươi sao?"
"Ta...!ta mới...!mới không có! Ngươi đừng...!đừng có tự luyến!" Nói rồi phất áo muốn bỏ đi.

Sở Diên cảm thấy tim đập liên hồi, một cảm giác khó chịu đang xâm chiếm tâm trí y.

Thật lạ quá! Y đang bị làm sao thế kia?
"Tránh ra mau!" Sở Diên cắn răng nói.

Lý Thiên Thành cũng thật sự chịu khó nhường đường, hắn không chọc y, chỉ cười nhẹ rồi cho y qua.

Hắn nhìn bóng lưng y đi thì bật cười: "Quả là đáng yêu, nếu cứ như thế thì tốt biết mấy, nhịn không được muốn hôn thiệt quá trời à!"
Hắn cảm thấy khá tiếc nuối, lúc nãy nên hôn thật mới phải nhỉ? Thật sự quá đáng tiếc vụt mất cơ hội ngàn năm có một rồi.

Tự nhiên lại liếm đầu môi, hắn thèm thuồng nhìn y.

"Thèm thịt thỏ ghê!".