Vọng Tưởng Cuồng

Chương 42: Thường xuyên thị uy




Dịch: Mon

***

Bên này, La Phi thấy bà nội Trịnh Thiên Dã đẩy một chiếc vòng tay bằng ngọc phỉ thúy xanh biếc tới trước mặt mình thì suýt nữa là chân mềm nhũn ra.

Cô chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, đừng nói là bản thân chiếc vòng, chỉ nhìn cái đỏ bằng hộp gỗ lim đựng chiếc vòng thôi thì cũng có thể đoán ra phần nào giá trị xa xỉ của nó.

Bà nội Trịnh cười, nói: “Tiểu Phi à, cái vòng này là do tổ tiên bà để lại, luôn truyền cho cháu dâu. Bây giờ bà tặng cho con trước, hy vọng con và Thiên Dã có thể sớm kết hôn sinh con, sống cuộc sống thật ngọt ngào.”

La Phi hoàn hồn lại, vội vàng xua tay. “Bà nội, món quà quý giá thế này con không dám nhận đâu.”

Bà nắm lấy tay cô, vỗ vỗ, mỉm cười rồi bỗng thở dài một hơi. “Con à, con có biết khi thấy Thiên Dã dẫn con về nhà bà vui mừng đến thế nào không. Sau khi mẹ Thiên Dã xảy ra chuyện, cả nhà đều cố gắng yêu thương nuông chiều nó, sợ nó xảy ra chuyện gì nữa. Bao nhiêu năm nay, nuông chiều nó quá nên khiến tính tình nó không được tốt lắm, cũng không chịu có bạn gái. Mấy năm trước, biết nó đi theo mấy đứa bạn xấu, mỗi lần nghe nó ở ngoài làm những chuyện bậy bạ là bà lại lo lâu. Mấy năm nay, nó cũng đỡ hơn rồi, nhưng vẫn không chịu nghiêm túc tìm bạn gái. Sắp ba mươi rồi, ba nó giới thiệu cho nó vài cô gái thì chưa ai chịu được nó ba ngày. Bà nội đã từng này tuổi rồi, cũng không còn hy vọng gì nữa, không ngờ nó bỗng nói là có bạn gái, còn dẫn con về.”

Bà lão nói rất chân thành, gần như là sắp rơi nước mắt.

“Bà nội…” La Phi sợ nhất là gặp những trường hợp thế này nên không biết làm sao cả, muốn lên tiếng nhưng lại không biết phải nói gì.

Bà lão lau khóe mắt. “Bây giờ thấy Thiên Dã vui vẻ như vậy, bà không dám nghĩ đến chuyện trước kia nữa. Một đứa trẻ chưa đến mười tuổi mà cứ cầm dao bên mình, không chịu nói gì…” Bà nói xong, bỗng nhiên chuyển đề tài, lại nhét chiếc vòng vào tay La Phi. “Tiểu Phi, con phải giữ cái vòng này, coi như là bà nội cảm ơn con.”

La Phi cầm chiếc vòng mà cứ như là cầm một củ khoai lang nóng, lại không thể ném đi.

Cô bỗng nhiên cảm thấy mình rất vô sỉ, đi lừa gạt tình cảm của một bà lão.

Không, cô không hề vô sỉ, rõ ràng là cha mẹ Trịnh Thiên Dã vô sỉ mới đúng.

Khi một mình La Phi cầm chiếc vòng đi xuống lầu, nghĩ tới giá trị xa xỉ của nó. Nói không chừng phải có giá khoảng một chiếc xe, một ngôi nhà. Vì thế, cô lập tức cảm thấy trọng lương của chiếc vòng này tăng lên ngang với chiếc xe, ngôi nhà, đè nén khiến cô không thở nổi.

Ra tới phòng khách thì đụng phải Trịnh Thiên Dã từ bên ngoài đi vào. Anh tinh mắt nhìn thấy chiếc vòng trên tay La Phi thì môi cong lên thành nụ cười. “Ủa, bà nội trao bảo bối gối đầu của mình cho em rồi à? đây là đồ cưới quan trọng nhất của bà nội năm ấy, do tổ tiên để lại đó, ít nhất cũng có hơn trăm năm lịch sử, xem ra bà nội mong ngóng cháu dâu và chắt trai lắm rồi.”

La Phi nghe anh nói thế thì không khỏi rùng mình một cái, im lặng nhìn anh, chỉ nghe anh thờ ơ nói. “Đúng rồi, anh vưa trò chuyện với Quách Tử Chính một lát, quyết định không phản đối em vào tổ dự án ấy nữa. Nghĩ lại thì em vào đó sẽ có thể phát huy năng lực của mình hơn. Có điều nếu em làm ở đó mà không được vui hoặc Quách Tử Chính hà khắc với em thì anh sẽ lập tức điều em sang chỗ khác.”

Một lúc sau La Phi mới có phản ứng lại, ấp úng à một tiếng.

Trịnh Thiên Dã nghiêng đầu, nhướng mày. “Thế thôi sao?”

La Phi nhìn thấy ánh mắt của Trịnh Thiên Dã, dựa vào sự hiểu biết của cô với anh thì lập tức hiểu ra, nhẹ nhàng nói. “cảm ơn anh, anh đúng là tâm lý quá.”

Lúc ấy Trịnh Thiên Dã mới hài lòng gật đầu. “Đó là đương nhiên, anh đã nói là sẽ làm một người bạn trai dịu dàng chu đáo mà, gặp được anh thì em là người phụ nữ may mắn nhất thế giới này đó.”

Ông trời ơi, mau đánh chết con đi cho rồi! Rõ ràng cô là người phụ nữ xui xẻo nhất thế giới này mới đúng!

Lúc ấy, bà nội anh cũng từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy vẻ ‘thâm tình’ của hai người thì cười, nói. “Thiên Dã, bà nhận đứa cháu dâu này rồi đấy, nhưng khi nào thì con mới chịu cưới nó về, để bà có cơ hội ôm chắt hả?”

Trịnh Thiên Dã còn chưa trả lời thì Trịnh Gia Thăng đang ngồi trên sô pha bỗng nhiên chen ngang vào. “Mẹ, chuyện của mấy đứa nhỏ thì để tự tụi nó lo, mẹ đừng quản nhiều quá cho mất công. Nửa năm tới công ty có rất nhiều dự án lớn, Thiên Dã làm gì có thời gian chứ. Chuyện kết hôn phải để nửa năm sau mới tính.”

Bà lão giả vờ tức giận. “Con chỉ biết giao việc cho con trai mình tôi, rốt cuộc là công việc quan trọng hay chuyện chung thân đại sự quan trọng?”

Trịnh Thiên Dã cười ha hả, kéo tay La Phi nói. “Bà nội, ba nói cũng đúng, đợi hoàn thành mấy dự án trong nửa năm tới rồi con sẽ kết hôn với Phi Phi.”

La Phi biết những lời Trịnh Gia Thăng vừa nói là để ám chỉ cho cô hãy an tâm, trong nửa năm nay sẽ không bị ép gả cho tên bệnh thần kinh Trịnh Thiên Dã.

Bà nội anh cũng gật đầu. “Biết rồi biết rồi, mấy người trẻ tuổi các con cứ tận hưởng thế giới của hai người trước khi kết hôn đi, thật ra bà cũng không gấp.”

“Cảm ơn nội!” Trịnh Thiên Dã cười tươi rồi kéo La Phi đi ra ngoài.

“Hả? Sao không ở trong nhà?”

Trịnh Thiên Dã vừa đi vừa nói. “Tuần sau Phi Phi phải bắt đầu công việc mới, con phải huấn luyện cho cô ấy.”

“Cái thằng này, có vợ là không ngó ngàng gì tới bà nội nữa.”

***

Về tới nhà, La Phi mới biết chữ huấn luyện của anh là có ý gì.

Hai người tắm rửa xong, La Phi vốn tưởng anh sẽ tra tấn mình một chặp rồi đi ngủ, nhưng vừa nằm xuống giường thì đã bị anh kéo dậy.

Cô tưởng anh lại muốn làm chuyện đó. Nói ra thì thuốc mà Trịnh Trạch Thi đưa đã uống được vài ngày rồi mà ham muốn của anh vẫn không giảm chút nào.

Cô hơi bực mình hỏi. “Anh không thể nghỉ một ngày được hả?”

Nhưng lần này La Phi đã nói oan cho Trịnh Thiên Dã rồi. Anh kéo cô dậy, hoàn toàn với một trái tim trong sáng, chuẩn bị nói chuyện với cô một cách đơn thuần.

Có điều, bị cô hỏi như vậy, lại nhìn thấy cô mặc áo ngủ, mệt mỏi biếng nhác, vẻ mặt uể oải thì lập tức cảm thấy người nóng lên.

May mà anh còn có chút tự chủ, ý chí chiến thắng được thân thể. thời gian không nhiều lắm, anh phải lập tức huấn luyện cho La Phi mới được. Vì thế, anh lộ ra vẻ mặt nghiêm túc. “Anh là loại người vừa lên giường là chỉ biết làm chuyện đó thôi sao?”

Đương nhiên rồi! La Phi thầm oán, nhưng ngoài mặt vẫn đợi anh nói tiếp.

“Anh muốn nói chuyện nghiêm túc với em.”

“Chuyện nghiêm túc?” La Phi nghi hoặc. Một người bệnh thần kinh như anh thì có chuyện gì mà nghiêm túc.

“Ừ.” Trịnh Thiên Dã gật đầu. “trước kia anh đã nói trước khi em điều qua tổ dự án của Quách Tử Chính thì phải huấn luyện cho em trước.”

La Phi càng lấy làm lạ. “Em vào tổ dự án của Quách Tử Chính, có tập huấn thì cũng là người trong tổ làm. Hơn nữa anh ấy chuyên về mảng thiết kế, anh có thể tập huấn cái gì?”

Mặt Trịnh Thiên Dã sa sầm lại. “Tuy anh không học kiến trúc nhưng anh ở Hắng Thiên bao nhiêu năm nay, thực hiện biết bao dự án, em dám nói anh không hiểu hả?”

Đương nhiên La Phi sẽ không tranh cãi với anh. Thấy hai mắt anh sáng ngời, cô biết là nếu anh chưa thực hiện được việc anh gọi là huấn luyện thì chắc chắn sẽ không cho cô ngủ nên gật đầu. “Được rồi, em nghe anh nói đây.”

Trịnh Thiên Dã im lặng một lúc rồi tằng hắng, nghiêm túc lên tiếng. “Chú ý ba điều.”

“Ừ.” La Phi ngoan ngoãn gật đầu.

“Thứ nhất, bất cứ lúc nào cũng không thể làm việc một mình với Quách Tử Chính.”

…..

“Thứ hai, khi làm việc, phải giữ khoảng cách hơn 1 met với Quách Tử Chính.”

…..

“Thứ ba, tuyệt đối không được nói chuyện ngoài công việc với Quách Tử Chính.”



La Phi há hốc mồm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, xác định anh không nói chơi thì trong đầu cô trống không một lát, rồi đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó. “Đúng rồi, hôm nay anh đã uống vitamin mà em mua cho anh chưa?”

Trịnh Thiên Dã bị cô hỏi đột ngột như vậy thì hơi ngẩn ra nhưng cũng gật đầu. “Uống hồi sáng rồi.”

“Là thế này, gần đây trời vào thu, thời gian hơi khô hanh, bổ sung thêm vitamin sẽ tốt cho cơ thể. Hôm nay anh uống thêm một viên đi, em đi lấy cho anh.”

Trịnh Thiên Dã lập tức kéo cô lại, mặt có vẻ không được vui. “Em còn chưa đồng ý với những điều phải chú ý anh vừa nói.”

La Phi biết một khi anh đã phát bệnh thì sẽ không chịu thôi. Nếu thông minh một chút thì lẽ ra cô nên gật đầu đồng ý ngay mới phải. Nhưng tính cô thật thà, biết mình không thể thực hiện được những yêu cầu vô lý ấy. Cho dù bây giờ có gạt anh nhưng dù sao thì cô và Quách Tử Chính cùng làm chung một chỗ, ai biết khi nào anh sẽ nổi hứng đến thăm dò tình hình, lỡ như thấy cô và Quách Tử Chính hơi thân thiết chút xíu thì nói không chừng còn cho cô cái tội ngoại tình, cắm sừng anh.

La Phi liếc anh một cái, quay người lại nói. “Cho dù anh không nói thì em cũng sẽ giữ khoảng cách với Quách Tử Chính. nhưng bọn em là người bình thường, khi giao tiếp với nhau không thể cứ tuân theo vài quy tắc cứng nhắc được.”

Ý sâu xa là anh không phải người bình thường.

Đương nhiên, người bất bình thường như Trịnh Thiên Dã sẽ không nghe ra được hàm ý của cô. Nghe cô trả lời như thế thì chỉ thấy bất mãn, hết sức bất mãn.

Mặt anh lập tức sa sầm. “Làm thế rất khó sao? Mỗi ngày, trừ em ra thì anh không có tiếp xúc với cô gái nào khác hết. Ngay cả những người trong phòng thư ký anh cũng chẳng nói với họ vài câu.”

Đó là bởi vì ngày nào anh cũng ôm bộ mặt đen sì ấy nên mấy cô trong phòng thư ký vừa thấy đã sợ, ai còn dám nói chuyện với anh?

La Phi nghĩ thế nhưng vẫn nhẹ nhàng nói. “Thế này đi, tuy em không dám bảo đảm nhưng em sẽ cố gắng làm theo yêu cầu của anh, nếu anh cảm thấy không hài lòng thì em sẽ sửa đổi theo ý anh.”

“Thế mới phải chứ!” Trịnh Thiên Dã lập tức lộ vẻ vui mừng và hài lòng. anh ôm mặt La Phi hôn liên tục. “Anh thích nhất là em ngoan ngoãn nghe lời anh.”

La Phi liếc một cái xem thường, lặng lẽ bấm đốt ngón tay, chỉ còn bốn tháng nữa thôi, hy vọng là có thể yên ổn qua ngày. Nghĩ thế, cô hôi né tay anh ra, xuống giường tìm ‘vitamin’ tới, bưng cho anh ly nước. “Trời rất khô, uống thêm vitamin để bổ sung thêm dưỡng chất.”

Trịnh Thiên Dã cầm lấy viên thuốc với vẻ không thích, ngửa đầu uống thuốc với nước. “Mùi vị của vitamin này y hệt như thuốc vậy, từ nhỏ anh đã thấy ghét, nếu không vì cái này là em mua cho anh thì anh đã sớm ném đi.” Dừng một chút, anh bỗng nhớ tới việc gì đó. “Đúng rồi, em có uống không? Em cũng phải giữ sức khỏe thật tốt, đến chừng đó sinh con thì ít khổ hơn.”

Tim La Phi như lạ bị sét đánh qua vậy, không trên mặt cô vẫn hết sức bình tĩnh, à một tiếng. “Đương nhiên là em uống rồi.”

Có điều hình như thuốc này không được hiểu quả cho lắm. Hai người tắt đèn nằm trên giường không bao lâu thì Trịnh Thiên Dã đã bắt đầu cởi quần áo, vừa cởi vừa lẩm bẩm. “Em nói rất đúng, vào thu rồi nên trời khô nóng quá.”

“Anh làm gì vậy? Làm gì vậy hả?” La Phi tức giận đẩy bàn tay đang cởi quần áo của cô ra. “Chẳng phải anh nói hôm nay không làm sao?”

“Anh có nói thế đâu? Anh chỉ nói là lúc ấy không làm.” Trịnh Thiên Dã lại bắt đầu giở trò lật lọng.

La Phi cảm giác được phía sau hơi cứng cứng, cô hít sâu một hơi, muốn hiểu thêm về bệnh tình của anh nên liền quay người lại, đối mặt với anh trong bóng tối, cố gắng bình tĩnh lại, hỏi. “Được rồi, em hỏi anh chuyện này, có phải anh thường… thường… hưng phấn thế này không?”

Trịnh Thiên Dã ôm cô, trong khi cô hỏi thì anh đã cởi sạch quần áo của cô, vừa hôn lên ngực cô vừa cười hì hì. “Anh ở bên cạnh em thì mới thấy hưng phấn.”

La Phi bị anh trêu chọc nên người không thoải mái lắm, cô nghiến răng nói. “Em hỏi nghiêm túc đó.”

“Anh cũng trả lời rất nghiêm túc.”