Editor: Cogau
Hạ Hi Tuyền cười: “Người thân của chị á, một người thì ở đơn vị, còn hai người khác thì ở thành phố C rồi.”
“Ha ha ha...” Lý Hạ Thu cười thoải mái: “Aizz, chị định khi nào mới nói với Phương Minh Vĩ?”
“Thêm một thời gian nữa đi, chị muốn thăm dò cái nhìn của anh ấy đối với tụi nhỏ.”
“Vâng, chị nói cũng đúng, chẳng qua em thấy, mặc kệ là ai, tự nhiên vớ được hai đứa bé, ai không vui mừng chứ!”
Hạ Hi Tuyền giận: “Cái gì gọi là ‘tự nhiên vớ được’!”
“Vâng, vâng, không phải ‘tự nhiên vớ được’!”
“Được rồi, đừng có mà luôn nói chị, em đấy, bao giờ thì gả cho Từ Kiếm Phong
vậy, chị thấy mẹ của anh ấy là một người mẹ chồng tốt đấy.” Hạ Hi Tuyền
cho là cô ấy lo lắng chuyện này.
“Em biết rõ, mẹ của anh ấy rất tốt, nhưng em không tin tưởng hôn nhân.”
Hạ Hi Tuyền im lặng, đây chính là kết quả mà cô lo lắng nhất, hôn nhân của mình như vậy, thật sự là cô tìm không ra bất kỳ lý do gì mà nói để cô
ấy tin tưởng vào hôn nhân: “Vậy, còn Từ Kiếm Phong thì sao? Tiểu Hạ! Em
cũng nên nghĩ cho anh ấy chút, anh ấy cũng hơn 30 tuổi rồi. Cứ mỗi lần
anh ấy nói đến chuyện kết hôn là em lại ầm ĩ với anh ấy một lần, cho dù
tình cảm có tốt thì cũng không chịu được em gây gổ như vậy đâu.”
Lý Hạ Thu không nói lời nào, sao cô lại không biết chứ, nhưng thật sự cô
không có dũng khí! Hạ Hi Tuyền thấy cô ấy không nói lời nào, cũng không
nói tiếp, mà chỉ yên lặng lái xe.
Đến khách sạn thì đã bảy rưỡi.
Từ Kiếm Phong đứng ở ngoài sảnh chờ, trong tay cầm một bó hoa hồng to.
Người người tới lui đều nhìn anh ấy cười, Từ Kiếm Phong vẫn bình tĩnh
ung dung đón nhận ánh mắt, rồi đi qua đi lại. Hạ Hi Tuyền đi phía trước, Lý Hạ Thu rơi lại phía sau một hai bước.
Từ Kiếm Phong vừa thấy
Hạ Hi Tuyền đi vào, thì vội đón ngay. Người người qua lại còn tưởng rằng người mà Tổng giám đốc Từ đã đợi rất lâu là Hạ Hi Tuyền chứ, vì vậy
cũng kinh ngạc nhìn Hạ Hi Tuyền. Hạ Hi Tuyền không chịu nổi ánh mắt như
vậy, tự động bước sang bên cạnh hai bước. Cũng không thể làm chậm trễ
người khác được!
Chờ hai người họ ôm đủ rồi, Hạ Hi Tuyền mới mở
miệng trêu ghẹo: “Ôi, hai người này, tôi nói hai người, đang ở trước mặt mọi người đấy!” Lý Hạ Thu xin lỗi đẩy Từ Kiếm Phong ra. Khiến cho Từ
Kiếm Phong bất mãn, liếc Hạ Hi Tuyền đang cười vui vẻ ở bên cạnh, trong
lòng cực kỳ khó chịu: “Chị dâu, chị cũng không thể nói như vậy, nếu Minh Vĩ ở đây, nói không chừng cũng sẽ ôm chị như vậy đấy.”
Hạ Hi
Tuyền bị anh ấy nói thì mặt đỏ lên, Lý Hạ Thu thấy chị ấy ngượng ngùng,
thì nhéo người đàn ông của mình một cái: “Đi, lên đi!”
Chờ mấy
người Hạ Hi Tuyền vào, thì đã khai tiệc được một lúc lâu. Hết cách rồi,
vì ‘dân tình’ phẫn nộ. Mỗi người bị phạt 3 ly rượu trắng, Lý Hạ Thu uống một ly, còn lại Từ Kiếm Phong một mình uống hết năm ly. Khi đến phiên
Hạ Hi Tuyền, nhân viên thân thuộc Đảm Đại còn trêu ghẹo: “Tổng giám đốc
Hạ, sao không dẫn theo người thân vậy ạ?”
Hạ Hi Tuyền cười: “Người thân đang bận! Sao, một mình tôi uống còn không được sao?”
“Được chứ, chẳng qua, nếu có người thân thì tụi em mới rót rượu thoải mái,
nhưng mà hôm nay mặc kệ có hay không có người thân ở đây, thì vẫn phải
rót, có phải không các đồng chí?!” Người nói chuyện là người lần trước
hậu thuẫn đã phản bội Lý Hạ Thu và Hạ Hi Tuyền - Tiểu Đoàn!
“Đúng...!!!” Mọi người lớn tiếng phụ họa.
Hạ Hi Tuyền dở khóc dở cười chỉ vào cậu ta: “Cậu là đồ phản bội, còn dám
nói nữa sao, lần trước là người nào phản bội tôi và tổng giám đốc Lý của các cậu ấy nhỉ? Hôm nay, muốn cùng tôi uống rượu à, được! Vậy nhất định phải uống với cậu, rồi sau đó mới tính tiếp. Nếu ai uống không được,
thì không phải là tôi không nể mặt mấy người, mà là Tiểu Đoàn làm mất
mặt mấy người trước đấy nha!”
Tiểu Đoàn kêu gào loạn cả lên, còn
kéo cô vợ bên cạnh mình giả chết: “Em yêu, anh choáng váng quá!!” Nhìn
cậu ta phô trương, mọi người cười ầm cả lên. Đảm Đại liền kéo cô vợ của
Tiểu Đoàn ấn xuống ngồi bên cạnh mình. Vợ của Tiểu Đoàn biết hôm nay họ
rất vui, nên cũng chỉ cười hì hì, rồi còn khoát tay nói: “Em chưa nghe
thấy gì đâu nha!”
“Ha ha ha...” Mọi người cười to, chỉ vào
Tiểu Đoàn, nói: “Cậu xem đi, vợ cậu cũng không quản cậu rồi, sao, bây
giờ chúng ta bắt đầu đi.”
Hạ Hi Tuyền nhìn mấy người đó đành lắc
đầu cười khổ, quay lại thì thấy Từ Kiếm Phong nhìn cô, liền nâng ly lên
với anh, Từ Kiếm Phong cười đáp lễ, ngửa đầu uống cạn rượu trong ly.
Khi bữa tiệc tiến hành được khoảng phân nửa, cửa phòng tiệc bỗng nhiên bị
mở ra. Hạ Hi Tuyền bị người kéo vào tít phía trong nói chuyện, ngẩng đầu nhìn, thấy là Phương Minh Vĩ và Từ Kiếm Phong cùng mấy người bạn thân,
thì gật đầu theo thói quen.
Nhưng căn bản Hạ Hi không ngờ là nhóm người này lại tới chỗ cô, đang lúc Hạ Hi Tuyền cho rằng họ rời đi,
nhưng quay đầu nhìn lại thì lại thấy nhóm người này đang bưng ly rượu đi về phía cô. Hạ Hi Tuyền ngồi bất động, dẫn đầu là cậu em họ của Phương
Minh Vĩ – tên Phương Minh Hoa, nâng ly về phía Hạ Hi Tuyền: “Tổng giám
đốc Hạ, xin chúc mừng!”
Hạ Hi Tuyền đang muốn đứng lên, chỉ nghe
thấy một giọng nam khàn khàn trầm thấp vang lên: “Cái gì mà ‘Tổng giám
đốc Hạ’ chứ, phải gọi là chị dâu!”
Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy Phương Minh Vĩ đứng ở đó, khóe miệng nở nụ cười như có như không.
Thấy mọi người đều quay lại nhìn anh, Phương Minh Vĩ bình tĩnh đi tới trước
mặt vợ mình, cầm ly rượu của Hạ Hi Tuyền lên, liếc Phương Minh Hoa: “Cậu Hoa gần đây rất rảnh rỗi ha!”
Phương Minh Hoa rất không có tiền
đồ, ly rượu trong tay rung rung, cười nói: “Nào có, hôm nay cùng bạn bè
gặp gỡ ở đây, không phải là nghe nói hai chị dâu ở đây chúc mừng sao,
bọn em cũng tới chúc mừng một cái!”
Phương Minh Vĩ uống một hơi
cạn sạch rượu trong ly, sau đó cầm cái ly không giơ lên, ý nói đã uống
xong. Mấy người nhóm Phương Minh Hoa thấy Phương Minh Vĩ đã uống, vội
vàng nâng ly, nói một đống lời chúc mừng, rồi lấy cớ có việc, chạy mất.
Sau khi bị những người này náo loạn như vậy, nhất thời có chút vắng vẻ. Lý
Hạ Thu nhéo mạnh người đàn ông của mình một cái, trượng nghĩa đứng ra,
chỉ vào Phương Minh Vĩ giới thiệu: “Các vị, đây chính là người thân của
Tổng giám đốc Hạ chúng ta, hãy kính rượu nhanh lên!”
Lời này vừa nói xong, Tiểu Đoàn vui vẻ nhìn vợ mình hô
to: “Em yêu! Cuối cùng, anh cũng trở lại rồi, rốt cuộc họ cũng bỏ qua
cho anh rồi, người thân Tổng giám đốc Hạ vạn tuế!”
Mọi người lại được trận cười ầm, rồi từng người từng người bắt đầu mời rượu Hạ Hi Tuyền và Phương Minh Vĩ.
Đến cuối thì Hạ Hi Tuyền đã say. Phương Minh Vĩ đỡ cô chờ xe lái lên ở cửa
Khách sạn, lúc này Hạ Hi Tuyền cảm giác đã say, bắt đầu ca hát, mới đầu
thì chỉ nhỏ giọng ngân nga. Phương Minh Vĩ không nghe rõ, nghĩ là cô nói gì, đưa tay vỗ lên mặt của cô: “Em ư hừ gì vậy?”
Hạ Hi Tuyền
nhìn anh ngây ngốc cười một tiếng, vô thức hát lên một câu, Phương Minh
Vĩ lắng nghe, mới biết là ‘Bách Hợp cũng có mùa xuân’ của La Đại Hữu.
“Anh hãy biết rằng, em yêu anh nhớ anh, tình cảm nồng nàn không bao giờ đổi
thay!” Hát đi hát lại, chỉ hát một câu này, Phương Minh Vĩ giật mình,
hôn lên trán Hạ Hi Tuyền, ôm chặt cô vào lòng.
Về đến nhà, Hạ Hi
Tuyền hơi tỉnh, đòi tắm. Phương Minh Vĩ muốn giúp cô thế nào cũng không
chịu, hết cách rồi, chỉ giúp được cô lấy quần áo mà thôi, Phương Minh Vĩ lui ra, đến phòng vệ sinh khác nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ. Vào phòng
đợi cô.
Hạ Hi Tuyền mặc áo choàng tắm, mơ mơ màng màng từ phòng
tắm đi ra. Gò má đỏ bừng, tóc hơi ướt, nhìn Phương Minh Vĩ, toàn thân
căng lên.
Thấy Phương Minh Vĩ ngồi ở đó, bĩu môi một cái rồi đi
đến bên giường ngã xuống, đưa tay ôm lấy Phương Minh Vĩ, chân vô ý thức
co lên, áo choàng tắm bị vén lên đến bắp đùi. Phương Minh Vĩ nhìn thấy,
máu chạy thẳng lên đầu, nhưng nghĩ một chút vẫn kéo tay Hạ Hi Tuyền ra,
anh không muốn xảy ra quan hệ lúc cô vô ý thức. diê~n đa`n lê qu’y
đo^n.c0m
Phương Minh Vĩ vừa tránh ra, Hạ Hi Tuyền liền kêu to:
”Minh Vĩ... không cho phép anh đi...” Phương Minh Vĩ thở dài, xoay người lại rồi nằm xuống ôm Hạ Hi Tuyền, nghĩ thầm đợi lúc cô ngủ mình
sẽ đi ra, thật sự là không chịu nổi loại cám dỗ này đâu!
Ai biết
cô gái này, căn bản là bất tỉnh nhưng tay lại lặng lẽ trượt vào trong áo ngủ của anh, từ từ vuốt ve. Phương Minh Vĩ giữ chặt tay Hạ Hi Tuyền,
cắn răng nghiến lợi hỏi: “Em có biết em đang làm gì không?”
“Biết!” Phương Minh Vĩ kinh ngạc “Ừ” một tiếng. Hạ Hi Tuyền ngửa đầu, cười hì hì nói: “Sờ anh!”
Phương Minh Vĩ cảm thấy nếu anh có thể nhịn nữa thì anh không phải là đàn ông
rồi, xoay người áp Hạ Hi Tuyền xuống dưới. Không biết Hạ Hi Tuyền có ý
thức hay vô tình đưa tay tắt đèn.
Năng lực nhìn ban đêm của
Phương Minh Vĩ cực tốt, nhẹ nhàng hôn lên trán Hạ Hi Tuyền, từ từ hôn
xuống, tay cũng không ngừng vuốt ve, chầm chậm vuốt dọc theo bắp đùi
lên, khi chạm tới khu rừng rậm rạp thì cổ họng Phương Minh Vĩ nhất thời
căng thẳng: “Cô gái chết tiệt này, đương nhiên lại không mặc đồ lót!”
Tay từ từ dò vào, phát hiện bông hoa của cô đã sớm ẩm ướt, Phương Minh
Vĩ rút một tay ra nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người mình, rồi cởi
luôn áo choàng tắm của Hạ Hi Tuyền ra, khi thấy vết sẹo trên bụng thì
hơi ngẩn người một chút. Rồi lại áp người xuống lần nữa, đưa tay xoa nắn hai viên tuyết trắng mềm mại, không ngừng hôn vuốt. Hạ Hi Tuyền thì rên rỉ một cách vô thức.
Khi cảm nhận người ở dưới thân đã chuẩn bị
xong thì Phương Minh Vĩ mạnh mẽ xuyên vào cô. Hạ Hi Tuyền đau kêu lên
thành tiếng, Phương Minh Vĩ cúi đầu hôn cô, cố gắng nhẫn nhịn hạ thân
bất động, chờ cho Hạ Hi Tuyền thích ứng.
Thời gian dài như cả đời vậy, Phương Minh Vĩ xác định Hạ Hi Tuyền đã thích ứng, mới chậm rãi
hoạt động, càng lúc càng nhanh, càng ngày càng hung mãnh. Khi anh không
ngừng ra vào, giọng yêu kiều của Hạ Hi Tuyền càng lúc càng lớn, không
ngừng kêu: “Minh Vĩ, Minh Vĩ!”
Phương Minh Vĩ cũng không ngừng
đáp lại cô, những va chạm dưới thân càng ngày càng mạnh mẽ. Khi kết
thúc, Hạ Hi Tuyền đã sớm không có ý thức, chưa đầy hai phút đã ngủ mất
rồi. Phương Minh Vĩ ôm cô, nhẹ nhàng hôn. Nghỉ ngơi mấy phút, xuống
giường đi vào phòng tắm cầm cái khăn lông ra lau chùi kỹ càng cho Hạ Hi
Tuyền. Dọn dẹp xong tất cả, lại ôm Hạ Hi Tuyền hài lòng ngủ.