Editor: Cogau
“Có chuyện gì với con vậy, Phương Minh Vĩ...?”
“Cái gì mà ‘chuyện gì’ chứ?” Phương Minh Vĩ giả bộ ngu.
Mã Anh vừa nghe thấy con trai của bà dùng cái loại giọng này nói chuyện
với bà, bà thật đau đầu, xem ra không thể cứng rắn với nó được, nên lúc
này Mã Anh liền thay đổi giọng: “Minh Vĩ à, mẹ già rồi, không phải chỉ
trông cậy vào con lấy vợ cho ổn định, rồi sinh con sớm chút sao!”
“Hừ
...” Phương Minh Vĩ cười lạnh: “Mẹ, lúc đầu không phải con đã cưới vợ yên ổn rồi sao? Là mẹ không hỏi nguyên do mà đã ly hôn giúp con đấy
thôi.”
Trong nháy mắt, sắc mặt Mã Anh xám xịt, lại nữa rồi, bà đã làm sai việc này, nên mỗi một lần nói đến chuyện kết hôn với anh thì
anh đều muốn lôi ra chặn họng bà. Ông chồng mình nói chuyện với mình,
cũng là cái thái độ như vậy chứ. Vì một người phụ nữ mà nhiều năm nay có thể đối xử với bà như vậy, xem ra ban đầu giúp anh ly hôn là đúng, nếu
không bây giờ nhất định sẽ ầm ĩ thế nào đây?
“Phương Minh Vĩ, đã
nhiều năm rồi, con có thể đừng viện cớ như vậy không, hả? Hiện tại, mẹ
thật cảm thấy ban đầu giúp con ly hôn là đúng...”
“Mẹ...!”
Phương Minh Vĩ cắt ngang lời bà, mệt mỏi nện tay xuống, đã sáu năm rồi,
mà bà vẫn không cảm thấy ban đầu mình làm sai chút nào cả ư!
“Con còn biết mẹ là mẹ của con sao?” Mã Anh cũng cao giọng.
Phương Minh Vĩ lấy tay đập mạnh xuống bàn, ngẩng đầu nhìn mẹ mình: “Vâng,
chính là bởi vì mẹ là mẹ con, cho nên mẹ tự tiện giúp con ly hôn, như
vậy con cũng không thể làm gì mẹ. Nhưng mẹ à, mẹ có thể đừng như vậy ích kỷ hay không, đây là tìm vợ cho con, tại sao lại cứ muốn hợp ý của mẹ
chứ!?”
“Tìm vợ cho con là đúng, nhưng cũng không thể quá kém được...” Mẹ Phương nói đến đây thì giọng có phần sợ hãi.
“Con không biết là, trừ gia thế ra thì Hi Tuyền còn kém hơn ai chứ? Mà con
cũng như nhà mình, đâu cần bất cứ sự viện trợ nào từ bên ngoài đâu.” Đối với quan niệm môn đăng hộ đối này của mẹ, Phương Minh Vĩ thật sự là
ghét cay ghét đắng.
“Mẹ cũng không để ý như vậy đâu, lại nói con
bé đó thật sự là quá...” Phương Minh Vĩ trợn mắt nhìn Mã Anh một cái, Mã Anh có lúc cũng sợ ánh mắt của đứa con nhà mình, không thể làm gì
khác hơn là yên lặng ngậm miệng. Nghĩ tới mục đích hôm nay tới, vẫn nhịn không được khuyên đứa con mình: “Minh Vĩ, mẹ thấy Tiểu Mẫn tốt vô cùng, con xem hai đứa tụi con thử gặp gỡ nhau xem?” Mã Anh thăm dò.
Phương Minh Vĩ trong lòng cười lạnh một tiếng, xem ra anh rất coi trọng Trần
Mẫn trong chuyện này, thời gian mới không bao lâu, mà mẹ anh đã che chở
cô như vậy. “Nhưng con lại thấy cô thật chẳng tốt gì cả.” Phương Minh Vĩ nói thẳng cảm nhận trong lòng ra.
Mã Anh ngẩn người một chút,
căn bản là bà không ngờ con trai của bà sẽ từ chối thẳng như vậy, cũng
may cô bé kia không có ở đây, nếu như mà nghe được, thì có lẽ cái cô con dâu đã sắp đến miệng này có thể lại bay đi mất.
“Aizz..., mẹ rất vừa ý cô bé đó, ba con cũng cảm thấy con bé tốt vô cùng!”
“A, vậy sao, vậy thì mẹ nhận cô ta làm con gái đi.” Phương Minh Vĩ nói.
“Nói bậy, cái gì mà nhận con gái chứ, mẹ đã chọn con bé ấy làm con dâu mẹ rồi.” Mã Anh vui mừng nói.
Phương Minh Vĩ day day huyệt thái dương: “Mẹ, mẹ hãy tỉnh lại đi, con không
thể nào cưới cô ấy được, con nói với mẹ thêm một lần nữa rằng, cả đời
con chỉ có một người vợ, đó chính là Hạ Hi Tuyền!”
Mã Anh liền
tức giận nói không nên lời, chỉ vào Phương Minh Vĩ mà tay không ngừng
run rẩy. Phương Minh Vĩ lo lắng nhìn bà một cái, đi tới đỡ bà. Mã Anh
hất anh ra, cầm lấy túi xách.
Phương Minh Vĩ nhìn bà đi ra, thở dài, cầm điện thoại lên, để cho người bố trí xe đưa họ trở về trong thành phố!
Sau khi Mã Anh đi ra, thấy Trần Mẫn đứng ở đằng kia chờ, thu hồi cảm xúc,
cười đi tới: “Tiểu Mẫn, vừa rồi ở nhà gọi điện thoại tới, nói là có
chuyện, bảo bác về ngay, cháu cũng cùng đi với bác luôn đi!”
Trần Mẫn dĩ nhiên nói ‘Được’, kéo tay Mã Anh đi từng bước một ra ngoài: “Bác gái, hồi nãy mẹ cháu gọi điện thoại tới, nói bác có rảnh rỗi thì mời
bác đến nhà chơi một chút!”
“Được, như vậy đi, ngày mai nói mẹ
cháu, chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa cơm đi!” Mã Anh đã hoàn toàn coi
thường lời nói của con mình khi nãy.
“Vâng ạ, vừa hay ngày mai mẹ cháu được nghỉ!” Trần Mẫn hưng phấn nói, mới vừa rồi mẹ cô nói với cô
là muốn gặp mặt với mẹ Phương Minh Vĩ.
Ngày hôm sau, Mã Anh cùng
mẹ Trần gặp nhau, hai người vừa gặp đã thân, hàn huyên tới cuối cùng,
còn nói xong chuyện đặt tên cháu tương lai là gì rồi. Mẹ Phương thì có
lòng muốn con mình cưới Trần Mẫn về sớm một chút, còn mẹ Trần thì muốn
leo lên cành cao nhà họ Phương, hai người cũng không phải là ‘tình cờ
hợp ý’ sao!
Ở nhà hàng, gặp mẹ của Từ Kiếm Phong, mẹ Từ hỏi Trần Mẫn là ai.
Mẹ Phương đã hoàn toàn bị hai mẹ con Trần Mẫn tẩy não, chỉ vào Trần Mẫn nói: “Đây là đối tượng của Minh Vĩ!”
Mẹ Từ nghe mà mồ hôi lạnh toàn thân, trong lòng không khỏi lắc đầu, hình
như người phụ nữ này không ép con mình tới chết thì không bỏ qua hay sao vậy! Rồi cười với mẹ con Trần Mẫn, sau đó nói có việc nên đi trước.
Không quá hai ngày, những mối quan hệ xã giao ở thành phố B đều biết Phương
Minh Vĩ muốn kết hôn, đối tượng là một bác sĩ. Khi Từ Kiếm Phong biết,
phản ứng đầu tiên đúng là, nhất định phải giấu giếm Lý Hạ Thu, phản ứng
thứ hai chính là gọi điện thoại cho mẹ mình hỏi xem sự việc như thế nào.
“Aizz..., hôm đó, lúc mẹ cậu ấy
nói với mẹ thì mẹ cũng cảm thấy kỳ quái! Không phải là con nói với mẹ,
Phương Minh Vĩ và con bé Hi Tuyền tái hợp rồi sao?” Mẹ Từ kỳ quái hỏi.
“Đúng là đã cùng Hạ Hi Tuyền tái hợp rồi mà, mẹ nói thử xem trong đầu của mẹ
Phương Minh Vĩ này chứa cái gì không biết nữa! Cần phải khiến cho Phương Minh Vĩ từ bà ấy thì mới bỏ qua sao?” Từ Kiếm Phong vẫn rất thành kiến
đối với mẹ Phương.
“Aizz, vậy con bé Hi Tuyền ấy đã biết chưa?” Mẹ Từ lo lắng hỏi.
“Chưa đâu, thời gian này đang cùng Hạ Thu theo một Dự án, phải cách ly, cho
dù bên ngoài có nổ tung cô ấy cũng không có chút tin tức.”
“Hả,
như vậy cũng tốt, con gọi điện thoại cho Minh Vĩ đi, nói không chừng
thằng bé cũng không biết mẹ cậu ta làm chuyện lớn cho cậu ta như vậy
đâu!”
“Dạ, con biết rồi.” Từ Kiếm Phong cười xấu xa, lần này thì hay rồi, rốt cuộc anh cũng tìm được người cùng cảnh ngộ rồi.
Hai ngày sau, Từ Kiếm Phong mới điện thoại cho Phương Minh Vĩ: “Sao, ông
anh, tiền mừng thằng em này cũng đã chuẩn bị xong rồi đấy, khi nào thì
cùng chị dâu tổ chức đây?”
Dĩ nhiên, Phương Minh Vĩ sẽ không cho
rằng Hạ Hi Tuyền nói cho người khác biết muốn kết hôn với anh, nên cũng
không huyên thuyên với Từ Kiếm Phong: “Nói rõ xem có chuyện gì, tôi
không muốn kết hôn, muốn cưới cũng chỉ là phục hôn thôi.”
“Ông
không biết sao, mẹ ông tìm vợ cho ông rồi, có vẻ như muốn tiến tới đấy,
tôi nghe nói vậy.” Từ Kiếm Phong cố ý dùng cái giọng mà đã năm sáu năm
nay không dùng, nói với Phương Minh Vĩ.
Nghe thấy thế, trong lòng Phương Minh Vĩ cả kinh, chẳng lẽ sau khi anh từ chối Trần Mẫn thì mẹ
anh lại tìm thêm một người khác cho anh sao. “Từ Kiếm Phong, nói cho tôi biết chuyện ông biết đi.” Die~nđa`n lê qu’y đôn.c0^m
“À, là như
vậy, cái người mẹ ông tìm hình như họ Trần, bà ấy còn giới thiệu là vợ
chưa cưới của ông, nhưng bên nhà ông cũng chẳng ai nói với bên ngoài
chuyện này, vì vậy chúng tôi đều cho rằng cô đó muốn gả cho ông đến điên rồi, nên không để ý. Nhưng mấy ngày trước, mẹ ông lại dẫn cô ta ra
ngoài, người khác hỏi thì đều nói là đối tượng của ông, vì vậy tin tức
liền lan đi!”
Phương Minh Vĩ cố nhịn ý nghĩ kích động muốn giết
người, huyệt Thái Dương đập thình thịch, đi tới đi lui ở trong phòng làm việc để ổn định lại tâm tình của mình. Ngừng thật lâu, mới hỏi: “Hi
Tuyền biết không?”
“Không biết, họ còn đang cách ly mà.” Từ Kiếm
Phong lúc nãy mới ghé ngang, nên lúc này anh ấy có thể bảo đảm họ không
biết, nhưng sau khi ra ngoài, anh cũng không dám bảo đảm.
“Tốt,
không biết là tốt rồi, Từ Kiếm Phong, để tôi đưa mẹ tôi đi, ông giúp tôi để ý chuyện này cho yên tĩnh lại đi nha.” Trong đầu Phương Minh Vĩ đã
nghĩ ra đối sách, dặn dò Từ Kiếm Phong giúp.
“Được, chờ mẹ ông đi, thì ông gọi điện thoại tôi nhé.”
“Ok, cảm ơn.” Phương Minh Vĩ nói xong cũng cúp điện thoại. Lấy điện thoại
gọi tới Tổng tư lệnh Quân khu, điện thoại vòng vo vài lần, mới tới chỗ
của Phương Vị Quốc. Phương Vị Quốc kinh ngạc hỏi con mình: “Con làm sao
vậy, lại gọi điện thoại cho ba?” Phương Vị Quốc hoàn toàn không biết
chuyện xảy ra ở thành phố B, Phương Minh Vĩ nghe ông hỏi như thế cũng
hiểu. Lúc này mới kể qua loa câu chuyện. Phương Vị Quốc nghe xong vỗ bàn một cái: “Hồ đồ, làm chuyện gì vậy không biết?”
“Ba, đó là mẹ
con, con không thể làm gì bà ấy, con nhờ ba một chuyện, con và Hi Tuyền
đã tái hợp, dự định phục hôn nhưng không nói cho mẹ con, con sợ rằng bà
ấy lại can thiệp vào chuyện của con, cho nên...” Phương Minh Vĩ ngừng một chút.
“Được rồi, ba biết nên làm thế nào rồi, để ba cho
người tới đón mẹ con đến đây, ba sẽ trông chừng bà ấy, chuyện bên đó tự
con xử lý gọn gàng đi nha!”
“Vâng ạ, có những lời này của ba là tốt rồi.”