Đối diện cửa nội thất là một tấm đại bình phong rất cao, trên đó khảm một bức “Du Xuân Đồ”, nhân vật tú lệ, đường cong lưu loát.
Nghe đồn đá Ngọc Thạch là tinh phẩm, hoa văn xuất xứ từ thiên nhiên, càng
làm người ta lấy làm kì lạ là, bình phong này phát ra từng đợt hương khí kỳ dị, càng ngửi càng thấy mùi hương thơm ngào ngạt, khiến người ở
trong đó trở nên say mê, nghe thấy dục vọng của chính mình.
Phan
Ngọc đối với tấm bình phong làm như không thấy, nhìn qua tầm bình phong, hé ra là một chiếc giường lớn được điêu khắc tinh xảo, có rèm hoa cuốn
lên.
Một nữ tử thân vận tố y, ngồi ở bên giường, ôn nhu cẩn thận chăm sóc.
Nghe thấy tiếng bước chân, nàng liền ngẩng đầu lên, hé ra dung nhan chim sa
cá lặn, thần thái ôn nhu, da ngọc trơn nhẵn, trông như tiên tử.
Toàn thân toát ra sinh khí, mặc dù không cài trang sức, nhưng vẫn thanh tao thoát tục.
Hồ Tứ nhận ra được dung nhan khuynh quốc khuynh thành này, cho dù nàng có
gặp qua hàng nghìn khuôn mặt, đều sẽ không quên gương mặt này.
- Phụ thân.
Nữ tử khẽ đứng dậy, nhìn thấy Phan Ngọc và Hồ Tứ, sắc mặt khẽ biến, cuống quýt cúi đầu.
Lưu viên ngoại từ ngoài bước vào, đi đến trước giường, vén màn trướng lên, thấp giọng kêu:
- Phong nhi, Phong nhi… Đợi một chút, cha lại tìm cho ngươi một vị đại phu khác.
Một hồi lâu, nam nhân trên giường ừ một tiếng, ngay lúc đó liền ho khan kịch liệt.
Lưu viên ngoại liếc mắt Phan Ngọc một cái, trên mặt hiện rõ vẻ ưu sầu sâu sắc.
Hốc mắt thâm quầng, lông mi thật dài mở ra, sắc mặt tái nhợt. Hồ Tứ nhận ra được khuôn mặt này, đêm trước thấy hắn, gương mặt có chút tái nhợt.
Không ngờ chỉ qua ba ngày, hắn đã gầy yếu tới vậy, hô hấp mong manh, giống
như mỗi một lần hô hấp, đều phải cố gắng lắm mới được một hơi.
Chỉ còn thiếu chút nữa, thời điểm nào cũng có thể tử vong.
Phan Ngọc để tay trên mạch của hắn, nhắm mắt lại, tập trung tinh thần. Sau
một lúc lâu, đứng dậy đi ra bên ngoài, Lưu viên ngoại đã muốn chờ đến lo lắng, liền hỏi Phan Ngọc:
- Phan đại phu, Phong nhi tình trạng sao rồi? Có gặp nguy hiểm gì không?
Phan Ngọc cười nói:
- Lưu viên ngoại đừng lo. Lệnh lang bệnh mặc dù nặng, nhưng không phải là không cứu được.
Lưu viên ngoại lão lệ tung hoành:
- Ta cuối cùng cũng tìm được danh y! Phan đại phu, Lưu gia ta ba đời nay, chỉ có mỗi mình Phong nhi, nếu ngươi có thể trị khỏi bệnh cho Phong
nhi, lão nguyện đưa một nửa gia tài! Chỉ cầu ngài có thể chữa khỏi cho
Phong nhi!
Một nửa gia tài!
Hồ Tứ lòng dạ đã muốn nhảy múa, đưa mắt vụng trộm liếc nhìn Phan Ngọc.
Liếc mắt một cái, thấy mặt Phan Ngọc không có thay đổi hay nổi sắc tâm gì, vẫn tươi cười như trước.
Khách sáo vài câu, kê cho vài vị thuốc, Lưu viên ngoại liền sai người đi bốc
thuốc, còn lại sai người đưa Phan Ngọc cùng Hồ Tứ tới phòng nghỉ dành
cho khách.
Đến phòng, Hồ Tứ đặt mông ngồi ngay trên giường, ôm lấy một cái gối đầu, gác chân lên:
- Uy, một nửa gia tài nha! Lần này kiếm được rất nhiều. Ngươi như thế nào không đáp ứng? Thật là một cơ hội tốt, bỏ qua rất đáng tiếc!
Hồ
Tứ nói vài câu nhưng lại không có nghe thấy hồi âm, nghi hoặc liếc mắt
dò xét Phan Ngọc một cái, Phan Ngọc đang ngơ ngác ngồi trên chiếc ghế
hoa lê, biểu tình dại ra, hai mắt mở to.
Hồ Tứ thấy vậy từ trên giường nhảy xuống, xòe năm ngón tay ra, ở trước mặt Phan Ngọc quơ quơ:
- Nè, thần kiếm tiền, làm sao vậy?
Cổ tay bỗng trở nên căng thẳng, Phan Ngọc bắt lấy cổ tay Hồ Tứ, hưng phấn tới mức loạng choạng, thanh âm run lên:
- Một nửa gia tài! Lão thiên gia, hắn thưởng cho ta một nửa gia tài, ta không có nghe sai đi!
Hồ Tứ tay bị nắm mạnh sinh đau, dùng lực thật mạnh thoát ra khỏi móng vuốt của Phan Ngọc, nước mắt lưng tròng trốn sang một bên, đưa tay lên thổi
thổi:
- Đúng vậy, lỗ tai của ngươi không có vấn đề. Đúng là đồ quỷ tham tiền!
Phan Ngọc ở trong phòng đi tới đi lui, miệng cằn nhằn to nhỏ gì đó, Hồ Tứ có điểm sợ hãi:
- Uy, ngươi không sao chứ?
- Không có việc gì, ta vẫn tốt.
Phan Ngọc đầu óc đang tỏa sáng, ánh vàng rực rỡ của bảo bối, loại hưng phấn này đã lâu lắm rồi không được trải nghiệm nha.
Hồ Tứ bĩu môi, đối với bản tính ham tiền như điên của Phan Ngọc nàng đã thấy qua.
Ngáp một cái, trong người cảm thấy mệt mỏi, mí mắt càng ngày càng nặng, đầu cúi hạ thấp xuống.
Ngay tại lúc đầu chạm tới ngực…
Bang.
Trên đầu bị trúng một gậy thật mạnh.
Hồ Tứ thiếu chút nữa không thể ngẩng đầu lên, hai cặp mắt nở toàn hoa, ôm đầu nằm lăn trên giường.
Hơn nửa ngày mới hết đau, tập trung nhìn lại, Phan Ngọc đang cười tủm tỉm
trừng mắt nhìn nàng, trong tay hắn đang cầm một cây gậy.
Nhất thời nộ khí xung thiên, lập tức đứng dậy, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào Phan Ngọc, miệng mếu máo nói:
- Làm cái gì mà lại đánh ta?
Phan Ngọc bày ra một khuôn mặt vô tội, giống như vừa rồi đánh Hồ Tứ không phải hắn vậy:
- Tứ nhi, ở trong này ngươi cũng có thể ngủ được sao? Nếu là trong chốc
lát có chuyện gì, ta một người không thể chống đỡ nổi đi.
- Có
chuyện? Có thể có chuyện gì? Ta xem đầu óc của ngươi có vấn đề mới đúng! Cả ngày bắt nạt ta, sai ta làm việc, cũng không có tiền công. Còn ăn
hiếp ta, không cho ta ăn no mặc ấm, nghỉ ngơi chứ.. Ô ô..
Phan Ngọc một tay che miệng Hồ Tứ, một bên nghiêng tai nghe động tĩnh bên ngoài.
Một lúc lâu chẳng nghe thấy gì, xác định không có người nghe lén mới buông
tay. Tay vừa buông, đã bị Hồ Tứ bắt lấy đưa lên miệng ngoạm một cái.
Phan Ngọc thân mình cứng đờ, đem cánh tay Hồ Tứ bắt lấy, bóp chặt lại, thế này mới khiến cho Hồ Tứ nhả ra.
Phan Ngọc ôm cổ tay đau lòng thổi thổi, dấu răng hồng hồng xuất hiện trên cổ tay trắng như ngọc, nàng cắn thật sự rất đau nha.
Trừng mắt nhìn Hồ Tứ một cái, đang muốn nói chuyện, bên ngoài truyền đến
tiếng vang. Một thanh âm thanh nhã thoát tục truyền đến:
- Xin hỏi, Phan đại phu ở đây sao?
Hồ Tứ không tình nguyện châm ly trà, đứng sang một bên, Phan Ngọc ngồi đối diện với con dâu Lưu viên ngoại, vị đại mỹ nhân kia, không nói gì,
nhưng đôi mắt thì đỏ hồng:
- Xin hỏi tiên sinh, tướng công của ta sinh bệnh, có thể cứu sao?
Phan Ngọc biểu tình lạnh nhạt, không thể nhìn ra đang suy nghĩ gì.
Hắn nhìn chằm chằm vào Lưu thiếu phu nhân, cho tới khi Lưu thiếu phu nhân mặt hơi phiếm phiếm hồng mới chậm rãi thu hồi tầm mất.
Nếu Hồ Tứ không biết tính Phan Ngọc, khẳng định sẽ nghĩ Phan Ngọc là một
tên đại sắc lang, cứ nhìn chằm chằm người thiếu phu nhân như vậy.
Lưu thiếu phu nhân một mình tìm đến, bên người không mang theo hầu gái,
nàng ho nhẹ một tiếng, ngón tay dài ôn nhu mân mê vạt áo, đôi mắt thu
thủy mở to có chút kinh hoàng.
Liếc mắt Phan Ngọc cùng Hồ Tứ một cái, ánh mắt bất an liền bộc lộ ra ngoài:
- Phan đại phu, người, người nên nói xem, tướng công bệnh có thể cứu chữa được nữa không?
- Thiếu phu nhân, người gả vào đây chỉ sợ thời gian chưa lâu đi?
Phan Ngọc đột nhiên hỏi một cái vấn đề tuyệt không liên quan, Hồ Tứ đứng bên cạnh không hiểu chút nào.
Lưu thiếu phu nhân có điểm sợ hãi, gật gật đầu:
- Đúng vậy, chúng ta thành thân quả thật chưa lâu, thời gian mới chỉ có
nửa năm. Không biết, việc này cùng bệnh của tướng công có quan hệ như
thế nào?
- Ngươi thật không biết sao? Không thể nào, thiếu phu nhân, ngươi như thế nào lại không biết!
Phan Ngọc cố tình tăng thêm giọng điệu, hờ hững nhìn chằm chằm vào sắc mặt đang tái nhợt của thiếu phu nhân.
Lưu thiếu phu nhân nhìn chăm chú vào hai mắt Phan Ngọc, cặp mắt kia trong
suốt như nước, sáng ngời, giống như có ánh sao trong mắt vậy.
Lại cảm tưởng có một đầm nước thật sâu, nhất lũ cường quang, chiếu vào linh hồn của nàng ở sâu bên trong, làm cho nàng không còn chỗ nào để che
giấu.
Thân thể bắt đầu phát run, môi cũng bắt đầu run rẩy, nàng
định đứng lên, hai chân vô lực, cả người giống như khí lực đều bị hút đi mất.
Qua mất một lúc lâu, cơ thể mới hòa hoãn lại, nàng không
dám nhìn Phan Ngọc, vội vã đứng dậy mà đi. Ngay cả nghi thức tiếp đón
cũng không cần.
- Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân!
Hồ Tứ cầm chiếc khăn lụa để trên bàn đuổi theo. Một lúc sau mới trở về, biểu tình rất là buồn bực.
Liếc mắt một cái, thấy Phan Ngọc đang không có việc gì, nhàn hạ ngồi uống
trà, liền nổi giận đùng đùng, vài bước nhảy đến trước mặt Phan Ngọc.
Ba!
Hất ly trà trong tay hắn, ly trà cách mặt đất còn không đến một tấc thì bị Phan Ngọc đón được.
Ngay sau đó liền phi thân trốn sang một bên, thầm ai oán nói:
- Có biết hay không, bộ ấm chén này rất đắt tiền, đánh vỡ rất đáng tiếc nha.
- Đáng tiếc? Chén trà gì chứ, ngươi như thế nào lại đối với người ta,
đường đường là thiếu phu nhân nhìn chắm chằm không dứt, còn một hồi tỏa
ra âm dương quái khí, kết quả đem người ta dọa chạy mất! Ngươi có thể
hay không đừng giống như đại sắc lăng, thật làm cho ta mất mặt quá!
Sắc lang!
Phan Ngọc thân mình cứng đờ, từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên hắn bị gọi là “sắc lang”.
Phan Ngọc hắn ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, cho tới bây giờ đều là các cô nương đuổi theo hắn.
Từ khi nào hắn bị mang cái danh “ sắc lang” này chứ?
- Ngươi nói cái gì?
Hồ Tứ thấy sắc mặt Phan Ngọc âm u, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, trên đầu lấm tấm mồ hôi:
- Ngươi tốt, ngươi là một người rất tốt!
Nói xong, Hồ Tứ liều mạng phỉ nhổ chính mình sao lại kém tới vậy, như thế
nào vừa thấy ánh mắt Phan Ngọc liền tự động sửa lại, vừa rồi dũng khí
lúc nãy đi đâu mất rồi a?
Không thèm để ý tới Hồ Tứ, Phan Ngọc đi tới ghế ngồi, lấy tay xoay xoay cái chén, sau một lúc lâu mới nói:
- Đuổi kịp sao?
- Không có đuổi kịp. – Hồ Tứ gãi gãi đầu.
- Không ngờ, thiếu phu nhân thoạt nhìn yêu kiều mảnh mai, cước bộ lại rất nhanh, chỉ chớp mắt liền không thấy bóng dáng.
- Nga, nàng như thế nào mà không thấy?
Hồ Tứ nghĩ nghĩ, cuối cùng ôm cái đầu nhỏ ngồi xổm xuống bên góc tường:
- Oa, ta như thế nào lại không nghĩ ra! Thật sự là việc lạ!
- Nghĩ không ra?
Phan Ngọc ngược lại cảm thấy hứng thú, chạy đến trước mặt Hồ Tứ
- Như thế nào nghĩ không ra? Là khi nào nghĩ không ra? Rốt cuộc là như thế nào nghĩ không ra?
Hồ Tứ đột nhiên nộ khí xung thiên, quát:
- Ta làm sao biết, ta muốn ngươi đừng nói nữa! Ta cho dù là dễ quên, cũng không có khả năng gặp tình trạng như thế này!
Sau đó nhéo vạt áo Phan Ngọc:
- Đều là ngươi không tốt, đem người ta dọa đi rồi, ngươi còn định lấy của người ta một nửa gia tài! Tướng công người ta ốm đến mức này, ngươi vốn không có chút động tâm sao?
- Hắc, bởi vì ta không có đồng tình, mới có thể làm như vậy. Ngẫm lại, cũng có chút vui vẻ, một nửa gia tài đó!
Hồ Tứ tức giận đến nói không ra lời, trừng mắt nhìn một lúc lâu, ôm cái đầu nhỏ, không thèm để ý tới Phan Ngọc nữa.
Sắc trời mau biến đổi, phòng ngoài chính là một mảnh bích thủy, lá sen xanh ngắt, hoa sen nở rộ.
Gió thổi vi vu qua, một mùi hương thản nhiên đi vào trong phòng, mùi hương thơm ngát.
Phan Ngọc tay khẽ nhúc nhích, khăn lụa ở trên bàn nhẹ bay lên không trung, nhẹ nhàng xoay tròn.
Một sợi tóc trắng, giống như băng như ngọc, mặt trên là một đóa hoa sen mới nở, đường thêu tinh xảo, cho dù thật sự đứng xa, vẫn là mùi hương kỳ dị xông vào mũi.
Phan Ngọc dùng sức nín thở, thở dài:
- Quả nhiên là trời sinh kì hương. Đáng tiếc, đáng tiếc!
Cũng không thấy hắn có động tác gì, khăn lụa ở trên không trung đột nhiên
toát ra một ngọn lửa màu đỏ, thiêu đốt mùi hương trong phòng, khăn lụa
cũng biến thành tro tàn.
Bụi bay phấp phới trong không trung, một trận gió thổi qua, liền biến mất vô tung vô ảnh.
Cuối cùng thì tịch dương màu đỏ cũng biến mất, nhường chỗ cho ban đêm trở lại.
Phan Ngọc tinh thần hưng phấn, duỗi thắt lưng một cái, hắn xoa bóp cổ, chậm
rãi đi ra ngoài, đối với nữ tử ở đằng xa kia, ý vị thâm trường mỉm cười:
- Thiếu phu nhân, ngươi rốt cuộc cũng tới đây.