Mi mắt cong dài, mắt
nàng tựa như làn thu thủy long lanh, chiếc mũi thanh tú, trán khảm cánh
hoa, mái tóc dài được búi lên sau gáy, vài sợi được xõa xuống thả ngang
vai, bay bay trong gió.
Châu ngọc chói mắt, một thân liễu lục
vàng nhạt, thanh tao hào sảng, làn váy mỏng khẽ lướt nhẹ, tạo cảm giác
nàng là người được vẽ từ tranh mà ra.
Hồ tộc được mệnh danh là mĩ mạo kiều mỵ, cửu vĩ hồ tộc thì càng là nhân tài kiệt xuất.
Hồ Tứ bình sinh gặp người, đều là dung mạo phi phàm, nhưng hiện tại, dung
mạo người nữ tử trước mắt này đã không biết dùng tữ ngữ nào để miêu tả
nữa.
Hồ Tứ vẫn ngơ ngác nhìn nữ tử, cơ hồ đã quên luôn bản thân
đang bị thương. Cho tới lúc nàng được hai người kéo lên, mới cảm thấy
xương cốt đau đớn.
- Tiểu huynh đệ, ngươi xem ngươi ngây người kìa, hồi thần lại đi!
Bên tai truyền đến tiếng nói châm biếm, lúc này Hồ Tứ mặt đỏ lên, ý thức
được chính mình vẫn là đang cải nam trang, nhìn chằm chằm một cô nương
như vậy quả thật là quá thất lễ đi.
Xoay thắt lưng đi tới bên lề
đường, Hồ Tứ vẫn không quên hướng nữ tử kia đang đứng mà nhìn lại, nàng
là nữ trông thấy còn như vậy, huống chi là nam nhân.
Những nơi nữ tử đó đi qua, vây quanh không biết bao nhiêu người, trông ra rất là kín kẽ,
Hồ Tứ lần đầu tiên thấy được hiệu ứng của mỹ nữ là như thế nào.
Bỗng nhiên, một mùi hương ngọt ngào xông vào mũi, trước mặt Hồ Tứ xuất hiện một thứ gì đó nóng hổi.
Một tầng bột mì, một tầng hoa quế, mùi hương thật là quyến rũ nha.
Mùi hương lan toả, nhất thời gợi lên tính ham ăn của Hồ Tứ, Phan Ngọc chen mặt vào, cười hì hì nói:
- Quán bán loại bánh này rất đông khách, khó khăn lắm ta mới mua được đó. Chẳng trách nơi này lại nhiều đồ ăn vặt đặc sắc như vậy, ngươi nếm thử
đi.
Hồ Tứ gian nan nuốt nước miếng, nàng không biết vì sao Phan Ngọc đột nhiên đối xử tốt với mình.
Đối với Phan Ngọc, nàng luôn có điểm đề phòng, chỉ sợ là sẽ mắc mưu của
hắn, nàng ở cạnh hắn bao nhiêu ngày qua quá hiểu tính hắn mà.
Thấy Hồ Tứ không động đậy gì, Phan Ngọc ánh mắt chuyển động, đem túi bánh ôm đến trong lòng, thở dài:
- Không nghĩ rằng ngươi đối với ta lại đề phòng như vậy. Cũng được, ta
nghe nói hôm nay không chỉ có chợ đêm, mà còn có cả hoa đăng nữa. Chợ
đêm thức ăn ngon rất nhiều, ngươi đã không muốn ăn, vậy ta liền tự mình
ăn cũng được.
Cố ý không nhìn tới Hồ Tứ, Phan Ngọc sải bước đi về phía trước, trong lòng âm thầm đếm ngược.
Còn chưa đếm tới ba, chỉ nghe Hồ Tứ gọi lại:
- Ta và ngươi cùng đi.
Trong lòng khẽ lẩm bẩm, Hồ Tứ tay cầm lấy túi bánh, vừa đi vừa ăn.
- Này, ngươi không phải không muốn ăn sao? Tại sao lại cướp của ta?
Phan Ngọc làm bộ muốn cướp, Hồ Tứ vội vàng giấu vào trong lòng, bảo vệ gắt gao túi bánh, cười nhẹ nói:
- Chúng ta tuy không cùng lớn lên, nhưng ngươi cũng không muốn chấp nhặt ta mãi đó chứ?
Phan Ngọc buồn cười, nói:
- Ngươi nha, chỉ biết có ăn thôi.
- Nhân gian hạnh phúc nhất chính là được ăn ngon nha. Ngươi vừa rồi có
thấy mỹ nhân không? Oa! Quả thực là rất đẹp đó, so với tẩu tẩu cùng muội muội của ta còn muốn xinh đẹp hơn. Chậc, chậc, không nghĩ tới, nhân
gian còn có mĩ nữ xinh đẹp tới vậy.
Phan Ngọc nhìn bộ mặt tiếc rẻ của nàng, cười sủng nịnh, nói:
- Thật sao? Ta không tin.
- Không tin? Thôi quên đi. Mà vừa rồi ngươi đi đâu, làm ta lo lắng đi tìm mãi mà không thấy.
- Ha ha, ta đi dạo xung quanh, tiện xem có chuyện gì để kiếm tiền được không.
Hồ Tứ giương cái tai nhỏ lên:
- Tìm được rồi sao?
Phan Ngọc có chút bất đắc dĩ:
- Nào có dễ dàng như vậy, ngươi cho rằng nơi nơi đều có thể kiếm tiền chắc.
Hồ Tứ chu miệng nhỏ nhắn, lên giọng an ủi:
- Đừng có gấp mà, cái gì cũng có biện pháp!
Nhìn tới phía xa, Hồ Tứ đột nhiên hai mắt sáng ngời:
- A, chúng ta có thể mở một quán xem quẻ bói!
Nàng thì rất là hưng phấn, nhưng lại không nghĩ rằng Phan Ngọc bên cạnh khuôn mặt đã biến thành hắc ám.
Phan Ngọc xác thực tuy tuổi không còn nhỏ, nhưng từ đầu đến cuối, hắn không
có học được xem quẻ bói mệnh. Vì thế cho nên ngay cả sư phó cùng các sư
huynh đều lấy điều này mà cười nhạo hắn.
Ho khan một tiếng, Phan
Ngọc cũng không để ý tới Hồ Tứ còn đang hứng phấn kia, một phen kéo tay
nàng, hướng thuyền hoa đăng mà chạy tới.
Hồ Tứ rất nhanh liền bị
cảnh vật hoa hoa lệ lệ hoa đăng hấp dẫn, hưng phấn chạy quanh những
thuyền hoa đăng, tò mò nhìn đông nhìn tây.
Nàng phát hiện mọi người ở đây ai cũng đang nhìn tờ giấy nhỏ ở kia mà trầm tư suy nghĩ.
Đoán trúng có phần thưởng!
Vừa nghe có thưởng, Hồ Tứ tinh thần phấn chấn hơn nữa, chủ động lôi kéo Phan Ngọc nhập vào đám đông.
- Không thành thật? Không thành thật? Là một loại trái cây? Di, loại hoa
quả nào mà không thành thật? Chẳng lẽ còn có quả không thành thật sao?
Ta như thế nào mà chưa từng biết quả ý nhỉ?
Hồ Tứ hướng cặp mắt to tròn nhìn Phan Ngọc, trong ánh mắt hiện lên đầy vẻ tò mò cùng mơ hồ. Phan Ngọc tươi cười đáp:
- Đáp án là củ lạc.
Một giọng nữ cực kì dễ nghe theo phía sau truyền đến, Hồ Tứ vừa quay đầu
lại, liền thấy dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn kia, đúng là vị cô nương lúc nãy nàng nhìn thấy.
- Lưu thiếu phu nhân, ngài đoán đúng rồi! Đây chính là phần thưởng.
Người chủ trì và phụ tá mang tới một chiếc hộp gỗ hẹp dài, mở ra, bên trong là một cây quạt được điêu khắc tinh xảo.
Vốn tưởng rằng mỹ nhân sẽ tươi cười rạng rỡ, ngược lại nàng nhìn thấy cây
quạt thì sắc mặt khẽ biến, ngẩn người, lập tức cười gượng, nói:
- Đa tạ trưởng lão, chình là, vật này quá quý trọng.
- Lưu thiếu phu nhân, ngài đừng quá khiêm tốn. Ai trong thành này chẳng
biết người rất thương người nghèo. Nếu không phải nhờ ngài đầu năm phát
động cứu tế, chỉ sợ trong thành này phân nửa đều chết vì đói! Chỉ là một cây quạt, đáng giá bao nhiêu. Người nhất định phải nhận lấy.
Lưu thiếu phu nhân còn muốn từ chối, một người vươn tay giữ lại, tiếp nhận cây quạt trong tay lão bản kia.
Là một vị công tử trẻ tuổi, thực là một nam nhân anh tuấn, chỉ là sắc mặt hắn quá mức nhợt nhạt.
Hắn cầm cây quạt nhìn nhìn, quay sang nhìn Lưu thiếu phu nhân, cười thật ôn nhu, nói:
- Nương tử, đây là tâm ý của trưởng lão, nàng không thể lại từ chối ông
ấy được. Bằng không, người ta còn tưởng rằng chúng ta khinh người.
- Tướng công nói có lý. Được, vậy xin đa tạ trưởng lão.
Đang nói, vị công tử kia bỗng sắc mặt đại biến, lấy khăn che miệng, phát ra một tiếng ho khan.
Phu nhân hắn lập tức buông vật kia ra, ôm lấy cánh tay hắn, giúp hắn chậm rãi đi ra phía ngoài.
Công tử ốm yếu đó cước bộ chậm lại, vô lực tựa vào trên vai phu nhân, hai người nhanh chóng đi xa khỏi đó.
Hồ Tứ thấy mĩ nhân xuất hiện, liền không chớp mắt nhìn nàng.
Chỉ cảm thấy mỗi cử chỉ của mĩ nhân, tiếng nói của nàng, không cái gì là
không đẹp. Nàng lặng lẽ kéo tay áo Phan Ngọc, nhỏ giọng nói:
- Mỹ nhân mà ta nói chính là nàng! Thế nào? Nhìn rất được đi!
Thấy Phan Ngọc không có phản ứng gì, nhìn lên thấy hắn đang ngơ ngác nhìn
theo bóng dáng mỹ nhân, Hồ Tứ có chút tức giận, liền cắn vào tay hắn một cái:
- Uy, ngươi xem mỹ nhân tới ngây người rồi kìa! Tròng mắt sắp rớt ra ngoài rồi đó!
Phan Ngọc bị cắn đau, lắc lắc cánh tay. Tròng mắt khẽ chuyển động, lôi kéo
Hồ Tứ vào một ngõ nhỏ không người, kéo vào lòng, thì thầm nói:
- Tứ Nhi, vận may đến cửa rồi!
- Là ý gì?
Hồ Tứ tức giận hỏi, giãy giụa khỏi cánh tay hắn.
Lúc nãy thấy Phan Ngọc nhìn theo bóng dáng mỹ nhân kia mà mất hồn, chẳng
hiểu sao trong lòng của nàng liền cảm thấy không thoải mái.
Phan Ngọc tiến đến bên tai Hồ Tứ, phả hơi thở nam tính vào tai nàng, nói thầm cái gì đó.
Hồ Tứ nghe xong liền giãy mạnh hơn, cái miệng nhỏ ai oán nói:
- Vì cái gì mà muốn ta đi? Ngươi tại sao lại không đi?
Phan Ngọc giữ chặt nàng hơn nữa, nói thêm vài câu, Hồ Tứ có chút bán tin bán nghi. Phan Ngọc liền vỗ ngực nói:
- Ta có khi nào lừa gạt ngươi, yên tâm, mọi việc đều có ta.
- Thật chứ? – Hồ Tứ có chút lo lắng.
- Thật.
Để Hồ Tứ lại phía sau, Phan Ngọc trên đường đi dạo một phen, mua giấy, bút, nghiên mực.
Mở tờ giấy lớn, trên mặt giấy viết hàng chữ to: “Hoa Đà Tái Thế”.
Viết xong liền viết tên quán trọ của mình vào. Sau đó treo lên trước cổng một y quán gần đó.
**
Hồ Tứ bộ mặt ủy khuất, la khóc um sùm trở về.
Nước mắt, nước mũi, tóc tai, quần áo xộc xệch.
Nghĩ đến cái việc mà đám người tìm Phan Ngọc xin chữa bệnh, trong lòng không khỏi lửa giận đùng đùng, lập tức vọt tới trước mặt Phan Ngọc, đang muốn chất vấn hắn.
Phan Ngọc đầu không thèm nâng lên, lấy ra trong lòng một tờ giấy nhỏ, được ôm vào trong ngực, nóng hầm hập.
Mở ra, vừa thấy, quả nhiên là loại bánh bao mà Hồ Tứ thích ăn nhất.
- Còn không mau ăn đi, bánh bao này vẫn còn nóng đó, ăn đi!
- Ngươi cho rằng vài cái bánh bao là có thể sai bảo ta sao?
Lại thêm một cái bọc nữa, là chân gà nướng thơm ngào ngạt.
Hồ Tứ lập tức đem chuyện mình bị hành hạ quăng lên chín tầng mây, cầm lấy bánh bao, chân gà ngồi xuống một bên ăn ngon lành.
- Xem như chân gà tốt, ta liền tha thứ cho ngươi lần này. Lần sau không được để xảy ra chuyện như thế này nữa, hừ!
Phan Ngọc quả thật tính toán không sai.
Con người hắn bình thường miệng lưỡi lại ngọt, thêm xem bệnh giá thấp, mạch đoán lại chuẩn, vừa mới mở ra, sinh ý liền cuồn cuộn tiến vào không
ngừng.
Tính ra thì thu được không ít bạc nha.
Phan Ngọc
sắp xếp khám bệnh cho bệnh nhân ba ngày nay. Người đến xem bệnh càng lúc càng nhiều, Hồ Tứ giúp hắn làm trợ thủ tính tiền.
Nhìn bộ dạng đắc ý của Phan Ngọc, Hồ Tứ cơ hồ nghĩ đến hắn muốn ở trong thành định cư luôn a.
Vào giữa trưa ngày thứ ba, đúng vào thời điểm ít người, Phan Ngọc nhàm chán ngồi trong quán, đùa nghịch giấy bút trên bàn.
Hồ Tứ ngồi ở một bên ngẩn người.
Một quản gia bộ dạng nam nhân trung niên đã ngũ tuần, vội vàng đi vào quán, nhìn xem tờ giấy mà Phan Ngọc viết, hướng hắn ôm quyền, hỏi:
- Không biết công tử liệu có thể theo ta một chuyến được không?
Phan Ngọc đứng lên cười nói:
- Không biết tôn giả là ai? Tìm ta có chuyện gì?
- Tiểu nhân họ Lưu, là quản gia của Lưu viên ngoại, công tử nhà ta từ nhỏ đã mắc bệnh. Trong thành này danh y đều đã mời đến hết, lại không có
hiệu nghiệm, nay lão gia nghe nói trong thành có một vị thần y, liền sai tiểu nhân đến mời tiên sinh tới phủ.
Phan Ngọc ra vẻ do dự:
- Theo lý là ta hẳn phải đi, nhưng mà ở nơi này…
Lưu quản gia vội nói:
- Tiên sinh có yêu cầu gì xin cứ nói, chỉ xin ngài nhất định phải cứu công tử nhà ta!
***
Một tòa nhà to lớn, trải dài xuất hiện trước mặt bọn họ.
Tường viện không quá cao, đi vào cửa chính, đình thai lầu các, đẹp không thể
nào tả xiết. Đôi mắt Hồ Tứ cơ hồ rất hoảng hốt, hai con mắt nhìn ngó
khắp nơi.
Phan Ngọc không khỏi bật cười, xem ra Hồ Tứ này đầu óc rất đơn thuần.
Nàng nhanh như vậy liền đã quên chuyện của mấy ngày hôm trước, nàng như vậy
nhưng lại là một tiểu hồ ly đơn thuần, thật sự là thế gian hiếm thấy.
Lưu viên ngoại có vẻ ngoài lão bá hiền lành, một thân lam đoạn trường bào,
thân mình to béo, nhắc tới con bệnh, không khỏi lão lệ tung hoành, tự
mình mang theo Phan Ngọc cùng đoàn người đi vào phía sau viện, tới một
chỗ u tối.
Nước hồ trong suốt, hoa lan nở yêu kiều, mộc hoa thấp thoảng hiện ra một góc của tiểu lâu.
Chẳng thấy ai ra vào, cũng không hề nghe thấy nửa điểm tiếng vang.
Vừa mới bước vào cổng, một âm thanh yếu ớt vang lên, tựa hồ có bệnh nhân
nằm lâu ngày, nhìn thấy Lưu viên ngoại đã đến, mấy vị đại phu liền vội
vàng đi tới.
Lưu viên ngoại hướng tầm mắt nhìn, thấp giọng hỏi:
- Hiện tại có đỡ hơn chút nào không?
Một vị đại phu râu tóc bạc trắng, ngẩng đầu nói:
- Công tử hiện tại đã ngủ. Lão đã xem qua, chỉ cần ngủ được, bệnh này còn có thể trị được.
- Không cần thiết. Công tử đây là đang mê man chưa tỉnh, theo ta thấy, công tử nên dùng thuốc bổ.
- Thuốc bổ? Mạch tượng của công tử sợ là nếu dùng thuốc bổ quá nhiều sẽ nguy hiểm, ý ta nói…
Mỗi người một ý?
Lưu viên ngoại lắc đầu, cười khổ một tiếng, hướng Phan Ngọc nói:
- Tiên sinh mời theo lão vào trong.
Dọc theo thang lầu mà lên, tới lầu hai, còn chưa vào phòng, một mùi kì hương liền xông vào mũi.
Hồ Tứ dùng khứu giác ngửi, phát hiện mùi này rất quen thuốc, đã được ngửi thấy ở nơi nào đó.
Miên man suy nghĩ, đã rảo bước đến một phòng ngủ yên tĩnh.
Ở trong này, nàng tìm được nơi mùi hương ấy phát ra…