Vong Tình Thủy – Phiên Ngoại Tam Thê Tứ Thiếp

Chương 30: Bỉ đoan khuynh thành chi ước -2




Edit: Tĩnh Nguyệt

_______________Tần lão gia, chứng tỏ khí phách nam nhi của mình đi a ___________

Đêm khuya, ngọn đèn dầu trong đại sảnh của Bạch gia vẫn còn đang cháy sáng.

Bạch Hạo Chi triệu bốn nhi tử của mình, Bạch Ngôn Thiên, Bạch Ngôn Thu, Bạch Ngôn Lĩnh, Bạch Vân Phi đến ngồi vây quanh ở trước bàn thảo luận việc sinh tử tồn vong của  Bạch Vân thành.

“Nếu quân binh chia làm hai đường ở chỗ này, thất bại là điều khó tránh khỏi,.” Ngón tay Vân Phi chỉ vào một điểm ở trên bản vẽ, “Chủ ý của quân Nam Lương nhất định là đánh vào sông Lại Hà.”

Lúc trước đã nói qua Bạch Vân thành dễ thủ khó công, đánh một hồi nếu không có người bên trong thành cấu kết cùng kẻ thù bên ngoài thì cũng không tới nỗi bị quân địch gây khó dễ lâm vào tình trạng nguy cấp. Nhưng ngặt nỗi thành trì kiên cố này lại có một điểm trí mạng, đó chính là sông Lại Hà. Sông Lại Hà từ hướng đông nam chảy về Bạch Vân thành là nguồn nước sinh tồn cho thành dân nơi đây, nếu bị người cắt đứt, người trong thành chỉ còn cách dựa vào những giếng nước sâu dẫn mạch nước ngầm từ xa  đến, nhưng cũng sẽ không đủ. Mười vạn đại quân của Nam Lương chỉ cách Bạch Vân Thành có năm mươi dặm, chỗ binh kia chia làm hai đường, bảy vạn người tiếp tục tiến tới, mặt khác ba vạn đại quân còn lại dùng đường sông xuôi đến, mà  quân coi giữ tất cả các cửa sông của Lại Hà ở Bạch Vân thành bất quá có mấy nghìn người, biết phải chống cự như thế nào đây.

“Trước kia ta đã có nói qua là phải dẫn nước từ Quý Hà vào trong thành, vì sao đã vài năm trôi qua mà đại ca vẫn không làm.” Vân Phi không khỏi có chút phiền muộn lên tiếng chất vấn.

Bạch Ngôn Thiên lập tức  trốn tránh  trách nhiệm, “Ta phải để ý đến việc thương buôn, nên chuyện này đã giao cho Nhị đệ bắt tay vào làm......”

“Đào sông dẫn nước, không khỏi có chút hao tài tốn của......” Bạch Ngôn Thu nói quanh co.

Việc làm để lại phúc duyên cho tôn tử, lại bị Bạch nhị gia nói thành chuyện hao tài tốn của, Vân Phi mặc dù tức giận nhưng cũng đành phải áp chế cơn tức. Giờ nói mấy chuyện này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Thêm nữa,  y cũng không phải thành chủ, có gì tư cách gì chỉ trích người khác.

“Tam ca, ngày mai liền ra lệnh cho người dân trong thành bắt đầu trữ nước, chuẩn bị sớm cũng có thể chống đỡ được mấy ngày.”

“Ân” Bạch Ngôn Lĩnh lập tức trả lời.

Vân Phi lại nói, “Người thợ rèn ở thành đông kia còn ở hay không?”

“Tứ đệ tìm hắn để làm gì?” Bạch gia lão Đại hỏi.

“Đại ca đã quên hắn từng ở Đông Dương hay sao, từ bên kia học được một thân công phu chế tạo hỏa khí (súng, đại pháo) thật tốt.”

“Lửa cháy đến nơi, sao hắn theo kịp.” Bạch Ngôn Thiên cũng không tin lão nhân mặt rỗ kia có biết bao nhiêu lợi hại… Hơn nữa, hắn cũng không phải chưa thấy qua mấy cái đồ kia, không phải giống như như bắn tên sao, mấy lạp hỏa dược ấy từ một cái ống phun ra, lúc bắn người vang lên tiếng y như nã pháo?

Vân Phi thở dài, đương nhiên làm không kịp, nếu là vài năm trước lo phái người đi làm dự trữ để sau dùng thì lúc này còn sợ ai.”Ta nghĩ nên đi tìm hắn, xem hắn trong vòng năm ngày có thể giúp ta chế tạo một ít hay không. Ta tính  mang vài người ở nơi này......” Nói xong Vân Phi lấy tay gõ gõ vào một điểm khác ở trên bản đồ, “Dạ tập.” (tập kích ban đêm)

“Ngươi tính  mang vài người đi tập kích mấy vạn đại quân của người khác?!” Bạch Ngôn Thu hoảng sợ.

“Ý phụ thân như thế nào?” Vân Phi nhìn về người đang ngồi trên ghế.

Bạch Hao Chi thủy chung vẫn chưa lên tiếng lúc này lại  mở kim khẩu, “Cứ theo ý ngươi mà làm đi.”

Nếu có thể làm ra hỏa khí, cho dù chỉ có vài cái, nhưng sự kỳ diệu đáng sợ từ nó cũng có thể làm cho mấy vạn người thất kinh, cái y muốn chính là có thể tạm thời cầm cự với bọn họ, tranh thủ thời gian hướng về phía Thiên triều mượn binh, tuy bảo việc này giống như dữ hổ mưu bì (ý nói không thực tế), nhưng trước mắt cũng chỉ có cách như vậy.

“Phụ thân, nhi tử con có một câu không biết có nên nói hay không.” Bạch Ngôn Thiên quan sát sắc mặt của Bạch Hạo Chi nhỏ giọng nói.

“Không thể nói thì đừng nói.”

“Nhi tử là muốn...... Là muốn, thà khiến cho thành dân vì chiến tranh mà loạn cập, máu đổ đầu rơi thì không bằng chúng ta...... không bằng đem thành cấp cho Nam Lương.....”

“Đại ca ngừng lại!” Vân Phi một chưởng đập vào bàn, “Ngươi thực tin là bọn chúng chỉ mượn thành? Dù như vậy có thể bảo trụ được cái mạng, nhưng cũng sẽ giống như con chó bị người ta chà đạp dưới chân. Người của Bạch Vân thành tuyệt sẽ không vì tham sống sợ chết mà làm chó vẫy đuôi mừng chủ, hậu nhân ‘ Bạch Nhất Bán ’ chỉ thà làm ngọc vỡ!”

Bạch Ngôn Thiên hiện giờ dù sao cũng là thành chủ, bị người khác  lăng nhục mặt mũi như vậy có chút không nhịn được, “Ngươi nói thì dễ, đến lúc binh mã Nam Lương tiến đến, ngươi chỉ cần theo tên lão gia kia nghênh ngang cất bước ra đi, bọn ta ở đây chỉ có cách  chờ chết mà thôi!”

“Câm mồm! Cút đi cho ta!” Bạch Hạo Chi giận giữ rống lên.

Vân Phi cúi đầu, thân thể run lên một hồi lâu sau mới ổn định được, tiếp đó y bình tĩnh nói, “Ta sẽ  cùng với Bạch Vân thành tồn vong.”

Sau khi Bạch gia tam huynh đệ rời đi, Bạch Hạo Chi cùng Vân Phi ngồi đối diện với nhau một lát, cuối cùng Bạch Hạo Chi đứng  dậy, vòng ra sau lưng Bạch Vân Phi, đặt tay lên hai vai hắn, thở dài, “Phi nhi, ngươi cũng thấy đấy, tên đại ca không nên thân này của ngươi đảm không nổi việc của Bạch Vân thành.”

Vân Phi lắc lắc đầu, “Phụ thân, đừng nói nữa, đừng làm khó con.”

“Hảo, không nói nữa. Chỉ là Phi nhi, ngay cả đại ca ngươi cũng nói ngươi như thế, người khác còn mồm loa mép giải  hơn thế, ngươi như thế nào có thể chịu đựng được! Ngươi nói coi phụ thân và mẫu thân sẽ đau lòng đến mức nào a!”

Vân Phi gắt gao cầm lấy tay của phụ thân, ức chế nỗi nghẹn ngào trào dâng trong cổ họng, “Con bất hiếu, bất hiếu......”

Tần Chính nín thở,  cuối cùng nhìn thoáng qua hai phụ tử rồi sau đó nhẹ nhàng tránh ra, tới một chỗ yên lặng rồi mới khinh hô một tiếng ‘ người tới ’, trong tối, lập tức có một bóng đen hiện thân trước mặt.

“Nói cho Hải Phượng Hoàng biết, ta muốn gặp nàng.”

Bóng đen cúi đầu, rồi sau lại biến mất từ một nơi bí mật gần đó, đến rồi đi giống như hai làn gió. Một câu này của Tần Chính tưởng chừng như đang nói chuyện với không khí.

“Đêm đã khuya, sao còn đi lang thang ở đây

Phía sau truyền đến thanh âm của Vân Phi, Tần Chính vội đổi sang khuôn mặt tươi cười xoay người nói, “Bạch công tử cũng không phải đang đi dạo sao.”

Vân Phi nhíu mày, “Đừng gọi ta là Bạch công tử.”

“vậy thì gọi Bạch hiền đệ đi ngươi không phải kêu ta là Tần đại ca hay sao?”

Vân Phi vốn định giải thích, chợt nhìn thấy bộ dạng vô tâm vô phế của người trước mặt chỉ đành cười khổ, “Tùy ý ngươi muốn đi.”

“Tuy nói ta đã không còn nhớ rõ, nhưng ta muốn thay “hắn” hỏi một câu.”

“Hắn?”

Tần Chính vuốt vuốt mấy sợi tóc trên trán, làm ra một bộ dáng rằng sự tình có ra sao thì cũng chả liên quan đến mình, “Chính là cái người mà ngươi cam nguyện vứt bỏ chức vị thành chủ mà đi theo á.”

“Ngươi muốn hỏi cái gì?”

“Ta muốn hỏi, ngươi có hối hận hay không?”

“Không, không phải hối hận.”

“Vậy thì là gì?”

Vân Phi ngẩng đầu lên, nở ra một nụ cười thê lãnh, “Ngươi hiện giờ cũng đã quên những chuyện xảy ra trước kia, vậy ngươi có thể hứa để cho ta ở tạm Bạch Vân thành này một khoảng thời gian hay không?”

Không, y tuyệt không tiêu sái. Nói cái gì mà có thể khôi phục trí nhớ hay không thì cũng cùng một người, không phải! Không phải! Với y mà nói,  nếu đã quên những chuyện trước kia, nếu  không nhớ rõ những ngày y  với Ngụy ca ca cùng nhau luyện kiếm, nếu không nhớ rõ Ngụy đại ca vì cứu y mà hy sinh mười lăm năm nội lực, nếu  không nhớ rõ chuyện đại ca quấy phá hôn lễ của y, nếu  không nhớ rõ vì y mà hắn độc thân một mình  xâm nhập trận địa của địch...... Y nguyện không cần.

“Đợi đến khi ngươi nhớ lại thì ta sẽ quay về Tần Phủ,  được không?”

Tần Chính cũng cười đáp lại, “Vậy thì hủy đi Bạch Vân thành, được không?”

_________________________________ ^o^___________________________

Một ngày nọ, ở tại một trấn nhỏ thuộc phiên tộc giáp ranh giữa Bạch Vân thành cùng với Nam Lương, xuất hiện một đội người ngoại lai.

Nhóm người ngoại lai này tìm được một nơi khả dĩ còn giống như chỗ ngồi dành cho người, quăng vàng bạc ra đuổi một nhà người ta đi kiếm chỗ khác mà ở. Ngay sau đó, mấy chục hắc y nam nữ vây quanh tiếp đón một vị quý nhân mặc áo choàng quá đầu, đeo mạng che mặt. Một lúc lâu sau lại có thêm một nam tử cao lớn dắt theo một con ngựa già không nhanh không chậm đi đến trước cửa phòng, vừa vào cửa liền lên tiếng xin lỗi, nói là hắn bị tay buôn ngựa cuống lấy, kỳ kèo, lằng nhằng mãi cho nên mới đến chậm.

Nhìn thấy nam nhân đầy vẻ lưu manh trước mặt, một lần nữa, Hải Phượng Hoàng lại buồn bực đến mức muốn giết người, nàng làm sao giống như trẻ ngoan dễ bảo đến thế, người này nói muốn gặp nàng, nàng liền thật sự đến đây!

Dắt ngựa đi đã mệt, Tần Chính cũng không khách khí, cầm lấy tách trà nóng từ  tay Phượng chủ vừa càu nhàu vừa ngửa đầu uống sạch.

“Ngụy Vô Song, nghe nói nơi này của ngươi......” Hải Phượng Hoàng lấy tay chỉ chỉ đầu, cười khẩy nói, “Bị dược phá hư rồi, nhưng ta nhìn sao cũng không thấy  giống a.”

Tần Chính bỏ qua chén trà qua một bên, chùi chùi miệng rồi nói, “Thật đúng đã bị dược phá hư rồi. Nữ nhân, tự giới thiệu đi.”

“Làm càn!” Một nam một nữ đứng phía sau Phượng chủ đồng thời động thân tiến lên rút ra loan đao.

“Muốn làm gì, khi dễ ta không dẫn người theo à? Tin hay không, ta chỉ cần huýt sáo một tiếng, lập tức liền có ngàn vạn người đến giết bọn ngươi, chỉ mỗi người một ngụm nước miếng cũng đủ nhấn chìm cả lũ, nể mặt Phượng chủ đây, ngày mai ta sẽ kêu người đến cúng bái, siêu độ cho bọn bây.”

“Phượng chủ.” Là thị tòng đi theo dưới trướng nhưng lại vị một tên Tần lão gia giảng giải chê cười, dọa nạt tùy ý, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt.

Hải Phượng Hoàng cũng hừ lạnh nói, “Ngươi bảo ta đến đây chỉ để nghe ngươi ba hoa, nói xàm?”

Đối với một nữ nhân không thú vị như vậy, tâm tình chọc ghẹo, xỏ xiên của Tần Chính cũng giảm đi ít nhiều, hắn thu hồi vẻ cợt nhả, nghiêm mặt nói, “Làm một vụ mua bán.”

“Nguyện nghe thử coi tin tốt gì.”

“Ngươi.” Tần Chính một tay chỉ vào nữ nhân, “Buông tha cho Bạch Vân thành. Ta.” Một tay chỉ vào chính mình, “Cho ngươi năm mươi dặm phía bắc của Bắc Môn quan.”

Hải Phượng Hoàng nhìn chăm chú người trước mặt, thật lâu sau đó mới nói, “Hai trăm dặm.”

“Bảy mươi dặm.” Tần Chính trả giá.

“Một trăm năm mươi.”

“Một trăm, nhiều hơn một tấc cũng không cấp.”

Phượng chủ nghĩ nghĩ một lát, “Làm.”

Tần Chính thật vừa lòng mà gật gật đầu, biết này nữ nhân tham lam này sẽ tăng giá, cho nên ngay từ đầu hắn chỉ cấp ra một cái giá thật thấp. Sau khi xong vụ mua bán, Phượng chủ  chuẩn bị đứng dậy rời đi, địa phương dơ bẩn này, một khắc nàng cũng không muốn ở lại.

“Chậm đã.” Tần Chính nàng lại, “Kỳ Nhi có phải ở chỗ ngươi không?”

Hải Phượng Hoàng nhếch mày đầy vẻ khiêu khích, “Phải. Thì sao.”

“Ở đó cũng không tiện lắm, ngươi kêu y mau trở về đi, quý phủ còn có nhiều sự tình cần y phải giải quyết.”

“Ta sẽ giúp ngươi chuyển lời đến y, về phần y có trở về hay không, ta không thể nói chính xác được...... Ngươi làm cái gì?!” Gương mặt của nam nhân thoáng chốc phóng đại trước mặt Phượng chủ, làm nàng sợ tới mức mém ngã sau sau, dáng vẻ thanh cao, quý phái mất đi không còn một chút.

“Nếu không phải khuôn mặt này cùng với Kỳ Nhi có bảy phần giống nhau, ta thật muốn đem cái đầu này chém đi.” Tần Chính nâng mặt nàng lên tủm tỉm nói.

“Ngươi muốn uy hiếp ta?” Trong mắt Hải Phượng Hoàng xuất hiện một đạo sát khí mạnh mẽ.

“Ta không chơi trò uy hiếp người khác.” Tần Chính dừng một chút, rồi nghịch ngợm cười, “Ta chỉ đe dọa.” Nói xong duỗi người một cái, đứng dậy chuẩn bị rời đi, tới bên cạnh cửa rồi mới quay đầu lại nói, “Có phải chỉ đe dọa suông ngươi không, thì tới một ngày kia ngươi liền biết, năng lực của Ngụy Vô Song ta,  ngươi đều không phải là không có kiến quá qua. Ngươi nếu thực sự làm cho ta không gặp được tề quân của mình, ta liền đem đầu ngươi về nhà làm cục xúc xắc thảy chơi. Ban đêm đi ngủ nhớ khóa kỹ cửa sổ lại, tạm biệt, có duyên gặp lại ngươi sau, trong tình trạng nào thì ta không dám chắc nhá.”

Một thanh âm sàn sạt vang lên, đảo mắt nhìn thì thấy chén trà hắn vừa mới cầm uống đã hóa thành bột, chảy dọc theo cạnh bàn, nương gió rơi lấm tấm trên mặt đất, nhìn lại sắc mặt của Phượng chủ thì  đã thấy hơi hơi trắng bệch.

“Một con ngựa già chưa chết, một bao hoá thạch phấn (loại phấn hóa đá thành bột), liền hét giá đến tận hai trăm hai, cướp người a.” Xa xa, chỉ nghe Tần lão gia cất tiếng than như thế .

Tục ngữ nói thật là tốt, trùng trăm chân có chết cũng không bao giờ cứng, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, phá thuyền cũng cần có ba nghìn người, ách...... Nói vậy tựa hồ cũng không thích hợp, tóm gọn ý lại trong một câu vậy, hổ có bị nhổ răng đi thì vẫn là hổ như cũ. Mặc dù cái gì nó cũng không làm, chỉ đứng ở đó cũng đủ để uy hiếp người, huống chi có ai biết được con hổ này đến tột cùng bị rút răng thật hay không, có chắc là khi hắn há họng ra thì cái đợi bọn họ sẽ không phải là một bồn răng nanh. Cho nên phượng chủ thật sự đã bị dọa sợ hết hồn, lúc trở lại Phượng hoàng điện của nàng, quả nhiên là  ngay lập tức hạ lệnh mỗi cửa đều khóa hai lần, canh giữ chặt chẽ, chung quanh tẩm điện cũng bên trong ba tầng bên ngoài ba tầng hộ vệ, sợ có một ngày tỉnh lại thì cái đầu xinh đẹp của nàng đã không còn nơi cổ nữa.