Vọng Tinh Thần

Quyển 2 - Chương 15




Edit: Nguyệt Cầm Vân

Vương trướng cách đại trướng này cũng không xa lắm, đi mấy bước là về tới nơi.

Ngôn Tử Tinh vừa ra khỏi bức bình phong, liền thả chậm cước bộ, đi lảo đà lảo đảo, ra khỏi đại trướng lại trở về vẻ ốm yếu mong manh. Lăng Thành đứng chờ bên ngoài, vội vàng nửa đỡ nửa dìu giúp hắn trở về.

“Chủ tử, sao ngài đi lâu vậy?”

Ngôn Tử Tinh khinh thường liếc gã, bảo: “Lo lắng cái gì? Đấy là ở trong trướng bồng của đại Hãn, còn có người gây bất lợi cho ta được sao?”

Lăng Thành thấy thiếu chủ mặc dù miệng trách mắng mình, nhưng từ dưới đáy mắt lại toát ra vẻ vui sướng, không khỏi có chút khó hiểu. Nhưng gã nhớ lại lời căn dặn của Lăng Hổ rằng không nên hỏi nhiều, bèn chuyên tâm chuẩn bị cho Ngôn Tử Tinh đi ngủ.

Ngôn Tử Tinh bảo: “Đêm nay không cần người gác đêm, các ngươi lui xuống nghỉ ngơi cả đi.”

Lăng Thành nói: “Như vậy đâu có được? Thương thế của ngài còn chưa bình phục, nếu ban đêm muốn uống trà hay gì khác, vẫn nên có người phục vụ thì tốt hơn.”

Ngôn Tử Tinh nghĩ đến Thác Bạt Chân hiện tại đang an thai, cũng chỉ để lại vài người ở bên ngoài trướng canh gác, mình sao có thể yếu ớt hơn cả hắn?

Ngôn Tử Tinh kiên quyết bảo Lăng Thành và mấy thị nữ kia lui xuống hết, không lưu lại một ai trong đại trướng.

Buổi đêm hắn lăn qua lăn lại không ngủ được, miệng cứ toét ra mãi.

Ma Da nhân động tình thụ thai. Cho dù Thác Bạt Chân có biểu hiện hung ác hơn nữa, có mạnh miệng hơn nữa, nhưng trong lòng vẫn là yêu hắn, bằng không sao có thể mang thai đứa bé này?

Lúc trước hắn thu hạ hai nàng vũ nữ Tây Quyết do Thác Bạt Chân ban cho, đó là một phép thử đối với Thác Bạt Chân. Nếu Thác Bạt Chân không có chút phản ứng nào, hắn cũng có thể chết tâm, nghĩ biện pháp đem Hải Liên Na đi khỏi đây là được. Nhưng Thác Bạt Chân đã không phụ sự kỳ vọng của hắn, liên tiếp đem “canh giải rượu” tới cho hắn, có thể thấy trong lòng Thác Bạt Chân vẫn còn có hắn, bây giờ thì quả nhiên minh chứng như vậy.

Phụ vương, nhi tử cuối cùng cũng không phụ lời phó thác của người rồi, lần này nhất định phải khiến A Chân sinh cho ta một đứa con trai!

Đêm hôm ấy Ngôn Tử Tinh gần như không ngủ, hận không thể giống như lần trước lẻn tới trướng bồng của Thác Bạt Chân, dù sao cũng ở ngay bên cạnh.

Nhưng kể từ sau khi xảy ra chuyện thích khách, vương đình thủ vệ sâm nghiêm, bên ngoài trướng bồng của Thác Bạt Chân có ít nhất mười đội, mỗi đội mười người, luân phiên nhau thủ vệ, sao có thể lẻn vào được?

Hắn vất vả lắm mới áp chế được niềm kích động trong lòng, trời gần sáng mới mơ màng ngủ thiếp đi.

Ngủ thẳng tới giữa trưa, Tả Hiền vương tới, nghe nói hắn còn chưa tỉnh, bèn không vào quấy rầy.

Có lẽ là người gặp hỉ sự thì tinh thần sảng khoái, Ngôn Tử Tinh lại cảm thấy nội lực được khôi phục không ít, dư độc cũng không đủ gây lo lắng.

Hắn bất chấp người khác có hoài nghi hay không, ăn trưa xong lại tới trướng bồng của Thác Bạt Chân.

Thác Bạt Chân buổi sáng đã xử lý xong chính sự, dùng cơm trưa xong thì Hải Liên Na tới thỉnh an, đang nói chuyện cùng con gái, nghe nói Ngôn Tử Tinh lại ở ngoài trướng cầu kiến, không khỏi xoa xoa trán, khóe mắt giật giật.

Hải Liên Na không biết vị Ngôn đại nhân muốn cầu kiến kia chính là phụ thân của mình, vẫn đang ngồi trên giường phụ Hãn tự ăn bánh sữa, trong tay ôm chơi một con búp bê của Tây Vực.

Thác Bạt Chân liếc nhìn con gái một cái, vung tay lên, nói: “Các ngươi lui xuống cả đi, mời Ngôn đại nhân vào đây.”

Người hầu hạ trong đại trướng, bao gồm cả thị nữ và vú em của Hải Liên Na đều lui ra ngoài.

Ngôn Tử Tinh tiến vào, trước tiên là quan sát bốn phương một lượt, thấy người trong đại trướng đều bị đuổi ra ngoài, liền bước nhanh vào trong trướng, vòng qua bức bình phong, liếc thấy Hải Liên Na đang ngồi trên giường.

“Hải Liên Na!” Ngôn Tử Tinh không ngờ lại được gặp con, không khỏi kinh hỉ hô một tiếng.

Hải Liên Na ngẩn ngơ, vội ném con búp bê, oa một tiếng bổ nhào tới.

“Phụ thân! Phụ thân!” Hải Liên Na kích động hô lớn.

“Hải Liên Na! Đóa hoa nhỏ ngọt ngào của phụ thân!”

Thác Bạt Chân nhíu mày nói: “Các ngươi nhỏ tiếng một chút đi!”

Ngôn Tử Tinh ôm con gái xoay hai vòng, nhưng vết thương bên vai trái của hắn còn chưa khỏi hẳn, không dám sử toàn lực, liền dùng tay phải để ôm con gái, hôn mạnh một cái lên mặt nó.

“Phụ thân nhớ con muốn chết! Đóa hoa nhỏ ngọt ngào của phụ thân, tiểu tâm can, tiểu bảo bối ơi!”

Hải Liên Na dùng sức hôn lại hắn: “Hải Liên Na cũng nhớ phụ thân muốn chết. Phụ thân ngọt ngào của Hải Liên Na, đại tâm can, đại bảo bối ơi!”

Ngôn Tử Tinh bật cười ha hả, nhịn không được tung con gái lên, rồi lại dùng một tay tiếp lấy.

“Tiểu tâm can, con lại nặng hơn rồi.”

Hải Liên Na cười khanh khách mãi, ôm hắn không buông tay.

Thác Bạt Chân ngồi bên cạnh nhìn vừa ao ước vừa đố kị, Hải Liên Na còn chưa từng thân cận với hắn như vậy đâu.

Hắn siết tay thành quyền, lạnh lùng nói: “Cha con các người vui mừng đủ chưa?”

Ngôn Tử Tinh nhìn hắn một cái, nhỏ giọng nói vài câu vào tai Hải Liên Na, con ngươi hắc lam to tròn của Hải Liên Na xoay chuyển giữa mặt phụ Hãn và mặt phụ thân, cười khúc khích.

Ngôn Tử Tinh thả nó xuống đất, nó liền chạy đến ghé lên người Thác Bạt Chân, ôm cánh tay hắn nói: “Phụ Hãn phụ Hãn, con đã lâu không được gặp phụ thân, rất nhớ rất nhớ phụ thân, nếu con thật lâu thật lâu không được gặp phụ Hãn, cũng sẽ rất nhớ rất nhớ phụ Hãn.”

Sắc mặt Thác Bạt Chân hơi nguôi nguôi, ôm con gái vào lòng, hắn ôn nhu hỏi: “Thật sự sẽ nhớ phụ Hãn sao?”

Hải Liên Na dùng sức gật đầu, giơ lên con búp bê trong tay, nói: “Thật đó, con lấy Tiểu Ngạch Na ra thề!”

Thác Bạt Chân bật cười ha hả, dùng sức hôn lên vầng trán trắng mềm của con gái.

Ngôn Tử Tinh ngồi xuống bên giường, Hải Liên Na dựa vào lòng Thác Bạt Chân, một tay ôm con búp bê tên Ngạch Na kia, một tay lôi kéo Ngôn Tử Tinh, cười đến ngọt ngào, vẻ mặt hạnh phúc.

Thác Bạt Chân cũng không lạnh mặt với Ngôn Tử Tinh nữa, thấy hắn gầy yếu, tay trái vẫn hành động bất tiện, nhớ đến hắn vào thời khắc nguy nan nghĩ tới mình trước tiên, cứu mình và con một mạng, đáy lòng không khỏi mềm xuống, nhẹ giọng quát: “Thân thể còn chưa khỏe, sao lại chạy tới đây?”

Ngôn Tử Tinh nói: “Nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy rồi, đã khá hơn nhiều. Thái y nói có thể đứng dậy đi lại một chút.”

Thác Bạt Chân hỏi: “Thuốc bổ mang tới cho ngươi đã uống cả chưa?”

Ngôn Tử Tinh đáp: “Uống rồi. Đời này ta chưa từng uống nhiều thuốc như vậy đâu đấy.” Nói xong nhịn không được bĩu môi.

Thác Bạt Chân nói khẽ một câu vào tai Hải Liên Na, con bé lập tức lè lưỡi với Ngôn Tử Tinh, bảo: “Phụ thân không dám uống thuốc, không phải hài tử ngoan, xấu hổ quá đi à.”

Ngôn Tử Tinh búng nhẹ một cái lên trán nó, ra vẻ tức giận: “Đừng nghe phụ Hãn con nói linh tinh. Ai bảo phụ thân không dám uống thuốc? Phụ thân là dũng cảm nhất đấy!”

Hải Liên Na chun chun cái mũi nhỏ, cuối cùng cũng nhớ tới chuyện phụ Hãn và phụ thân gần đây đều bệnh, liền ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương lên nói với Thác Bạt Chân: “Phụ Hãn và phụ thân đều bị bệnh, phải uống thuốc. Hải Liên Na không muốn phụ Hãn và phụ thân sinh bệnh, cũng không muốn phụ Hãn và phụ thân phải uống thuốc.”

Thác Bạt Chân và Ngôn Tử Tinh nhìn nhau, không khỏi đều vì con gái nhỏ hiểu chuyện mà cảm thấy đau lòng.

Ngôn Tử Tinh xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, cười nói: “Hải Liên Na yên tâm, thân thể của phụ thân và phụ Hãn con đều rất khỏe, uống thuốc sẽ hết bệnh, đừng lo lắng nhé.”

Hải Liên Na giữ chặt tay hắn hỏi: “Phụ thân, vậy bao giờ thì chúng ta về nhà?”

Lời này vừa nói ra, bầu không khí ấm áp hạnh phúc nãy giờ lập tức bị quét sạch.

Cánh tay ôm Hải Liên Na của Thác Bạt Chân lập tức siết chặt, toàn thân hắn cứng ngắc, thần sắc nhìn về phía Ngôn Tử Tinh cũng trở nên sắc bén đầy phòng bị.

Ngôn Tử Tinh không biết nên trả lời thế nào.

Thác Bạt Chân thì ôn nhu nói với con gái: “Hải Liên Na, nơi này chính là nhà của con, con quên rồi sao? Con phải ở lại nơi này cùng phụ Hãn nha.”

“Vậy phụ thân phải làm sao? Phụ thân cũng ở lại ạ?”

Thác Bạt Chân nhàn nhạt nhìn Ngôn Tử Tinh, nói: “Thôi, không còn sớm nữa, ngươi nên ngủ trưa đi, về trướng bồng của ngươi đi.”

Hải Liên Na nói: “Không, con còn muốn chơi cùng phụ thân nữa.” Nói xong liền lăn ra khỏi vòng tay của Thác Bạt Chân, chui vào lòng Ngôn Tử Tinh.

Thác Bạt Chân lập tức trở nên căng thẳng, trừng nhìn Ngôn Tử Tinh, hệt như hắn là tay cường đạo cướp đoạt con gái của mình vậy.

Ngôn Tử Tinh dùng sức ôm Hải Liên Na, hôn một cái lên trán nó, áp mặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, dịu dàng nói: “Hải Liên Na ngoan, đi về ngủ trưa đã được không? Đợi lát nữa rồi lại chơi với phụ thân.”

Hải Liên Na nhìn hắn nói: “Phụ thân sẽ luôn ở đây sao? Hải Liên Na sẽ không ngủ một giấc dậy liền không thấy phụ thân nữa chứ?”

Ngôn Tử Tinh trong lòng đau xót, nhất thời cũng mặc kệ Thác Bạt Chân sẽ nghĩ như thế nào, hứa hẹn nói: “Hải Liên Na yên tâm, phụ thân vẫn luôn ở đây. Hải Liên Na ngủ dậy là có thể nhìn thấy phụ thân.”

Hải Liên Na ôm cổ hắn cọ cọ, trong giọng nói chứa đầy niềm lo lắng và sợ hãi nồng đậm: “Phụ thân đừng bỏ lại Hải Liên Na. Hải Liên Na sợ lắm… Phụ thân đừng không cần con.”

Ngôn Tử Tinh thoáng chấn động, tâm đều muốn nát.

Hắn ôm chặt lấy Hải Liên Na, dùng sức hôn rồi lại hôn, khàn giọng nói: “Hải Liên Na đừng sợ, phụ thân vĩnh viễn sẽ không bỏ lại con! Con là đóa hoa nhỏ ngọt ngào nhất của phụ thân, phụ thân vĩnh viễn yêu con nhất!”

Vất vả lắm mới dỗ được Hải Liên Na đi, Thác Bạt Chân dặn nó không được nói với người khác chuyện gặp được phụ thân trong đại trướng của phụ Hãn.

Hải Liên Na chớp chớp mắt, tỏ vẻ không hiểu, nhưng Ngôn Tử Tinh lại dặn dò một lần nữa, nó lập tức ngoan ngoãn gật đầu: “Hải Liên Na biết rồi, Hải Liên Na sẽ không nói cho người khác biết.”

Thác Bạt Chân thấy con gái nghe lời Ngôn Tử Tinh như thế, trong lòng không khỏi bực dọc.

Để bà vú và thị nữ bế Hải Liên Na đi rồi, trong đại trướng chỉ còn lại hai người.

Ngôn Tử Tinh trầm mặc trong chốc lát, rồi nhẹ giọng nói: “Ngươi đừng giận. Dù sao Hải Liên Na cũng ở bên ta từ nhỏ, thân thiết hơn với ta cũng là chuyện dễ hiểu.”

Thác Bạt Chân quay mặt qua chỗ khác, bàn tay ở dưới lớp y phục vuốt ve cái bụng gần đây đã trở nên rõ ràng.

Ngôn Tử Tinh hỏi: “Hôm nay ngươi có khá hơn chút nào không?”

Để giữ thai cho Thác Bạt Chân, A Tố Á đã phối mấy toa thuốc, bộ tộc của lão vốn là một nhánh của người Ma Da, trong tộc có rất nhiều ghi chép và kinh nghiệm đối với chuyện sinh đẻ của nam nhân. A Tố Á y thuật cao minh, hốt thuốc đúng bệnh, Tây Quyết vương đình lại không thiếu dược liệu trân quý, bởi vậy thai tức của Thác Bạt Chân kỳ thực đã dần an ổn.

Chỉ có điều A Tố Á hiểu rất rõ tính khí của Thác Bạt Chân, sợ hắn ỷ vào thân thể tốt, lại không kiêng kị gì, bởi vậy cố tình khuếch đại việc này, để hắn tiếp tục an thai.

Thác Bạt Chân không biết rõ, tưởng rằng lần này mình phải điều dưỡng một khoảng thời gian rất dài.

Hắn hiện giờ con nối dõi ít ỏi, trước mắt chỉ có một nữ nhi là Hải Liên Na, hắn lại mất đi hứng thú với nữ tử, về sau chỉ sợ sẽ càng gian nan, cho nên thập phần coi trọng đứa bé trong bụng này, chỉ mong là một nam hài, đến lúc đó sẽ dốc lòng nuôi dưỡng nó thành người, kế thừa thảo nguyên của Tây Quyết.

Trong lòng hắn coi trọng đứa bé này, liền đặc biệt cảnh giác với Ngôn Tử Tinh.

Chuyện của Hải Liên Na đã cho hắn một bài học. Con gái mặc dù đã dần dần tiếp nhận hắn, nhưng vị trí của Ngôn Tử Tinh hiển nhiên là mình không thể thay thế. Sai lầm đã phạm với con gái của hắn tuyệt đối không thể tái phạm lần thứ hai, bởi vậy đứa bé trong bụng này bất luận thế nào hắn cũng không để cho Ngôn Tử Tinh mang đi.

Thác Bạt Chân lãnh đạm nói: “Khá hơn nhiều rồi. Đa tạ quan tâm.”

Ngôn Tử Tinh nhìn hắn một cái, đắn đo nói: “Ngươi giận? Con còn nhỏ, vừa rồi những lời nó nói thực sự khiến ta đau lòng, nên mới không cân nhắc đến cảm nhận của ngươi.”

Thác Bạt Chân nhớ tới lời ban nãy con gái nói, không khỏi cũng trầm mặc.

Ngôn Tử Tinh thấp giọng bảo: “Ban nãy ta đã hứa với Hải Liên Na… Mấy ngày này, để ta ở bên cạnh nó nhiều một chút đi.”

Thác Bạt Chân đột nhiên lại buồn bực, nói: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

Ngôn Tử Tinh kinh ngạc: “Ta có muốn thế nào đâu?”

Thác Bạt Chân nổi giận: “Còn không muốn thế nào? Ngươi ngàn dặm xa xôi chạy tới Tây Quyết không phải chính vì Hải Liên Na sao! Ta đã nói ta sẽ không để ngươi mang nó đi! Sau này ngươi không cần gặp nó nữa, dưỡng thương xong thì khẩn trương cút về Minh quốc đi!”

Ngôn Tử Tinh cũng nổi giận, đứng bật dậy cao giọng nói: “Thác Bạt Chân, ta đã đáp ứng  ngươi không mang Hải Liên Na đi thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời! Tại sao ngươi không tin ta? Con không phải của một mình ngươi, ngươi từng nghĩ tới cảm nhận của Hải Liên Na chưa?”

Thác Bạt Chân trợn trừng nhìn hắn, hô hấp dồn dập, cũng không nói gì, chỉ cần nhắc tới Hải Liên Na là hắn liền nhịn không được mà muốn phát hỏa.

Lửa giận trong lòng Ngôn Tử Tinh cũng đã nín nghẹn rất lâu, lần này nhịn không được đều phun ra hết: “Ngày đó lúc ở Diêu Kinh, ta nhất thời mềm lòng, để ngươi gặp Hải Liên Na, kết quả thì thế nào? Ngươi truyền ra lời đồn đại, phá hoại khuê danh của con gái, nửa đường cướp con đi, ta còn chưa tính toán với ngươi đâu! Bây giờ ngươi đề phòng ta như vậy, có phải vì sợ ta cũng sẽ giống như ngươi không?”

Nói xong liền cười lạnh một tiếng, thoáng khinh miệt nói: “Ngươi tưởng rằng ta cũng không biết tín nghĩa như ngươi, không để tâm đến cảm nhận của con gái như ngươi sao? Con cháu của Bắc Đường gia ta chưa từng được giáo dưỡng như vậy! Ngươi yên tâm, nếu ngươi đối xử tốt với con gái, để nó ở lại bên cạnh ngươi vài năm cũng không phải không thể. Nhưng nếu ngươi đối xử với con không tốt, ta tự khắc có biện pháp để ngươi phải tự tay đưa nó về cho ta!”

Câu cuối cùng hắn nói như trảm đinh chặt sắt, tàn nhẫn kiên định.

Thác Bạt Chân biết lời hắn nói là nghiêm túc. Thế lực của Minh quốc không thể coi nhẹ, địa vị của Bắc Đường gia cũng không thể khinh thường, hiện tại tình thế giữa Tây Quyết và Đông Quyết chưa được xác định, nếu Ngôn Tử Tinh thực sự trở mặt, đối với Tây Quyết mà nói chính là họa vô đơn chí, hắn muốn đoạt con gái về cũng không phải không thể.

Thác Bạt Chân vừa cuống vừa giận, đột nhiên biến sắc mặt, ôm bụng khom người xuống, bật thốt ra một tiếng rên rỉ.

Ngôn Tử Tinh thấy thế không khỏi cả kinh, vội vàng chạy lại đỡ lấy hắn: “A Chân, ngươi làm sao vậy?”

Thác Bạt Chân hất tay Ngôn Tử Tinh ra, tựa vào giường: “Không cần ngươi quan tâm!”

Ngôn Tử Tinh khẩn trương: “Sắc mặt ngươi không tốt, liệu có phải bị động thai khí?” Nói xong liền sốt ruột xoa nhẹ lên bụng Thác Bạt Chân.

Thác Bạt Chân dùng lực đẩy mạnh hắn ra, quát nói: “Ngươi làm ta tức tới vậy còn chưa đủ hay sao? Cút ra xa đi! Đừng để ta phải nhìn thấy ngươi nữa!”

Ngôn Tử Tinh nhớ lại ngày trước từng thấy hắn lấy thuốc an thai từ chiếc tủ nhỏ đầu giường, liền nhoài qua người hắn mở ngăn tủ, lấy ra bình thuốc kia.

“Đây là thuốc an thai phải không? Có thể uống không?”

Thác Bạt Chân trừng mắt nhìn hắn không nói.

Ngôn Tử Tinh nói: “Nếu ngươi còn không nghe lời, ta sẽ ra ngoài kêu người gọi thái y tới!”

Thác Bạt Chân quay đầu đi chỗ khác, bảo: “Nếu ngươi đem Hải Liên Na đi, ta giữ lại đứa bé này còn có tác dụng gì? Chẳng lẽ sinh xong lại gọi ngươi tới mang đi? Chẳng bằng bây giờ liền bỏ nó, tương lai cũng đỡ phải đau lòng!”

Ngôn Tử Tinh cứng đờ cả người, làm sao còn không biết tâm tư của Thác Bạt Chân?

Cũng như hắn hiểu Thác Bạt Chân vậy, Thác Bạt Chân cũng biết rất rõ nhược điểm của hắn, hơn nữa còn lợi dụng không chút nương tay.

Ngôn Tử Tinh hết cách, đành phải cắn răng nuốt giận, mềm giọng nói: “Ban nãy những lời ta nói đều là do tức giận, ngươi đừng để trong lòng. Mau uống thuốc đi.”

Thác Bạt Chân vẫn cứng mặt, không mở miệng.

Ngôn Tử Tinh lại dỗ thêm một hồi lâu, nói thật nhiều lời mềm mỏng, cuối cùng nhả ra: “Ngươi yên tâm, ta không mang Hải Liên Na đi, đứa bé này cũng ở lại bên cạnh ngươi, như vậy được chưa? Ngươi sẽ không thực sự nhẫn tâm, ngay đến cả cốt nhục của mình mà cũng muốn ngược đãi đấy chứ?”

Thác Bạt Chân quay đầu lại, đôi mắt sắc bén nhìn hắn thật kỹ: “Lời này của ngươi là thật?”

Ngôn Tử Tinh rũ mắt xuống, có chút thương tâm nói: “Chớ nghi ngờ ta nữa, dẫu không xét tới chuyện con cái, chỉ cần nhớ lại ngày đó ta vì ngươi mà bị thương, nếu mũi tên kia thực sự bắn trúng ngươi… Ta bây giờ nghĩ lại đều sợ hãi.” Hừ! Ngươi biết dùng khổ nhục kế, chẳng lẽ ta không biết sao?

Thác Bạt Chân quả nhiên mềm lòng. Nhớ lại mối hiểm nguy ngày đó, trong lòng cũng còn sợ hãi, huống chi Ngôn Tử Tinh đã xuống nước, lại nói những lời này, hắn cũng không được voi đòi tiên nữa vậy.

Uống thuốc xong, Thác Bạt Chân liền ngồi trở về giường, trong đầu xoay chuyển mấy ý niệm, tính toán xem làm thế nào để Ngôn Tử Tinh chứng thực lời đáp ứng ban nãy đến mức độ không thể nuốt lời, rằng sẽ không cùng hắn đoạt con nữa.

Ngôn Tử Tinh nhìn sắc mặt của Thác Bạt Chân là biết ngay hắn đang âm thầm tính toán cái gì.

Như vậy cũng không được.

Ngôn Tử Tinh biết rõ hiện tại vì Thác Bạt Chân đang mang bầu nên mình mới bị hắn dắt mũi đi một mạch, nhưng nếu mình không phản kháng chút nào, thì sẽ càng thêm buông thả cho Thác Bạt Chân muốn làm gì thì làm. Bởi vậy bất luận thế nào cũng phải hòa nhau một ván, để Thác Bạt Chân biết rằng, cho dù không có hai đứa con thì hắn cũng không thoát khỏi tay mình được.

Ngôn Tử Tinh bên này xoay chuyển mấy chủ ý trong đầu, đột nhiên linh quang chợt lóe, nhớ đến một chiêu Đông Phương Hạo Diệp từng dạy mình.

Thác Bạt Chân bên kia ngẩng đầu lên đang định nói chuyện, Ngôn Tử Tinh liền ôm lấy hắn, xoa xoa bụng, cực kỳ thân mật dịu dàng nói: “Có khá hơn chút nào không?”

Thác Bạt Chân nói: “Khá hơn nhiều rồi. Ta…”

Ngôn Tử Tinh ung dung bình tĩnh chiếm lấy khoảng không trước mặt hắn, ánh mắt ôn nhu, thâm tình khẩn khoản nói: “Vậy là tốt rồi. Ban nãy dọa ta sợ chết đi được. Ngươi không biết đấy thôi, con cái đều không có gì đáng nói, ở trong lòng ta, ngươi mới là quan trọng nhất.”

Thác Bạt Chân sửng sốt. Hắn chưa từng nghe Ngôn Tử Tinh nói mấy lời buồn nôn như vậy, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

Ngôn Tử Tinh nắm lấy cơ hội, đột nhiên kề sát tới.

Thác Bạt Chân chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, trên môi ấm áp, bị Ngôn Tử Tinh chặn hết miệng lưỡi. Ngôn Tử Tinh tiến quân thần tốc, đầu lưỡi khéo léo tiến vào miệng Thác Bạt Chân, trắng trợn hút lấy từng phân mật ngọt trong miệng hắn.

Thác Bạt Chân không kịp phản ứng, bị Ngôn Tử Tinh ấn cứng ngắc xuống mà hôn một cái thống khoái, tới lúc sau, hắn cũng dần dần nóng lên, giãy giụa càng lúc càng vô lực, hô hấp dồn dập, tim đập nhanh hơn, gần như xụi lơ trong lòng Ngôn Tử Tinh.

Không biết qua bao lâu, hai người cuối cùng cũng tách môi ra.

Thác Bạt Chân hơi ngửa người về phía sau nằm trong lòng Ngôn Tử Tinh, thần sắc mê mang, ánh mắt rời rạc, miệng mở lớn thở gấp, đôi môi vừa đỏ vừa sưng, còn mang dấu nước bóng bảy.

Ngôn Tử Tinh nhìn thấy hắn như vậy, không khỏi lại động lòng, cúi đầu hôn hôn lên môi hắn, mềm nhẹ hơn rất nhiều.

Thác Bạt Chân chầm chậm phục hồi lại tinh thần, mặt đỏ bừng lên, lại nhớ tới lời Ngôn Tử Tinh vừa nói, không biết là xấu hổ hay giận dữ, quát: “Người vừa làm gì thế hả?”

Ai ngờ lời vừa thoát ra khỏi miệng, hắn liền phát hiện giọng mình trầm khàn thấy rõ, chẳng những không có chút chất vấn nào, còn mang chút cảm giác làm nũng quở trách. Hắn không khỏi cực kỳ xấu hổ, buồn giận chính mình vì làm ra tư thái như nữ nhi vậy, liền ho khan vài tiếng, cực lực muốn khôi phục sự lãnh ngạnh kiên cường lúc trước.

Nhưng còn chưa kịp nói, Ngôn Tử Tinh đã lại sát tới, hơi thở ấm áp phun bên lỗ tai hắn, giọng nói trầm thấp mà gợi cảm.

“A Chân, đừng quát tháo ta suốt như vậy. Ta rất nhớ ngươi.” Nói xong liền lệch má qua, môi ngậm lấy vành tai của Thác Bạt Chân.

Thác Bạt Chân chấn động cả người, thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên.

“Ngươi, ngươi làm gì… Dừng, dừng tay…”

Có trời biết giọng nói của hắn có bao nhiêu yếu ớt vô lực.

Ngôn Tử Tinh ngậm vành tai hắn, nhẹ nhàng mút, chậm rãi trượt xuống, liếm tới hầu kết.

Những điểm mẫn cảm trên người Thác Bạt Chân, chẳng còn ai biết rõ hơn Ngôn Tử Tinh.

Hắn vừa khiêu khích vừa thấp giọng nói ngọt: “A Chân, kỳ thực ta tới thảo nguyên không phải vì Hải Liên Na, mà là vì ngươi.”

Thác Bạt Chân thoáng ngừng hô hấp.

Ngôn Tử Tinh cảm nhận được điều ấy, giọng nói càng thêm thâm tình khẩn khoản, hồi tưởng lại mấy câu Đông Phương Hạo Diệp đã dạy mình lúc trước, nói với muôn vàn nhu tình: “Ở trong lòng ta, ngươi quan trọng hơn so với tất cả mọi người trên thế giới này. A Chân, ta đối với ngươi toàn tâm toàn ý, mỗi ngày cho dù là ban ngày hay ban đêm, hình ảnh của ngươi ở trong lòng ta đều không thể lãng quên. Hơi thở của ngươi, giọng nói của ngươi, thân thể của ngươi… Nơi này, nơi này, còn cả nơi này nữa…”

Hắn vừa thì thầm vừa dịu dàng mà thuần thục vuốt ve thân thể của Thác Bạt Chân, từ đôi môi sưng đỏ, đến thù du trước ngực, rồi tiếp tục hướng xuống dưới…

Cả đời Thác Bạt Chân chưa từng được nghe những lời âu yếm buồn nôn đến vậy, đầu óc không khỏi choáng váng, một chút không lưu ý liền mặc cho Ngôn Tử Tinh muốn làm gì thì làm.

Đợi tới khi hắn phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện mình đã nằm trên giường, quần áo không biết bị cởi ra quá nửa từ khi nào, giày bị ném xuống đất, thắt lưng cũng bị cởi ra.

Lúc này đang là mùa đông lạnh lẽo, trong đại trước mặc dù có đốt lò sưởi ấm áp, nhưng nhiệt độ không khí cũng không cao, vậy mà Thác Bạt Chân lại không cảm thấy lạnh chút nào, da thịt trần trụi dán chặt vào Ngôn Tử Tinh, nóng đến độ sắp bốc hỏa.

“Ngươi… bớt nói hươu nói vượn với ta đi, ta không tin ngươi… A, ưm…”

Thác Bạt Chân khó khăn lắm mới giãy giụa phản bác lại được một câu, nhưng bị bàn tay nóng như lửa của Ngôn Tử Tinh nắm lấy phân thân đã nửa dựng lên của mình.

Ngôn Tử Tinh cười trầm, thấp giọng nói: “A Chân, nếu ngươi không tin, ta sẽ chứng minh cho ngươi xem.”

Thác Bạt Chân đã có chút mơ hồ, Ngôn Tử Tinh lại ghé vào tai hắn nói gì đó mà hắn cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ đó là những lời khiến người ta đỏ mặt thẹn thùng nhất mà cả đời này hắn chưa từng được nghe qua.

Trời ạ! Cho dù là lúc hai người nhu tình mật ý nhất ở thung lũng Ô Lý Mộc đi chăng nữa, Ngôn Tử Tinh cũng chưa từng nói với hắn những lời như vậy.

Thật sự là… quá khiến người ta thẹn thùng.

Thác Bạt Chân chưa từng biết một đại nam nhân như mình cũng sẽ bởi vì những lời âu yếm này mà cảm thấy xấu hổ ngượng ngùng.

“Ưm, ưm… A –“

Thác Bạt Chân nặng nề thở dốc, hé nửa con mắt nhìn Ngôn Tử Tinh đang bận rộn dưới thân mình.

Bàn tay nóng rực của Ngôn Tử Tinh, lòng bàn tay có vết chai do luyện kiếm lâu năm lưu lại, ma sát với phân thân của hắn, cảm giác càng thêm kích thích.

Việc này hoàn toàn khác với tự mình an ủi, hơn nữa Ngôn Tử Tinh thủ pháp thành thạo lão luyện, lại vô cùng hiểu những điểm mẫn cảm của hắn, bởi vậy Thác Bạt Chân rất nhanh chóng bị khoái cảm đã lâu không gặp này chinh phục.

“Nhanh, nhanh hơn một chút…” Hắn nhịn không được dục cầu bất mãn, liền thúc giục.

Ngôn Tử Tinh rút ra ngón tay ướt sũng, hậu huyệt có chút ngoài dự đoán của hắn đã nhanh chóng tiết ra một lượng lớn dịch thể, gần như chưa cơi nới gì đã trơn ướt.

Ngôn Tử Tinh nhớ tới một việc, rằng dục vọng ở phía sau của Ma Da nam tử trong thời kỳ mang thai sẽ trở nên mãnh liệt, hậu huyệt cũng sẽ làm công tác chuẩn bị cho việc sinh nở về sau.

Lúc này tự nhiên Ngôn Tử Tinh lại có chút do dự, hắn vốn không muốn làm tới mức này, lúc trước Đông Phượng Hạo Diệp dạy hắn chiêu này gọi là: bá vương ngạnh thượng cung! (cưỡng gian)

“Lúc các ngươi cãi vã đến không thể gỡ ra nổi, thì hãy dùng tới chiêu này. Đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, tuyệt đối hữu hiệu!” Khi đó Đông Phương Hạo Diệp vỗ ngực cam đoan với hắn như vậy, còn dạy hắn vô số lời đường mật, với cả bí quyết… Khụ, bí quyết khuê phòng, để đến lúc đó hắn có thể dễ dàng chinh phục con sói trên thảo nguyên này từ thể xác.

Ngôn Tử Tinh vốn hoài nghi chiêu này liệu có tác dụng hay không, hắn cảm thấy đây hẳn là chiêu để dỗ dành nữ nhân, nhưng hôm nay thực sự không còn cách nào, liền quyết định được ăn cả ngã về không, thử một lần xem sao, không ngờ kết quả lại tốt đến đáng ngạc nhiên. Thác Bạt Chân chẳng những bị hòa tan trong nụ hôn của hắn ngay từ đầu, mà về sau lại càng bị lời ngon tiếng ngọt của hắn làm cho thần hồn điên đảo, lơ mơ để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

Hơn nữa dục vọng tích lũy của Thác Bạt Chân nhiều đến bất ngờ, Ngôn Tử Tinh chỉ thăm dò phía sau của hắn một chút thôi, gần như còn chưa thâm nhập gì, thế mà cái miệng nhỏ kia đã kẹp chặt lấy ngón tay của Ngôn Tử Tinh, tiết ra một lượng lớn mật dịch, phân thân phía trước ngẩng cao lại càng cứng rắn như trụ, phun ra một sợi bạch dịch.

Đến nước này, chính Ngôn Tử Tinh cũng muôn phần động tình rồi, nhiệt hỏa khó nhịn, nhưng Thác Bạt Chân lại vừa động thai khí, không tiện cho việc phòng the. Thật đúng là thế cưỡi trên lưng hổ.

Ngôn Tử Tinh thầm hối hận vì mình chơi đùa quá trớn, không khỏi nín nghẹn đến toát đầy mồ hôi.