Edit: Nguyệt Cầm Vân
Ngôn Tử Tinh chợt rùng mình.
Ô Cát nói: “Ta già rồi, không giúp được gì ngươi cả, chỉ có thể nói cho ngươi biết một chút kinh nghiệm của lão nhân. Hùng ưng trên thảo nguyên, chính là vĩnh viễn không thể bị thuần phục. Nếu muốn ở cùng với nó, chỉ có một cách là bản thân cũng biến thành một con hùng ưng giống như nó! Cùng bay liệng trên bầu trời.” Lão bình tĩnh nhìn Ngôn Tử Tinh, nếp nhăn trên gương mặt già nua mang theo ý cười ấm áp, trong đôi mắt màu lam sâu thẳm lấp lánh ánh quang mang của trí tuệ. “A Tinh à, ngươi hiểu không?”
Ngôn Tử Tinh thâm thúy nhìn lão nhân trước mắt, hắn đứng dậy, dùng lễ tiết trịnh trọng nhất trên thảo nguyên, tay phải đặt lên ngực, cúi người nói: “Ta hiểu rồi. Ô Cát, đa tạ ngươi.”
* * *
Ngôn Tử Tinh cùng Thác Bạt Chân mang theo Hải Liên Nha nhỏ bé, cùng đoàn ngựa của tộc nhân rời khỏi Ô Lý Mộc.
Đây là lần đầu tiên bọn họ chân chính bước ra khỏi nơi đây, lúc này mới phát hiện xen giữa hai ngọn núi tuyết phía đông, có một lối ra nhỏ hẹp bí ẩn.
Nơi này chỉ cho phép một người một ngựa thông hành, là cứ điểm phòng thủ của thiên nhiên.
Lúc bọn họ rời đi đã phát thệ với thiên thần, tuyệt đối sẽ không tiết lộ nơi bí mật này cho người bên ngoài thung lũng biết.
Thung lũng Ô Lý Mộc là một nơi thế ngoại đào nguyên, mặc dù cuộc sống kham khổ, nhưng lại yên bình an lạc. Bao nhiêu năm về sau, Thác Bạt Chân hồi tưởng lại, vẫn sâu sắc cảm thấy khoảng thời gian ngắn ngủi kia là những ngày vui sướng nhất trong cuộc đời của hắn.
Thác Bạt Chân cưỡi Mặc Phong, để Ngôn Tử Tinh ở lại trong mã xa trông nom Hải Liên Na.
Rất lâu rồi hắn chưa được nhìn thấy vùng đại thảo nguyên không bị núi tuyết che lấp này, cây cỏ xanh biếc ngát hương trước mắt trải dài vô tận, mênh mông bát ngát, tâm trạng bất giác đều say sưa, chợt hô lên một tiếng thật dài, phóng ngựa lao vụt đi.
Ngôn Tử Tinh ở trong xe nghe thấy tiếng hô lên sung sướng của Thác Bạt Chân, lẳng lặng nhìn theo hắn qua ô cửa xe.
Không thể nghi ngờ, Thác Bạt Chân là thuộc về đại thảo nguyên. Cội rễ đã ở sâu trong cốt tủy của hắn, không thể nhổ được ra. Một ngày nào đó trí nhớ của hắn chắc chắn sẽ khôi phục, một ngày nào đó dã tâm của hắn cũng sẽ bốc cháy đượm đà.
Đoàn ngựa đã đi về hướng đông được khoảng mười ngày, trên đường có gặp một số thương đội rải rác, cũng có vài người Tây Quyết. May mắn trong số đó không ai nhận ra được Thác Bạt Chân.
Một hôm bọn họ đang dựng lều nghỉ ngơi, chợt gặp một tốp nhân mã Tây Quyết, mặc khôi giáp, là dấu hiệu của chính quân Tây Quyết, có lẽ khoảng chừng một trăm người, từ xa chạy tới.
Người dẫn đầu nói mấy câu với Mặc Đốt – trưởng thương đội của Ngôn Tử Tinh, rồi dẫn người rời đi. Đúng lúc ấy Thác Bạt Chân đi trước dò đường đã quay trở về, lướt qua bên cạnh bọn họ.
Người dẫn đầu liếc thấy Thác Bạt Chân dường như có chút sững sờ, tới khi đã chạy xa rồi, vẫn quay đầu lại nhìn mấy lần.
Thác Bạt Chân thấy đội nhân mã bưu hãn này phóng qua, móng ngựa rầm rầm tác hưởng, lớp cỏ chấn động, khí thế phi phàm, trong lòng chợt ngẩn ra một chút.
Hắn có chút hốt hoảng, tinh thần không liên kết, não bộ lộn xộn lung tung.
Người của thương đội đều đang bận rộn dựng lều, thu xếp nghỉ ngơi. Thác Bạt Chân vẫn ngồi trên ngựa, ngây ngẩn nhìn đăm đắm về phương xa.
Ngôn Tử Tinh ôm con đi ra, thấy hắn đã quay về, liền gọi lớn: “A Chân, ngươi tới địu Hải Liên Na đi, ta phải dựng lều… A Chân?”
Thác Bạt Chân mơ hồ ứng một tiếng, vẫn đang ngẩn người.
Ngôn Tử Tinh thấy hắn nhìn về phương hướng mà tốp người Tây Quyết vừa rời đi, trong lòng có chút bất an. Hắn nhíu mày, không nói gì thêm, giao Hải Liên Na cho một tộc nhân rồi tự quay đi dựng lều.
Một lúc lâu sau, tiếng khóc ầm ĩ của Hải Liên Na cuối cùng cũng gọi được thần trí của Thác Bạt Chân trở về. Nó không rời nổi Thác Bạt Chân, dường như hương vị của “mẫu thân” không giống với những người khác. Hải Liên Na đặc biệt thích quấn lấy hắn, quyến luyến không rời.
Thác Bạt Chân xuống ngựa, buộc cương cho Mặc Phong xong liền tiếp nhận Hải Liên Na từ tay tộc nhân, ôm nó lặng lẽ quay trở về lều trại.
Ngôn Tử Tinh đã đi chuẩn bị cơm tối. Thác Bạt Chân ngồi một mình trên giường ôm nữ nhi, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi đến phát ngốc.
Ban nãy trên thảo nguyên nhìn thấy đội chính quân Tây Quyết kia chạy về phương xa, dường như hắn nhớ tới điều gì, trong đầu đều là những hình ảnh hỗn độn.
Những mảnh ký ức này khiến hắn trầm mặc, thần sắc cũng phức tạp vô cùng
“A Chân, ăn cơm đi.”
Ngôn Tử Tinh bưng thịt dê nướng tiến vào, Thác Bạt Chân ngẩng đầu liếc nhìn hắn, ôm nữ nhi đi tới, ngồi xuống cùng hắn ăn cơm.
Hai người nhất thời đều không nói năng gì, chỉ có Hải Liên Na ở trong lòng Thác Bạt Chân là hiếu kỳ mở tròn mắt, bi bi bô bô không rõ nghĩa.
Ngôn Tử Tinh xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, cười nói: “Tiểu Hải Liên Na của chúng ta có phải cũng muốn ăn thịt dê không? Phụ thân cho ngươi nếm thử một chút.” Nói rồi gắp lấy một miếng thịt dê mỏng, đưa tới bên miệng nữ nhi.
Thác Bạt Chân nghiêng người né tránh cánh tay hắn, nhíu mày nói: “Đừng nháo. Hải Liên Na không ăn được.”
“Ta biết nó không ăn được, cho nó liếm một chút thôi, nhìn dáng vẻ nho nhỏ hiếu kỳ chưa kìa, ha ha.”
Hải Liên Na mới được hơn ba tháng, răng còn chưa mọc, ngay cả liếm cũng không biết liếm.
Thác Bạt Chân đẩy phắt tay Ngôn Tử Tinh ra, khẽ quát: “Ta đã nói nó không ăn được thứ này! Ngươi cút ra xa một chút.”
Thịt dê rơi xuống đất, sắc mặt Ngôn Tử Tinh cứng đờ.
Thác Bạt Chân có lẽ cũng phát hiện lời mình vừa nói có hơi quá đáng, nhưng chẳng biết tại sao lại không muốn xin lỗi. Hắn ôm Hải Liên Na đứng dậy, lãnh đạm nói: “Ta ăn no rồi, đi ra ngoài một chút.” Nói xong hắn liền rời khỏi lều, không hề ngoảnh đầu lại.
***
Thảo nguyên đã bước vào tháng ba, tiết trời rõ ràng ấm áp hơn nhiều. Thế nhưng Hải Liên Na vẫn bị phụ thân bọc đến kín kẽ, mặc trên người một chiếc áo bông đáng yêu, chỉ lộ ra cái đầu tròn tròn nho nhỏ.
Thác Bạt Chân một tay ôm con một tay cưỡi ngựa, rời khỏi thương đội chạy về phương xa.
Hải Liên Na dường như rất thích loại cảm giác xóc nảy này, ở trong lòng phụ thân hưng phấn mở tròn mắt.
Thác Bạt Chân nhìn thảo nguyên rộng lớn mênh mông trước mắt, tâm tình vô cùng phiền cáu. Nhưng nữ nhi trong lòng dường như là tiểu tiên nữ đáng yêu nhất thế gian, khiến hắn yêu thương vô hạn.
“Hải Liên Na, con nhìn thảo nguyên có đẹp không kìa?” Thác Bạt Chân chỉ về phía thảo nguyên, nói với nữ nhi.
Hải Liên Na đem ngón tay nho nhỏ nhét vào trong miệng.
Thác Bạt Chân cúi đầu cười, lấy ngón tay của nó ra, nắm trong bàn tay to lớn của mình.
“Nữ nhi của ta, sao con lại nhỏ như vậy? Tới khi nào mới có thể lớn lên, cùng phụ thân phóng ngựa trên đại thảo nguyên rộng lớn bao la này đây?”
Hải Liên Na túm lấy bàn tay to lớn thô ráp của phụ thân, nhẹ nhàng lắc lắc.
Thác Bạt Chân cọ cọ lên khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm của con, mỉm cười nói: “Hảo hài tử, con phải ngoan ngoãn lớn lên. Chờ con lớn lên rồi, phụ thân sẽ đem tất cả thảo nguyên này dành tặng cho con.”