Edit: Nguyệt Cầm Vân
Thác Bạt Chân quả nhiên là một người giàu kinh nghiệm trên thảo nguyên, tinh thông nhìn trời đoán thời tiết. Ngày hôm sau một trận tuyết lớn lại đổ xuống, lả tả trong không trung.
Dù sao Thác Bạt Chân cũng đã không lên nổi lưng ngựa nữa, liền ở nhà chuẩn bị đồ dùng cho mùa đông. Chỉ có điều tay nghề của hắn thực sự không tốt, hoàn toàn không biết làm những việc của nữ nhân như dệt áo lông cừu hay thêu thùa may vá, làm sữa chua thì khó uống muốn chết, có mình hắn uống là cảm thấy ngon, về phần Ngôn Tử Tinh chỉ hận không thể nổ tung đến từng lỗ chân lông, một ngụm cũng chẳng dám uống.
Mùa đông là thời kỳ gian khổ nhất trên thảo nguyên. Thung lũng Ô Lý Mộc diện tích rất lớn, nhưng tộc nhân cùng lắm chỉ khoảng một nghìn người, dễ dàng nhận ra sự thưa thớt.
Ngôn Tử Tinh dõi mắt nhìn vào không trung, vài cánh diều hâu đang bay về phía núi tuyết.
Hắn cùng Thác Bạt Chân lưu lạc đến nơi này cũng đã được gần một năm, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với bên ngoài. Bất quá Bắc Môn bọn họ hành sự luôn có thủ pháp riêng của mình, lúc hè có tộc nhân quay về thung lũng tham dự lễ hội A Mộ Đạt, hắn đã nhờ truyền tin tức ra bên ngoài. Dựa theo bản lĩnh của Bắc Môn cùng Bắc Đường vương phủ, có lẽ tới năm sau là sẽ nhận được tin tức, tới đây tìm hắn.
Nhưng khi ấy là hắn còn chưa biết chuyện Thác Bạt Chân mang thai, cũng không phát hiện ra mình đã bất tri bất giác động chân tình như thế, bởi vậy hiện giờ tâm tình của hắn thập phần mâu thuẫn. Vừa trông đợi mùa đông này đừng qua nhanh như vậy, lại vừa chờ mong mùa xuân sang năm tới mau một chút.
“A…”
Một tiếng rên rỉ từ trong trướng truyền ra. Ngôn Tử Tinh nội lực thâm hậu, lỗ tai linh mẫn, lập tức chạy vào hỏi: “Làm sao vậy?”
Ngay lập tức nhìn thấy Thác Bạt Chân đang ôm lấy cây cột trụ, lảo đảo chực ngã, thấy Ngôn Tử Tinh chạy vào hắn liền hô lớn: “Nhanh lên, chân ta bị chuột rút.”
Ngôn Tử Tinh vội vàng chạy tới đỡ hắn từ từ ngồi xuống tấm thảm, bắt đầu giúp hắn xoa bóp.
“Ai ui, nhanh lên một chút, khó chịu muốn chết… Thắt lưng, thắt lưng, còn cả thắt lưng cũng bị.”
Thác Bạt Chân hiện giờ tựa như một quả cầu lửa có thể phát hỏa bất cứ lúc nào, toàn thân trên dưới đều hơi một tí là không thoải mái, tính khí nóng nảy cũng tăng cao, quát Ngôn Tử Tinh chạy tới chạy lui, sai bảo như nô tài.
Ngôn Tử Tinh xoa bóp cho hắn một lúc lâu, đầu toát đầy mồ hôi, miệng còn phải an ủi hắn không ngừng.
“Thế nào rồi? Có đỡ hơn chút nào không?”
Thác Bạt Chân hừ nói: “Tạm ổn. Đỡ ta đứng dậy.”
Ngôn Tử Tinh đỡ hắn đứng dậy, thuận tay sờ sờ cái bụng của hắn.
Thác Bạt Chân tức giận nói: “Chớ có sờ. Càng sờ càng lớn.”
Ngôn Tử Tinh buồn cười đáp: “Ở đâu ra cái đạo lý này.”
Thác Bạt Chân nói: “Ta mặc kệ. Chính là không cho ngươi sờ nữa.” Nói rồi liền đẩy tay hắn ra, cố tình che lấy bụng như đang bảo vệ cái gì, lắc lư thân mình đi đến bên giường, lục ra một đống thứ gì đó rồi nói: “Đây này, ngươi rảnh rỗi thì may đi.”
Ngôn Tử Tinh vừa nhìn thấy liền trợn tròn cả mắt: “Cái này…”
“Nếu ngươi không may, chờ tới khi hài tử ra đời sẽ chẳng có gì để mặc.” Thác Bạt Chân bĩu môi nói.
Ngôn Tử Tinh nghiến răng đáp: “Ta may!”
Đừng xem thường hắn. Mặc dù hắn là con út của Bắc Đường vương, nhưng từ nhỏ đã lớn lên trong Linh Ẩn cốc, không được hưởng thụ bao nhiêu phú quý của vương phủ.
Phụ vương và phụ thân hắn quy ẩn giang hồ, cuộc sống mộc mạc, trong nhà chỉ có một lão mụ tử giúp dọn dẹp nấu cơm, còn lại những việc khác đều phải tự mình làm lấy. Đừng thấy phụ vương hắn thân là vương tộc, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, sống trong nhung lụa mà nghĩ rằng ông không biết làm những việc này. Kỳ thực, kỹ thuật may vá của ông so với phụ thân hắn còn giỏi hơn mấy phần, chủ yếu vẫn là dựa vào công lực cao thâm, nhanh tay lẹ mắt. Bởi vậy từ nhỏ đến lớn, mỗi khi có quần áo nào bị rách, Ngôn Tử Tinh đều tự mình vá lại.
Chỉ có điều “tay nghề” của hắn rất không tỉ mỉ, chưa biết liệu có may được bộ áo lông cáo cho tiểu hài tử hay không. Nhưng hắn cũng đâu còn cách nào khác, lại càng không thể trông cậy gì vào Thác Bạt Chân kia.
Hài tử hẳn là cuối năm nay sẽ ra đời, chính vào thời điểm lạnh nhất. Ngôn Tử Tinh vì con, cũng quyết tâm “liều mạng”!
Hắn còn đang cầm vải bông và da cáo lên cân nhắc, Thác Bạt Chân bên kia đã nằm nghiêng trên giường ngủ thiếp đi mất.
Tên này bây giờ sáng cũng ngủ, tối cũng ngủ, ăn được uống được, người bành trướng ra như được thổi khí. Nhiều lần Ngôn Tử Tinh suýt nữa thì bị hắn ẩn ngã xuống giường.
Tới tháng mười hai tiết trời càng lạnh hơn. Chăn thả sớm đã không còn khả năng, Ngôn Tử Tinh thỉnh thoảng mới lên bãi chăn nuôi, phần lớn thời gian đều ở nhà.
Mặc dù hắn thường xuyên lui tới thảo nguyên, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên trải qua mùa đông trên thảo nguyên, có chút không thích ứng với loại khí hậu cùng sinh hoạt này.
Thác Bạt Chân gần tới ngày sinh sản, người càng trở nên kỳ quái. Chẳng những cực kỳ tùy hứng, tính tình còn rất hay cáu kỉnh gắt gỏng.
“Ta muốn ăn cá!”
Ngôn Tử Tinh đau đầu, ngon ngọt dỗ: “Bây giờ ở đâu có cá? Ngày mai ta giết bò, hầm cho ngươi một nồi canh thịt bò nhé?”
“Không muốn, ta chỉ muốn ăn cá!” Thác Bạt Chân quẳng bát đi, trầm mặt nói: “Suốt ngày đều là những thứ này, ngay cả một chút lá trà cũng không có, miệng đầy mùi hôi, chính ta ngửi còn thấy buồn nôn.”
Ngôn Tử Tinh nói: “Chẳng phải đây là trà hay sao, ta rót cho ngươi một chén.”
“Cái này cũng tính là trà? Ta muốn uống trà Thanh Tiền Long Tĩnh.”
Trong lòng Ngôn Tử Tinh nhảy dựng. Thanh Tiền Long Tĩnh là loại trà chỉ có nhà đại phú ở Minh quốc mới có thể uống. Không chỉ giá cả đắt đỏ, mà còn là một loại thức uống tượng trưng cho thân phận. Phụ vương hắn cũng thích uống loại trà này, năm nào đại ca của hắn cũng mang từ Diêu Kinh vào trong cốc, bên ngoài ngay cả có tiền cũng chưa chắc đã mua được.
Hắn biết Minh Quốc cùng các bộ lạc như Tây Quyết, Hồi Hột, Thiết Lạc… có buôn bán qua lại. Ở trên thảo nguyên, Thanh Tiền Long Tĩnh so với vàng còn quý hơn, trong số những người Tây Quyết, chỉ có đại quý tộc mới mua được.
Thác Bạt Chân nói như vậy… lẽ nào đã nhớ ra điều gì?
Ngôn Tử Tinh dè chừng liếc nhìn Thác Bạt Chân, thấy hắn chỉ là đang phát giận, thần sắc hoàn toàn không có gì khác thường, liền nói: “Ta phỏng chừng trong tộc nhất định không có trà Thanh Tiền Long Tĩnh. Không bằng để ngày mai ta đi tìm tộc trưởng và trưởng lão, xem chỗ bọn họ có trà ngon không, đổi cho ngươi một ít.”
Thác Bạt Chân trong lòng phiền cáu nói không nên lời. Bụng hắn hiện giờ càng lúc càng lớn, thân thể cũng biến hóa càng lúc càng rõ rệt. Đủ loại thói xấu như chuột rút, đi tiểu nhiều, eo đau lưng đau… cũng nhiều hơn, cảm giác như không còn là chính bản thân mình. Kỳ thực từ sâu trong thâm tâm, hắn đối với việc sinh sản chính là vừa căng thẳng lại vừa lo sợ, thế nhưng những cảm xúc này lại chẳng thể phát tiết, liền trở thành một loại tra tấn.
“Ta mặc kệ! Không có trà thì ta phải ăn cá! Bằng không ta sẽ không ăn cơm!” Hắn nói xong liền quẳng bát đũa đi, vụng về chống thắt lưng thở phì phò đứng dậy, đi đến bên giường nằm xuống, đưa lưng về phía Ngôn Tử Tinh.
Ngôn Tử Tinh bất đắc dĩ, thấy sắc trời hôm nay đã tối, liền hạ quyết tâm sáng sớm ngày mai sẽ đi đến hồ Hải Liên Na, thử xem có thể đục băng câu cá được hay không