Vọng Tinh Thần

Quyển 1 - Chương 36




Edit: Nguyệt Cầm Vân

Ngôn Tử Tinh và đại ca của hắn là hai loại người khác nhau.

Bắc Đường Diệu Nhật là kiểu người cho dù ở đâu và vào thời điểm nào cũng đều lấy đại cục làm trọng. Hắn gánh trên lưng vận mệnh của Bắc Đường gia, gánh vác trọng trách hưng suy vinh nhục của gia tộc, gánh cả trách nhiệm tiếp tục phát triển Đại Minh quốc phồn vinh hưng thịnh.

Từ nhỏ hắn đã được giáo dục như vậy. Tính cách của chính bản thân hắn cũng khiến hắn trở thành một trụ cột của quốc gia. Cho nên trong cách hành xử, hắn luôn tình nguyện để bản thân mình chịu ủy khuất, chứ tuyệt đối không để cho quốc gia và gia tộc phải chịu nguy hại dù chỉ một chút.

Lần này đến thảo nguyên, ngàn dặm xa xôi tới cứu Thác Bạt Chân, chính là xuất phát từ chủ trương của Bắc Đường Diệu Nhật. Vì đại nghĩa quốc gia, hắn có thể quên việc trước kia Thác Bạt Chân đã từng lòng lang dạ thú mang hai mươi vạn đại quân Tây Quyết tấn công vào Minh quốc như thế nào, làm phần lãnh thổ phía tây bị tổn hại đến mù mịt khói hương, thậm chí ngay cả việc bản thân mình thiếu chút nữa đã chết trong tay người Tây Quyết, phải sinh hạ thai nhi trên lưng ngựa, hắn cũng có thể vứt ra khỏi đầu.

Ngôn Tử Tinh không có vĩ đại như Bắc Đường Diệu Nhật. Vì là tiểu nhi tử của hai vị phụ thân, lại được lớn lên bên cạnh họ từ nhỏ, Ngôn Tử Tinh đặc biệt có tính tùy hứng và sự kiêu ngạo của tiểu nhi tử.

Cũng không phải là hắn cam tâm tình nguyện tới cứu Thác Bạt Chân. Nếu không phải vì ý của đại ca hắn, Ngôn Tử Tinh đối với việc sống chết của Thác Bạt Chân căn bản là chẳng buồn quan tâm. Thậm chí cảm thấy Thác Bạt Chân chết đi càng tốt, đại Hãn vị của người Tây Quyết có thể để cho tam vương tử làm, hoặc để tùy lão đại lão tứ tranh giành, Minh quốc bọn họ ở bên cạnh xem náo nhiệt đến là vui vẻ.

Nhưng Bắc Đường Diệu Nhật lại cảm thấy người thích hợp nhất để kế thừa Hãn vị trên thảo nguyên chính là Thác Bạt Chân.

Ngôn Tử Tinh không hiểu tại sao đại ca của hắn lại nghĩ như vậy. Cho dù là hiện tại, hắn và Thác Bạt Chân đã gắn bó thân mật với nhau, Ngôn Tử Tinh vẫn cảm thấy nam nhân này là một con sói trên thảo nguyên, không nên lấy lệ đối tốt với hắn.

Lúc này, con sói trên thảo nguyên sau một khoảng thời gian ngủ đông, đã bắt đầu lộ ra bản chất.

Buổi chiều tới qua giờ Mùi, cuối cùng Thác Bạt Chân cũng quay về.

Hắn xốc lên màn cửa, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Ngôn Tử Tinh đang ngồi trong trướng bồng, không khỏi thoáng sửng sốt, sau đó lại cười nói: “Sao hôm nay quay về sớm vậy? Lại đi săn thú à?”

Ngôn Tử Tinh đáp nhạt: “Buổi chiều trên nông trường không có việc gì, nên quay về sớm. Vốn định đi săn…” Nói tới đây đột nhiên hắn ngừng, sau đó lại tiếp tục: “Nhưng Ô Cát có chút việc muốn làm, nên ta đi giúp hắn.”

Ngôn Tử Tinh cũng không rõ vì sao mình lại nuốt trở về lời chất vấn sắp thoát ra khỏi miệng. Hắn vốn đã nghĩ ngợi xong xuôi cả rồi, nhất định phải thẩm vấn Thác Bạt Chân cho tốt, làm cho rõ ràng rốt cuộc hắn đã đi đâu làm gì, đồng thời không cho phép hắn sau này lại nói dối mình nữa.

Nhưng tới khi gần kề, đột nhiên hắn lại sửa miệng.

Thác Bạt Chân không phát hiện ra sự khác thường của hắn, xắn tay áo lên, rất bình thường đáp: “Vậy ngươi hẳn là mệt rồi? Nghỉ ngơi đi, cơm tối hôm nay ta làm.”

Ngôn Tử Tinh ngồi bên mép giường, lẳng lặng nhìn Thác Bạt Chân, ánh mắt di chuyển theo từng động tác của hắn.

Thác Bạt Chân bận bịu một hồi, vừa quay đầu lại liền thấy Ngôn Tử Tinh đang ngồi bất động nhìn mình, không khỏi kỳ quái hỏi: “Ngươi nhìn ta làm gì? Rốt cuộc ngươi có mệt hay không? Không mệt thì tới đây phụ ta, nếu mệt thì nằm xuống nghỉ ngơi một lát đi.”

Ngôn Tử Tinh đáp: “Ta không mệt, chỉ là muốn nhìn ngươi.”

Thác Bạt Chân buồn cười đáp: “Ngươi thần kinh cái gì a. Không đủ phân ngựa khô rồi, mau ra ngoài xúc một ít vào đây đi.”

Ngôn Tử Tinh muốn nói lại thôi, cuối cùng lặng lẹ đứng dậy, xốc màn cửa đi ra khỏi trướng.

Thác Bạt Chân nhìn theo bóng lưng của hắn, lẩm bẩm một câu: “Kỳ quái.”

Buổi tối hai người dùng bữa xong, uống một chút rượu. Thác Bạt Chân mệt trước, bỏ lên giường nằm. Ngôn Tử Tinh lại không hề buồn ngủ, cầm bình rượu sữa ngựa ra ngoài trướng, ngồi trên bãi cỏ ngắm sao.

Hắn bắt đầu suy nghĩ một vấn đề, chính là vấn đề đã nên đối mặt từ sớm: Lời nói dối này, rốt cuộc tới khi nào thì nên kết thúc đây.

Không phải lời nói dối của Thác Bạt Chân đối với hắn, mà là sự lừa dối của mình đối với Thác Bạt Chân.

Đột nhiên Ngôn Tử Tinh nghĩ, kỳ thực hắn không có tư cách đi chất vấn Thác Bạt Chân. Cho dù rốt cuộc Thác Bạt Chân đã làm chuyện gì, trên thực tế vẫn là mình lừa gạt hắn trước. Mà lời nói dối, sẽ luôn có một ngày bị vạch trần.

Bắt đầu từ lễ hội A Mộ Đạt, Ngôn Tử Tinh liền mơ hồ có loại âu lo này, mà hiện tại, loại âu lo này càng sâu thêm một tầng.

Hắn ngửa đầu nốc một ngụm rượu lớn, nước rượu chảy xuống dọc theo quai hàm cường ngạnh của hắn.

Hắn chán chường nhìn những ngôi sao trên bầu trời vô tận, nhớ tới câu nói ngày đó của Thác Bạt Chân: “Tựa như những vì sao trên thảo nguyên này. Có bao nhiêu sao, thì ta thích ngươi cũng chính là bấy nhiêu.”

Ngực hắn nóng lên. Hắn biết, kiểu nam nhân như Thác Bạt Chân chính là rất khinh thường việc nói dối, hắn nhất định có chuyện gì đó đang giấu diếm mình.

Nhưng mà… cũng không đúng. Thác Bạt Chân không phải một nam nhân không biết nói dối, bằng không lúc trước đã chẳng lừa mình tới vùng thảo nguyên phía tây này. Nếu không phải hôm nay trùng hợp để cho hắn gặp được Cáp Tư Nhi, lời nói dối này chắc chắn sẽ không bị bóc trần.

Ngôn Tử Tinh lẳng lặng ngồi đến nửa đêm, uống hết một bình rượu lớn, cuối cùng có chút say quay trở về trướng bồng.

Thác Bạt Chân đang đưa lưng về phía hắn, hướng mặt vào trong ngủ say sưa, chẳng hề phát hiện ra hắn không ở bên cạnh.

Ngôn Tử Tinh thoáng buồn bực, cúi đầu cởi y phục, thuận tay ném xuống thảm rồi chuẩn bị lên giường. Nhưng lúc y phục rơi xuống đất liền phát ra một tiếng “đinh” thanh thúy, dẫn tới sự chú ý của hắn.

Trên thảm trải sàn ngổn ngang y phục của Thác Bạt Chân, áo khoác của Ngôn Tử Tinh rơi ở phía trên.

Người Tây Quyết không thích đeo đủ loại đồ trang sức đại biểu cho thân phận và địa vị như người Trung Nguyên ở hai nước Minh, Văn. Cái gì mà ngọc bội, chân trâu… đối với những người sinh sống trên lưng ngựa như bọn họ mà nói đều chỉ là rườm rà. Còn mấy thứ vũ khí thiếp thân như loan đao, chủy thủ… trước khi đi ngủ đều được đặt cẩn thận ở những vị trí có thể chạm tới như đầu giường hoặc dưới đệm, sẽ không tùy ý vứt trên mặt đất. Bởi vậy, tiếng vang ban nãy dường như là của vật cứng va chạm, liền đặc biệt nổi bật và khiến người ta phải nghi hoặc.

Ngôn Tử Tinh loạng choạng ngồi thụp xuống, kỳ quái lật giở y phục trên mặt đất.

Bởi vì ảnh hưởng của hơi rượu, động tác hắn chậm rì rì, có chút vụng về. Thần trí của hắn dường như có chút không tỉnh táo, mãi cho tới khi từ trong lớp áo lót của Thác Bạt Chân lục ra được thứ đồ vật đã tạo ra âm hưởng ban nãy, Ngôn Tử Tinh vẫn ngây ngây ngốc ngốc, ngồi chồm hổm bất động tại chỗ một hồi lâu.

Đó là một cây trâm gài tóc bằng ngọc bích nạm vàng, bên dưới treo hai viên trân châu có kích cỡ bằng nhau, kiểu dáng vô cùng tinh xảo, vừa nhìn liền biết chính là loại mà nữ nhân thích được gài trên tóc nhất, theo cử động của thân mình, hạt trân châu cũng sẽ đung đưa, ánh sáng rực rỡ tỏa ra lấp lánh.

Âm thanh ban nãy hắn nghe được, chính là của hai viên trân châu xinh đẹp này khi bị va chạm đập vào nhau phát ra.