Edit: Nguyệt Cầm Vân
Thác Bạt Chân ngã bệnh suốt một mùa đông, mặc dù bây giờ đã khá hơn, nhưng thể chất và thể lực vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.
Lúc chiều ở trong hồ Hải Liên Na hơi lạnh, để mặc cho Ngôn Tử Tinh quấy nhiễu suốt một buổi chiều, vừa toát mồ hôi lại vừa gặp nước, còn cởi sạch hết quần áo, sao có thể chịu được loại kích thích như vậy? Lần này lại phát sốt, tình hình có vẻ gay gắt.
Ngôn Tử Tinh hoảng sợ. May mà trước kia Thác Bạt Chân đã từng sốt liền mấy tháng, hắn sớm đã có kinh nghiệm, trong lều cũng còn dư chút thảo dược, liền vội vội vàng vàng rời giường đêm khuya đi sắc thuốc.
Thác Bạt Chân ngủ mơ màng có cảm giác trên người rất khó chịu, vừa nặng vừa xót, còn lạnh đến lợi hại. Cảm nhận thấy có người dùng khăn lạnh lau cho mình, chầm chậm mở mắt ra.
“A Tinh…”
“Suỵt ── Đừng nói gì cả, ngươi bị sốt rồi. Khó chịu lắm phải không?”
“Lạnh.”
“Chờ một lát, thuốc sắp sắc xong rồi. Uống thuốc xong ta liền ôm ngươi ngủ, sẽ ấm lên ngay thôi.” Ngôn Tử Tinh nói xong còn nháy nháy mắt nhìn hắn cười.
Thác Bạt Chân mơ mơ màng màng muốn nói gì đó, nhưng thực sự không có khí lực, liền nhắm mắt lại.
Một lát sau, Thác Bạt Chân còn chưa kịp ngủ thiếp đi, Ngôn Tử Tinh đã đỡ hắn ngồi dậy, cho hắn uống thuốc.
Thác Bạt Chân nhăn mày, quay đầu né đi.
Ngôn Tử Tinh ngạc nhiên hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ta không uống.”
Ngôn Tử Tinh nói: “Không uống thuốc sao khỏe lại được.”
“Thân thể ta rất tốt, ngủ một giấc là được rồi.”
Ngôn Tử Tinh mỉm cười: “Không phải là ngươi không dám uống thuốc đấy chứ?”
Thác Bạt Chân yếu ớt phản bác: “Nói bậy.”
“Ta biết từ lâu rồi. Mùa đông lúc ngươi ngã bệnh cũng chính là như vậy. Càng mơ mơ màng màng lại càng không thích uống thuốc, lúc tỉnh táo thì tốt hơn một chút. Ngoan nào, mau uống thuốc đi, chẳng lẽ còn muốn ta uy ngươi hay sao?”
“Đừng xem ta như tiểu hài tử!” Thác Bạt Chân tức giận đón lấy chén thuốc: “Uống thì uống.”
Ngôn Tử Tinh cảm thấy hắn lúc này thực sự có điểm giống tiểu hài tử, không khỏi cúi đầu cười khẽ.
Thác Bạt Chân uống hết chén thuốc đầy chán ghét, ném trả lại cho hắn, như giận dỗi mà chui vào trong chăn, xoay người đưa lưng về phía Ngôn Tử Tinh.
Ngôn Tử Tinh thấy hắn uống hết thuốc, lúc này mới yên tâm được một chút, lại dùng khăn lạnh lau trán cho hắn một lần, rồi mới chui vào trong ổ chăn, ôm lấy hắn từ phía sau.
Thác Bạt Chân ngọ nguậy, tựa hồ không vui mà lầm bầm một câu gì đó.
Ngôn Tử Tinh không nghe rõ, nhưng cảm thấy dường như hắn đang làm nũng với mình, liền nắm thật chặt tay hắn, dùng nhiệt độ cơ thể của mình để sưởi ấm cho hắn.
Hai người ngủ thẳng một giấc tới sáng ngày hôm sau.
Đêm qua Thác Bạt Chân uống thuốc kịp thời, lại được Ngôn Tử Tinh ôm suốt một đêm, đã toát hết mồ hôi dưới sự trợ giúp từ nhiệt độ cơ thể của hắn, sáng sớm liền hạ sốt, tỉnh giấc còn sớm hơn cả Ngôn Tử Tinh.
Ngôn Tử Tinh mặc dù không ngã bệnh, nhưng hôm qua đã “hưng phấn” suốt một buổi chiều, đêm khuya lại phải dậy chăm sóc cho Thác Bạt Chân, vừa sắc thuốc vừa chườm nước lạnh, bận bịu không ngừng, bởi vậy lúc này thực sự mệt mỏi, ôm tình nhân trong lòng ngủ khò khò.
Thác Bạt Chân đã hết sốt, sáng sớm vừa mở mắt ra liền phát hiện không biết từ khi nào mình đã nằm đối diện với Ngôn Tử Tinh, thậm chí còn gối lên cánh tay hắn, không khỏi thoáng ngẩn người.
Trong lúc ngủ Ngôn Tử Tinh vẫn không quên nắm chặt tay hắn, điều này khiến cho Thác Bạt Chân có một loại cảm động và thân thiết khó nói thành lời. Không chỉ riêng trận hoan hảo trong hồ hôm qua, từng việc nhỏ nhoi trong cuộc sống cũng đang kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Thời khắc này, ngắm nhìn gương mặt say ngủ của thanh niên tuấn mỹ trước mắt, Thác Bạt Chân mơ hồ có chút hiểu được vì sao trước kia mình lại lựa chọn người nam nhân này.
Ngôn Tử Tinh quả thực không giống với người Tây Quyết. Ngũ quan của hắn không thâm thúy như người Tây Quyết, cũng không cứng rắn như vậy, trái lại vô cùng nhu hòa, tỏa ra nét đặc trưng của người Minh quốc, lại là một trong số ít những nam tử tuấn mỹ của Minh quốc.
Ánh mắt hắn rất sáng, lông mi rất dài, lúc nhắm mắt lại, hai hàng lông mi thật dày trải ra như một phiến quạt nhỏ, khe khẽ rung rinh. Mũi của hắn rất cao, kích cỡ vừa vặn, đặt trên gương mặt nam nhi trông vô cùng có khí khái nam tử. Môi của hắn dày, hơn nữa còn đặc biệt gợi cảm, lúc trước ẩn dưới bộ râu nên nhìn không được chân thực, hiện tại đã hiển lộ ra rõ ràng. Lúc hắn ngủ say dường như còn hơi bĩu bĩu môi, nhìn thoáng qua có một loại dáng vẻ đáng yêu của tiểu hài tử.
Thác Bạt Chân nhìn nhìn một lát, bỗng nhiên cảm thấy tim mình đập thình thịch.
Hắn bắt đầu tưởng tượng về khoảng “hồi ức” trong bốn năm qua, hai người đã gặp gỡ nhau trên thảo nguyên như thế nào. Lúc ấy chắc hẳn Ngôn Tử Tinh vẫn còn là một thiếu niên nhỉ? Thác Bạt Chân có thể tưởng tượng ra mình đã cùng Ngôn Tử Tinh vượt qua bao nhiêu sóng gió, trải qua bao nhiêu đấu tranh, cuối cùng vào mùa xuân năm ngoái cùng nhau bỏ trốn, bôn tẩu trên thảo nguyên.
Bất tri bất giác, Thác Bạt Chân đã tiến sát lại gần Ngôn Tử Tinh. Hắn khẽ vươn bàn tay không bị nắm ra, dè dặt vuốt ve gương mặt của người trước mắt. Tới khi hắn phát hiện ra, môi hắn đã áp trên bờ môi khả ái của người trước mặt rồi.
Thác Bạt Chân tựa hồ bị động tác của chính mình hù cho một trận. Nhưng càng khiến hắn hoảng sợ hơn chính là, Ngôn Tử Tinh bất chợt mở ra đôi mắt sáng lấp lánh kia, nhìn hắn đầy hứng thú.
Đôi mắt ấy rất đen, như nước hồ sâu không thấy đáy. Đôi mắt ấy cũng rất sáng, tựa như vì sao sáng nhất trên bầu trời đêm.
Thác Bạt Chân chưa từng biết, ánh mắt của một người nam nhân cũng có thể tràn đầy mị lực như vậy.
Ngôn Tử Tinh truy theo đôi môi đang tận lực thối lui của Thác Bạt Chân, dùng sức hôn chụt một cái, còn phát ra âm hưởng vang dội.
“Chào buổi sáng. Cảm thấy khá hơn chút nào không?” Ngôn Tử Tinh mỉm cười, cực kỳ tự nhiên và thân mật mà hôn hắn một chút, rồi mới đặt tay lên trán hắn thử thăm dò, thì thầm nói: “Hình như hạ sốt rồi. May quá, đêm qua nóng hầm hập, làm ta sợ quá chừng.”
Thác Bạt Chân có chút ngượng ngùng: “Khiến ngươi phải lo lắng rồi. Ta cũng không biết tại sao dạo này lại dễ ngã bệnh như thế, rất không nên.”
Ngôn Tử Tinh nghe hắn nói vậy liền phì cười một tiếng, đáp: “Loại chuyện như ngã bệnh này, làm gì có nên hay không nên? Mùa đông vừa rồi ngươi bệnh nặng vẫn chưa được điều dưỡng tốt. Nói ra cũng đều tại ta, chiều qua không nên lôi kéo ngươi hoan hảo trong hồ, khiến ngươi bị nhiễm lạnh.”
Thác Bạt Chân nhớ tới chuyện hôm qua, lại cảm thấy trên người có chút phát nhiệt, vội vàng quay đầu đi chỗ khác nói: “Vẫn là tại ta thân thể không tốt. Không liên quan tới ngươi.”
Kỳ thực Ngôn Tử Tinh đã sớm tỉnh lại từ lúc Thác Bạt Chân khẽ nhúc nhích. Hắn có trực giác mẫn tuệ khó có thể hình dung của một người luyện võ, phát hiện ra Thác Bạt Chân đang “quan sát” mình, liền bất động thanh sắc giả vờ ngủ. Cho đến khi bất ngờ cảm nhận được Thác Bạt Chân đang chủ động hôn mình, không khỏi âm thầm kinh ngạc.
Nhưng sau kinh ngạc lại là kinh hỉ.
Xem ra Thác Bạt Chân quả nhiên đã động tâm với mình rồi.
Vẫn là nhị ca nói rất đúng, muốn giành được một người, trước tiên phải giành được thân thể của người ấy! Đại ca không phải cũng vì vậy mà “đầu hàng” đấy sao? Nhìn mà xem, hôm qua vừa lôi kéo Thác Bạt Chân làm tới bước cuối cùng, hôm nay hắn liền động tâm rồi. (Tiểu Huy Huy, ngươi dạy đệ đệ cái gì vậy hả = =)
__Hết chương 26 – Quyển thượng__