Vong Tình Cốc

Chương 34: Ác Đấu Kiều Mai Cung






Rời khỏi Vong Tình cốc, Hàn Tùng Bá đi mãi cho tới lúc trăng lên. Vì tâm trí cứ mãi nghĩ tới chuyện Vong Tình cốc, Hàn Tùng Bá đã lạc đường trở ra quan lộ đến một dãy núi thấp phía trái là khu rừng âm thầm. Hàn Tùng Bá dừng lại, đưa mắt định hướng để tìm lối ra ngoài quan lộ. Thình lình trong giờ phút đó Hàn Tùng Bá nghe có tiếng sấm chưởng nổ vang ở phía trước khu rừng.
Bọn người nào đang giao đấu với nhau đây?
Động tính hiếu kỳ. Hàn Tùng Bá cất bổng thân mình phóng tới chỗ đang nổ tiếng sấm chưởng. Đến nơi trông thấy có một con đường mòn trải đá, Hàn Tùng Bá rẽ vào. Hai bên con đường mòn tòn, bá mọc sum suê, lại có nhiều loại kỳ hoa, dị thảo, chứng tỏ vùng này có chủ nhân. Tiếng sấm chưởng nổ dồn, lẫn có tiếng ré lanh lảnh của một ả thiếu nữ. Liền theo đó một loạt cười quái gở, đắc thắng của người đàn ông nổi lên.
Hàn Tùng Bá khẩn cấp bắn mình theo con đường mòn đầy bá và kỳ hoa, dị thảo. Trước mắt chàng thiếu hiệp xuất hiện một tòa cung cực kỳ diễm lệ dưới ánh trăng. Trên một sân tràng trước tòa cung điện sơn cực kỳ diễm lệ dưới ánh trăng. Một ả thiếu nữ khác nằm trên đám cỏ im lìm, có lẽ nàng bị trúng thương cất tiếng ré vừa rồi.
Một trong bốn lão nhân mặc toàn đen cười khà :
- Ha ha ha.... Kiều Mai Phương! Lúc nãy lão phu có bảo với nàng rồi, đừng chống lại bọn Thiên Sơn tứ quái của ta mà phải tổn thương đến ngọc thể. Giờ nàng đã thất cơ rồi, tốt hơn hãy thuận theo lời ta để cùng nhau hưởng lấy thú thần tiên, bằng không cung điện này sẽ bị phóng hỏa hủy diệt. Một lần nữa ta khuyên nàng hãy xuôi tay ưng thuận cho rồi. Đừng chờ bọn ta động thủ thương hại đến tấm thân cành vàng lá ngọc. Nàng đã nghe rõ rồi chứ?
Thiếu nữ tuyệt sắc chính Kiều Mai Phương trừng đôi mắt đẹp tuyệt vời :
- Lão ma đầu! Chị em bản tiểu thư thà chết thì thôi chứ không bao giờ chịu thất thân nơi những tên ác đạo, ma đầu đê tiện như bọn ngươi đâu. Bọn ngươi đừng nằm mộng giữa ban ngày vô ích.
Lão nhân áo đen cười khà :
- Ha ha.... Thế thì nàng đã bắt buộc bọn anh em lão phu va chạm vào ngọc thể nàng đây.
Dứt câu, lão nhân áo đen vỗ ra một luồng khi đen sì như vùng khói âm hồn chụp lấy Kiều Mai Phương. Kiều Mai Phương thét :
- “Đoạn Phách Ly Hồn”! Lão quỷ quả ác đạo.
Thiếu nữ không dám đỡ luồng kình sắc đen vội bốc mình lên cao tránh đi. Kiều Mai Phương vừa lượn mình trở xuống đất lão nhân đứng kế quát to :

- Nhận chưởng nữa!
Lão nhân này cũng đưa một luồng khí sắc đen “Đoạn Phách Ly Hồn” như đồng bọn. Kiều Mai Phương lại cất mình lên cao tránh luồng khí âm hồn vừa đáp trở xuống. Bốn lão nhân áo đen thay nhau áp đảo Kiều Mai Phương đến suýt không kịp trở tay. Tình thế vô cùng nguy ngập cho Kiều Mai Phương, trước sau gì nàng cũng bị những luồng khí đen chụp nhằm.
Đã tới lúc phải dự vào trận đấu cứu nguy cho thiếu nữ, Hàn Tùng Bá hét :
- Các lão quỷ chớ vô lễ.
Đạo kình bạo như núi đi trước, nhằm vào hai lão nhân áo đen, Hàn Tùng Bá theo sau. Bốn lão nhân áo đen chính là Thiên Sơn tứ quái chợt nghe tiếng hét và đạo kình quá khốc liệt vội vàng tránh dạt ra hai phía thoát hiểm. Đạo kình ào ào qua như một trận cuồng phong. Bốn lão nhân Thiên Sơn tứ quái lộ tám luồng mắt sáng rực nhìn qua coi đó là ai lại có lối võ công thần xuất qủi mạt đến thế.
Hàn Tùng Bá đã tới đứng sững giữa sân tràng, hùng khí như một tiểu thiên thần sáng rực dưới ánh trăng càng làm tăng thêm gương mặt đẹp tuyệt thế của chàng. Chưa rõ Hàn Tùng Bá là ai, lão nhân lớn nhất quát :
- Tiểu tử! Ngươi là ai vậy?
Hàn Tùng Bá đảo cặp kỳ quang qua một cái :
- Hàn Tùng Bá!
Lão nhân như giật mình :
- Ồ! Thế ra ngươi là đích tử của Vô Địch Thần Kiếm Hàn Cầm phải chăng?
Hàn Tùng Bá buông thỏng :
- Đúng vậy.
Chàng hỏi lại :
- Còn lão đứng vào hàng thứ mấy trong Thiên Sơn tứ quái?
Lão nhân áo đen kiêu hãnh :
- Lão phu địa vị cao nhất, danh Thiên Sơn Nhất Quái ba vị kia là ba lão đệ của ta Thiên Sơn Nhị Quái, Thiên Sơn Tam Quái, Thiên Sơn Tứ Quái.
Vừa nói Thiên Sơn tứ quái vừa trỏ rõ mỗi lão nhân trong Thiên Sơn tứ quái. Sau cùng, Thiên Sơn tứ quái hỏi :
- Tiểu tử, ngươi tới đây để làm gì?
Hàn Tùng Bá cao giọng :
- Bản tiểu gia tới đây để can dự vào chuyện này.
- Ngươi là gì của Kiều Mai Phương?
- Bản tiểu gia chẳng là gì cả.
- Chẳng là gì của Kiều Mai Phương, vì sao ngươi lại định can dự vào chuyện này?
Hàn Tùng Bá ngạc nhiên :
- Chẳng quản là gì, bản tiểu gia trông thấy các ngươi cậy sức đông người dùng cường lực uy hiếp thiếu nữ, đàn bà định bày ra chuyện dâm ô, ti tiện, nên ta phải dự vào trừng trị các ngươi, cứu người lâm nạn theo qui củ xưa nay của bạch đạo giang hồ.
Thiên Sơn Nhất Quái gióng lên một trận cười quái đản, rồi âm trầm giọng :

- Tiểu tử! Dù cho ngươi là đích tử của Vô Địch Thần Kiếm Hàn Cầm, nhưng tuổi hãy còn thơm mùi sữa mẹ sao lại muốn làm chuyện đội đá vá trời? Lão phu trông thấy có một căn cốt lạ hơn người thương tiếc cho ngươi nên có lời khuyên bảo. Nếu muốn còn được mạng sống, hãy tức khắc rời khỏi nơi này, ta cũng niệm chút tình tha cho ngươi một phen bằng nghịch mạng chớ trách ta động thủ vô tình chẳng kiêng vị một ai. Nếu để trúng nhằm chiêu “Đoạn Phách Ly Hồn” dù có tiên đan, thánh dược cũng không cứu nổi đừng nói là linh đơn của người phàm.
Trỏ tay sang Kiều Mai Lý hãy còn nằm bất tỉnh trên đám cỏ, Thiên Sơn tứ quái tiếp :
- Ngươi hãy trông ả thiếu nữ kia cũng chỉ vì ương ngạnh không chịu nghe lời lão phu mà hiện giờ ra thân thể đó. Ngươi hãy nhìn đấy làm gương.
Hàn Tùng Bá cười ngạo mạn :
- Lão ma đầu chớ dùng lời khoác lác, huênh hoang, dọa nạt những kẻ teo gan, bé mắt. Bản tiểu gia, đường đường một trang thiếu hiệp chính khí giang hồ, nay vì chính nghĩa trừ tà, khử ác, nào có sợ chi bọn ma đầu như các ngươi. Giờ có bao nhiêu chiêu, chưởng sở trường hãy mang ra cho ta xem thử.
Thiên Sơn Nhất Quái trợn cặp nhãn quang :
- Tiểu tử, thế thì số mạng của ngươi đã hỏng thật rồi.
Thiên Sơn Nhất Quái cất đơn chưởng lên toan phát động thế công. Thiên Sơn Tứ Quái lướt tới :
- Lão đại huynh chớ nhọc công, hãy để lão đệ sử trí gã tiểu tử ngông cuồng này.
Thiên Sơn Nhất Quái lui trở ra ngoài, Thiên Sơn Tứ Quái đối diện với Hàn Tùng Bá :
- Tiểu tử, nạp mạng au.
Chữ “mau” vừa chấm dứt, Thiên Sơn Tứ Quái đã chấn tới một chưởng. Khẽ cười nhạt một tiếng, Hàn Tùng Bá giơ đơn chưởng lên tiếp luồng kình khí của lão ma đầu.
Bộp!
Thiên Sơn Tứ Quái lui lại một bước, ngước mắt nhìn Hàn Tùng Bá có vẻ kinh hãi. Lão ma đầu không ngờ Hàn Tùng Bá lại còn quá trẻ mà nội lực thâm hậu từng đó. Qua chiêu đầu, Hàn Tùng Bá thu hồi song thủ đứng nhìn Thiên Sơn Tứ Quái miệng nhếch một nụ cười khinh khỉnh. Cử chỉ này khiến cho Thiên Sơn Tứ Quái nổi cơn thịnh nộ quát to lên :
- Tiểu tử chớ tự thị, nhận thử một chiêu nữa.
Lão ma đầu vận toàn lực đưa ra một chưởng mang theo sức nặng ngàn cân. Hàn Tùng Bá cất ngọn hữu chưởng lên vận mười thành công lực tiếp chiêu.
Ầm!
Chiêu này Thiên Sơn Tứ Quái không còn chịu nổi chưởng lực hùng mạnh của Hàn Tùng Bá lảo đảo cả người. Trông thấy đồng bọn không chống nổi Hàn Tùng Bá, Thiên Sơn Tam Quái tiến lên :
- Tứ lão đệ, hãy lui ra ngoài nghỉ tay, phần tiểu tử đã có lão huynh.
Thiên Sơn Tứ Quái loạng choạng tháo bước trở ra ngoài lo điều trị nội thương. Thiên Sơn Tam Quái nhìn Hàn Tùng Bá :
- Tiểu tử, khá lắm. Nhận chưởng này!
Lão ma đầu chấn ngay một chưởng mạnh như thác đổ trên đầu ghềnh. Hàn Tùng Bá giơ hữu chưởng đón đỡ.
Ầm!
Cát bụi trên sân tràng tung bay, Thiên Sơn Tam Quái tháo lui hai bước, thân mình lắc lư. Xem ra Thiên Sơn Tam Quái lẫn Thiên Sơn Tứ Quái chưa phải là đối thủ của Hàn Tùng Bá. Điều này làm cho bốn lão ma đầu đều sửng sốt lên. Thiên Sơn Nhất Quái nhấc mình tới :
- Tam đệ mau lui ra ngoài, để mặc lão huynh đối phó với gã tiểu tử.
Thiên Sơn Nhất Quái chớp ngời đôi ma quang giọng lạnh trầm :

- Tiểu tử! Không ngờ công lực của ngươi cũng khá cao thâm, nhưng ngươi đừng tự phụ, hãy đỡ chiêu “Đoạn Phách Ly Hồn” của ta thử xem sao.
Luồng khí mang sắc đen sì từ thủ trung Thiên Sơn Nhất Quái chụp tới Hàn Tùng Bá. Đến đây Hàn Tùng Bá không dám coi thường như trước, vì Thiên Sơn Nhất Quái đã thi triển chiêu “Đoạn Phách Ly Hồn” lối ma công cực kỳ lợi hại. Chàng thiếu hiệp chưa biết phải dùng loại chiêu thức nào có thể hóa giải “Đoạn Phách Ly Hồn”. Chiêu “Triều Dương Lập Địa” của sư thúc Tống Phùng Chân hay tuyệt chiêu “Bạt Hải Di San” và “Truy Phong Phật Thủ” của ân sư Vong Tình Quái Khách?
Đang lúc còn đắn đo luồng khí đen sì chỉ còn cách Hàn Tùng Bá chừng một trượng. Hàn Tùng Bá khẩn cấp vận mười thành công lực triển ngay chiêu “Truy Phong Phật Thủ”.
Ầm!
Vùng khí đen sì theo tiếng nổ bị xé nát ra thành muôn ngàn mảnh vụn tản mác lên cao. Nháy mắt khí đen cuốn theo trận gió mạnh biến mất trên không trung. Chiêu “Đoạn Phách Ly Hồn” đã bị chiêu “Truy Phong Phật Thủ” hóa giải trong nháy mắt. Hàn Tùng Bá thầm mừng trong lòng vì không ngờ “Truy Phong Phật Thủ” kỳ diệu đến thế. Hùng khí theo đó bốc mờ trên gương mặt tuyệt thế của Hàn Tùng Bá.
Chàng thiếu hiệp hét :
- Trả chưởng lại cho ngươi!
Đơn chưởng của Hàn Tùng Bá cất lên. Đạo kình nặng như núi lở ào tới Thiên Sơn Nhất Quái. Thiên Sơn Nhất Quái ngó thấy bóng chưởng khổng lồ “Bạt Hải Di San” rất đỗi hãi hùng, rống vang một tiếng giơ hữu chưởng chống đỡ.
Ầm!
Khắp mặt sân tràng đều chuyển động. Thiên Sơn Nhất Quái lui lại liền liền, thần sắc biến đổi nhanh chóng. Thừa cơ hội đã chiếm lấy thế thượng phong, Hàn Tùng Bá xê mình tới hét :
- Cho hồn lão vào địa ngục!
Chàng thiếu hiệp toan chấn một đạo kình “Bạt Hải Di San” kết liễu tính mạng Thiên Sơn Nhất Quái. Thiên Sơn Nhị Quái, Thiên Sơn Tam Quái, Thiên Sơn Tứ Quái đồng quát :
- Tiểu tử không ngừng lại!
Ba luồng kình từ ba vị trí đổ ập vào người Hàn Tùng Bá thế mạnh băng lãnh. Bắt buộc Hàn Tùng Bá phải xê mình đi nơi khác tránh khỏi ba luồng kình khí. Tức thì bốn lão ma đầu Thiên Sơn tứ quái phủ vây Hàn Tùng Bá vào chính giữa. Bọn họ tự hiểu không thể nào đơn phương giao đấu với Hàn Tùng Bá nên phải hợp lại.
Hàn Tùng Bá nghĩ thầm :
- Nếu ta không sử dụng thần công làm thế nào bọn Thiên Sơn tứ quái chịu khuất phục được.
Thầm nghĩ rồi, Hàn Tùng Bá dựng song chưởng lên vận đủ mười hai thành công lực, quay vòng mãn nguyệt, cuồn cuộn tuôn ra bóng chưởng khổng lồ chiêu “Bạt Hải Di San”. Loạt tiếng sấm chưởng nổ rền trên khắp cả sân tràng náo loạn cả lên. Hỗn độn một lúc khá lâu, bỗng nghe có tiếng rống thảm khốc, đồng thời một chiếc bóng bay vút ra ngoài.
Sân tràng chợt im đi.
Trông kỹ lại đã thấy Thiên Sơn Nhị Quái trúng nhằm một chưởng “Bạt Hải Di San” của Hàn Tùng Bá nằm im lìm trên đám cỏ xanh. Thiên Sơn Nhất Quái lắc mình tới đỡ lấy Thiên Sơn Nhị Quái vẫn còn bất tỉnh. Tình trạng lão ma đầu chưa rõ chết sống lẽ nào, có điều khắp cả thân mình đều nhuộm máu. Thiên Sơn Nhất Quái nhìn Hàn Tùng Bá bằng cặp mắt chớp rực ánh sáng căm hờn.
Lão nghiến răng :
- Tiểu tử! Mối hận thù này sẽ có ngày bọn lão phu tìm trả trên mình ngươi.
Lão ma đầu phất lên ra lệnh cho đồng bọn. Tức thì Thiên Sơn tứ quái xốc lấy thân hình bất động của Thiên Sơn Nhị Quái cùng hãi lão kia phóng đi mất dạng.