[Vong Tiện] Thiêu Lan Đăng

Chương 8: 8: Chương 3-2






Lam Vong Cơ lập tức xoay người ngồi dậy, xem xét tình trạng của hắn.

Hành động này của y làm cho tia ấm áp xung quanh trút hết đi, tiết trời đêm lạnh tràn vào, Ngụy Vô Tiện không thể kìm nén lại càng ho nhiều hơn.

Lam Vong Cơ tranh thủ cầm một bát nước ấm đến, sau đó một tay ôm trọn hắn, chậm rãi cho hắn uống.

Lúc đầu, Ngụy Vô Tiện uống làm rơi ra một chút, thấm ướt vạt áo trắng.

Đến khi uống hết nước, Lam Vong Cơ mới dùng linh lực hong khô chút nước kia.

Lam Vong Cơ ôm Ngụy Vô Tiện, đem cái chén không đặt ở đầu giường, dùng tay khác xoa vết nước đọng trên miệng hắn, sau đó vịn bả vai, chầm chậm để hắn nằm xuống giường.

Ngụy Vô Tiện sau khi uống nước xong vẫn chưa lấy lại tinh thần, mở to hai mắt sững sờ nhìn Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ so với bình thường cũng không khác nhau, chỉ là tóc búi hơi lỏng, trên người mặc trung y sạch sẽ như hắn.

Mà bây giờ đêm hôm khuya khoắt, xung quanh còn không đốt đèn, Lam Trạm không có khả năng chỉ ngồi trên giường hắn...!Vậy chẳng lẽ vừa rồi là ngủ bên cạnh hắn sao?
Lam Vong Cơ nhìn hắn, kéo chăn lên, sờ trán của hắn, nói khẽ "Không sốt"
"Lam...Lam Trạm" hắn lắp ba lắp bắp "Sao ngươi lại..."
"Không cần nói, bệnh tình vẫn chưa khỏi" Lam Vong Cơ dừng lại một chút, giọng nói trầm lại một xíu "Nhưng, tỉnh lại đúng lúc"
Ngụy Vô Tiện không rõ lắm.

Hắn cảm thấy mình mới ngủ một ngày.


Chẳng lẽ hắn đã ngủ rất lâu sao?
Lam Vong Cơ dường như hiểu được vẻ mặt của hắn, nói nhỏ "Ngươi đã hôn mê mười ngày"
Ngụy Vô Tiện bây giờ mới có chút nhận thức đối với thân thể của mình.

Chỉ là phát sốt, nhiễm phong hàn mà có thể hôn mê đến mười ngày.

Còn chưa hoàn hồn, lại nghe Lam Vong Cơ nói tiếp "Là lỗi của ta...vốn không nên mang ngươi đi ngắm tuyết.

Mà nửa đêm hôm đó, lại không biết ngươi phát sốt, chờ tới ngày hôm sau ta rời giường, ngươi đã bất tỉnh nhân sự"
Nói tới đây, Lam Vong Cơ vô thức nắm chặt tay.

Đã mười ngày trôi qua, y vẫn không dám nhớ lại cảnh tượng sáng hôm đó, nó khiến y ngừng thở, nhịp tim ngừng đập.

Lúc ấy, Ngụy Vô Tiện té xỉu bên giường, hai mắt nhắm nghiền, nước da tái nhợt, một cánh tay rủ xuống mặt đất, lộ ra một mảng tái xanh.

Chăn tuột xuống đất một nửa, một cái bát thuốc bị rơi xuống, giống như bị lục tung rồi đổ xuống.

Y hốt hoảng chạy đến ôm lấy hắn, chỉ thấy chân tay lạnh như băng, mà trán là nóng hổi.

Đáng lẽ hắn phải được y chiếu cố muôn vàn cẩn thận, nhưng lúc này lại mềm nhũn ngả vào ngực y, hô hấp yếu ớt, như thể sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Móng tay đâm vào lòng bàn tay rất đau, Lam Vong Cơ cố gắng đè nén suy nghĩ vô ích này xuống, thở ra một hơi, nặng nề nói "Về sau, nhất định sẽ không để chuyện như vậy phát sinh"
Ngụy Vô Tiện có chút mông lung hiểu được.

Có phải Lam Trạm sợ hắn nửa đêm phát sốt, cho nên không trở về nghỉ ngơi mà canh ở bên giường hắn?
Lam Vong Cơ sửa lại vạt áo trước, chuẩn bị bước xuống giường, mà Ngụy Vô Tiện lại vô thức đưa tay kéo ống tay áo y.

Lam Vong Cơ sững sờ, lập tức an ủi hắn "Chỉ đi lấy ngoại bào, liền trở về"
Trở về thì như thế nào, ngồi trên giường, mở mắt đợi bình minh sao? Ngụy Vô Tiện mím chặt miệng, nghĩ: Đúng vậy, với tính cách của Lam Trạm, không thể nào tùy ý cùng chung giường với người khác.

Nhất định là thức trắng đêm trông chừng hắn, cực kỳ mệt mỏi nhưng vẫn không yên lòng, cho nên mới mượn chỗ nghỉ ngơi một lát.

Rõ ràng vẫn là Tết, vẫn là nên nghỉ ngơi, sum vầy với gia đình, vậy mà lại suốt ngày lao tâm vì hắn.

Tự trách thân thể này quá vô dụng, để một mình hắn chịu khổ được rồi, lại còn liên lụy đến Lam Trạm.

Hắn nhìn bạch y trước mặt, khó nén được vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt, không còn bộ dạng nhã chính của ngày xưa.

Hắn buồn bực một lúc, không thể làm được gì.


Nỗi đau kéo dài khiến tim hắn chùn bước, không chịu nỗi gánh nặng.

Căn phòng mờ mịt, thân thể nặng nề, mỗi một lần hô hấp là như thiêu đốt yết hầu.

Hắn cắn môi cúi đầu không dám nhìn Lam Vong Cơ, chỉ cảm thấy khóe mắt cay cay.

"Ngụy Anh?" Lam Vong Cơ nhận thấy tâm tình hắn không tốt, vội vàng nắm chặt cánh tay lạnh buốt, lo lắng hỏi thăm "Khó chịu sao? Ta đi gọi y sư"
Ngụy Vô Tiện cố gắng lắc đầu, muốn đem cảm xúc bất chợt này đè xuống, không ngờ khi cố gắng ổn định hô hấp hắn lại lộ ra một giọng mũi thút thít.

Hắn vô thức muốn đưa tay che vành mắt đỏ hoe của mình, nhưng không kịp, đã cảm thấy một chút nước rơi trên gò má của bản thân.

Hắn vừa thẹn lại vừa giận, hận không thể đập đầu chết ngay tại giường.

Lam Vong Cơ cũng ngây dại, nắm tay hắn càng ngày càng chặt, hơn nửa ngày mới nhỏ giọng gọi "Ngụy Anh..."
"Ta không sao mà!" Ngụy Vô Tiện lớn tiếng nói, không để ý đến cổ họng đã khàn của mình, lớn giọng che đi bối rối của bản thân "Ta không sao mà, không cần gọi y sư, ta ngủ một giấc là ổn.

Rất nhanh, rất nhanh là khỏi"
Giọng hắn từ từ nhỏ lại, phiền muộn chiếm lấy lồng ngực, gần như nghẹt thở.

Hắn cam chịu chôn mình trong chăn, cuộn thành một vòng, nhắm mắt lại, định lấy im lặng chống lại sự xấu hổ này.

Nhưng Lam Vong Cơ đột nhiên cúi người về phía hắn, vươn tay chần chờ ôm lấy hắn.

Một cánh tay rơi vào trên lưng, giống như là an ủi tiểu hài tử, vỗ nhẹ, một chút lại một chút.

Ngay cả lời an ủi, Lam Vong Cơ cũng chỉ lặp lại một cách khô khan "Ngủ một giấc, sẽ ổn"
Ngụy Vô Tiện mắc cười, sao Lam Vong Cơ lại ngốc như vậy, nhiều năm như vậy vẫn không đổi.


Khóe miệng của hắn hơi cong lên, mặt vùi trong chăn, một ít nước mắt tuôn ra ướt một góc.

Lam Vong Cơ nghe thấy hắn sụt sịt mũi, tay ở phía sau muốn dừng lại, rút đi, nhưng vẫn không muốn rời đi như vậy, chỉ có thể phí sức ôm hắn trong tư thế cứng ngắc.

.

truyện kiếm hiệp hay
Ngụy Vô Tiện không cần ngước mắt lên xem cũng có thể tưởng tượng được biểu hiện của Lam Vong Cơ.

Nếu không mở miệng, chắc hẳn Lam Vong Cơ sẽ cứ đơ ra như vậy, không cần lý do, không cần trả lời...Ngụy Vô Tiện khép hờ mắt, trong đầu mơ hồ lóe lên cái gì đó, nhưng hắn không cố bắt lấy nó.

Bệnh còn chưa khỏi, nửa đêm lại náo loạn một trận, thân thể của hắn đã rất mệt mỏi, vô thức lầm bầm "...Lại gần một chút"
Lam Vong Cơ nghe lời hắn tới gần, cẩn thận che chắn cho hắn khỏi cái lạnh của bóng đêm, nhưng vẫn là chống đỡ thân thể, nửa ngồi trên giường.

Ngụy Vô Tiện nhắm hai mắt, lùi về sau một chút, vỗ vỗ trên giường, nói nhỏ "Đi ngủ"
Sau một lúc im lặng, tiếng cọ xát của quần áo lại xuất hiện.

Cho đến khi cái gối bên kia được một tia đàn hương ấm áp nhẹ nhàng bao quanh, Ngụy Vô Tiện mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Hai mắt khép kín, an ổn tiến vào mộng đẹp.

13/10/2021.