[Vong Tiện] Thiêu Lan Đăng

Chương 38: 38: Chương 11-1






Đêm đến, Ngụy Vô Tiện cùng đoàn người đến dưới chân núi Cửu Long sơn, cũng chính là chỗ lần trước bọn họ nhìn thấy cái kiệu hỉ của thôn trang kia.

Lúc đầu bọn tiểu bối dự định trời lờ mờ tối thì sẽ đi bái phỏng vị tân nương đã mất của tiểu đệ đệ kia.

Ngụy Vô Tiện tiến vào thôn, thì đi thẳng đến viện tử rộng nhất của làng, đưa cho gia đình đó một ít tiền, mướn một cái tiểu viện sạch sẽ.

Sau đó thu dọn đồ đạc và đi ngủ.

Ngụy Vô Tiện nói để bọn tiểu bối tự giải quyết chuyện này một mình, đúng thật là nửa điểm cũng chưa giúp đỡ.

Cửa lớn vừa đóng lại, bất luận là trận mưa phùn rả rích, mây mù trong núi, ánh mắt lên án của bọn tiểu bối hay ánh mặt hiếu kì dò xét của dân làng, mọi thứ đều bị chặn lại ở ngoài cửa.

Cưỡi ngựa lên núi một ngày, chân tay mỏi nhừ, hắn ôm tấm chăn có mùi ẩm mốc rồi lăn lộn lên giường, nhắm mắt không bao lâu thì nặng nề tiến vào giấc ngủ.

Thân thể yếu ớt, về phòng nghỉ ngơi cũng là chuyện thường tình, nhưng điều bọn Lam Tư Truy tiếc là Ôn Ninh kiên trì muốn coi chừng Ngụy công tử, cũng không định cùng hành động với bọn họ.

Nhưng khi nghe họ nói muốn đến bái phỏng vị tỷ tỷ đã mất của hài tử đáng thương kia, vẻ mặt Ôn Ninh có chút không đành lòng, đứng ở cửa sân nghiêm túc dặn dò bọn họ, còn đưa cho một ít bạc vụn với bùa hộ thân, nhờ Lam Tư Truy đưa lại cho đứa bé kia.

Bọn tiểu bối cáo từ Ôn Ninh, hỏi han dân làng, một nhóm người đi đến chỗ ở của hài tử.


Thôn trang không lớn nhưng lại phân tán lẻ tẻ, nhà hài tử kia giữa sườn núi ngoài lối vào làng.

Giữa núi có đất khô cằn, chỉ có thể trồng một ít lương thực sống tạm qua ngày.

Lúc bọn họ đi ngang qua thấy cánh ruộng mọc đầy cỏ dại, có chút hoang tàn.

Mà căn nhà tranh chen chút gần mấy cái cây ăn quả thì cũ nát, dưới mái hiên rơm rạ mốc meo có một mảnh vải trắng.

Đến gần thì bọn họ mới phát hiện ra đó chính là dấu hiệu của sự tang tóc đau thương.

Đứa bé gầy gò ngồi ở bậc thang, buộc mảnh vải trắng quanh hông, vung trấu cho hai con gà gầy yếu ăn.

Đứa bé tên là A Dũng, A Dũng dẫn bọn họ vào nhà, cái quan tài nhỏ nằm trong căn phòng cũng không lớn.

Còn chưa vào cửa bọn họ đã có thể ngửi được một mùi hôi thối.

A Dũng nói, ngày mai sẽ có người trong thôn đem tỷ tỷ đi hạ táng, cậu không còn người thân nên làng cũng đã tìm một người nuôi cậu cho đến khi cậu lớn lên.

Lúc cậu nói chuyện, vẻ mặt đã không còn vui mừng khi nhận được tiền mừng lúc tỷ tỷ mình xuất giá, cũng không còn sự bất lực như lúc viết thư cầu cứu gửi đến bọn họ.

Một đứa bé mười tuổi, gầy gò nhỏ bé, cứng đờ đứng ở một góc nhà, lạnh lẽo như một tảng băng.

Lam Tư Truy nhìn A Dũng, bỗng nhiên trong lòng dâng lên một nỗi xót xa.

Chuyện khi còn bé thì cậu không nhớ lắm, nhưng cũng nhớ sơ sơ một vài chuyện, cũng biết cảm giác nhà tan cửa nát là như nào.

Cậu nháy mắt với Lam Cảnh Nghi, không bận tâm đến ống tay áo trắng sạch sẽ, kéo A Dũng đang đứng ở một góc, lấy khăn tay lau khuôn mặt dơ của hài tử, sau đó nghiêm túc hỏi han sinh hoạt của cậu như nào, gửi thứ mà Ôn Ninh nhờ đưa, cũng thêm một ít tiền của mình vào.

Bọn Lam Cảnh Nghi thừa dịp vào nhà chịu đựng cái mùi buồn nôn kia, cẩn thận tránh cái đệm bên cạnh quan tài, nâng nắp quan tài kia lên nhìn xem thử có phát hiện được gì không.

Đập vào mắt bọn họ là cảnh tượng khiến người ta hoảng hốt giật mình.

Đã mười ngày, thi thể còn mang hỷ phục đang dần bị phân hủy, tay, chân, quần áo đều có vết rạch.


Bên trên khuôn mặt xanh xao, hai con mắt của tân nương đã bị khoét đi chỉ để lại mí mắt khô quắt còn dính vết máu chưa được lau sạch.

Bọn họ nhìn nhau, vẻ mặt không khỏi nghiêm trọng.

Lúc đầu bọn họ nghĩ rằng: Tình huống đơn giản nhất chính là chuyện tân nương gả cho Sơn thần thì Sơn thần này chẳng qua chỉ là cái vỏ bọc mê tín, đêm tối tân nương đói bụng muốn quay về nhà, đi lung tung trong núi rồi không cẩn thận hụt chân té xuống vách núi, gãy cổ.

Trước mắt có thể tân nương này bị rơi xuống núi rồi chết, búi tóc một bên có có cục máu chưa được lau khô.

Nhưng tàn nhẫn thay, hai mắt của tân nương đã bị móc đi, tay chân đầy vết xước do cành cây và đá gây ra, người này thật đáng thương, tám chín phần là do không có mắt nên thê thảm mà chạy giữa rừng.

Nói không chừng còn bị thứ gì đuổi theo bởi vậy mới té chết.

Âu Dương Tử Chân móc Phong tà bàn từ ngực ra, muốn kiểm tra thử trên thi thể có còn âm khí của tà vật hay không, kim chỉ hướng không hề nhúc nhích.

Lam Tư Truy cố gắng Vấn linh nhưng cũng không nhận được trả lời.

Lúc đám người bọn họ rời nhà A Dũng cũng đã muộn, các nhà trong làng cũng đã sớm nghỉ ngơi, muốn hỏi thăm chuyện của Sơn thần kia thì cũng phải đợi ngày mai.

Bọn họ quay về tiểu viện của trưởng thôn, Ngụy Vô Tiện vẫn còn đang ngủ.

Vậy nên bọn họ đành kể đơn giản cho Ôn Ninh chuyện này.

Ôn Ninh cũng hết sức kinh ngạc, không ngờ lúc xuất giá ngồi trên kiệu vui vẻ như vậy nhưng mà cô nương kia lại nhận lấy sự đối đãi quá mức tàn nhẫn, hắn nhíu mày hồi lâu, hỏi "Chuyện này, các ngươi cảm thấy, rốt cục là ai gây ra?"
Bọn tiểu bối đồng thanh trả lời: Sơn thần.


"Ừm, dù sao..." Âu Dương Tử Chân mạnh dạn trả lời "Cô nương kia muốn gả cho Sơn thần, sau đó lại chết trên núi, kim chỉ của Phong tà bàn của không tìm ra dấu vết gì...Kẻ bị nghi ngờ nhất, không phải hắn ta thì còn ai?"
Nhưng có hai nữ đệ tử trong nhóm bọn họ, cho tới bây giờ vẫn chưa hồi phục tinh thần khi thấy cái thi thể bị khoét mắt đó, run rẩy nhỏ giọng, nói "Nhưng nếu đúng là Sơn thần thật thì chúng ta nên đối phó như thế nào?"
Thấy mọi người còn do dự, vẻ sợ hãi trên mặt còn lớn hơn, Lam Tư Truy nhịn không được hỏi Ôn Ninh "Ôn tiền bối, Sơn thần này...thật sự lợi hại vậy sao? Chẳng lẽ yêu ma quỷ quái nơi đó mượn danh Sơn thần, làm ra những việc thiên thương hại lí này?"
Ôn Ninh nhíu mày.

Những năm gần đây hắn cũng ngao du không ít nơi, cũng thấy bách tính sùng bái những vị thần khác nhau: Nơi thì thờ Sơn thần, vùng nước thì tôn sùng Thủy thần, thương nhân thì thờ thần tài, học giả thì thờ bái Văn Khúc Tinh, đủ loại thành kính cả.

Hắn chưa từng nghe chuyện thần giết người làm chuyện xấu, nhưng lại có nghe qua ở một nơi kia có thổ địa linh nghiệm phù hộ cho, cũng trừng phạt những kẻ khinh nhờn.

Hắn đem suy nghĩ của mình nói với bọn tiểu bối, Lam Cảnh Nghi suy nghĩ một chút rồi hỏi "Chẳng lẽ dân làng đã làm chuyện gì khiến Sơn thần tức giận nên phải gả cô nương kia cho Sơn thần để xoa dịu lửa giận"
Điều này cũng rất có khả năng.

Có hướng suy nghĩ mới, bọn tiểu bối lần nữa lấy lại tinh thần.

Mấy người tụm đầu lại một chỗ, thương lượng một hồi, quyết định ngày mai đi từng nhà hỏi thăm.

12/12/2021.