[Vong Tiện] Thiêu Lan Đăng

Chương 1: 1: -1






"Đàn bản hòa viễn chung, đồng hồ trích dạ vĩnh
Ngọc nhân hạo uyển thiêu lan đăng"
Ban đầu Ngụy Vô Tiện cũng không nhận thấy điều này.

Ngay khi vết sẹo cuối cùng trên tay hắn biến mất, hắn cùng Lam Vong Cơ từ biệt ở một ngọn núi gần Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Trời đất rộng lớn không xiềng xích, hắn dẫn Tiểu Bình Qủa đi dạo chơi tứ phía: Khát thì tìm nước, mệt thì đi ngủ, nghe nói chỗ nào có tà túy khó giải quyết thì đến đó, nếu may mắn còn có thể có tiền công – Đã từng chết một lần, thanh danh còn có thể ném sau lưng cho người khác đàm tiếu, giữ lại mấy lượng bạc này thì có ích gì? Tất cả đều bị hắn đổi lấy rượu ngon, hoặc xua tay mà cho những kẻ ăn mày.

Sau khi rời tòa thành này hắn đến một ngôi làng tiếp theo.

Khoảng một tháng sau, hắn ở một thôn trang nhỏ bên ngoài Thanh Hà bắt được một lệ quỷ.

Mọi thứ diễn ra tốt đẹp, thậm chí hắn còn cảm thấy mình kiểm soát Trần Tình cao hơn một bậc so với lúc trước, gần như có thể sánh với Di Lăng Lão Tổ năm đó – dân làng mang rượu và thức ăn tới cho hắn, nhưng có một đại phu đi chân trần cho hắn một ít thuốc, nói "Sắc mặt ân nhân tái xanh, bước chân mệt mỏi, khí huyết không đủ, dường như có bệnh nặng.

Ta không tinh thông y thuật, không thể chẩn bệnh, mong ân nhân mau chóng tìm thần y chẩn bệnh một phen"
Lúc đó Ngụy Vô Tiện liền cảm thấy kì quái: Quả thực sau khi sống lại thì hắn có vài vết thương, nhưng vết thương đã lành từ lâu, bệnh đâu ra? Hắn nhận lấy thuốc, cầm trong tay cân nhắc một xíu, coi như là đại phu kia chẩn bệnh sai nên không động vào.


Trong vòng vài ngày, tại thị trấn kế tiếp hắn đã đưa thuốc cho một lão nhân già yếu có nữ nhi đã mất do bị tà ma quấy phá.

Ngẫm lại, cũng không phải là thân thể không có dấu hiệu.

Khi vị đại phu đó đưa thuốc cho hắn, hắn có chút buồn ngủ, lúc đi trên đường lại nằm trên thân Tiểu Bình Qủa ngủ một giấc.

Qúa mệt nên hắn tìm một quán trọ ở lại một đêm, lúc dậy đã là buổi trưa, nhưng cũng không thấy đói, lúc bước xuống giường thì đôi mắt tối sầm lại, hai lần nắm cái bàn để đứng vững nhưng cuối cùng vẫn là té xuống, làm vỡ nát ấm trà và mất một ít tiền bồi thường.

Nhưng trong mắt Nguỵ Vô Tiện, chuyện này không có gì to tát cả - dù sao hắn cũng từng bơi lội trong khi đang bị thương, không có kim đan còn có thể sống tạm ở Bãi Tha Ma, che một vết rách ngay bụng cũng còn có thể quay về uống rượu.

Chỉ cần không phải bị ngăn cản, không phải rơi đầu, cái gì cũng không cần để ý.

Thế là, một tháng sau, hắn đuổi theo con Phệ Hồn Thú đã giết hại người ở phía bắc.

Phía bắc giá rét và khô khốc, hắn rất nhanh đã bị sốt nhẹ khi bị gió lớn thổi mạnh một đêm.

Mặc dù có chút chóng mặt và lạnh, nhưng hắn ý thức được có chỗ hắn chưa phát hiện ra.

Sau khi giết chết Phệ Hồn Thú, hắn nghe đoàn lữ hành nói có một con yêu thú cản đường ở một sơn đạo cách đó không xa, hắn đi hai ngày, đến chỗ yêu thú kia giải quyết.

Nhưng mà con yêu thú kia cũng không phải dễ khiêu khích, tu vi cao và cũng có linh trí, Ngụy Vô Tiện đang trong trạng thái không tốt, liền bị yêu thú kia cho một móng vuốt – vết thương cũng không sâu.

Nhưng khi đi theo đoàn người trở về thành, hắn đột nhiên ngã trên xe ngựa, ý thức mơ hồ.

Lúc đầu, hắn cũng có thể nhớ nhiều chuyện: ví dụ như, đoàn người vội vàng đưa hắn vào quán trọ, sốt ruột tìm đại phu.

Hắn cũng cảm giác có người đi bên cạnh, bắt mạch cho hắn, hỏi hắn hiện tại cảm thấy như nào, còn rót liên tiếp bốn năm lần thuốc đắng ngắt vào dạ dày của hắn...Nhưng cách chữa trị đó cũng không mấy hiệu quả, thời gian Ngụy Vô Tiện thanh tỉnh ngày càng ngắn, thời gian hôn mê lại càng dài.

Thỉnh thoảng, hắn giật mình tỉnh lại vào lúc nửa đêm, ánh trăng chiếu rọi vào căn phòng trống trơn, cả người đau nhức nhưng không thể phát ra âm thanh nào.


Hắn mơ hồ nhớ tới món canh sườn củ sen của sư tỷ, cẩn thận lấy khăn lau mồ hôi trên trán, sau đó lại nhớ tới năm đó ở Bãi Tha Ma, Ôn Tình dùng cây châm dài đâm hắn, đau, rất đau, nhưng lại có hiệu quả...Ký ức lăn lộn, đan xen, nhưng người hắn nhớ tới nhiều nhất, vẫn là Lam Vong Cơ.

Trong suốt hành trình dài này, hắn được tự do tự tại, nhìn thấy những phong cảnh đẹp không tả xiết, còn có thể trảm yêu trừ ma, hoàn thành tâm nguyện lúc nhỏ - nhưng tại một quán trà, sát bên dịch trạm, hắn mơ hồ nghe thấy sự tình của huyền môn từ miệng vị tu sĩ kia, dù chỉ là đôi câu nội dung không đâu ra đâu, nhưng hắn vẫn dừng chân lắng nghe, cho đến khi người đi trà nguội.

Hắn vẫn không bỏ sót một câu, một tiếng đàn, và tròn một tháng, tự dưng hắn bắt đầu nhớ đến người kia.

Có lẽ là vì đường dài, hắn cũng lẻ loi một mình.

Cho dù là ngày tốt cảnh đẹp, cũng không có người cùng thưởng thức, lưu lại một ít sầu muộn.

Không phải là không có ý định quay về, nhưng Lam Trạm đã là tiên đốc, hắn có cớ gì để ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ? Chỉ sợ là huyền môn bách gia sẽ có câu chuyện mới về điểm yếu của tiên đốc thôi.

Ngụy Vô Tiện thật sự bệnh nặng, mê man không thể dùng cơm nước, tứ chi bất lực toàn thân nóng hổi.

Có lẽ đại phu cũng đã dùng hết cách với hắn, nhưng cũng vô dụng, thời gian sau cũng không còn lui tới.

Thế là bên trong căn phòng ngày càng yên tĩnh, chỉ còn mỗi mình hắn.

Cho dù Ngụy Vô Tiện đã phát giác được thân thể xảy ra vấn đề, nhưng lúc này cũng đã quá muộn, đến khi không còn khí lực, cố bước xuống giường, đóng chặt cửa phòng rời đi.

Chưa kịp ngẫm nghĩ, đầu óc đã trở nên choáng váng, bất lực kéo dài trong cơn sốt cao và cảm lạnh.


Hắn cho rằng mình sẽ chết.

Chết tại một tòa thành phương bắc xa xôi, có thể sẽ không ai nhận ra thi thể của hắn...!hắn cảm thấy buồn cười, nhưng cũng là vận mệnh trêu ngươi, đó là cách chết phù hợp với Di Lăng Lão Tổ.

Cũng may, hắn không có nhiều thời gian để suy nghĩ về vấn đề sinh tử: toàn thân đau đớn, ý thức thăng trầm, không lâu sau liền rơi vào trạng thái hôn mê hoàn toàn.

Ngụy Vô Tiện đã mất đi khái niệm thời gian, không biết mình nằm trên giường bao lâu, thậm chí cũng không biết mình đang sống hay đã chết.

Trong bóng tối, thỉnh thoảng sẽ thấy vài bức tranh màu, cảm thấy một chút hơi ấm ôm lấy hắn.

Một tia đàn hương quen thuộc lướt qua giống như ảo giác.

Hắn mấp máy môi, vô thức gọi "Lam Trạm?" cũng không đợi được đáp lại, rất nhanh liền không chịu nổi mà mê man.

7/10/2021.