[Vong Tiện] Không Lối Thoát

Chương 9: Chương 9





9.

Ngụy Vô Tiện ngủ quên trên bãi cỏ.

Hắn đem nơi này xem thành "địa điểm quen thuộc" nhanh hơn so với nơi ở trước kia, Lam Vong Cơ đoán rằng có lẽ là do Di Lăng quen thuộc với Ngụy Vô Tiện nhiều hơn một chút.

Trước kia y đã từng nghe qua, chuyện về những ngày còn bé của Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Anh của y một thân một mình ở Di Lăng vượt qua bốn mùa xuân hạ thu đông, không có điểm đến, chỉ có lưu lạc.

Đôi mắt của Lam Vong Cơ khẽ trầm xuống, bế hắn vào trong phòng.

Ngụy Vô Tiện sẽ không bị đánh thức bởi hành động này, với điều tiện kiên quyết rằng người ôm hắn chính là Lam Vong Cơ.

Mấy tháng vừa qua, chỉ cần có Lam Vong Cơ ở bên cạnh, ngoại trừ việc phải chuyển qua một nơi hoàn toàn xa lạ, hắn hầu như sẽ không bị đánh thức bởi một chút gió thổi cỏ lay(*) như lúc ban đầu nữa.

(*) 风吹草动: Gió thổi cỏ lay, ý nói những chuyển động, biến động nhỏ.

Đây là chuyện tốt.

Chẳng qua......!
Lam Vong Cơ im lặng cảm nhận sức nặng của người trong lòng, có chút ão não.


......Vẫn là rất nhẹ.

Rõ ràng là rất nỗ lực muốn nuôi hắn tốt hơn một chút, ít nhất không cần phải gầy đến như vậy, thế mà trên mặt hắn chỉ nhiều thêm một ít da thịt.

Đặt Ngụy Vô Tiện lên trên giường, cẩn thận đắp chăn vào, Lam Vong Cơ nhìn sắc trời một chút, lấy mạt ngạch trong tay của Ngụy Vô Tiện ra rồi mang lên trán.

Hôm nay là ngày tổ chức gia yến định kỳ của Cô Tô Lam Thị, tuy rằng y hàng năm bôn ba ở bên ngoài, nhưng ngày đặc thù như vậy cũng không thể không trở về được.

Cũng may y ngự kiếm rất nhanh, một ngày này đi tới đi lui, hẳn là có thể trở về trước khi trời hoàn toàn trở tối.

Lam Vong Cơ chuẩn bị đồ ăn kỹ càng, lại thả thêm lưu âm phù nhắn lại với Ngụy Vô Tiện rằng y sẽ ra ngoài, bảo hắn chờ y trở về.

Lam Vong Cơ nhìn người nằm trên giường, nhẹ giọng nói: "Đáng tiếc......không thể mang ngươi đi được."
Y không muốn bất luận kẻ nào biết đến sự tồn tại của Ngụy Vô Tiện.

Muốn đem người giấu đi.

"Thôi, sau này......" Lam Vong Cơ cúi người xuống, đặt một nụ hôn lên trán của Ngụy Vô Tiện: "Một ngày nào đó, ta sẽ bắt ngươi là ngươi phải tham gia gia yến."
......Trở thành người nhà của Lam gia, trở thành đạo lữ danh ngôn chính thuận của y.

..........!
Trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, cùng Lam Hi Thần và Lam Khải Nhân nói vài lời, tham gia vài hoạt động cho có lệ, Lam Vong Cơ lập tức chuẩn bị rời đi.

"Vong Cơ..." Lam Hi Thần gọi Lam Vong Cơ lại, muốn nói lại thôi, ngập ngừng vài lần, lại chỉ có thể nói rằng: "Dọc đường nhớ cẩn thận."
"Vong Cơ đã rõ." Lam Vong Cơ gật đầu, xoay người ngự kiếm.

Lam Hi Thần nhìn bóng dáng không chút lưu niệm nào của Lam Vong Cơ, cười khổ nói: "Vong Cơ...Thúc phụ, chuyện của ba năm trước đây, vẫn là chúng ta đã sai rồi."
Lam Khải Nhân chỉ có thể thở dài.

....................!
Cuối cùng vẫn trở về Di Lăng.

Lam Vong Cơ cẩn thận kiểm tra các kết giới được y dựng lên trước khi đi, xác nhận rằng nó vẫn chưa bị đụng đến, tâm trạng luôn treo cao liền buông lỏng xuống.

Quay trở về nhà gỗ, tâm tư mới buông lỏng liền như khựng lại.

Cửa của căn nhà gỗ mở toang ra, cánh cửa tủ đồ cũng bị lật tung hết lên, thức ăn trên bàn vẫn còn nguyên, mà lưu âm phù đã mất hết linh lực rơi lả tả trên mặt đất ----
Y không thấy Ngụy Vô Tiện.

Đầu óc của Lam Vong Cơ lạnh buốt, lập tức quay lại đi tìm người, nhìn kỹ xung quanh, sau khi đảo mắt qua, lại phát hiện một có một kẽ hở nhỏ trên cửa của căn nhà gỗ kia.


Lam Vong Cơ đẩy cửa ra.

Người y muốn tìm quay lưng về phía cửa, ngồi trên mặt đất của căn nhà hắn chưa từng đặt chân tới.

Tựa như nghe được tiếng mở cửa, Ngụy Vô Tiện đột nhiên xoay người lại, động tác lớn đến mức suýt nữa ngã gục xuống mặt đất.

Ánh sao liền lóe lên trong mắt hắn, nhưng Lam Vong Cơ vẫn không bỏ lỡ nỗi tuyệt vọng như sớm đã mất đi toàn bộ tương lai trong đôi mắt trong trẻo kia.

Ngụy Vô Tiện vùi đầu vào trong ngực của y.

"Ngụy Anh?"
Lam Vong Cơ giật mình, thân thể của Ngụy Vô Tiện run rẩy đến bất thường, tựa như đã trải qua chuyện gì vô cùng đáng sợ.

"Ngụy Anh, chuyện gì đã xảy ra vậy?" Lam Vong Cơ hỏi.

Ngụy Vô Tiện không có trả lời ngay, chỉ ôm chặt lấy y, như thể xác nhận rằng y không phải ảo giác hay cái gì khác.

Lam Vong Cơ ôm chặt hắn, vuốt ve lưng hắn mà an ủi.

Một lúc lâu sau, Ngụy Vô Tiện cúi đầu, rầu rĩ mở miệng: "Mạt ngạch......."
"Cái gì?" Lam Vong Cơ sửng sốt.

"Tìm không thấy....................mạt ngạch.....ta......" Thanh âm của Ngụy Vô Tiện khàn khàn mà lại yếu ớt, "Ngươi..........."
Lam Vong Cơ luôn nói với hắn: "Bảo vệ mạt ngạch thật tốt, chờ ta quay về."
Nhưng hắn không tìm được mạt ngạch.

"Mạt ngạch, không thấy......Ngươi.....còn có thể trở về sao?" Ngụy Vô Tiện nắm chặt lấy tay của Lam Vong Cơ, cúi đầu không dám nhìn y: "Ngươi sẽ...rời đi sao?"
Hô hấp của Lam Vong Cơ cứng lại.


"Ngụy Anh......" Lam Vong Cơ hít sâu một hơi, "Ngụy Anh, ngươi nghĩ sai rồi......"
"Ta sẽ không chỉ vì việc này mới ở lại bên cạnh ngươi." Thanh âm của Lam Vong Cơ có chút run rẩy, "Ta......"
Y nhìn sắc mặt tái nhợt của Ngụy Vô Tiện trong lòng mình.

Cho nên đây mới là lý do dù cho thế nào, Ngụy Vô Tiện đều nhất quyết phải giữ mạt ngạch thật kỹ bên mình.

- ---Hắn nghĩ rằng phải làm như vậy, Lam Vong Cơ mới quay về bên hắn.

"Ngươi đã nghĩ sai rồi......" Trong lòng dần truyền đến một cơn đau âm ỉ, Lam Vong Cơ nhắm mắt lại, ôm chặt Ngụy Vô Tiện.

"Ngụy Anh, ta sẽ không rời xa ngươi."
Ta ở bên cạnh ngươi chẳng vì mục đích đặc biệt nào cả.

Nếu bắt buộc phải có......!
Chỉ có một mục đích duy nhất, đó chính là ngươi.

[TBC]
___________________________
Beta: Cá
Trans by: Dannn_pie.

31.10.2021.