71.
Ngụy Vô Tiện ngửa cổ ra, đầu "cạch" một tiếng mà đập lên tấm ván gỗ, nhưng hắn lại không hề thấy đau. Toàn bộ tâm trí như dồn xuống dưới hạ thân, cảm nhận rõ ràng nơi tư mật bí ẩn của mình bị một thứ to lớn nóng bỏng của người khác không ngừng thao mở.
Lam Vong Cơ đem một tay kê dưới gáy hắn, một tay còn lại vẫn như cũ mà vuốt ve cánh mông tròn trịa. Ngụy Vô Tiện vốn là sắp lên đỉnh rồi, dương v*t không cần ai an ủi cũng run rẩy mà đạt được cao trào. Cũng không hiểu tại sao, tinh dịch đục ngầu cũng không một lần phun hết ra ngoài, mà từng giọt từng giọt tí tách chảy ra, giống như không thể nào mà giữ được nữa. Tuy rằng đã rỉ ra rất nhiều rồi, nhưng khoái cảm đến tê dại đầu óc vẫn chạy dọc khắp cơ thể hắn. Ngụy Vô Tiện đưa đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn người trước mặt, tính khí của y đúng là vẫn còn rất cứng, chưa mềm đi dù chỉ một chút.
"..." Đây đúng là lần đầu tiên Ngụy Vô Tiện gặp phải tình cảnh này, nuốt nước miếng, ha ha cười nói: "Lam Trạm, ngươi, lợi hại thật đấy..."
Lam Vong Cơ trầm giọng nói:
"Gì đấy?"
Nói nhiều lỡ mồm, Ngụy Vô Tiện chỉ lắc lắc đầu:
"Không có gì, chỉ là cảm thấy được ngươi thao sướng chết đi được."
Lam Vong Cơ: "..."
Y cũng không nói hắn "càn quấy" hay "vô vị", chỉ im lặng nâng một chân hắn gác lên vai mình, thay đổi tư thế, tiếp tục chinh phạt. Tư thế này y đúng là vô sự tự thông, làm kiểu này dương v*t ra vào càng thêm thuận lợi, lúc thúc vào hình như cũng đỉnh sâu hơn nữa. Ngụy Vô Tiện không nhịn được mà nức nở một trận, sau đó rên lên từng tiếng cực kỳ phóng đãng.
"..." Dù sao cũng đang màn trời chiếu đất mà làm, Lam Vong Cơ không thể không chậm lại một chút, thấp giọng nhắc nhở hắn: "Ngươi kêu nhỏ một chút."
Ngụy Vô Tiện tỏ vẻ thảm thương hề hề mà nặn ra hai giọt nước mắt, tội nghiệp nói:
"Nhưng mà ta không khống chế được ấy, ngươi thao ta sướng như vậy, bảo ta không kêu bằng cách nào. Hay là ngươi cấm ngôn ta đi?"
Nhanh mồm nhanh miệng nói xong mới nhớ ra, Lam Vong Cơ này đúng là sẵn sàng cấm ngôn hắn thật!
Ngụy Vô Tiện ngay lập tức thu lại vẻ phô trương, mất bò mới lo làm chuồng, thậm chí còn quên mất rằng mình còn chưa bị cấm ngôn, lấy tay bưng kín miệng lại, liên tục lắc đầu với Lam Vong Cơ xin tha thứ.
Lam Vong Cơ trầm mặc một lúc: "..."
Y thầm nhớ lại lần cấm ngôn Ngụy Vô Tiện mà thượng một hồi, hình như lúc ấy cảm thấy cực kỳ nhàm chán. Một lát sau, Lam Vong Cơ đúng là chậm lại thế công, dương v*t thong thả ở trong huyệt khẩu khuấy đảo một vòng, nghiêng người về phía trước gỡ tay hắn ra, nói:
"Không cấm ngôn, đừng lo."
Đôi mắt vô tội của Ngụy Vô Tiện lập tức mở to, lấy được lời hứa hẹn của y rồi tiếp tục phóng túng mà nói nhảm:
"Không cấm ngôn thật sao? Nhưng ta nói thật đấy, nhỡ may người nhà ngươi đến đây thì làm sao bây giờ? Mấy môn sinh kia đúng là đáng thương nha, vừa bước vào liền thấy Hàm Quang Quân hung hăng đè Di Lăng lão tổ xuống đất mà thao. Sợ là tam quan đều vỡ nát mất ô ô ô!!"
Lam Vong Cơ thở hổn hển cúi đầu xuống, bịt cái miệng không biết điều kia lại, chiều theo mong muốn mà hung hăng thao hắn một trận.
"A A A ưm... ư!!!"
Ngụy Vô Tiện bị y đỉnh đến mức ba hồn thì bay mất bảy phách, cả hai cái miệng một trên một dưới đều bị mạnh mẽ lấp kín, đúng là gieo gió gặt bão mà. Hắn sung sướng đến mức mười đầu ngón chân run rẩy mà quắp lại, mặc cho Lam Vong Cơ điên cuồng mà thúc vào bên trong, đâm đến mức hắn cảm thấy cái bụng nhỏ của mình cũng bị đỉnh tới biến dạng luôn rồi.
Tràng đạo quấn chặt lấy tính khí của Lam Vong Cơ mà mút mát, giống như trời sinh đã hòa hợp. Lam Vong Cơ nhớ đến điểm mẫn cảm nhất trong cơ thể hắn, hơi hơi nhếch quy đầu lên mà thăm hỏi một chút, không cần cố ý tìm kiếm cũng có thể chuẩn xác không nhầm mà cọ qua nơi đó một cái. Cũng không phải sống chết day qua day lại mình chỗ đó, mà là mỗi lần tiến vào thật sâu đều hoàn mỹ mà mơn trớn một lần. Dường như làm vậy càng khiến cho Ngụy Vô Tiện đạt được khoái cảm mãnh liệt hơn, mỗi lần đâm vào một cái, toàn thân Ngụy Vô Tiện lại run lên một lần.
Đầu lưỡi của hắn bị Lam Vong Cơ ngậm lấy mà mút, hàm hàm hồ hồ nói:
"Lam Trạm, đỉnh vào chỗ đó..."
Lam Vong Cơ hung hăng ngắt lời hắn:
"Không cần ngươi dạy!"
"Được được được..." Thần hồn của Ngụy Vô Tiện đều bay mất cả rồi, làm gì còn bản lĩnh cùng y so đo, bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ: "Chúng ta, Lam Trạm của chúng ta, a a! Thành, thành tài rồi ô ô..."
Hơi thở của Lam Vong Cơ có chút hỗn loạn, đáy mắt tràn ngập tơ máu, ôm chặt lấy Ngụy Vô Tiện, đem tính khí của mình thúc vào sâu nhất có thể. dương v*t to lớn co rút vài cái, sau đó hoàn toàn phóng thích ở trong cơ thể hắn.
Ngụy Vô Tiện: "A... a a... ưm..."
Hắn bị Lam Vong Cơ giữ chặt, muốn động cũng không động được, để mặc cho dòng tinh dịch nóng hổi kia lấp đầy cơ thể, nhìn qua giống như toàn thân vô lực, ngay cả tiếng rên rỉ cũng dần dần chuyển thành thanh âm nức nở mơ hồ. Lam Vong Cơ lấy lại tinh thần từ cơn khoái cảm sau khi đạt đến cao trào, vùng bụng cảm thấy có chút khác thường. Vừa cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện Ngụy Vô Tiện cũng đã bắn ra.
Y mím môi, đem người nọ từ dưới đất ôm vào trong ngực rồi ngồi dậy. Nam căn vừa mới phóng ra toàn bộ tinh hoa đã mềm đi một nửa, tuy nhiên cũng không ngay lập tức tuột ra khỏi cơ thể hắn. Lam Vong Cơ giữ chắc hắn, để cho hắn tựa đầu lên vai mình.
Tầm mắt của Ngụy Vô Tiện xoay chuyển một trận, lại thấy được mảnh hoa long đảm trong sân viện, còn có bức tường rào thấp thoáng không xa. Không hiểu vì sao, từ trong đầu óc trống rỗng bỗng nhiên hiện lên một đoạn ký ức. Hắn nhớ lại trước đó thật lâu, hắn cùng Lam Trạm còn chưa hiểu rõ tình cảm của nhau, Lam Hi Thần từng hỏi qua hắn một vấn đề. Lam Hi Thần kể cho hắn nghe chuyện ngày xưa của phụ mẫu họ, sau đó hỏi hắn rằng, hắn cảm thấy Thanh Hành Quân làm vậy có đúng không? Sau đó còn hỏi, hắn cảm thấy nên làm thế nào mới phải...
Ngụy Vô Tiện nằm trong lòng Lam Vong Cơ nghĩ, nếu đổi lại là hắn cùng Lam Trạm... Mặc kệ là làm đúng hay làm sai, chỉ cần được ở bên Lam Trạm, hắn đều nguyện ý.
Lam Vong Cơ khẽ gọi:
"Ngụy Anh?"
Ngụy Vô Tiện lầm bầm nói:
"Lam Trạm... Ngươi đúng là, hung dữ chết đi được."
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện nói:
"May mà ta lợi hại, bằng không sẽ bị ngươi dọa cho chạy mất bóng."
Lam Vong Cơ ôm chặt lấy hắn, ghé sát vào vành tai trắng hồng, nói:
"Chạy không thoát."
Ngụy Vô Tiện lười biếng mà nhấc mắt lên, cười cười:
"Ừ hứ?"
Dựa vào hiểu biết của hắn đối với Lam Vong Cơ, tám phần là người này lại chuẩn bị nói gì khiến hắn kinh ngạc đây. Quả nhiên, chỉ thấy tuy rằng Lam Vong Cơ cực kỳ khó khăn, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng, thanh âm bị đè xuống vô cùng thấp, gần như không thể nghe thấy. Y nói:
"Tâm ý của ngươi... ta biết rõ."
"Vậy nên... chạy không thoát."