52.
Lam Vong Cơ hít một hơi, một cơn mưa hôn lại tiếp tục trút xuống, lần này đem theo ôn nhu vô hạn, không có cố chấp chuyện phải để lại dấu vết nữa, chỉ ngọt ngào tinh tế mà hôn lên từng tấc da thịt của đối phương. Cùng lúc, bàn tay ấm áp bắt đầu từ lưng hắn vuốt ve xuống dưới, bất động thanh sắc mà khám phá từng chút tùng chút một trên khối cơ thể kia.
Thân thể này của Ngụy Vô Tiện tuy rằng hơi thấp, lại có chút mảnh mai, linh lực vận chuyển trong đan điền đúng thật rất yếu. Nhưng mà trên người đầy đặn nhiều thịt, xem ra là được "chính mình" ở tương lai chăm sóc nuôi dưỡng rất tốt. Lam Vong Cơ rũ mắt suy tư, một tay kê dưới đoạn cong mềm mại nơi thắt lưng của Ngụy Vô Tiện, tay còn lại chậm rãi vuốt ve xuống dưới, cầm lấy cạp quần đã trễ xuống của hắn, lần này không chút do dự mà trực tiếp kéo thẳng xuống. Ngụy Vô Tiện được y sờ thật thoải mái, bỗng nhiên cảm thấy dưới thân hơi lạnh, nháy mắt một cái, trông mong chỉ chỉ xuống dưới, cười nói với y:
"Cuối cùng cũng đến lúc làm chính sự rồi sao?"
Tuy hai tay bị trói nhưng hoàn toàn không hề ảnh hưởng đến việc hắn chủ động tách hai chân ra, nâng mông lên, cố gắng đem chỗ tư mật của chính mình phô bày trước mắt Lam Vong Cơ. Quả nhiên, sắc mặt của Lam Vong Cơ trong chớp mắt liền trở nên rối loạn. Y đè cái hông của hắn xuống, sau đó vuốt ve dần xuống dưới.
Ngụy Vô Tiện: "???"
Lam Trạm đây là muốn làm gì?
Chỉ thấy Lam Vong Cơ cũng không giống như Ngụy Vô Tiện nghĩ mà thay hắn mở rộng hậu huyệt, ngược lại duỗi tay cầm lấy dương v*t ở phía trước, từng ngón tay khép lại bao bọc lấy vật nhỏ kia, cao thấp vuốt ve hai cái. Rõ ràng chỗ xấu hổ của mình bị nam nhân cầm nắm, nhưng Ngụy Vô Tiện lại không nhịn được mà than nhẹ một tiếng.
Không cần đợi đến lần thứ hai hắn cùng với Lam Vong Cơ ở cùng một chỗ làm loại chuyện bừa bãi này, hắn đã biết trong lúc hành sự dục vọng chiếm hữu của Lam Vong Cơ vô cùng mạnh mẽ. Bình thường sẽ không cho phép hắn an ủi phía trước, chỉ có thể dựa vào khoái cảm từ hậu huyệt để đạt đến cao trào. Người nọ tuy rằng chưa bao giờ nói ra, nhưng mỗi khi Ngụy Vô Tiện nhịn không được mà dùng tay an ủi chính mình, cái tay kia chung quy sẽ đều bị Lam Vong Cơ nửa đường chặn lại, hoặc là cố định trên đỉnh đầu, hoặc lại thuận tiện bị trói chặt. Đồng thời, cự vật kia ở trong hậu huyệt của hắn ra vào sẽ càng thêm hung ác. Nhưng mà Lam Vong Cơ mới hơn hai mươi tuổi trước mắt này tâm tư lại không sâu như vậy. Y chỉ nghĩ thầm, lần trước Ngụy Vô Tiện đã làm cho y một lúc rồi, y đương nhiên cũng muốn có qua có lại.
Động tác của Lam Vong Cơ trúc trắc cực kỳ, vừa nhìn đã biết cũng chưa từng động thủ làm loại chuyện này cho chính mình bao giờ. Nếu như hai tay của Ngụy Vô Tiện không bị trói chặt thì chắc hẳn đã muốn tự mình "giúp đỡ" một chút. Vậy nên mới thấy, quyết định trói hắn lại trước khi hành sự của Lam Vong Cơ đúng là sáng suốt biết bao. Không thể động thủ, hắn chỉ có thể động khẩu, khóe miệng cong cong ra sức lấy lòng Lam Vong Cơ:
"Lam Trạm, ngươi có thể dùng lực thêm một chút không, đúng đúng đúng. Vuốt lên trên một chút, sau đó day day phần đỉnh... Ưm! Ngay, ngay chỗ đó! Ngươi dùng ngón tay xoa, xoa một chút đi..."
Lam Vong Cơ: "..."
Y cảm thấy cảnh tượng này vô cùng kỳ quái, mà Ngụy Vô Tiện vẫn hồn nhiên chưa phát giác ra có chỗ nào không đúng. Cùng Lam Vong Cơ ở một chỗ, làm những chuyện vốn nên cảm thấy thẹn hắn cũng chưa từng một lần đỏ mặt. Dạy đối phương phải đùa bỡn thân thể mình như thế nào lại chính là sở trường tốt nhất của hắn. Lam Vong Cơ dưới sự "chỉ đạo" của hắn mà chơi đùa với vật nhỏ kia khiến hắn càng thêm thoải mái, khoái cảm không ngừng đánh thẳng lên đại não khiến hắn càng lúc càng hưng phấn, không thèm giữ miệng...
"Ôi, sướng... Lam Trạm, ngươi, ngươi có thể dùng tay... nhấn trên đỉnh một chút... ưm a... thoải mái..."
Lam Vong Cơ im lặng nhìn dáng vẻ trầm luân trong khoái cảm của hắn: "..."
Y bỗng nhiên buông hẳn tay ra. Ngụy Vô Tiện đang hưởng thụ khoái cảm thì bỗng nhiên bị đánh gãy, cả người như rớt từ chín tầng mây xuống đất, mờ mịt hỏi:
"Sao, sao vậy?"
Lam Vong Cơ ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiêm túc nói:
"Dùng miệng."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Hả? Sao cơ?"
"..." Lam Vong Cơ nói lại một lần nữa: "Ta muốn dùng miệng."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Lúc này hắn mới nhớ ra lần trước mình cũng "chăm sóc" đối phương y hệt như vậy... Lam Trạm cái người này, đúng thật là thích so đo với người khác!
Không hiểu tại sao, hắn bỗng nhiên có chút không hiểu phong tình mà cảm thấy vui sướng khi người gặp họa... nhưng lại không biết rằng ai mới là kẻ sắp gặp họa còn ai mới là người hả hê ở đây. Lại còn thấy Lam Vong Cơ trước khi làm việc này còn muốn trịnh trọng thông báo với mình đúng là đáng yêu muốn chết. Ngụy Vô Tiện cười cười, dài giọng nói:
"Được thôi, chỉ cần ngươi thực sự muốn."
Lam Vong Cơ còn thành thật trả lời:
"Đương nhiên là ta nguyện ý."
"..."
Y không chút ngại ngùng như vậy, kẻ lọc lõi như Ngụy Vô Tiện ngược lại lại thở dài một hơi.
Chỉ thấy sau đó Lam Vong Cơ liền lui lại một chút, điều chỉnh vị trí rồi lập tức cúi đầu xuống, học theo những gì mà y nhớ được từ lần đầu tiên mà Ngụy Vô Tiện làm cho mình. Đầu tiên là dùng tay nâng lên nhục hành đã cương cứng, tiếp theo mở miệng, cẩn thận mà ngậm vào.
"Hừ!"
Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng trong nháy mắt lúc vừa bị y ngậm lấy, chân nhỏ của Ngụy Vô Tiện vẫn có chút run rẩy.
Lam Vong Cơ vừa ngậm được một nửa, hương vị tình dục đã tràn đầy khoang mũi. Y nuốt sâu thêm một chút nữa, chóp mũi liền đụng vào đám lông rối loạn. Vốn dĩ là một chuyện vô cùng hoang đường xấu hổ, nếu là trước đây đến nghĩ y cũng không dám nghĩ đến, vậy mà hiện tại trong lòng lại dâng lên một trận thỏa mãn khó nói thành lời.
Dù sao thì mạt ngạch cũng đã buộc trên tay Ngụy Anh, y cũng không cần phải trói buộc chính mình nữa.
"Lam, Lam Trạm?!" Ngụy Vô Tiện thấy sau khi y đem tính khí của mình ngậm vào thì nửa ngày cũng không có động tĩnh gì, mày kiếm nhướng lên, nét mặt có hơi biến hóa, nghi ngờ mà hỏi y: "Ngươi vẫn ổn chứ?"
Lam Vong Cơ gật đầu rất khẽ, nhưng chỉ một động tác nhỏ như vậy, răng nanh liền sượt qua đỉnh quy đầu của Ngụy Vô Tiện, căng thẳng đến mức trán đầy mồ hôi.
Thật ra vừa rồi Ngụy Vô Tiện bị ấm đầu nên mới phun ra một câu như vậy. Nhìn dáng vẻ kia của Lam Vong Cơ, không tránh khỏi có chút đau lòng. Cho dù là mười mấy năm sau, hắn cũng rất ít khi để cho Lam Vong Cơ làm loại chuyện này, huống hồ hiện tại người này cực kỳ không thuần thục, đúng là không thể trách được. Hai tay hắn bị trói chặt trên đầu giường, không có cách nào trực tiếp đẩy y ra, chỉ có thể vặn vẹo thắt lưng, lựa lời nói:
"Lam Trạm, thật ra ngươi không cần miễn cưỡng. Hay dùng tay cũng được mà... Ưm aaa!"
Hắn còn chưa dứt lời, Lam Vong Cơ đã đem tính khí nuốt đến tận gốc, phần đầu chạm đến tận cuống họng, bị nơi đó theo bản năng mà mút một cái, khiến Ngụy Vô Tiện "Aaa!" một tiếng, phần eo nảy lên như bị điện giật, không ngừng run rẩy. Thấy vậy, Lam Vong Cơ giống như nhận được sự cổ vũ vô cùng lớn lao, càng thêm ra sức mà phun ra nuốt vào vật kia. Tuy rằng y chưa từng làm chuyện này, nhưng đã thấy Ngụy Vô Tiện làm cho mình một lần, y nhớ rõ đối phương lúc đầu cũng là phun ra nuốt vào như vậy, sau đó dùng lưỡi đảo một vòng liếm quanh đỉnh... liền cực kỳ sung sướng. Vừa nhớ tới lần trước, vành tai của Lam Vong Cơ ngày càng đỏ. Nhưng mà hiện tại Ngụy Vô Tiện lo thân mình còn chưa xong, làm gì còn tâm tư mà nhìn xem y hồng hay đỏ.
Nam căn của Ngụy Vô Tiện tuy không lớn bằng của y, nhưng cũng không tính là nhỏ. Lam Vong Cơ đem côn th*t trong miệng nhả ra một chút, chỉ ngậm lại phần đầu, dựa theo trí nhớ mà đánh lưỡi một vòng, đầu lưỡi liền chạm vào cái lỗ nhỏ trên đỉnh. Y lướt qua một chút rồi nhanh chóng linh hoạt mà liếm hai cái. Hơi thở của Ngụy Vô Tiện trong nháy mắt liền rối loạn.
"Đừng mà, chậm thôi." Giọng nói của hắn không nhịn được mà mềm nhũn ra: "Chỗ đó... ưm..."
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng hai tay bị trói chặt đã không khống chế nổi mà giãy giụa, hắn ưỡn thắt lưng lên, đem hạ thân của chính mình đẩy sâu thêm vào trong miệng Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ ngay lập tức chiều lòng hắn, đem côn th*t nuốt sâu vào một lần nữa. Một thoáng không thoải mái dâng lên nhưng bị y làm như không chuyện gì mà áp chế xuống. Y vừa nhả ra mút vào phân thân của Ngụy Vô Tiện, vừa dùng tay tách rộng hai chân trắng nõn đang theo bản năng muốn khép lại ra. Người nọ rên rỉ một trận, hai bắp đùi dùng sức rướn lên, kẹp chặt lấy đầu y. Lam Vong Cơ có chút ngạc nhiên, lập tức vươn tay cầm lấy hai ngọc nang bị vắng vẻ nãy giờ dưới dương căn của Ngụy Vô Tiện, sau đó nhẹ nhàng mà xoa nắn vuốt ve.
Động tác của y vô cùng tinh tế nhưng lại không chậm chạp, dường như không hề phát ra chút tiếng động nào, trong không khí cũng chỉ có tiếng rên rỉ nhu thuận ngọt ngào của Ngụy Vô Tiện:
"Ưm... Ưm aaa..."
dương v*t được chăm sóc bởi khoang miệng nóng ẩm vốn là một chuyện cực kỳ thoải mái, trong lòng Ngụy Vô Tiện có chút ngẩn ngơ. Bỗng nhiên nhớ đến người đang làm chuyện này với hắn lại chính là Lam Trạm mới hơn hai mươi tuổi, đáy lòng liền mềm mại như nước.
"Lam Trạm... Lam Trạm..."
Đôi mắt của hắn đã có chút ướt át. Mạt ngạch buộc ở đầu giường làm thật tốt nhiệm vụ của mình, đem hắn cố định chặt chẽ xuống đệm chăn bên dưới. Nhưng lúc này hắn vô cùng muốn ôm lấy Lam Vong Cơ. Vậy nên Ngụy Vô Tiện khẽ nâng người lên, lấy lòng nói:
"Ngươi... Ngươi thả ta ra có được không?"
Lam Vong Cơ liếc mắt một cái, thầm nghĩ, khi nãy không biết ai là người tích cực hưởng ứng đây. Y từ chối trả lời, giữ chặt lấy hai đầu gối của hắn, không nặng không nhẹ mà mút một cái.
"A a a!!!"
Cái eo của Ngụy Vô Tiện ngay lập tức mềm nhũn, cả người vừa mới rướn lên ngay lập tức ngã lại xuống giường. Đúng thật là hắn không thể nào cầm cự lâu giống Lam Vong Cơ, một chút kích thích vừa rồi trực tiếp khiến hắn xuất tinh, bạch trọc trắng đục hòa cùng tinh dịch trong suốt từ lỗ sáo bắt đầu tràn ra, chảy thẳng vào trong miệng Lam Vong Cơ.
Thế này cũng coi như lên đỉnh nhưng lại chưa thực sự đạt được cao trào, nhưng mà Ngụy Vô Tiện vẫn cảm thấy trong đầu là một mảnh trống rỗng. Một lúc sau lấy lại tinh thần, Lam Vong Cơ vẫn đang ngậm lấy phân thân của hắn, rõ ràng là muốn nuốt hết tất cả những thứ hắn vừa phun ra.
"..." Ngụy Vô Tiện im lặng một lúc lâu, mặt càng đỏ hơn bao giờ hết, khóe môi giật giật như đang muốn nói gì đó, đã thấy Lam Vong Cơ đưa mắt nhìn mình. Thật giống như là đang chờ đợi hắn thừa nhận... thậm chí là khen ngợi một câu.
Ngụy Vô Tiện bật cười, tà mị hỏi y:
"Thứ đó của ta ăn có ngon không? Hàm Quang Quân!"
Lam Vong Cơ: "..."
Hàm Quang Quân ngừng lại một chút, sau đó mút mạnh phân thân của hắn một cái.
Ngụy Vô Tiện: "!!!"
Trước mắt hắn bỗng trở nên trắng xóa, những lời càn rỡ nghẹn lại trong cổ họng, hai bên đùi kẹp chặt lấy đầu Lam Vong Cơ. Lúc Lam Vong Cơ cúi đầu nuốt cây côn th*t kia sâu đến tận gốc, rốt cuộc hắn cũng triệt để phóng hết ra.
Ngụy Vô Tiện thở dốc, thất thần trong giây lát, đợi cho cơn kích tình khoái cảm mãnh liệt kia qua đi mới lầm bầm lầu bầu nói:
"Lỗi của ta. Ta quên không nhắc ngươi, đừng để ta bắn sớm."
Lam Vong Cơ đang cúi đầu nhìn chút tinh dịch còn dính trên ngón tay mình, hình như là đang phân vân không biết có nên đưa vào trong miệng không... Do dự một lúc lâu, vẫn là đem tay chà xát bên trên đống y phục đã loạn thành một đoàn. Nghe thấy Ngụy Vô Tiện nói vậy, liền ngẩng đầu hỏi:
"Sao vậy?"
Ngụy Vô Tiện nháy mắt với y mấy cái, nói:
"Dù sao không phải ai cũng tinh lực dồi dào được như ngươi, lên đỉnh nhanh vậy, tiếp theo phải làm sao bây giờ."
Nói vậy là đang khen y hay là đang trách y đây không biết. Hàng mi dài của Lam Vong Cơ khẽ run rẩy, không biết phải phản bác thế nào.
"Ôi, Lam Trạm." Ngụy Vô Tiện vặn vẹo thắt lưng, hai chân đang vòng trên người y không ngừng thân mật mà đạp đạp, mềm giọng nói: "Cởi trói cho ta có được không? Cho ta ôm ngươi một cái thôi!!!"
Lam Vong Cơ im lặng cân nhắc một chút, sau đó vẫn khăng khăng nói:
"Không được."
"Vì sao chứ?" Ngụy Vô Tiện khó hiểu: "Ta ngoan như vậy rồi, ngươi còn sợ ta chạy mất sao? Cứ như này phiền phức chết đi được."
"..." Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn hai cánh tay hắn một cái. Ngụy Vô Tiện để ý thấy ánh mắt của y, nhanh chóng động động ngón tay. Lam Vong Cơ ngay lập tức nhớ lại tình cảnh người này dùng ngón tay chơi đùa hậu huyệt của chính mình, sắc mặt ngay lập tức trở nên cổ quái, chém đinh chặt sắt nói:
"Cố nhịn đi."
Ngụy Vô Tiện đập đập chân lên giường kháng nghị:
"Vì sao chứ?!!!"
Lam Vong Cơ đè hai chân của hắn lại, thầm nghĩ, nếu mà thả hắn ra, nhất định hắn sẽ lại bắt đầu lên giọng dạy dỗ mình phải làm cái nọ cái kia. Nhưng y không muốn như vậy...
Y vẫn biết, chỉ cần bản thân mình tùy hứng thì liền có thể để mặc những tâm tư từ trong đáy lòng mình không ngừng lớn lên. Nhưng y đã nhẫn nại nhiều năm như vậy, thời thời khắc khắc đều cố giữ hành vi của mình thật đoan chính. Bây giờ lại có một người trước mặt y nói rằng, y không cần phải như vậy, có thể đem mọi chuyện giao lại cho hắn. Trong lòng Lam Vong Cơ cảm thấy vô cùng kích động, ánh mắt cũng nhu hòa đi vài phần. Y vuốt ve mái tóc của Ngụy Vô Tiện, ôn nhu nhắc lại những lời mà đối phương đã từng nói qua:
"Ngụy Anh, giao hết cho ta, có được không?"
_____//_____
Mừng giỗ tổ thịt thà ngập mặt nhé xị emmmmmm
H với ai thì khó chứ H với mình có cũng giống ăn thịt ấy mà =)))))