45.
Trước kia, Ngụy Vô Tiện cũng đã từng nghi ngờ qua, tại sao ngày ấy Lam Vong Cơ lại chấp nhất đối với rượu như vậy, mặc dù rõ ràng là tửu lực của y rất kém. Với lại khi còn niên thiếu, mỗi lần Ngụy Vô Tiện mời y đi uống rượu cùng, y luôn chỉ đáp lại một chữ: "Không". Nhưng mãi đến sau này, hắn dần hiểu ra, thứ mà Lam Vong Cơ chấp nhất không phải là rượu.
Ánh mắt của Ngụy Vô Tiện không khỏi nhu hòa đi vài phần, tâm tình cũng thoải mái hơn, cuối cùng hắn hất cằm về phía trước, cao giọng nói:
"Vậy chúng ta mua về Vân Thâm Bất Tri Xứ uống được không? Nếu ngươi say ở bên ngoài thì ta lại phải phí thêm tiền một đêm ở khách điếm à." Hắn trừng mắt lên, tinh nghịch nói: "Ta đây rất là nghèo đó."
"..." Lam Vong Cơ nói: "Có thể dùng của ta."
Ngụy Vô Tiện ngoắc ngoắc tay ý bảo y ghé lại gần, hắn dán vào bên tai y, cười cười nói:
"Ngươi quên rồi sao? Của ngươi thì không phải là của ta à?"
Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng quét qua vành tai, bờ vai của Lam Vong Cơ cứng đờ, chỉ cúi đầu yên lặng.
Cuối cùng, Ngụy Vô Tiện vẫn không thể chờ được đến lúc mang về Vân Thâm Bất Tri Xứ uống. Hắn tìm một gian phòng thượng hạng trong khách điếm gần đấy, sau đó bảo tiểu nhị đem rượu vào phòng cho họ, cũng coi như tuyệt không có sơ hở.
Ngụy Vô Tiện nâng bầu rượu lên, rót cho mình một chén, lại cũng rót cho Lam Vong Cơ một chén. Đối phương cầm cái chén lên, nhìn liếc qua một cái, đang định lập tức ngửa đầu rót vào miệng. Ngụy Vô Tiện thấy thế vội nói:
"Ối! Từ từ đã!"
Lam Vong Cơ uống cạn một chén này xong nhất định sẽ say, nhưng mà khi nãy y có nói muốn hảo hảo "uống cùng" mình đó.
Lam Vong Cơ nhìn hắn, hỏi:
"Sao vậy?"
Ngụy Vô Tiện cười nói:
"Làm gì có ai uống rượu vừa ngồi vào bàn đã ngay lập tức uống cạn. Nào nào, để ta dạy ngươi, chúng ta phải vừa chơi vừa uống."
Lúc nãy hắn đã phân phó cho tiểu nhị mang mấy viên xúc xắc lên. Hắn cầm xúc xắc trên tay áng chừng một chút rồi thả xuống cái đĩa trên bàn, sau đó dùng một cái bát úp lại. Cầm lên lắc một trận, tiếng xúc xắc đinh đinh đang đang va vào nhau nghe thật vui tai, hắn nói với Lam Vong Cơ:
"Mười lăm điểm là đại, nếu không thì là tiểu. Hàm Quang Quân, ngươi đoán xem, trong bát là tiểu hay đại?"
"..." Lam Vong Cơ nhìn theo động tác của hắn trong chốc lát, nhíu mày nói: "Không thể đánh bạc."
Ngụy Vô Tiện "ôi trời" một tiếng, dụ dỗ nói:
"Hàm Quang Quân, nói đạo lý một chút, ai chả biết là không thể đánh bạc, nhưng cái này sao có thể xem là đánh bạc được? Đây là tửu lệnh, là trò chơi khi uống rượu thôi. Ai đoán trúng người đó thắng, người thua phải uống rượu. Nào chơi nào, ta cá là tiểu."
Lam Vong Cơ chần chừ một lát, cuối cùng thỏa hiệp, nói:
"Đại."
Ngụy Vô Tiện mở bát ra, tính một chút, mười sáu điểm, là đại. Hắn ra vẻ thất vọng, nói:
"Ôi chao, ta thua."
Dứt lời liền cầm chén rượu trên bàn lên, một hơi uống cạn. Thật ra đúng là hắn cố ý đó!
Loại đồ chơi như xúc xắc này trước kia hắn thường xuyên chơi, dù sao cũng có chút thủ đoạn. Loại xúc xắc bình thường này, chỉ cần nghe tiếng kêu là đã có thể đoán được đại hay tiểu. Vậy nên liên tiếp cược mấy lần, đều là Lam Vong Cơ thắng, cả một bầu rượu lớn gần như đều đổ vào bụng Ngụy Vô Tiện. Cuối cùng, đến lúc chỉ còn một ly, Lam Vong Cơ ngăn hắn lại, nói:
"Vết thương của ngươi vừa lành, không thể uống nhiều. Để ta đi."
Trên mặt Ngụy Vô Tiện đã nhiễm một tầng ửng hồng, nói:
"Ta không sao mà, ngươi để ta uống đi."
Hắn cười một cái, nói:
"Lam Trạm, rõ ràng ngươi là người thắng, tại sao lại không vui?"
Lam Vong Cơ mím môi, vẫn kiên quyết nói:
"Ta uống."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Không được, một chén này uống cạn ngươi liền..."
Lam Vong Cơ nhạy bén nói:
"Ta liền thế nào?"
Ngụy Vô Tiện: "..."
Hắn ngập ngừng rồi thả lỏng tay, Lam Vong Cơ liền thuận thế nâng cái chén vừa đoạt được từ trong tay hắn lên, đôi mắt lưu ly cực thiển nhìn chăm chú vào chất lỏng trong suốt đó, sau đó nhắm mắt lại, ngửa đầu, một chén đầy rượu rót thẳng vào cổ họng y.
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện nằm bò ra bàn, ngẩng đầu lên nhìn y:
"Hương vị thế nào?"
"..." Lam Vong Cơ cau mày, nhưng trên miệng vẫn nói: "Cũng được."
Ngụy Vô Tiện bật cười. Hắn ghé vào trên bàn, nhìn thân hình đang có chút lung lay của Lam Vong Cơ. Y giơ một tay lên, vốn là định đỡ lấy vầng trán cao rộng, nhưng không hiểu sao lại đỡ không vững, nghiêng đầu một cái, ngã sang một bên. Ngụy Vô Tiện thấy vậy nhanh chóng lách người sang, kịp thời đỡ lấy y, lẩm bẩm trách móc:
"Ta đã nói rồi mà, uống cạn ly này, ngươi say là cái chắc."
Hai mắt Lam Vong Cơ nhắm chặt, rèm mi dài hơi hơi lay động, bất tri bất giác dựa hẳn vào trong ngực hắn. Ngụy Vô Tiện im lặng ngắm y trong chốc lát, đưa tay lên trêu chọc hàng mi dày kia một chút, tiếp tục lẩm bẩm:
"Lam Trạm, ta thật sự... vừa muốn để ngươi uống, lại vừa không muốn."
Lam Vong Cơ lúc say luôn để lộ ra những tâm tư mà y giấu sâu trong lòng. Y như vậy thật sự là khiến Ngụy Vô Tiện vừa thương tiếc vừa đau lòng.
Nếu như sau khi say dục vọng chiếm hữu của Lam Vong Cơ bùng nổ, đem hắn nhốt ở trong phòng trói lại trên giường, không chút cố kỵ mà hung hăng làm hắn, Ngụy Vô Tiện cũng sẽ cảm thấy thật khoái hoạt. Nhưng mà, điều hắn sợ nhất là, một người cường đại như vậy, ánh mắt lại phải cố che đi sự yếu đuối, ngẩn ngơ bất lực mà nhìn mình.