[Vong Tiện] Hà Giải Vi Ưu?

Chương 37




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

37.

Trận pháp được phá, mọi người tiến vào bên trong.

Càng đi sâu vào rừng, hơi nước trong không khí lại càng nặng, nhiệt độ cũng thấp hơn bên ngoài nhiều, gió lạnh từng cơn thổi qua như cắt da cắt thịt. Nếu như nói trên núi và dưới núi là hai thế giới hoàn toàn khác biệt, vậy thì bây giờ bọn họ lại đang bước vào một nơi hoàn toàn mới. Một cái thế giới mà không thể nghi ngờ được là nơi trú thân của một con yêu thú kỳ dị.

Trên mặt Hiểu Tinh Trần và Lam Vong Cơ đều mang vẻ nghiêm túc, cầm chắc linh kiếm, vô cùng cảnh giác. Nhưng mà kiếp trước Ngụy Vô Tiện sống trên Loạn Táng Cương đã quen, loại chuyện như thế này nhiều như cơm bữa, dù thế nào cũng không thể căng thẳng nổi.

Lúc này, từ sâu trong rừng vang lên một trận gầm gừ buồn bực, xa gần cảnh báo bọn họ. Dường như còn có thứ gì đó vừa len lỏi trong đám sương mù dày đặc vây quanh bốn người. Tiểu cô nương sợ đến mức ôm chặt lấy Hiểu Tinh Trần. Hiểu Tinh Trần hơi cúi người, thấp giọng trấn an nàng. Ngụy Vô Tiện liếc hai người này một cái, không cam lòng chịu thua, lập tức đưa ánh mắt mong chờ về phía Lam Vong Cơ. Vậy mà đối phương vẫn mặt không đổi sắc, có khác biệt thì chẳng qua chỉ là đầu mày nhíu chặt thêm một chút. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: Được rồi, hình như Lam Trạm không cần mình bảo hộ, vẫn là để y che chở cho mình đi. Vậy nên, hắn vốn đang sóng vai bước cùng Lam Vong Cơ lại cố ý tụt lại hai bước, lui về sau lưng đối phương.

Lam Vong Cơ: "..."

Đương nhiên là y luôn để ý đến từng động tác nhỏ của Ngụy Vô Tiện, nhưng cũng không nói gì, chỉ hơi nghiêng người, hoàn toàn đem hắn che chở sau lưng mình. Ngụy Vô Tiện túm lấy một miếng phục sức trên đai lưng của Lam Vong Cơ, nhìn qua hệt như là bị người ta dắt đi, trốn ở phía sau y phân tích tình huống:

"Xem ra thứ này vừa mảnh vừa dài, giống một rắn hoa, nhưng mà lại biết bay."

Lam Vong Cơ ít khi nói lời vô nghĩa, đã mở miệng thì phải nói trọng điểm, trầm giọng:

"Hóa rồng."

Ngụy Vô Tiện có chút suy tư, tán thành:

"Có lý. Nhìn qua thì thứ đồ chơi này đúng là có thể chi phối mưa gió."

Hóa rồng cũng không phải là rồng thực sự. Tương truyền rằng, rắn tu luyện ngàn năm thì thành giao long, lại tiếp tục tu luyện thêm một ngàn năm nữa, nếu đắc đạo thì có thể hóa rồng. Nhưng giao long hóa rồng vốn vô cùng khó khăn, không khác gì người thường muốn đắc đạo thành tiên. Nếu thật sự là một "con rồng", không lý gì lại vẫn chôn chân ở một ngọn núi hoang không tên không tuổi như thế này. Hiểu Tinh Trần nói:

"Nhưng nếu là giao long thì cũng thật đáng ngờ. Tại hạ nghe nói giao long chỉ có thể sống sâu dưới đáy hồ, cũng không bay được. Những thứ các hạ nhìn thấy khi nãy có lẽ chỉ là ảo ảnh."

Lời y nói cũng không phải là không có lý. Ngụy Vô Tiện hơi gật đầu, có chút đăm chiêu, lấy một tấm phù triện từ trong ngực áo ra. Tấm phù này là do tự hắn sáng chế, sau khi đốt lên có thể biết được những gì trước mắt bọn họ là cảnh thật hay chỉ là ảo giác. Hắn vẫn nghĩ trong mộng cảnh của lư hương mà dùng loại bùa này cũng không thích hợp, nhưng mà rõ ràng là cái mộng cảnh này không hề bình thường, hắn cũng không đắn đo nhiều nữa, đốt phù triện lên.

Đúng như dự đoán, phù triện đã chứng tỏ tâm trí của hắn không bị quấy nhiễu, trước mắt cũng không phải là ảo giác. Ngụy Vô Tiện đem kết quả này nói cho hai người kia, đang định nói tiếp nhận định của mình thì Lam Vong Cơ đi đằng trước bỗng dừng bước, nói:

"Đến rồi."

Câu "đến rồi" này, còn có thể nói đến cái gì nữa chứ? Y vừa dứt lời, một bóng dáng to lớn từ trong rừng cây lao ra, nện thẳng về hướng bọn họ!

Ngụy Vô Tiện nhíu mày, điểm nhẹ chân, nhảy lên một cành cây tránh né, cười lạnh một tiếng, sau đó ném về phía trước một tấm phù chú. Tấm phù đánh vào trên thân vật kia, lập tức nổ tung, tia lửa văng bốn phía, nhìn thì dọa người nhưng gần như không tạo được chút thương tổn nào. Ngụy Vô Tiện thấy thế, không nhanh không chậm ném tiếp ra một tấm phù khác. Phù triện này không giống như tấm phù lúc nãy, trong nháy mắt liền xé gió mà đi, cuốn theo đất đá bay mù trời. Rõ ràng chỉ là vật vô tri vô giác, nhưng trong phút chốc lại giống như có linh tính vậy.

Lam Vong Cơ nói:

"Lấy thổ khắc thủy."

Ngụy Vô Tiện nhướng mày, cười cười nói:

"Đúng là như vậy!"

Hắn không có kiếm nên mới phải sử dụng phù triện, nhưng Lam Vong Cơ và Hiểu Tinh Trần thì khác. Quái thú vừa hiện thân, Tị Trần cùng Sương Hoa kiếm quang đại phát, đâm thẳng về phía nó. Phù triện của Ngụy Vô Tiện đánh thẳng lên thân mình mảnh dài kia, giống như một móng vuốt khổng lồ vô hình, vững vàng kìm hãm cử động của nó, khiến nó lãnh đủ sự công kích từ hai thanh linh kiếm. Ngụy Vô Tiện lớn tiếng quát:

"Lam Trạm, túm lấy nó lôi ra! Đừng để nó lẩn mất!"

Lam Vong Cơ gật đầu, lật tay một cái, cổ cầm xuất hiện, ngón tay thon dài đè lên một điểm. Hai sợi dây đàn của Vong Cơ cầm ngay lập tức rời khỏi thân đàn, được y nắm trong tay. Lam Vong Cơ vung tay, hai sợi dây đàn rít lên một tiếng bén nhọn, lấy khí thế như chớp giật xé gió mà đến, quấn chặt lấy một đoạn trên thân mình mảnh dài của con quái vật. Lam Vong Cơ bay ngược về phía sau, dưới chân vừa ổn định thì hai tay liền vận lực, hai sợi dây đàn bị kéo căng hết mức, phát ra từng tiếng buồn bực. Con quái thú to lớn vậy mà thật sự bị cỗ lực đạo đáng sợ này của y kéo ra khỏi màn sương mù dày đặc! Chỉ thấy trước mắt đúng là một con "rồng", toàn thân đen xám, mắt như chuông đồng, dưới thân còn có bốn chân móng vuốt sắc bén. Điều khiến người khác kinh ngạc hơn cả chính là, trên lưng nó vậy mà lại có thể có một đôi cánh thật dài!

Lúc nhìn thấy rõ hình dáng của nó, hai mắt Lam Vong Cơ khẽ nhướng lên. Con rồng kia bạo phát, gầm một tiếng giận dữ, khiến cho ai ai nghe thấy lồng ngực đều chấn động, đầu đau như muốn nứt ra. Lam Vong Cơ nhíu mày một cái, buông lỏng lực đạo trên tay, nó liền hung hăng giãy mạnh ra, thân hình to lớn một lần nữa lẩn vào sâu trong rừng. Lam Vong Cơ cũng bị sức mạnh của trận bạo nộ đó đánh cho phải lui về phía sau vài bước.

"Lam Trạm!" Ngụy Vô Tiện vọt đến bên cạnh Lam Vong Cơ, đỡ lấy y, nói: "Sao lại thế này, không phải chỉ là một con giao long bình thường thôi sao?"

Thần sắc của Lam Vong Cơ vô cùng nghiêm túc, mày nhíu chặt, nói:

"Là Ứng Long*."



Nghe thấy vậy, Ngụy Vô Tiện cũng ngây cả người.

Giao long là yêu, nhưng Ứng Long lại không kém gì thần thú, tương truyền có thể hô mưa gọi gió. Mặc dù thanh danh không được vang dội như Tứ đại thần thú, nhưng có rất ít người tu tiên không biết về nó. Giống như Hiểu Tinh Trần vậy, y mới xuống núi hơn hai năm, tuy là không rành rẽ thế sự, thư cuốn cổ tịch cũng không đọc nhiều bằng Lam Vong Cơ, nhưng đối với loại dị thú tên "Ứng Long" này y cũng không phải không biết. Y phân tích:

"Nếu đúng là vậy, sợ là chỉ dựa vào sức của ba chúng ta thì còn kém xa lắm."

Ngụy Vô Tiện lắc đầu, nói:

"Không đúng, Ứng Long là rồng thần thời thượng cổ, đứng hàng tiên tôn. Làm sao lại phải vô thanh vô tức ẩn náu ở ngọn núi hoang này?"

Dứt lời, hắn còn định nói thêm, lại liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ một cái. Đối phương rõ ràng là cũng nghĩ như hắn: Có khi nào con "Ứng Long" trước mắt này cũng giống như con "Huyền Vũ" năm đó, là một con yêu vật tu luyện thất bại?

Ngụy Vô Tiện có chút suy tư, lẩm bẩm:

"Nếu như vậy thì cũng thật quái lạ. Ta không hề cảm nhận được một chút yêu khí nào cả, chỉ có chút mùi máu tươi. Chắc là do ăn thịt người mà có."

Bọn họ hoàn toàn không kịp trao đổi với nhau nhiều hơn một câu, mắt đã thấy cái thứ giống rồng vừa trốn vào trong rừng kia lao ra một lần nữa, giống như không thể nuốt trôi cục tức vừa rồi, phải quay lại báo thù.

Khả năng phòng ngự của nó rõ ràng không bằng con Đồ Lục Huyền Vũ dưới núi Mộ Khê lúc trước. Đã trúng mấy kiếm, rơi mất vài cái vảy, lại còn bị Lam Vong Cơ dùng dây đàn cắt cho vài đường, đương nhiên là cảnh giác hơn nhiều. Nó không hề vọt thẳng về phía bọn họ mà dùng sức vỗ đôi cánh lớn sau lưng, trong chốc lát liền dấy lên một cơn gió lốc!

Lam Vong Cơ thấy vậy liền cắm Tị Trần xuống, thân kiếm lập tức đâm sâu vào khoảng đất chắc chắn dưới chân. Ngụy Vô Tiện cũng nhanh chóng túm chặt lấy Lam Vong Cơ, nhưng cho dù là vậy, hai người vẫn bị thổi lùi về phía sau vài bước. Gió thổi mạnh đến mức hắn không mở nổi mắt, chỉ miễn cưỡng hé mi một chút thăm dò tình hình bên phía Hiểu Tinh Trần, thấy y vẫn phân tâm che chở cho tiểu cô nương kia, đem nàng giấu sau một gốc đại thụ. Ngụy Vô Tiện thật sự muốn trợn trắng mắt! Hắn vốn biết tiểu sư thúc của mình rất mềm lòng, nhưng lại không nghĩ rằng y có thể mềm lòng đến vậy! Nếu đổi lại là hắn thì hắn đã sớm không thèm nói nhiều, đánh ngất tiểu nữ hài kia rồi tống xuống núi rồi.

Đạo lý đơn giản như vậy, đến ngay cả con rồng lai lịch không rõ ràng trước mắt còn hiểu được. Nó liếc mắt một cái liền biết ai là kẻ dễ bắt nạt nhất trong mấy người bọn họ, lợi dụng lúc cuồng phong gào thét ai cũng không thể phản kháng, liền lớn tiếng gầm rú, vọt qua hai người họ đánh thẳng về phía Hiểu Tinh Trần!

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, được lắm, bây giờ không phải là lúc quan tâm xem cái thứ trước mắt là yêu hay là thần. Chỉ cần dựa vào chuyện nó dám trốn chui trốn lủi ở đây ăn thịt người thì hắn cũng có đủ lý do để vì dân trừ hại rồi.

Hắn núp ở sau lưng Lam Vong Cơ, thân hình cao lớn của y che chắn giúp hắn hơn phân nửa gió lốc. Ngụy Vô Tiện bám lấy vai y, xoay người lại, tay áo khẽ động, một loạt bùa chú đồng thời xuất hiện, ném thẳng về phía Hiểu Tinh Trần. Mấy tấm bùa này không hề chịu ảnh hưởng của gió lớn, đánh thẳng về phía hai cái móng rồng bên trên hai người kia. Rõ ràng chỉ là một tờ giấy mỏng, nhưng lại giống như Thái sơn đè xuống, trong nháy mắt khiến nó mất cân bằng, ngã nghiêng sang một bên. Bản thể gặp khó khăn, cuồng phong ngay tức khắc yếu đi. Lam Vong Cơ rút Tị Trần ra, linh kiếm từ trong tay y hóa thành một đạo kiếm mang màu băng lam rét lạnh, ngay lập tức chém về phía con rồng, để lại trên người nó mấy vết thương sâu đến tận xương.

Nhãn tình của Ngụy Vô Tiện lập tức sáng lên: công lực của Lam Vong Cơ mấy năm nay tăng mạnh, so với thời niên thiếu thì cao hơn gấp mấy lần, rõ ràng là khi dưỡng thương cũng không hề quên việc tu luyện. Xem ra trận chiến này tuy có chút kinh sợ những cũng không nguy hiểm. Tuy Hiểu Tinh Trần hai mắt đều mù, nhưng cũng không đợi bọn họ nhắc nhở, ngay lập tức phối hợp cùng với thế công của Lam Vong Cơ, Sương Hoa cũng rạch lên bên sườn còn lại của thân rồng vài vết máu, vảy rồng xám đen như hoa rơi tung tóe khắp nơi. Cự long gầm lên một tiếng thống khổ, vang vọng khắp núi rừng. Chớp mắt một cái, bầu trời bỗng trở nên âm u, mưa to ầm ầm trút xuống. Ngụy Vô Tiện đột nhiên hô lớn:

"Hỏng rồi! Nó hô mưa gọi gió như vậy, chẳng mấy chốc sẽ có lũ quét. Chúng ta mà còn đánh tiếp, thôn dưới chân núi sẽ ngập mất!"

Còn có một chuyện mà hắn chưa nói, cho dù bọn họ trong thời gian ngắn có thể giải quyết nó, nhưng nó vừa chết, toàn bộ ảo cảnh mưa thuận gió hòa do nó dùng sức mạnh duy trì cũng sẽ biến mất. Thôn trang được nó bảo vệ trước giờ cũng sẽ không tránh khỏi số phận bị cơn đại hồng thủy nuốt chửng. Cho dù làm cách nào cũng đều chỉ có một kết cục, Ngụy Vô Tiện lập tức ý thức được: trong số bọn họ phải có người xuống núi ngay lập tức, báo cho những thôn dân kia chạy mau.

(*Ứng Long: một trong những dị thú thời thượng cổ, hình dáng như rồng nhưng có cánh như chim, vì lập được công lớn mà được tôn xưng gần như thượng cổ thần thú, còn được gọi là Hoàng Long. Ứng Long có thể hô mưa gọi gió, từng hạ phàm để giúp đỡ Hoàng Đế. Tương truyền, trong thời kỳ chiến tranh giữa Xi Vưu và Hoàng Đế, Ứng Long đã đưa quân ra ứng cứu cho Hoàng Đế trong khi Xi Vưu đang tấn công quân của Hoàng Đế. Sau khi giải nguy cho Hoàng Đế, Ứng Long trở thành trung thần luôn bên cạnh của Hoàng Đế trong cuộc chiến Cửu Lê – Hoa Hạ. Thời Đại Vũ trị thủy, Ứng Long từng quét đuôi một cái tạo thành sông lớn, trị hồng thủy thành công.)