32.
Khu rừng ban nãy vô cùng quỷ dị, vốn tưởng rằng tình hình trên ngọn núi này sợ là còn nghiêm trọng hơn, nhưng mà Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ đi cả nửa ngày cũng không thấy chuyện lạ gì xảy ra xung quanh. Trong rừng chỉ có tiếng chim hót, còn có tiếng côn trùng rả rích kêu, thậm chí còn có mấy con thỏ hoang chạy qua... Chỉ là một ngọn núi hoang hoàn toàn bình thường mà thôi. Ngụy Vô Tiện vừa đi vừa nói:
"Cũng đúng. Nếu như bản thân ngọn núi này có vấn đề, khi đó mọi chuyện lại trở nên nghiêm trọng rồi, làm gì có chuyện nhà ngươi không phát hiện ra được."
Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
"Chỉ có điều..." Ngụy Vô Tiện nheo nheo mắt, thấp giọng lẩm bẩm: "Đúng là có hơi ầm ĩ."
Cái hắn nói cũng không phải là tiếng động bình thường. Loạn Táng Cương năm đó chính là nơi ầm ĩ nhất mà hắn từng nghe thấy. Mặc dù nơi này nhìn qua không có gì bất thường, nhưng Loạn Táng Cương mười phần nó cũng được một, hai phần... so với những ngọn núi hoang khác thì cũng đủ dọa người rồi.
Hắn đương nhiên là đã có cách đối phó, nhưng vẫn nhẫn nhịn chưa thi triển ra. Mấy năm nay dẫn dắt bọn tiểu bối nhiều, Ngụy Vô Tiện hiểu rõ phải bồi dưỡng rèn luyện bọn chúng như thế nào. Nhưng mà vẫn là lần đầu tiên hắn dùng loại mánh khóe này trên người Lam Vong Cơ, vậy nên quay sang hỏi:
"Hàm Quang Quân, có cách gì không?"
Chẳng qua, cho dù là Hàm Quang Quân mới hơn hai mươi tuổi, tư lịch còn thấp, nhưng bọn tiểu bối vẫn không thể nào mà sánh bằng. Chỉ thấy y khẽ gật đầu, tiện tay thi triển một bí quyết, Tị Trần đã tự động xuất vỏ, thân kiếm phát ra quang hoa màu băng lam nhu hòa. Lam Vong Cơ lại thấp giọng niệm câu gì đó, vừa dứt lời, hướng chỉ của mũi kiếm đột nhiên thay đổi, biến thành một cái hoa tiêu. Bình thường Ngụy Vô Tiện khen bọn tiểu bối quen miệng, lúc này liền vỗ tay nói:
"Không tồi không tồi, có thể nghĩ ra cách này..." Ngay sau đó lại phát hiện ra ngữ khí của mình không ổn, lập tức sửa sai: "Khụ, thật không hổ là Hàm Quang Quân."
Hắn có chút chột dạ nhìn Lam Vong Cơ một cái, may mà đối phương cũng không nghĩ nhiều. Mũi kiếm Tị Trần không ngừng đổi hướng, tùy thời dẫn bọn họ đến chỗ tà khí nặng nhất. Hai người liền đi theo cái hoa tiêu này, tiến lên phía trước, đi một chút lại thấy làn sương mù kỳ quái trước mắt dần dần trở nên dày đặc. Lúc bọn họ chuẩn bị đến gần chân tường thì Tị Trần nãy giờ vẫn bình an vô sự đi phía trước lại đứng sững lại. Sau khi khựng lại thì xoay một vòng, chỉ sang hướng khác. Chưa được bao lâu, lại tiếp tục đổi hướng. Ngụy Vô Tiện biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi:
"Làm sao thế?"
Hai đầu mày kiếm của Lam Vong Cơ nhíu chặt:
"Bị quấy nhiễu."
Dùng linh kiếm dẫn đường, nếu gặp trường hợp xung quanh đều là yêu vật tà khí thì đương nhiên sẽ không có tác dụng. Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ bả vai Lam Vong Cơ, nói:
"Lấy độc trị độc, tiếp theo nên đến lượt ta rồi."
Dứt lời, hắn ngồi xổm xuống, giơ tay chuẩn bị vỗ hai cái lên mặt đất. Bàn tay hạ xuống cực nhanh, không hiểu sao lại khựng lại, duy trì nguyên tư thế mà quay đầu hỏi Lam Vong Cơ:
"Lam Trạm, có được không?"
"..." Lam Vong Cơ đương nhiên là biết hắn muốn làm gì. Y nheo mắt lại, ánh mắt kia vô cùng không tình nguyện, nhưng vẫn nói: "Tùy ngươi."
Ngụy Vô Tiện kinh nghiệm phong phú lại dở khóc dở cười trong chốc lát: Lam Trạm lại tâm khẩu bất nhất, hắn đến cùng là nên làm theo ý mình hay là chiều theo ý y đây?
Nhưng mà tình hình trước mắt thật sự không phải là lúc thích hợp để ve vãn lẫn nhau. Bàn tay Ngụy Vô Tiện cuối cùng vẫn vỗ xuống. Trong chớp mắt, mặt đất liền chấn động, cây cỏ dưới chân văng tứ tung, sau khi một trận ầm ĩ qua đi, có hai "kẻ" xiêu xiêu vẹo vẹo, quần áo rách rưới đứng trước mặt hắn. Lam Vong Cơ cắn môi dưới chính mình, nghiêng đầu nhìn đi chỗ khác. Ngụy Vô Tiện búng tay một cái, hai "kẻ" kia lập tức cung kính cúi đầu hành lễ với hắn, sau đó đi phía trước dẫn đường. Hắn nghiêm túc trở lại bên cạnh Lam Vong Cơ, cẩn thận đánh giá sắc mặt đối phương một lát, nói:
"Lam Trạm?"
"Ngươi giận à?"
Lam Vong Cơ: "Đâu có..."
Ngụy Vô Tiện mặt không đổi sắc nắm lấy tay y, nói:
"Thật ra sau này nghĩ lại, ta cảm thấy ngày trước ngươi nói không sai."
Lam Vong Cơ hỏi lại:
"Sao cơ?"
Ngụy Vô Tiện đáp:
"Quỷ đạo hại thân, càng hại tâm tính."
"..." Lam Vong Cơ hơi khựng lại, thấp giọng nói: "Nhưng ngươi vẫn dùng."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Để tự vệ thôi."
Hắn ghé sát lại người Lam Vong Cơ thêm một chút:
"Này, Lam Trạm, ngươi nghe ta nói. Thật ra bây giờ cũng rất ít dùng, bình thường có chuyện cũng chỉ dùng phù triện. Ngươi tin ta đi, chỉ dùng một hai lần, không quá lạm dụng, cũng sẽ không tổn hại đến thân thể."
"..." Hàng mi đen dài của Lam Vong Cơ khẽ run rẩy, những cảm xúc không tên xoay chuyển nơi đáy mắt. Một lúc sau, y trở tay, nắm chặt lấy tay hắn: "Ừ."
Dáng vẻ này của y lúc nào cũng khiến đáy lòng Ngụy Vô Tiện mềm nhũn. Cho dù lúc này hai người đang ở giữa một ngọn núi có yêu vụ dày đặc lởn vởn vây quanh, trước mặt còn có hai hung thi đang phát ra những tiếng rầm rì quái dị, Ngụy Vô Tiện vẫn muốn vô cùng không đúng lúc hôn Lam Vong Cơ một cái. Thấy hắn kiễng chân lên, Lam Vong Cơ luôn cứng nhắc thủ lễ lại không hề cự tuyệt, thậm chí đôi mắt lưu ly còn khép hờ lại.
Nhưng mà đôi môi của hắn chỉ vừa mới chạm đến bờ môi Lam Vong Cơ, còn chưa kịp tinh tế thưởng thức thì hai con hung thi phía trước bỗng nhiên gầm to lên một tiếng!
Hai người lập tức tách nhau ra, Lam Vong Cơ cảnh giác đem Tị Trần chắn trước ngực. Con hung thi kia chỉ kịp kêu lên một tiếng, sau đó bị một đạo kiếm quang màu trắng bạc đâm xuyên qua ngực. Người cầm kiếm là một đạo sĩ mặc áo trắng. Con hung thi còn lại cảm nhận được nguy hiểm, rống lên rồi lập tức bổ nhào đến trước mặt Ngụy Vô Tiện để bảo vệ hắn. Không ngờ thân pháp của người kia cực nhanh, kiếm quang cũng như hình với bóng, rất nhanh cũng một kiếm tương tự đâm xuyên qua người con hung thi này!
Kiếm quang chói mắt tiến đến gần Ngụy Vô Tiện, con ngươi của Lam Vong Cơ co rút lại, hoàn toàn không kịp nghĩ nhiều. Trong nháy mắt, Tị Trần linh khí bạo khởi, không tránh không né mà nghênh tiếp lưỡi kiếm bức người kia.
Hai thanh linh kiếm va chạm với nhau, kiếm quang bùng nổ trong không trung. Ngụy Vô Tiện rõ ràng nhìn thấy, ngoài linh quang màu băng lam vô cùng quen thuộc của Tị Trần ra, còn có một đạo kiếm quang khác mà hắn cũng có chút quen mắt. Hắn chậm rãi mở to đôi mắt.
Chỉ thấy, đó là một đạo quang hoa màu trắng bạc, tựa như minh nguyệt sương hoa, vừa thuần khiết vô cùng lại vừa chói sáng rực rỡ.