Võng Phối Chi Lừa Gạt Đại Thần Đem Về Nhà

Chương 28: Điểm yếu của cấm chế




Buổi tối, mọi người cùng nhau nướng thịt chuột đã bắt được ở ải thứ hai. Không khí ấm áp hòa thuận như một đại gia đình quây quần cùng nhau dù cho khác họ khác tổ tiên.

Bọn Bách Lý Ngạn lăn những tảng đá lớn trong hang chặn lại hai cửa hang, không cho gió lạnh thổi vào.

Ánh lửa phập phùng, lập lòe nóng  rực tựa như muốn góp vui cho khung cảnh hoàn mỹ này.

Giữa con người với nhau, có rất nhiều thứ khó nói nên lời dù cho có là tình thân đi chăng nữa. Ví như lúc trước, bọn họ là ba đại ẩn tộc - con cưng của trời, không màng thế sự. Họ sống êm đẹp hạnh phúc biết bao. Thế nhưng, tình cảm là thứ tuyệt vời nhất song cũng là điều kiêng kị nhất. Họ bị phản bội! Bị chính huynh đệ mà mình xem trọng bảo hộ phản bội đâm sau lưng! Để rồi rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục như bây giờ.

Ví như, gần một trăm con người, thói quen khác biệt. Sau bao năm chung sống, họ đã hòa thành một thể để chia sẻ, đùm bọc nhau vượt qua khó khăn và không quên an ủi rằng hi vọng vẫn còn đó, không được từ bỏ dù chỉ là một lần.

Ví như mới mấy ngày ngắn ngủn, Song Tiếu và Trùng Thiên đã có một cuộc sống hoàn toàn mới. Không máy móc, thiết bị tân tiến, không chiến tranh vũ trụ giữa các hành tinh, không có những cuộc tranh luận gây gắt mà chỉ có mênh mông trời đất, khói bụi hoang sơ mà thôi. Từ gặp nhau hai đến ba lần rồi thời khắc đều sát cánh bên nhau, họ đã thuyết phục được cái cao ngạo của nhau để rồi cùng chung sống hòa hợp dưới một mái nhà. Con đường tương lai, họ sẽ mãi đồng hành và đi đến đỉnh vinh quang.

Song Tiếu thong thả nhâm nhi con chuột to béo mà Ngọc Tâm đưa cho. Gương mặt nhỏ nhắn với mái tóc được buộc đuôi ngựa đơn giản, y phục cũ nát rách tươm cũng không làm mất đi vẻ đẹp của nàng. Ánh lửa đỏ vàng làm khuôn mặt phấn nộm đang chăm chú ăn càng thêm xinh đẹp khả ái. Dáng người nhỏ nhắn ngồi thu mình trong một góc khuất, thỉnh thoảng lại góp vui vài câu làm mọi người cười không ngừng. Khóe miệng nàng bất giác cong cong, ban đêm dưới ánh lửa càng thêm phần mị hoặc khó nói.

Trên tảng đá nhỏ gần chỗ nữ hài đang ngồi là một thiếu niên. Hắn cũng đang ăn rất tập trung. Hắn lúc trước là người vô cùng kén ăn, nhưng nhân sinh thật không thể ngờ được. Ai sẽ biết hắn lại trụy lạc đến khổ cực thế này đây. Song, cảm giác hương vị thật không tệ a. Vô tình nhìn lướt qua nữ hài vừa nói đùa với Lý Minh, Trùng Thiên nhàn nhạt quan sát tất cả. Ánh mắt bỡn cợt thường thấy giờ được thay bằng sự thâm thúy như giếng cổ ngàn vạn năm, bình tĩnh lạ thường. Hắn cũng chả làm gì cả, vẫn yên lặng thưởng thức món thịt chuột quý hiếm trên tay. Thân ảnh bất động làm người ta cảm thấy sự cô đơn luôn bao trùm hắn.

- Cuộc sống của chúng ta sau này sẽ dễ chịu hơn rồi nga haha - Thẩm di cười tươi, vừa ăn vừa nói.

- Nghe Song nhi nói, trong hai quyển sách xấu xí kia có vài trận pháp hữu dụng. Chúng ta sẽ lợi dụng nó tìm thịt ăn nhiều hơn a. - Niềm vui nhỏ nhoi là như thế nhưng để có được, cái giá phải trả là không hề rẻ. Ngọc Tâm hớn hở vô cùng. Nàng rất muốn ăn thêm thịt đó. Từ khi xuống đây, nàng chỉ ăn được có vài lần, thật quá đau lòng mà. Bọn chúng vừa hung hãn vừa khó bắt, mà các nàng lại yếu ớt thế này. Muốn bắt được thì phải bị thương ít nhiều. Nếu có trận pháp hỗ trợ thì quá tốt, đỡ cho bọn họ phải tốn công phu a.

- Mọi người không muốn rời khỏi đây sao?- Giọng nói trầm thấp đến từ người từ nãy đến giờ luôn im lặng cắm cúi ăn thịt chợt vang lên.

- Đương nhiên là... muốn.. rồi - Lý Minh theo bản năng trả lời, đồng thời cũng liếc nhìn mọi người nháy mắt trở nên trầm ngâm ảm đạm, rồi thở dài 

-.... Nhưng đó là không thể.... - Tam môn đó, chả phải bọn họ đã thất bại rồi sao. Nó chính là nỗi đau và thất vọng tột cùng mà những con người ở đâu đang tự lừa dối mình để vượt qua.

Ánh mắt Trùng Thiên chớp lóe, nụ cười trên môi như có như không. Hắn bình thản lấy thêm một con chuột, ăn đến cực kì ngon miệng dù những con chuột này chẳng có gia vị nêm nếm nào cả, nói vu vơ:

- Vậy... nếu có  cách.. thì sao?

Bọn Ngọc Tâm, Tiểu Thanh triệt để lặng thinh. Không gian nháy mắt trở nên đông cứng. Chỉ còn vang lên tiếng nhai của một người. Trừ nữ hài trong góc, ai cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn với ánh mắt dần trở nên nóng cháy. Cả tiểu nữ oa kia cũng hơi dừng động tác ăn lại để nghe xem thiếu niên đó sẽ nói chuyện gì oanh động tiếp theo.

- Nếu có, chúng ta nhất định sẽ bất chấp hiểm nguy, nắm lấy cơ hội đó! - Tiểu Tĩnh ngồi  gần đám người Trùng Thiên nhất. Hắn vươn tay ta lấy con chuột sắp bị Trùng Thiên ăn lại, nói tràn đầy mong đợi.

Trùng Thiên cũng không gạt tay hắn ra mà còn ngồi lại nghiêm chỉnh, nhàn nhạt nói:

- Các vị hẳn còn nhớ câu phán xét cuối cùng của cửa thứ ba chứ?

- Là.. Chỉ hoàn thành được một phần ba thử thách nên thất bại... sao... - Một người nào đó khàn khàn lên tiếng.

- Chính xác! Và trước lúc xảy ra biến cố, Mộc di đã hát đúng không?!

Mọi người mang vẻ mặt khó hiểu nhìn Trùng Thiên. Chuyện hát hò kia có liên quan gì đến việc rời khỏi đây chứ. Biết được thắc mắc của đại đa số người ở đây, hắn bèn cất cao giọng lên:

- Khi Mộc di hát, lưới linh hồn bị dao động. Vả lại, tiểu nữ oa kia đã dùng tinh thần lực đánh lên cấm chế cùng lúc đã làm cho cấm chế ở đó suy yếu và ta đã dễ dàng chọc thủng. Thế nên mới có kết quả cuối cùng như vậy.

- Đó là cách để làm thủng cấm chế sao? - Đưa mắt nhìn Trùng Thiên, Song Tiếu nhếch môi. Phải công nhận rằng tên gian manh này đã phát hiện được một bí mật quan trọng hơn trong suy nghĩ của nàng.

Không gian lần nữa tĩnh lặng. Tất cả mọi người đều sững sờ kinh dị nhìn một nhỏ một lớn. Họ đã sinh sống ở đây bao nhiêu năm mà vẫn không biết, bọn họ cư nhiên qua vài ngày lại phát hiện được. Có phải hay không quá khó để chấp nhận.

- Cách... thoát khỏi?! - Tiểu Thanh phản ứng lại đầu tiên. Biểu tình phức tạp nhìn hai người.

- Phải! - Nàng không có lí do gì để đùa bỡn bọn họ. Cả nàng và Trùng Thiên đều muốn phá lớp cấm chế yêu nghiệt này không thua bọn họ. Đương nhiên sẽ chẳng nói dối.

Câu nói ngắn gọn nhưng lực công kích lại lớn vô cùng. Mọi người đều kích động không thôi.

-  Haha chúng ta có thể trở về, có thể rời đi a!

- Chúng ta.... sẽ quay lại nơi đó... thiên a!

- Ta biết sẽ có ngày này mà haha.

-....

Bách Lý Ngạn đờ người nhìn Song Tiếu lẫn Trùng Thiên. " Có một ngày, chúng ta lại đứng trên vinh quang, lưu danh muôn thuở!" Câu nói của nhị đệ năm xưa lại vang lên lần nữa không khỏi làm hắn có chút hoang mang. Đưa mắt nhìn nhị đệ vẫn còn hôn mê nằm trong góc. Ánh mắt hắn dần trở nên phấn khích. Lão nhị, có phải ngày đệ nói sắp đến rồi không? Ánh sáng cuối con đường địa ngục cũng đã chiếu rọi chúng ta!

- Nhưng.... - Nhìn vẻ mặt vui vẻ của họ, nàng có chút mất tự nhiên. Đây cũng àl việc làm nàng đau đầu:- Nếu làm rách cấm chế sau hang động, tất cả chúng ta đều bị rơi xuống vực, không thể lên các tầng trên được!

Nên biết rằng khoảng cách các tầng với nhau là hơn ba dặm. Nếu bọn họ phá cấm chế này thì làm sao có thể phi thân vượt tầng. Cái khái niệm thực lực mạnh mẽ kia, họ còn xa mới đạt đến a.

Tiểu Thanh cũng khá buồn bã nhưng cũng lên tiếng an ủi: - Cách đã có, chúng ta sẽ lên được tầng hai thôi.....

Tuy là nói như vậy, trong lòng hắn lại trầm xuống. Mọi người cũng tự an ủi mình. Chồi non hy vọng có lẽ mãi là chồi non, không thể đơm hoa kết trái được.

Để phá vỡ không khí từ hứng khởi trở nên u ám này, Bách Lý ngạn hắng giọng. Lòng hắn cũng đang gợn sóng không thôi.

- Ta đã cùng vài người xuống kia xem xét. Phía dưới chân núi có mảnh đất tương đối màu mỡ. Sau khi qua trận huyết tẩy, chúng ta sẽ lấy hai túi hạt giống gieo trồng.

Mọi người nhanh lấy lại tinh thần, bàn bạc về những việc sau này phải làm, phân chia vũ khí. Kết quả là chỉ có Lý Minh được giữ thanh kiếm trong đám con cháu. Hắn cười toe toét rất lâu.

Khuya.

Song Tiếu ngồi xếp bằng trên tảng đá to. Cả người thả lỏng. Tinh thần cố hòa nhập vào không gian xung quanh. Các nguyên tố vẫn thưa thớt như cũ. Cơ thể nàng bây giờ đang điên cuồng hấp thục chúng.Nhưng cơ thể cứ như một cái hố sâu không đáy, nguyên tố bị hấp thụ vào liền tiêu tán, chẳng tích tụ được chút nào.

Linh cơ không có? Nàng lấy gì luyện đan? Không chuyển hóa được song nàng lại điều khiển được chúng rất tốt. Tay nhỏ giơ lên, tinh thần lực trào ra gom góp phong nguyên tố thành một quả cầu nhỏ với tốc độ rất chậm. Nàng nhíu mày nhìn sang phương hướng khác. Trùng Thiên bên đó cũng đang tụ khí. Là hắn ảnh hưởng đến nàng a.

Bễu môi, nàng lẫn nữa  thu  thập thủy nguyên tố. Hai quả cầu nhỏ trôi lơ lửng  trên không. Người ta nói phù thủy sử dụng lượng nguyên tố trong cơ thể đã được chuyển hóa để hóa thành năng lượng công kích và chỉ khi đạt đến tứ đại cảnh giới mới có thể thoải mái dùng nguyên tốt trong không khí  làm linh lực của mình mà tùy thời sử dụng. Thế nàng đây là cái dạng tình huống gì?