Võng Phối Chi Lừa Gạt Đại Thần Đem Về Nhà

Chương 18: Phiên ngoại – Ngày gặp mặt




Từ khi Tần Nhiên và Cố Từ cùng thông đồng, a không đúng, là kết giao, liền mỗi ngày đều ở trong đàn của tổ kịch, trên weibo tú ân ái, mọi người tỏ vẻ đối với hai tên cẩu nam nam kia bọn tui đúng là chói mù mắt chó luôn rồi 

Sau này lúc Tần Nhiên biết An học trưởng ngày hôm đó thật ra là Dưa hấu không phải dưa leo ở trong đàn tổ kịch, cả người đều 囧.

Uhuhu quả thật rất mất mặt mà, ghen bậy ghen bạ gì gì đó tui mới không có làm nhá! 

Nhìn vẻ mặt tựa như cười mà không phải cười của Cố Từ, Tần Nhiên nhếch môi, ánh mắt cậu trừng lớn, ông đây mới không cần thừa nhận mình ghen nhá, mà này đó là vẻ mặt kiểu gì vậy!!!

Không để ý tới Cố Từ ở phía sau, Tần Nhiên kéo sự chú ý trở lại trong đàn.

Đạo biên – Kiệt Khắc Tô Tô: Ngày mai đi công tác ở thành phố A QVQ

Chuẩn bị – Mã Lệ Tô Tô: Tui nhớ rõ Lương đại và Dưa hấu đều là người thành phố A đó

Trang trí – Nữ vương đại nhân: Uhuhu tui ở thành phố B cơ TAT

Tuyên truyền – Cúc hoa bung nở: QAQ Tui xa nhất nè, thành phố D 市抠脚大汉一枚.

Bổ sung – Hoa Gia: Nếu không thì gặp mặt nhau đi, tui ở thành phố A này

Chuẩn bị – Mã Lệ Tô Tô: Được, vậy địa điểm là thành phố A ha  Tui mới không nói cho các cô biết tui lại YY bộ dáng của Lương đại đâu 

Hậu phiên – Nhiên Hậu: Gặp mặt

Chuẩn bị – Mã Lệ Tô Tô: Áu áu áu, Nhiên thụ cậu nhất định phải tham gia buổi gặp mặt này đó, như vậy Lương đại chắc chắn cũng sẽ đi theo 

Tuyên truyền – Cúc hoa bung nở: Tui không thể đi được rồi QAQ, kỳ thi vào trường cao đẳng đó uhuhu

Chủ dịch công – Từ Lương: Tiểu Nhiên

Hậu phiên – Nhiên Hậu: Học trưởng Tìm em có chuyện gì hả

Mọi người: Đánh chết, đây lại là mỗi ngày đến đàn tú ân ái sao =皿=

Nếu người trong đàn mà biết hai người này hiện tại đang ở trong cùng một phòng ngủ nói chuyện… Chú ý phía trước có cao năng, có hai tên rõ bệnh thần kinh!!! Mẹ nó, thế mà lại có gan nói Lương đại là thần kinh được sao, bọn tui sai rồi, quỳ bàn phím TAT Nói tóm lại mọi người đã thống nhất quyết định, vào buổi sáng 8 giờ trời sáng sẽ ở quảng trường Bạch Diệp thành phố A gặp mặt, chỉ có Cúc hoa bung nở và Nữ vương đại nhân có việc là không thể đi.

Tần Nhiên nằm ở trên giường nghĩ đến chuyện nam thần thích mình, trong phút chốc như lạc vào cõi thần tiên ngoài kia, vẻ mặt đều hiện hai chữ mê giai.

Cố Từ lúc mở cửa bước vào liền thấy được gương mặt kiểu này của Tần Nhiên, trong giọng nói mang theo sự trêu chọc: “Tiểu Nhiên, nước miếng của em chảy xuống rồi kìa.”

Nước miếng Tần Nhiên lập tức phục hồi tinh thần lại mà chà xát lau lau miệng, lúc này mới phát hiện ra mình bị lừa, nhất thời thẹn quá hóa giận, sắc mặt đỏ lên: “Học trưởng! Anh gạt người! Em, em, em…”

“Em cái gì Hửm” Cố Từ tới gần cậu, thanh âm trầm thấp từ tính, âm cuối hơi đẩy cao, Tần Nhiên nghe được khiến trong lòng trở nên tê dại, vì thế lại mang vẻ mặt ngốc lăng mê mẩn.

“Ngốc.”

“Anh mới ngốc, cả nhà anh đều ngốc!”

“Hử Cả nhà anh không phải cũng có em rồi sao” Cố Từ khẽ cười một tiếng, khóe miệng nhếch lên một đường vòng cung nhàn nhạt.

“Em mới không phải đó! Hừ, ông đây còn chưa đồng ý đâu!” Tần Nhiên chậm chạp phản ứng, ngạo kiều hừ một tiếng.

“Ây… Trong tay anh có vé đi du lịch Nhật Bản hai người này, e rằng có cho em cũng vô dụng rồi…”

Từ từ đã, du lịch! Vì thế Tần Nhiên lập tức thay đổi sắc mặt, vẻ mặt tươi cười, “Thật ra vừa rồi em nói chơi thôi mòa, em đã đồng ý với học trưởng từ lâu rồi không phải sao (/ε\*)”

“Thật vậy hả Vừa đúng lúc, cùng anh đi gặp ba mẹ anh đi.”

Nghe được hai chữ ba mẹ, mặt Tần Nhiên thoáng chốc suy sụp, uhuhu rất chi là đáng sợ đó QAQ “Học trưởng à…”

“Không thương lượng gì hết. Ngoan.” Cố Từ sủng nịch sờ lên tóc cậu.

“… Được thôi.” Chỉ mong chết không thảm cho lắm là được TAT

Chỉ trong chớp mắt thứ bảy đã đến, cũng có nghĩa là thời điểm gặp mặt đã tới.

Hai người mặc một bộ đồ đôi bình thường nhưng thoạt nhìn lại hài hòa quá mức tưởng tượng.

Lúc bọn họ đi đến quảng trường Bạch Diệp, liền nhìn thấy một cô gái 25, 26 tuổi nom rất tri thức cùng một nữ sinh thanh tú khoảng 18, 19 tuổi bước về phía hai người họ.

“Nhiên thụ Lương đại” Cô gái có bộ dạng tựa như một thành phần trí thức lên tiếng.

“Đúng vậy, chị là Tô Tô” Tần Nhiên tò mò nhìn cô vài lần, thở dài: “Chậc chậc Internet quả nhiên không chân thực chút nào, bộ dạng này so với hình tượng trên Internet đúng là khác xa nhau quá…”

“Gọi Dương Ỷ là được.”

“Em là Hoa Gia, tên là Mạc Tiểu Phương.”

Nghe thấy cái tên không hợp với cô bạn trẻ kia, Tần Nhiên không phúc hậu cười vang.

“Khụ, khụ, tên tôi là Tần Nhiên, đây là nam thần nhà tôi, Cố Từ.”

Bốn người cứ thế trao đổi như vậy, chờ Dưa hấu đến.

Chưa tới một lúc lâu sau, cậu trai khuôn mặt trẻ con đã tới rồi, nhìn hai vị hủ nữ hô lớn thật đáng yêu, chàng trai trẻ cũng chính là An Hiểu đơn giản mà giới thiệu bản thân.

Năm người đầu tiên là đi KTV, bởi vì những người khác cực ồn ào, Tần Nhiên đành phải đỏ mặt cùng Cố Từ song ca một ca khúc, một bài tình ca nhỏ.

Tiếp theo là Dưa hấu, vì không có giọng hát trời cho, nên đã làm bốn người thiếu chút nữa không kìm được xúc động mà đánh y ngất xỉu tại trận.

Kế tiếp đó là Dương Ỷ và Mạc Tiểu Phương chiếm microphone ca hát, sống chết cũng không nguyện để An Hiểu hát thêm một bài nào nữa, bọn họ cũng không chịu nổi loại “Âm thanh tự nhiên” này, chỉ cầu buông tha mà thôi QVQ Tới gần giữa trưa năm người mới bước ra từ trong KTV, đi đến một quán ăn nhỏ.

Trong lúc đang dùng cơm, Tần Nhiên chụp ảnh tấm vé đồ ăn cùng với bàn tay thon dài như ngọc của Cố Từ post lên weibo tú ân ái.

Mọi người thấy được đều tỏ vẻ đã tập mãi thành thói quen, mỗi ngày đều phải cùng nhau tú ân ái mới chịu, chẳng qua khi nhìn đến cái ảnh chụp tay kia, bình luận lại xoát xoát gửi đi: Đẹp quá đi, cầu quỳ liếm  Lương đại có thể gả cho em không… (Giống như có gì đó loạn rồi)

Buổi chiều năm người cũng chỉ đi dạo qua các cửa hàng, sau đó liền tự giác quay về nhà mình, đúng thế, chính là đơn giản như vậy đó, dù sao nơi mọi người ở cách thành phố A cũng không xa, cơ hội trực tiếp gặp mặt ở thành phố A vân vân các thứ còn sợ ít sao

Cùng Cố Từ tay trong tay về nhà, Tần Nhiên đột nhiên bật cười, sau đó ôm chặt lấy eo của Cố Từ, hít vào hương vị quen thuộc, an tâm nhắm mắt.

Thật may mắn là em yêu anh, anh cũng yêu em, sau đó kiên định cùng nhau bước tiếp một đời.

END.