Võng Phối Chi Đại Thần Công Lược Chiến (Võng Phối Chiến Lược Công Phòng Đại Thần)

Chương 45: Yến gia




Lúc Tiếu Thần chạy đến bệnh viện đèn phòng cấp cứu vẫn sáng, trên hành lang yên tĩnh, ánh sáng trắng của ngọn đèn chiếu trên vách tường hai bên có vẻ có chút tái nhợt, Diêu Tân Ngọc dựa vào một bên dãy ghế dài, lão quản gia vẫn còn đứng ở một bên, hai người nghe thấy tiếng bước chân đều đồng loạt hướng hắn nhìn qua.

“A Thần!” Diêu Tân Ngọc thấy hắn liền gọi, thanh âm còn mang theo nghẹn ngào nhè nhẹ, đứng lên liền hướng hắn đi tới, cảm giác được lúc tay Diêu Tân Ngọc nắm lấy hắn liền nắm thật chặt, đỡ Diêu Tân Ngọc ngồi xuống, thấy trên mặt bà còn mang theo nước mắt chưa khô, tay cầm lấy tay mình còn run rẩy.

“Xảy ra chuyện gì?” Tiếu Thần nhìn ba chữ “Đang giải phẫu” phát sáng, thấp giọng hỏi, “Dì nhỏ làm sao lại xảy ra tai nạn xe cộ?”

Nguyên bản Diêu Tân Ngọc vừa dừng khóc vừa nghe thấy hắn nói như vậy nước mắt liền chảy xuống, Tiếu Thần thấy thế vươn tay vỗ vỗ lưng của bà trấn an, nhìn về phía lão quản gia ở bên cạnh.

Lão quản gia đến gần hơn chút, khom lưng hướng Tiếu Thần nói, “Yến phu nhân là chuyện ngoài ý muốn, nghe nói người đụng Yến phu nhân là một tài xế say rượu, lúc đó tình huống thật khẩn cấp, người qua đường báo cảnh sát và 120 giúp, bây giờ còn đang điều tra.”

Tiếu Thần gật đầu, ý bảo mình đã biết rồi.

“Dì nhỏ của con cùng đồng nghiệp trong công ty trùng hợp đến đây công tác, hôm nay làm xong còn gọi điện thoại cho ta nói sẽ đến thăm ta, ai mà biết…”

Diêu Tân Ngọc ở bên cạnh giải thích thêm một câu, nói nói liền nghẹn ngào, nghĩ đến em gái duy nhất của mình còn đang nằm ở bên trong không biết sống chết trong lòng bà khó chịu đau như dao cắt.

“Mẹ, người đừng lo lắng, dì nhỏ sẽ không có chuyện gì.” Tiếu Thần thấp giọng thoải mái nói với bà.

Diêu Tân Ngọc lau lau nước mắt, hít hít mũi, thỉnh thoảng nói, “Hạng mục đầu tư bên kia của cậu con xảy ra chút chuyện, sáng sớm hôm nay ba con đã qua đó hỗ trợ rồi, mẹ vừa gọi điện thoại cho hai người ấy, bọn họ đang trên đường chạy tới, bà ngoại con tuổi có chút cao ta không dám nói với lão nhân gia bà, chỉ có thể gọi con qua đây….” Tiếu Tông Vũ không ở nhà, lúc nhận được điện thoại Diêu Tân Trăn gặp chuyện không may bà liền choáng váng, cúp điện thoại liền chạy đến bệnh viện, Tiếu Khải Đức nói muốn cùng đi đến bệnh viện, nhưng lão gia tử tuổi cũng cao chân lại chưa khỏe bà nhất định là không đồng ý, vội vội vàng vàng mang theo quản gia liền đi ra cửa, lúc này ngoại trừ Tiếu Thần bên cạnh không có một ai có thể cho bà điểm tựa, lúc nói chuyện bà nắm lấy tay Tiếu Thần thật chặt, lo lắng liền nhìn cửa phòng phẫu thuật đang đóng chặt, “Dì nhỏ của con sẽ không có chuyện gì chứ? Ta thật lo lắng…”

“Yên tâm đi mẹ.” Tiếu Thần cầm ngược lại tay bà, trấn an nói, lập tức lại nhớ ra cái gì đó hỏi, “A Sanh đâu rồi, Dì nhỏ gặp chuyện không may đã thông báo cho A Sanh chưa?”

Nghe thấy lời của hắn Diêu Tân Ngọc sửng sốt một chút, nhìn hắn hai giây mới đáp, “Chưa có.”

Tiếu Thần cho là bà là quá lo lắng cho nên quên mất, nhân tiện nói, “Con gọi điện thoại cho nó.” Dứt lời liền lấy di động từ túi quần ra chuẩn bị gọi điện thoại cho Yến Vô Sanh, ai biết mới vừa mở khóa màn hình đã bị Diêu Tân Ngọc đè lại tay, bà nói, “… Đừng gọi”

“Làm sao vậy?” Hắn nhìn về phía Diêu Tân Ngọc, đối với lời bà nói có chút không giải thích được.

Diêu Tân Ngọc tránh thoát tầm nhìn của Tiếu Thần, tựa đầu nghiêng qua một bên, nhẹ giọng nói, “Dù sao con đừng gọi là được.”

Tiếu Thần bị động tác và lời nói của mẹ mình làm cho có chút mê muội, người gặp chuyện không may chính là mẹ của Yến Vô Sanh, thế nhưng Diêu Tân Ngọc lại nói không cần báo cho Yến Vô Sanh biết, loại tình huống này khiến cho hắn cảm thấy không đúng lắm, liền nói, “Vì sao? A Sanh là con trai của dì nhỏ, con cảm thấy nó cần thiết biết chuyện này.”

Nghe thấy câu hỏi của hắn, Diêu Tân Ngọc ra hiệu với lão quản gia đứng ở bên cạnh, lão quản gia hiểu ý đứng ở cách đó không xa, nhường lại không gian để hai người nói chuyện, sau khi lão quản gia rời khỏi Diêu Tân Ngọc hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn lại về phía Tiếu Thần, chậm rãi nói, “Bởi vì dì nhỏ và dượng của con đã cùng A Sanh đoạn tuyệt quan hệ, ta không biết nó có nguyện ý để cho A Sanh biết chuyện nó xảy ra tai nạn xe hay không.”

“Cái gì?” Tiếu Thần bị lời nói của bà khiến cho cả kinh, bật thốt lên hỏi, “Chuyện từ khi nào, thế nào mà con lại không biết?!”

“Khoảng mùa đông năm ngoái.” Diêu Tân Ngọc giải thích, “Hẳn là đã hơn nửa năm, chuyện này vẫn không có nói cho con biết, cũng không biết phải mở miệng như thế nào, thời điểm ta biết được cũng là càng hoảng sợ hơn, bất quá chuyện đã xảy ra, hiện tại nói cái gì cũng đều vô ích.”

Vùng xung quanh lông mày của Tiếu Thần nhíu lại, chuyện này hắn hoàn toàn không biết, bởi vì nguyên nhân công việc hắn quả thực có hơn nửa năm chưa từng gặp Diêu Tân Trăn và,Yến Quốc Húc ( cha của Yến Vô Sanh), Yến Vô Sanh ở C thị đi học cũng là có một đoạn thời gian rất dài không gặp mặt nhau, chỉ là không nghĩ tới ở trong khoảng thời gian này lại phát sinh chuyện như vậy, “Xảy ra chuyện gì? Trong khoảng thời gian này còn có liên hệ với A Sanh, cũng không có nghe nó đề cập qua.”

“Nói ra rất dài dòng, sau này sẽ nói với con.” Diêu Tân Ngọc thở dài, nói, “Mới vừa rồi ta cũng nghĩ có cần gọi điện thoại thông báo cho a Sanh hay không, thế nhưng không xác định dì nhỏ của con có nguyện ý gặp đứa bé đó hay không.”

Tiếu Thần nghe ý tứ trong lời của bà như là vợ chồng Diêu Tân Trăn cùng Yến Vô Sanh đoạn tuyệt quan hệ nguyên nhân là do Yến Vô Sanh sai, tuy rằng không biết nội tình thế nào nhưng hắn cảm thấy chuyện này vẫn phải nói cho Yến Vô Sanh, liền đối với Diêu Tân Ngọc nói, “Mặc kệ là bởi vì chuyện gì, con đều cảm thấy hẳn là phải báo cho A Sanh biết, dì nhỏ có nguyện ý gặp nó hay không trước không đề cập tới, nhưng nó nhất định là muốn gặp dì nhỏ.”

Diêu Tân Ngọc ngẩng đầu chống lại ánh mắt vững chắc tin tưởng của Tiếu Thần, bỗng nhiên có chút không nói lên lời, bà làm sao lại không muốn nói cho Yến Vô Sanh biết, dù sao cũng là cháu ngoại của mình, là con trai duy nhất của em gái bà, thế nhưng loại tình huống Yến gia hiện tại này bà thực sự không có biện pháp.

“Con gọi điện cho A Sanh, trước nói cho nó biết tình huống này.” Tiếu Thần nói.

Diêu Tân Ngọc không tiếng động gật đầu, trước chỉ có thể như vậy.

*

Hôm nay bởi vì Yến Vô Sanh có diễn xuất cho nên cũng không thể tham gia ca hội sinh nhật của Tiếu Thần, lúc diễn xuất kết thúc trở về tiểu khu đã hơn mười giờ, từ chỗ gara đi thang máy trực tiếp đến lầu sáu, Tịch Cảnh Trần ôm đàn cổ của Yến Vô Sanh cùng cậu bước ra thang máy, hai người ở cuối hành lang, năm đó lúc Yến Vô Sanh chọn căn hộ chính là nhìn trúng cửa sổ sát đất ở cuối hành lang.

Đi tới cửa Yến Vô Sanh vặn khóa mở rộng cửa, hai người vừa vào cửa Yến Vô Sanh liền thở phào nhẹ nhõm, cười nói, “Lần này sau khi kết thúc kế tiếp có thể nghỉ ngơi một đoạn thời gian.”

Tịch Cảnh Trần đem đàn cổ để qua một bên trên giường nhỏ, nhìn Yến Vô Sanh bởi vì luyện tập trong khoảng thời gian này có chút mệt mỏi, đau lòng trong mắt rõ ràng, mở miệng nói, “Em có thể không cần mệt nhọc như vậy, có anh ở đây, tiền lương của anh đều cho em hết.”

“Không cực khổ.” Yến Vô Sanh khoát khoát tay, lộ ra một tia giảo hoạt cười cười, “Em phải tiêu tiền của anh, để dành tiền của em, chờ lúc anh không có tiền cũng chỉ có thể dựa vào em nuôi anh.”

“vậy sau này liền cực khổ em nuôi rồi.” Nghe thấy lời của cậu Tịch Cảnh Trần lộ ra ý cười nhàn nhạt.

“Đâu có đâu có, xem tâm tình của em thôi ~” Yến Vô Sanh duỗi tay giống như lưu manh sờ soạng khuôn mặt tuấn tú của thầy giáo Tịch một phen, nói, “Dáng dấp trưởng thành còn rất xinh đẹp, vậy thì nuôi thôi.”

Tịch Cảnh Trần đối động tác của cậu có chút bất đắc dĩ, vươn tay xoa xoa tóc của cậu, “Không phải khi nãy bảo đói bụng sao? Anh đi làm cơm cho em ăn, chờ anh một lát.” Nói xong liền đi vào bên trong.

“Muốn ăn cơm rang trứng, còn muốn thêm cái trứng trần nước sôi ~” Yến Vô Sanh tóm tắt trọng điểm, mới vừa nói xong điện thoại trong túi liền vang lên, cậu lấy ra nhìn vậy mà là Tiếu Thần, đối với cuộc gọi Tiếu Thần gọi cho cậu này có chút ngoài ý muốn, nhận điện thoại, “Alo, anh họ.”

“A Sanh, hôm nay dì nhỏ đến chỗ này của bọn anh xảy ra tai nạn xe, hiện tại đang ở bệnh viện thành phố B thị, em không bận liền nhanh về một chuyến.”

“Cái gì?!!” Yến Vô Sanh bị lời nói của Tiếu Thần làm cả kinh, lỡ tay gạt ngã bình gốm sứ tối hôm qua cậu tiện tay để ở trên tủ giày, bình sứ dễ vỡ ngã trên sàn nhà trong nháy mắt vỡ tan, Tịch Cảnh Trần đi vào bếp bị một tiếng vỡ vụn này khiến cho dừng cước bộ, vội vã quay đầu lại nhìn về phía v, Yến Vô Sanh không để ý tới cái khác, ngay cả mảnh vỡ nhỏ ở bên chân cũng không chú ý đến, cậu nắm điện thoại thật chặt phảng phất không có nghe thấy tiếng Tiếu Thần nói, lại hỏi lại một lần, “Anh, nói mẹ em làm sao vậy?”

“Dì nhỏ xảy ra tai nạn xe, em…”

“Mẹ em hiện tại thế nào? Bà ấy ở bên cạnh anh không?!!” Yến Vô Sanh bừng tỉnh, cắt đứt hắn nói chuyện liền hỏi, “Bà không sao chứ, có nghiêm trọng không?!! Anh họ anh đưa điện thoại cho mẹ em nghe!!”

“Còn đang trong cấp cứu.”

Ba chữ “Đang cấp cứu” như là sét đánh ngang tai đánh thẳng vào đầu Yến Vô Sanh, tay vốn siết chặt điện thoại thiếu chút nữa cầm không được, tay khua trong hoảng loạn nắm lấy vạt áo Tịch Cảnh Trần đang đến bên cạnh mình, thanh âm có chút run rẩy nói, “Em bây giờ ngay lập tức trở về…. Em lập tức trở về!!! Anh trước giúp em trông mẹ em, em đến ngay!!” Nói xong cậu xoay người muốn đi ra ngoài, nâng chân lên thiếu chút nữa đạp phải mảnh vụn trên sàn, cũng may Tịch Cảnh Trần tay mắt lanh lẹ kéo cậu một cái, kéo cậu qua bên cạnh tránh những mảnh vụn này.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Tịch Cảnh Trần đỡ cậu lên tiếng hỏi, “Mẹ em làm sao vậy?”

“Xảy ra tai nạn xe, bây giờ còn đang cấp cứu….” Hai tay Yến Vô Sanh cầm lấy cánh tay của Tịch Cảnh Trần, viền mắt hồng đến cơ hồ muốn rơi lệ, “Em hiện tại muốn đi B thành, ngay lập tức!!”

“Đừng hốt hoảng.” Tịch Cảnh Trần trấn an cậu nói, “Anh lập tức đặt vé máy bay gần nhất, đi vào trước.” Nói xong cũng nắm tay cậu dắt đến trong phòng, đem người nhấn vào ngồi ở trên ghế sofa lại gọi điện thoại để cho người đặt giúp hai vé máy bay tới B thành trong đêm nay.

“Em tự đi, anh ở lại nơi này đi.” Nghe thấy lời Yến Vô Sanh ở bên cạnh hắn nói nhỏ một câu, Tịch Cảnh Trần nhìn cậu một cái không đổi giọng, cúp điện thoại mới nói, “Anh đi cùng em.”

“Thế nhưng….”

“Không có thế nhưng.” Tịch Cảnh Trần cắt đứt cậu, “Sau này cũng sẽ không để cho em đơn độc một mình trở lại.”

“…” Yến Vô Sanh không nói gì, trong lòng cậu bây giờ loạn thành một đoàn, căn bản không lo lắng được nhiều đến chuyện khác, chỉ hận không thể lập tức bay đến bên cạnh mẹ mình.

“Em yên tâm, anh cùng em trở về, không gặp cha mẹ em.” Tịch Cảnh Trần biết Yến Vô Sanh lo lắng, nhưng lúc này đây vô luận như thế nào hắn cũng sẽ không để cho cậu trở về một mình, lần trước bởi vì quan hệ của hai người bị người Yến gia biết, Yến Vô Sanh gạt hắn một thân một mình trở về Yến gia đem tất cả mọi chuyện gánh vác lấy, sau cùng bị cha Yến nổi giận đánh gãy ba ngón tay, trong đó nghiêm trọng nhất chính là vỡ nát xương ngón tay, vết thương trên người càng là nhìn thấy mà giật mình, mà việc này hắn vậy mà là sau cùng mới biết được, chờ lúc hắn chạy đến bệnh viện Yến Vô Sanh được đưa vào, lúc đó thấy người ở bệnh viện cố định xương ngón tay đau đến cơ hồ cắn nát môi dưới, hắn quả thực vô pháp tha thứ cho chính mình.

Lúc này đây vô luận như thế nào hắn cũng sẽ không lại để cho loại chuyện này phát sinh thêm một lần nào nữa.

Tịch Cảnh Trần vừa gọi điện thoại rất nhanh thì có trả lời, đối phương tìm giúp được hai vé máy bay ban đêm gần nhất, hai người bất chấp thu thập đồ vật gì liền chạy thẳng tới sân bay, trước khi đăng ký liền gửi cho Tiếu Thần tin nhắn nói cho hắn biết mình rất nhanh thì sẽ đến bên đó liền tắt điện thoại, ở trên đường đến sân bay cậu vẫn luôn tự căng thẳng, thẳng đến khi lên máy bay cậu mới cả người xụi lơ ở chỗ ngồi, gắt gao lôi kéo cánh tay Tịch Cảnh Trần ngồi ở bên cạnh, tựa hồ như vậy là có thể truyền cho mình một ít lực lượng.

Tịch Cảnh Trần giơ tay lên đem đầu của cậu dịch đến dựa ở trên vai mình, thấp giọng nói, “Không có chuyện gì, đừng lo lắng.”

Yến Vô Sanh không có trả lời, tựa đầu ở trên vai của hắn nhắm mắt lại, môi mím thật chặt, thế nhưng tay lại không ngừng run rẩy, nói rõ trong lòng cậu bất an.