“Nương nương, ta muốn lập Vong Cơ làm hoàng hậu.”
Tố Doanh không hề mảy may kinh ngạc, bình thản nói: “Không được.”
Hâm nhi cũng chẳng kinh ngạc với câu trả lời của nàng, mỉm cười nói: “Được ạ. Vong Cơ thông minh, lương thiện, cũng hiểu đạo lý, có thể làm một người hoàng hậu tốt.”
Tố Doanh chỉ nhìn cậu cười khổ. Hâm nhi không hề hoang mang nói: “Nương nương, có phải người cũng nghĩ một người hoàng hậu có thông minh hay không, có lương thiện hay không đều không quan trọng. Quan trọng là… nàng phải xuất thân từ họ Tố, có gia thế hiển hách và có lực cha chú anh em mạnh mẽ. Vậy thì nàng mới có thể bảo đảm hậu cung ổn định, tích cực phò tá quân vương. Đây chính là đạo lý mà nương nương nghe thấy và học được từ nhỏ, đúng không?”
Cậu nhìn chăm chú vào đôi mắt của Tố Doanh, nói: “Nhưng điều này không đúng. Nếu như chỉ cần một người phụ nữ có thể uy chấn lục cung thì dứt khoát bố trí một nữ tể tướng ở hậu cung là xong rồi. Chẳng lẽ hoàng hậu không phải vợ của ta sao? Không phải người cùng ta đến già sao? Nàng có gia thế ra sao không quan trọng, người nhà của nàng có địa vị gì cũng không quan trọng. Ta có thể cho nàng gia thế, ta cũng có thể thay đổi vận mệnh cả nhà nàng. Nhưng nếu như hoàng hậu của ta không phải Vong Cơ thì còn ai có thể biến nàng thành Vong Cơ chứ?”