Tố Doanh gần như đã quên mất ánh mặt trời ngày đó như thế nào mà đình, ngói máng, mây và cây, mỗi một dạng màu sắc đều vừa đúng. Rõ ràng đã là cuối thu nhưng gió nhẹ lại giống như tính sai tiết, vừa như cố ý vừa như vô ý thổi động lên tâm tình xuân sớm.
Tư thế ngồi của Duệ Tuân hoàn mỹ, không thể bắt bẻ từ áo quần, khuôn mặt tươi cười đến ánh mắt và ngôn từ của y… Tố Doanh lập tức hiểu ra đây là một giấc mộng. Nhưng nàng không đành lòng tự mình vạch trần. Giờ này khắc này, nàng là một thiếu nữ điều chế hương trong đình Trừng Lan, không cách nào nói với mình: Đứa ngốc, tại sao phải tạo ra giấc mộng vô dụng?
Nàng dừng việc hí hoáy hương liệu trong tay, nhìn y mỉm cười. Vẫn may, trong mơ xảy ra vào giờ khắc này.
“Tôi từng nói, nếu cô không muốn hi sinh thì phải đưa người khác lên tế đàn.” Giọng nói lượn lờ theo gió mà tới, Tố Doanh kinh ngạc phát giác: Thì ra tình này cảnh này còn khán giả khác. Nàng lập tức xoay người lại tìm, một dải lụa trắng che mờ đi đôi mắt nàng.
“U Phức!”
“Tố Doanh ơi là Tố Doanh, cô biết mình rốt cuộc là hạng người gì không?” Một bóng tuyết bay vọt lên, lụa trắng như mây như sương bao quanh lấy cô gái ở giữa. Tố Doanh không nhìn tỏ nhưng tai lại nghe rõ ràng: “Y là đồ tế của cô, tôi không muốn cô vì y mà khóc. Nhưng mà cô còn nhớ không? Khi cô không chùn bước ép chết Tố Nhược Tinh, cả ngày lẫn đêm đều nghĩ đến sự xấu xa của bà ta, tự nói với mình không hề làm sai. Ngay cả như vậy vẫn rất khổ sở. Song giờ cô nhìn thấy cảnh này, không phải bi ai mà là mỉm cười!”
Tố Doanh giật mình, ngay lập tức ngẩng khuôn mặt tươi cười. Nàng không cần nói gì, U Phức tức thì hiểu được ý của nàng: “Đã không còn quan tâm nữa đúng không?” Nàng ấy cười ha ha: “Thì ra là thế. Tố Doanh, giờ tôi càng chờ mong sự trao đổi tiếp theo! Tôi biết… đồ tế của cô sẽ càng ngày càng nhiều!”
Người nàng đột nhiên hóa thành hoa cây dương trắng như tuyết tản mát trong không trung, phấp phới giống như tuyết rơi. Tố Doanh chẳng hề động đậy, chăm chú nhìn một luồng khói hương trước mặt – mùi vị ngọt ngào và tốt đẹp khiến người ta muốn vội vàng hít thở. Nàng hít một hơi thật dài rồi lại một hơi nữa, mãi đến khi lồng ngực tràn ngập mùi kia, trong lòng chợt sinh đau thương.
Cả đời chỉ điều chế và đốt loại hương đặc biệt này đúng một lần… Còn tưởng rằng sẽ không nhớ tới mùi vị của nó nữa. Thế nhưng có một số việc cố gắng quên đi tì ngược lại lại trở thành dấu ấn rõ ràng trong trí nhớ.
Nàng vẫn là thiếu nữ điều chế hương, nhưng cái đình này không còn là đình Trừng Lan ở phía nam của Đông cung mà là đình Hoài Phong trong vườn hoa của phủ Bình vương. Tại sao lại nhớ tới giờ khắc này? Nàng chậm rãi siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm thẳng vào người đàn ông dính hoa cây dương trên người ở bên ngoài đình.
“Nếu là Tín Đoan, bất kể người nhà có dặn dò thế nào thì thần cũng sẽ không cầu xin nửa câu vì nó. Nhưng lại là Tín Mặc… Thần vẫn hy vọng nó có thể nói ra lời muốn nói với người nên nghe thực sự.” Không biết tại sao lại chợt nhớ tới lời Tín Tắc xin tha cho y.
Ánh mắt của y tràn ngập thương cảm, quả thật như là khát vọng nói ra mấy câu. Tố Doanh nhìn một lát rồi cười lạnh: Đúng, y sẽ nói một lời dối trá tựa như mộng đẹp, diễn một tuồng giống như tình cảm thắm thiết.
Không, không, không cần phải lặp lại một lần nữa. Tố Doanh chậm rãi đứng lên, nâng lư hương lên hít sâu thêm một lần nữa. Đây là một giấc mơ không đẹp, nàng nên tự phá nó đi!
Nàng dùng hết sức lực toàn thân, ném lư hương về phía y.
Một tiếng rắc vang thật lớn, chừng như là một chuyện thần thoại khai thiên lập địa khác, cảnh trời trong xanh bị chôn vùi trong nháy mắt, bóng đêm và ánh nến đập vào mặt làm cho Tố Doanh không biết làm thế nào. Nàng đưa tay che mắt lại, sau một lát mới tỉnh táo hơn.
Chi Huệ đang hết sức lo sợ thu dọn chén sứ bị vỡ. Tố Doanh mê man hỏi: “Làm sao vậy?” Chi Huệ không dám trả lời. Thôi Lạc Hoa nghe thấy tiếng động, đi tới trách cứ Chi Huệ. Tố Doanh lơ đãng phát giác ra tay dính nước thuốc nên bừng tỉnh ra: “Đừng trách cô ấy. Lúc nằm mơ tôi đã đụng phải cô ấy.”
Thôi Lạc Hoa nghiêm mặt nói với Chi Huệ: “Còn không đi sắc một chén khác?” Nàng ấy xoay mặt hướng về phía Tố Doanh thở phào nhẹ nhõm: “Nương nương tỉnh lại là tốt rồi.”
Tố Doanh ngồi dậy nói thẳng miệng đắng, vừa khát vừa đói. Cung nữ nhanh chóng dâng cháo sữa, Tố Doanh vừa ăn vừa mỉm cười nói: “Vừa không để ý đã từ ngủ sáng đến tối. Vốn đã đồng ý với Tín Tắc, hôm nay phải gặp em trai y. Người đa nghi chắc đã cho là ta cố ý để người ta uổng công đi một chuyến.”
Thôi Lạc Hoa né tránh ánh mắt của Tố Doanh, nói thật nhỏ: “Không đâu ạ.”
Tố Doanh phát hiện vẻ ấp a ấp úng của nàng ấy, nắm lấy thìa ngây người ra, một hồi lâu sau mới hỏi: “Tôi đã ngủ bao lâu?”
Lúc đầu Thôi Lạc Hoa không muốn trả lời nhưng cũng biết không thể lừa gạt nàng, cuối cùng lúng ta lúng túng nói: “Hôm nay đã là ngày thứ tư.”
Thìa đựng cháo chảy xuống trên gối của Tố Doanh, làm dây ra một vết bẩn lớn. Cung nữ cuống quýt cầm khăn lụa sạch tới lau nhưng ngón tay của Tố Doanh lại siết chặt lấy váy, hoàn toàn không để bụng cả tay đều dính dáp.
“Bốn ngày…?” Lồng ngực của nàng rung lên như đang ho, dường như bị trận sấm sét giữa trời quang này làm cả kinh đến muốn khóc òa lên. Thôi Lạc Hoa quỳ gối bên chân nàng, cầu xin: “Nương nương, xin hãy cho phép thần lập tức viết thư, cho đòi Vương Thu Oánh về cung.”
Tố Doanh dường như không nghe thấy. Nàng ngồi một lúc lâu không nhúc nhích, cuối cùng bình tĩnh nói với cung nữ: “Thay xiêm y cho ta.”
“Nương nương!” Thôi Lạc Hoa còn muốn kiên trì nhưng Tố Doanh lại nhẹ nhàng khoát tay chặn lại: “Thu Oánh ở Túc châu xa xôi, không cần gióng trống khua chiêng đi tìm nàng ấy. Bị người không rõ chuyện bên trong biết còn tưởng rằng trong cung xảy ra chuyện lớn gì đấy!”
“Chẳng lẽ sự an khang của nương nương không được coi là việc lớn sao?”
“Tôi không việc gì.” Tố Doanh dứt lời, không nhanh không chậm đi tới sau tấm bình phong thay quần áo.
Thư của Thôi Lạc Hoa đã viết xong từ lâu, chỉ chờ Tố Doanh cho phép thì sẽ sai người đưa về Túc châu. Nàng ấy tìm rất nhiều lý do cho sự khăng khăng cho mình là đúng của Tố Doanh nhưng không có một lý do nào có thể thuyết phục bản thân nàng ấy tin Tố Doanh coi tính mạng như trò đùa.
Thôi Lạc Hoa không quên đương kim thiên tử cũng từng trải qua việc ngủ say kéo dài, cũng không quên tình trạng sức khỏe của người có địa vị mà mông lung thì sẽ mang đến bất an thế nào cho cung đình. Nàng ấy trái lo phải nghĩ không thể yên lòng, cuối cùng vẫn lấy thư trong tay áo ra, giao cho người tin cậy đưa về Túc châu ngay trong đêm.
Đêm nay lại có một trận tuyết, mặc dù không quá nhiều nhưng những hạt tuyết lớn chừng hạt gạo vẫn trải đầy đất. Đạp lên đó giống như đạp lên vụn lưu ly đầy đất, tiếng vỡ vụn nho nhỏ dễ vỡ khiến người ta không tự chủ được bước chậm lại.
Thâm Hoằng quan sát cái sông ngân trên đất này mà ca ngợi, thưởng thức một lúc lâu mới lệnh cho đám hoạn quan quét ra một con đường. Tuyết sắp dừng, hắn sai người lấy ô tuyết ra, ngửa mặt đón lấy mấy hạt tuyết lác đác không có mấy, tìm kiếm ánh sáng nhạt trong bầu trời đêm.
Bên trong đám mây dày kia ắt có một vầng trăng sáng trong, cho dù mây mù vừa dầy vừa nặng cũng không che giấu được nó, bị sức mạnh tuyệt đại của nó in lên cái bóng hoa nhàn nhạt sang sáng. “Ánh trăng thật là đẹp.” Thâm Hoằng ca ngợi bầu trời không trăng. Dứt lời thì cười – người không hiểu hắn nhất định cho rằng hắn dùng cả đời để nói lời mê sảng.
Cung Đan Xuyến vẫn sáng đầy đèn lồng như cũ, trong đêm tuyết càng cảm thấy ấm áp. Thâm Hoằng không để người báo giá lâm, lẳng lặng đi vào trong một khu đèn ấm áp.
Tố Doanh ngồi nghiêng trên giường, kề sát một chiếc đèn lụa trắng mà thêu thùa may vá. Tình cảnh này cũng khá hiếm thấy. Thâm Hoằng nhìn chốc lát, lén lút đi tới bên nàng. Nàng làm quá chăm chú, dốc lòng tìm một chỗ hoàn mỹ hoàn hảo để đâm kim, thậm chí còn không phát hiện ra hắn đang ở bên quan sát.
“Cho ai mặc mà quần áo nhỏ thế?” Thâm Hoằng vừa lên tiếng liền dọa Tố Doanh giật mình, kim bạc lập tức đâm rách ngón tay của nàng, trên bộ áo khoác màu xanh da trời nhỏ đang yên lành bị nhuộm một vết máu. Tố Doanh kêu lên một tiếng “ôi chao”, ánh mắt chứng tỏ nàng rõ ràng tiếc rẻ cái áo khoác hơn. Bộ dạng của nàng giống hệt như một người đàn bà quý cả cái chổi cùn của mình. Thâm Hoằng thấy thì mỉm cười, nói: “Để ta xem.”
Tố Doanh đưa tác phẩm của mình lên nhưng Thâm Hoằng lại nắm tay nàng, nhìn qua nói: “Vết thương nhỏ, đừng lo.” Rồi nói: “Thêu thùa may vá vui lắm à? Trễ như thế còn không đi nghỉ.” Hắn bàn chuyện với Cư tướng vốn đã rất muộn, thuận miệng hỏi lại được cho biết từ khi hoàng hậu tỉnh lại vẫn chưa chợp mắt. Hắn theo ánh đèn nhìn Tố Doanh, thấy khóe mắt nàng có tơ máu, lại cầm lấy cái áo khoác nhỏ, nói: “Lẽ nào ngày mai mặc thứ này ngay? Đêm nay thậm chí không ngủ à?”
Tố Doanh bị chọc cười nhưng vừa cười thoáng qua liền mất đi tâm trạng vui sướng. “Sợ ngủ rồi… thì không tỉnh lại được nữa.” Nàng nhỏ giọng nói. Thâm Hoằng nghe xong thì trầm mặc, vuốt phẳng hai bên cái áo nhỏ đó, hỏi: “Cho ai đấy?”
Nhắc tới đề tài này, Tố Doanh hơi lên tinh thần, mỉm cười bảo: “Không biết A Thọ mặc vào có đẹp không.”
Thâm Hoằng nở nụ cười “xì” một tiếng: “Nó chưa đến mức thiếu một cái áo khoác. Vả lại thành Tuyên cũng không kham khổ như trước đây đâu.” Tố Doanh không tiếp lời này, tuy nàng cũng biết có bao nhiêu người không có chức quan nên nhẹ người chạy đến thành Tuyên làm bạn với Duệ Tuân.
“Trẻ con chớp mắt là lớn. Dù phí bao nhiêu công sức may quần áo cho nó, e rằng nó còn chưa thấy rõ là hình dáng gì đã không mặc vừa nữa rồi.” Thâm Hoằng hơi thất vọng than thở: “Phí công làm làm gì?” Tố Doanh hé miệng cười nói: “Thừa dịp lúc nhỏ làm cho nó thì dù ít dù nhiều nó cũng sẽ nhớ. Đến khi nó lớn thì dẫu có cho nó bao nhiêu quần áo tốt đi nữa cũng đã muộn rồi. Nó sẽ không vì mấy bộ quần áo mà cảm kích đâu.”
Thâm Hoằng vừa nghe, vừa xoa con hổ nhỏ thêu trên áo choàng, nói: “Mấy ngày hôm trước… một ngày trước khi nàng ngủ đã dâng biểu xin đón Duệ Hâm về cung nuôi nấng.” Tố Doanh gật đầu trả lời: “Thứ dân bất tài nhưng trẻ nhỏ đáng thương. Huống hồ hoàng thất chỉ cỏ một mạch này, dẫu sao còn trong tã đã lưu lạc ở ngoài không thích hợp lắm.” Hình như Thâm Hoằng nghĩ đến cái gì, ngẫm ngợi một lát mới nói: “Vợ chồng chúng nó gần như đã mất đi tất cả. Ngay cả Duệ Hâm cũng muốn lấy đi khỏi chúng nó thì quá đáng thương. Hơn nữa, Tuân đã bị phế làm thứ dân, nào có đạo lý con của thứ dân được nuôi dưỡng trong cung của Hoàng hậu chứ?”
Tố Doanh nghe xong thì cúi đầu không nói. Thâm Hoằng mở áo khoác nhỏ ra nhìn rồi bảo: “May mà mới vừa làm, vứt đi cũng không đáng tiếc. Tiếp tục làm nữa thì chỉ e càng uổng phí công sức hơn.”
Kể từ câu nói đêm hôm đó trở đi, Thâm Hoằng không hề tham dự vào việc thêu thùa may vá của Tố Doanh nữa. Cuối cùng chiếc áo khoác nhỏ vẫn đến thành Tuyên. Tố Ly siết trong tay hồi lâu không buông, tay càng lúc càng dùng sức, sắc mặt càng lúc càng khó coi. Duệ Tuân mang theo mùi rượu thoang thoảng đẩy cửa vào, thấy nữ quan khắp nhà thì cười mơ hồ, vỗ gáy trách mình tới không phải lúc.
Bây giờ Tố Ly lại càng săn sóc y hơn so với lúc trước, thấy vẻ mặt y không thoải mái thì lập tức nhẹ nhàng nói: “Uống rượu li bì với những thanh niên bất đắc chí này giữa ban ngày đã phí hoài thời gian lại còn đau lòng hại thân. Vì sao chàng không mở hòm thư mà quận vương Vĩnh Ninh đưa tới ít ngày trước ra xem thế nào?”
“Ta có gì khác với những thanh niên bất đắc chí này đâu cơ chứ?” Duệ Tuân cười nói: “Lúc này vùi đầu đọc sách, không phải càng giống dối trá diễn trò ư? Nàng cho rằng hoàng đế bệ hạ có tin không?” Tố Ly biết y luôn không uống được nhiều, tuy thường xuyên giả bộ hồ đồ nhưng rất ít khi say. Một người buồn đến nỗi ngay cả rượu cũng không uống nổi, còn có thể trông cậy vào y như thế nào đây? Nàng ấy thở dài, ảo tưởng đối với y lại giảm đi một hai phần nhưng vẫn khách sáo thương lượng với y: “Hoàng hậu nương nương đưa tới thứ này. Sứ giả còn đang chờ ở bên ngoài. Nên đáp lời thế nào đây?”
“Tìm ta chính là vì việc này? Các người nhiều người như thế cũng không nghĩ ra một câu trả lời? Ra vẻ chân thành đi.” Duệ Tuân định thần nhìn thoáng qua, nói: “Chúc nàng sớm sinh quý tử, để cho chúng ta có cơ hội đáp lễ như vậy.”
“Chàng lại nói đùa!” Tố Ly vốn muốn để y tự mình viết một đôi lời biểu đạt tấm lòng nhưng phản ứng của y lại là nói chuyện không đâu như thế, trong nháy mắt nàng ấy cho là y đang cố ý bới móc. Dường như muốn chứng thực phỏng đoán của nàng ấy, Duệ Tuân gật đầu một cái nói: “Đúng rồi. Tay của nàng đánh trận ác liệt, làm sao có thể làm được quà đáp lễ công phu như vậy chứ?” Hắn thấy Tố Ly tức giận, cười ha hả xoay người đi. Lảo đảo đi ra chưa đầy năm bước, bả vai đã bị người ta tóm lấy, chính là Tố Ly lạnh mặt đi theo sau. Tay nàng ấy dùng sức khiến Duệ Tuân nhíu mày.
“Mất tinh thần cũng nên có chừng mực.” Nàng ấy nói, “Chớ phụ sự khổ tâm của bệ hạ.”
“Là chớ phụ người, hay là chớ phụ nàng?” Duệ Tuân cầm lấy cổ tay của nàng ấy, dùng sức hất tay nàng ấy sang một bên, khách sáo nói: “Chuyện tới nước này rồi, nàng để ta nghỉ một lát đi.”
Khóe miệng cương quyết cứng ngắc của Tố Ly khẽ run rẩy trong nháy mắt, giọng nói giống như đang uất ức: “Chuyện tới nước này, ai sẽ để cho thiếp nghỉ ngơi chứ?”
Duệ Tuân nhìn nàng ấy vô cùng khoan dung, nói: “Nghĩ đến bà và cô của nàng, nghĩ tới Tố Doanh thì cả đời này, bất kể thế nào nàng cũng không thể dừng lại mà nghỉ được. Vì sao không buông tha cho ta chứ?”
Hai tay của Tố Ly lặng lẽ nắm thành quyền, không nói một lời chậm rãi đi trở về phòng. Cánh cửa kia nhẹ nhàng hợp lại, Duệ Tuân thở phào nhẹ nhõm, không thèm để ý bên trong sẽ xảy ra chuyện gì.
Tuyết trắng dày đặc trong đình viện tản ra hơi thở tươi mát lạnh giá, y hít một hơi lớn, nhiệt độ Tố Ly để lại đã hoàn toàn biến mất ở trước mắt. Duệ Tuân đột nhiên cảm thấy được nhiệt ở bình rượu ngon trên lò trở nên mê hoặc hơn. Có lẽ hôm nay là dịp tốt để không say không ngừng. Vì vậy y phóng túng nhảy lên trên tuyết đọng, chậm rãi đá hoa tuyết, đi tìm một người có thể cùng y uống rượu tâm sự.
Ngón tay Tố Ly siết chặt lấy hoa văn ô trên cửa, vẫn nghe ngóng phía bên ngoài nhưng lại không thấy tiếng động của y, một lát sau, nàng ấy mới lấy lại tinh thần. Năm sáu nữ quan sáng ngời nhìn chăm chú vào nàng ấy. Họ chưa từng gửi gắm hy vọng vào Duệ Tuân nên lúc này chẳng hề thất vọng. Tố Ly quả thực khá ước ao điểm này ở họ. Nàng ấy cứ ngây ngốc nhìn chằm chằm vào cái áo khoác nhỏ, nói: “Nếu như hoàng hậu chỉ muốn đuổi y đi thì thật ra ta không cảm thấy kinh ngạc. Nhưng lại tới ngấp nghé tới con của ta… Thật là ả đàn bà không thể tha thứ được.”
“Nương nương không cần vì chuyện của nàng ta mà phiền lòng.” Một nữ quan nói: “Quận vương tự có sắp xếp.”
Tố Ly gật đầu, nói: “Các người tản đi đi.” Hình như nàng ấy quá trống rỗng hoặc như là đã quá mệt mỏi rã rời, thuận miệng lẩm bẩm nói: “Giờ ta cũng muốn uống một chén rượu.” Suy nghĩ của nàng ấy lập tức bị mọi người mở miệng đồng thanh gạt bỏ: “Nương nương không thể làm hỏng chuyện vì rượu được.”
Tố Ly vừa nghe họ can gián, nhanh chóng nói như theo bản năng: “Tất nhiên ta biết.” Nói xong cười khổ nhận lấy trà nóng mà nữ quan dâng hai tay lên, uống một hớp liền nhíu chặt chân mày: “Thật hâm mộ tên Duệ Tuân không biết chịu trách nhiệm kia! Có lẽ lúc này y có thể phóng túng mà đánh một giấc mộng đẹp rồi.”
Tuyết thành Tuyên dùng để pha trà nên có loại đắng và tanh khó mà diễn tả bằng lời. Tố Ly nghĩ, cả đời này nhất định nàng ấy không có cách nào yêu thích được loại cay đắng như thế.
Sau khi đám nữ quan tốp năm tốp ba xin cáo lui, vừa xì xào bàn tán vừa đi mất, không để ý đến một người phụ nữ ôm bình rượu đụng phải ở chỗ ngoặt. Người phụ nữ kia đi quá gấp, việc đụng nhau lại xảy ra đột ngột, mấy bình rượu trong lòng cạch cạch cạch vỡ đầy đất. Đám nữ quan tức nàng ấy không hiểu phép tắc đi lại, nhìn kỹ là ngoại phụ Phùng thị mới tới thì sắc mặt càng lãnh đạm vài phần.
Dù cho họ mất đi thân phận trong cung nhưng vẫn duy trì sự ngạo mạn của nữ nội quan ở chốn hoang vu tịch mịch, không tranh cãi ai đúng ai sai với ngoại phụ. Họ không nói gì, rũ sạch rượu còn vương lại trên vạt áo, từng người ngang nhiên rời đi. Sự uy nghiêm lặng lẽ ấy không khác nào đang khinh miệt tuyên bố: Phùng thị nên nhận toàn bộ trách nhiệm.
Phùng thị đã quỳ trên mặt đất chân tay luống cuống thu dọn hiện trường, miệng xin lỗi liên tục, sợ còn sót lại mảnh nhỏ sẽ làm người khác bị thương. Nàng ấy cúi đầu nhặt nhạnh, nước mắt sắp không nín được. Có người vỗ nhẹ bả vai nàng ấy, Phùng thị vội vàng ngẩng đầu nhìn cẩn thận thì nhận ra người nọ là hầu gái tên Tố Mê Nhạn.
Mê Nhạn bưng mấy chai rượu, thong thả nói: “Chị ba phen mấy bận làm chuyện vặt không xứng với thân phận, coi chừng mấy ngày nữa sẽ bị người ta phái đến khiến đi như cung nữ làm việc vặt đấy.” Phùng thị cúi thấp đầu không biết nên làm thế nào cho phải. Mê Nhạn xoay sang góc phòng, không biết gọi một tiếng về chỗ nào, rất nhanh đã có hai cung nữ nhỏ chạy tới thu dọn. Phùng thị lúng ta lúng túng đứng ở một bên trông, vừa cảm thấy không được tự nhiên lại không xen tay vào được.
Mê Nhạn vẫy tay với nàng ấy, nói: “Chị đi đưa rượu cùng em nhé?” Phùng thị không nói gì đi theo cô ấy. Mê Nhạn vừa đi vừa nói chuyện: “Trong cung gặp phải chỗ rẽ trái phải đi sát ra bên ngoài, lúc quẹo phải thì đi sát vào tường. Dù thành Tuyên không phải trong cung nhưng thói quen không thể thay đổi.” Phùng thị luôn miệng đáp lời, thấy thái độ cô ta ôn hòa, không nhịn được mà nói: “Sau này ngu phụ phạm sai lầm thì mong rằng cô nương chỉ dạy. Các quý nhân ở đây quá khí phái, chưa bao giờ tức giận quở mắng, ngược lại khiến người ta càng không biết làm sao.” Mê Nhạn nhẹ nhàng liếc nàng ấy một cái, cười nói: “Họ sẽ không qưở trách chị – họ sẽ làm chị cảm thấy xuất hiện ở đây chính là sai lầm lớn nhất của chị.”
Hai người cùng đi đến tẩm điện của Duệ Tuân, khẽ khàng đẩy cửa đi vào. Duệ Tuân và Lý Hoài Anh vẫn đang uống, dường như y hoàn toàn không chú ý tới có người đến, vừa giống như hoàn toàn không hề lo lắng lời nói của mình bị người ta để ý tới, vẫn bàn luận viển vông thích gì nói đấy. Hai người nói đến chỗ vui sướng, vừa hát vừa ngâm, cùng chí hướng, không có mảy may phân biệt giữa hoàng tử và dân thường. “Hôm nay mới biết ý nghĩa thực sự của bốn chữ ‘hận gặp nhau muộn’!” Duệ Tuân than thở: “Người ở đó chỉ còn lại dục vọng quyền lực, mất đi tất cả lý tưởng. Thầy là một người có ước mơ, tin vào ước mơ, chỉ mong tôi có thể được chia một chút khát vọng của anh. Nào, uống một chén nữa nào!”
Phùng thị nghe thấy lời của họ nhưng không hiểu nhiều lắm, ánh mắt không khỏi dời lên trên mặt chồng tìm kiếm một vài dấu hiệu. Mê Nhạn lại giống hệt như kẻ điếc, đặt bình rượu xuống vững vàng, thu dọn bình không, lặng lẽ xoay người xin cáo lui. Phùng thị vội vàng đuổi theo bước chân của cô ta, cùng nhau đi ra.
Ngoài phòng vẫn có thể nghe tiếng cười sang sảng tùy tiện của Duệ Tuân. “Thầy Hoài Anh đó là chồng của chị nhỉ?” Mê Nhạn khẽ cười nói: “Lời bàn của y có sự chân thành làm động lòng người, thực sự là sức hấp dẫn khó có thể từ chối. Tại sao y lại biết công chúa Chân Ninh thế?” Phùng thị nghe cô ta hỏi thì nói qua về chuyện hai vợ chồng bọn họ quen biết Chân Ninh, còn nói sơ lược một câu công chúa Chân Ninh tiến cử bọn họ đi tới thành Tuyên. Mê Nhạn nghe xong thì trong lòng đã hiểu được đại khái ngọn nguồn mọi chuyện xảy ra, trong chốc lát mặc dù không thể nhận định được ý đồ của Chân Ninh nhưng đã đoán được tám chín phần mười. Cô ta suy xét thêm, chợt cảm thấy tuy tuổi tác Chân Ninh nhỏ song mắt nhìn hơn hẳn công chúa Vinh An, sau này khó mà không có thành tựu. Nghĩ đến chuyện này, thái độ cô ta đối đãi với Phùng lại thân thiết thêm hai phần, thuận miệng chỉ dạy một hai bí quyết đi lại trong cung. Phùng thị sợ hành động của mình ở đây không thỏa đáng làm chồng rước lấy phiền phức, thấy cô ấy có lòng hướng dẫn thì lúc này vô cùng cảm kích, coi cô ta là bạn tri kỷ đầu tiên.
Qua mấy ngày sau, Phùng thị và Mê Nhạn dần dần quen thân, đánh bạo hỏi lai lịch của cô ta. Bấy giờ Mê Nhạn cũng không kiêng dè nàng ấy nữa, nói ra bản thân là do công chúa Vinh An đưa tới để hầu hạ Duệ Tuân. Phùng thị nghe loáng thoáng được một hai phần về chuyện nhà của công chúa Vinh An ở trên phố nên khá hiếu kỳ. “Nhà họ Bạch thật sự đã hủy hôn ước với hoàng hậu nương nương để cưới công chúa Vinh An ư?” Người nhà giàu làm việc luôn chú ý mặt mũi, có gièm pha bèn lấp liếm bằng mọi cách, thời gian lâu rồi thì mỗi người nói một kiểu, khó phân thật giả. Việc này đã đồn ở trên phố rất lâu, có người nói đúng là như vậy, cũng có người nói là nghe nhầm đồn bậy.
“Không thể nào.” Mê Nhạn lạnh nhạt trả lời: “Người ngoài không biết nông sâu trong cung, bịa ra các loại suy nghĩ chủ quan để gán ghép câu chuyện của quý nhân. Sau này chị đừng cho là thật.”
Phùng thị vội vã vâng dạ liên thanh: “Tôi cũng nói mà, nếu thật sự có chuyện này thì tính nết hoàng hậu nương nương quá tốt. Đừng nói là cô chiêu nhà giàu có quý tộc, cho dù là một cô gái bình thường gặp phải chuyện như vậy, sao có thể thoải mái bỏ qua cho tên đàn ông bạc tình?”
Mê Nhạn cười không nói tiếp. Lúc này một a hoàn báo lại, nói có người tới thăm Mê Nhạn. Tất nhiên Mê Nhạn nhớ hôm nay là thời gian người từ phủ Vinh An tới, vội vã trở về chỗ mình ở, quả nhiên thấy người phụ nữ đi làm sứ ở trong phủ Vinh An đang chờ. Cô ta nhanh chóng viết một phong thư và hỏi tình hình gần đây của công chúa. Người đàn bà đi làm sứ than thở: “Gần đây tình thế không ổn. Thứ dân Tuân…” Nàng ta bật thốt lên, nhìn một vòng bốn phía mới nói tiếp: “Không phải thứ dân Tuân cấu kết với nước ngoài nên bị phế sao? Gần đây đã tra ra chuyện đó, những người theo ngài ấy chinh chiến phía tây đều bị liên lụy. Mấy ngày trước Bạch lão tam nhà tôi bị người ta mời đến nhà một công tử quý khác dự tiệc chưa về. Phò mã vội vàng khơi thông cho gã nhưng không biết làm thế nào mà sự việc càng ngày càng loạn, ngay cả phò mã cũng bị liên lụy vào chuyện này. Tuy là giờ vẫn chưa bắt y nhưng mỗi ngày trước phủ đều có người gác, không cho phép anh ta ra ngoài, cũng không cho tiếp khách.”
Mê Nhạn cuống quýt hỏi: “Chị có biết là chuyện gì không?” Người đàn bà đi làm sứ lắc đầu: “Trong phủ không cho phép hỏi. Nhất định là chuyện càng chuyện quan trọng hơn – bình thường công chúa không giữ mồm giữ miệng, lần này cũng ngậm miệng không nói. Mỗi ngày người chỉ nổi giận đùng đùng, thường xuyên la hét có người hãm hại chồng mình, lỡ như có chuyện bất trắc, người phải giết kẻ gian này, giết tên tiểu nhân kia báo thù cho Bạch Tín Mặc.” Nàng ta thở dài: “Mê Nhạn, hai ta đều từng thấy biến cố lớn, xem tình hình này, không cần hỏi nhiều cũng biết, chắc chắn nhà họ Bạch sắp xảy ra nhiễu loạn lớn. Chỉ là loạn đến mức nào thì còn khó nói. May mà chúng ta đi theo bên cạnh công chúa, không cần lo lắng quá mức.”
“Trong cung cũng không truyền ra tin đồn ạ? Bạch Tín Tắc thật sự không quan tâm sao?”
“Bây giờ nào có dễ hỏi thăm tin tức trong cung nữa!” Người đàn bà đi làm sứ lại oán giận: “Lệnh Nhu vừa chết, mọi việc đều không dễ làm. Hai người Chi Huệ và Nguyên Dao thì hỏi họ mười câu cũng không được một câu trả lời thành thật. Bây giờ Bạch Tín Tắc quyết tâm đi theo bên cạnh hoàng hậu, xa cách nhà họ Bạch – người không biết ngọn ngành còn nghi ngờ rốt cuộc ai mới là người nhà của y đấy. Thật sự chưa từng thấy hoạn quan như y!”
Nàng ấy vẫn tự nói một mình, sau khi Mê Nhạn nghe được cũng không để tâm, chợt hỏi: “Chẳng lẽ là có liên quan đến chuyện Tố Giang?” Người đàn bà đi làm sứ sợ hãi thất sắc: “Cô còn nhắc đến y làm cái gì! Tố Giang vì Lệnh Nhu mà mất lý trí mới dám làm chuyện đại nghịch bất đạo. Trước đó chúng ta không ai hay biết, nào có có thể liên lụy được? Muốn nói chuyện này có liên quan đến phò mã thì lại càng không có lý.”
“Chị, sao mọi chuyện lại thế đơn giản như vậy được?” Mê Nhạn nghĩ đến đầu sắp nứt ra cũng không có kết quả. Người đàn bà đi làm sứ an ủi: “Chúng ta là a hoàn sai bảo bên cạnh công chúa, không còn là người dưới trướng Tinh hậu nữa. Ở bên cạnh công chúa chỉ cần nghe theo sắp xếp của công chúa thôi. Cô còn quan tâm chuyện trong cung làm cái gì? Tôi không thể ở lâu, cáo từ tại đây thôi. Cô trông nom tốt chuyện bên này, không nên suy nghĩ nhiều.”
Lời tuy là vậy nhưng dù sao Mê Nhạn cũng không thể thờ ơ. Tối hôm đó Duệ Tuân lại muốn uống rượu. Mê Nhạn đưa rượu vào, giả truyền ý của Duệ Tuân để mọi người lui hết, một mình ở lại rót rượu cho y. Duệ Tuân biết cung nữ này trước kia là người bên cạnh mẹ, sau này lại đi theo Vinh An. Y cũng biết cô ta nhất định còn có qua lại với kinh thành, vì vậy làm bộ say chuếnh choáng, hỏi cô ta: “Gần đây trong kinh có chuyện gì vui?”
Mê Nhạn nói cho y biết đầu đuôi gốc ngọn về biến cố của nhà họ Bạch. Sau khi nghe xong, Duệ Tuân trầm mặc khoảnh khắc, hung hăng uống mấy chén lớn, nói: “Vì sao ta cảm thấy đây không phải là chuyện tốt mà con cáo miệng đen kia làm nhỉ?” Sau khi y tới thành Tuyên đã khinh thường gọi Cư tướng là con cáo miệng đen. Mê Nhạn lớn mật nhìn y một cái, trách y không để ý tai vách mạch rừng.
“Vì sao… lại cảm thấy là nàng mưu đồ ở phía sau nhỉ?” Duệ Tuân quơ quơ trước mắt, xua tan bóng dáng của Tố Doanh. “Ôi…”