[1] ở trong dược là cách gọi khác của hùng hoàng; tên tinh tú cổ, thuộc chòm Tử Vi, gồm sáu ngôi sao. Ngoài ra còn là một loài linh thú.
Hôm mồng tám tháng Chạp phủ tướng phát cháo miễn phí ở trước cửa theo thường lệ, tuy là sắp tới hoàng hôn nhưng tiếng người vẫn huyên náo như cũ. Hàng năm Vân Thùy chủ trì bố thí tự tay phân cháo, bỗng nhiên thấy một đôi cổ tay trắng nâng một chiếc chén gỗ tiến lên trước. Y ngẩn người, ngẩng đầu thì nhìn thấy khuôn mặt tươi cười bướng bỉnh của Tố Lan, đột nhiên nhớ lại năm đó nàng ấy giả làm một kẻ nghèo hèn, để thấy rõ dáng vẻ của người chồng tương lai ra sao nên đến xin cháo liên tiếp tám lần, chọc giận người hầu phát cháo.
Vân Thùy cười đưa tay gõ nhẹ lên trên trán nàng ấy một cái, nói đùa: “Khi nào trong nhà bỏ đói nàng, muốn thiếu phu nhân tới đây góp vui thế hả?” Tố Lan nhăn thành mặt quỷ, than thở: “Chao ôi, một khi lập gia đình thì giá trị con người tôi giảm mạnh, ngay cả một chén cháo cũng không xin nổi nữa rồi! Trước đây chàng có thể không nói nhiều lời, tặng tám muỗng lớn.” Vân Thùy lấy một tay kéo nàng ra phía sau, hơi sẵng giọng: “Nàng nhàn rỗi thì sao không ở bên trong giúp mẹ lo chuyện ăn Tết?” Tố Lan làm bộ nghiêm túc: “Tôi còn phải ở đây theo dõi xem có cô nương nhỏ mười lăm mười sáu tuổi lần lượt qua đây xin cháo ăn để thấy rõ bộ dạng của chàng hay không.”
Vân Thùy đang muốn trách nàng ấy nói năng ngông cuồng thì bỗng nhiên một con ngựa phi tới, làm rối loạn đoàn người. Không biết mấy người bị thương dưới móng ngựa, lập tức khóc thét, chọc giận Vân Thùy. Y vừa định dạy dỗ kẻ cưỡi ngựa, đã thấy người đó là một võ quan thường lui tới. Võ quan hốt hoảng chạy tới bên cạnh Vân Thùy, kéo tay y đi vào trong, nói: “Nhị công tử vào trong nói chuyện!”
Tố Lan vừa thấy liền biết không ổn, sai người thu dọn sạp bố thí, cũng đi vào theo bọn họ.
Tin tức tể tướng bị đâm trong cung vừa được truyền đạt thì trên dưới tướng phủ lập tức khiếp sợ. Bọn họ không phải là người tầm thường, mơ hồ có thể cảm thấy trong vòng một năm tể tướng dưới một người trên vạn người bị đâm hai lần đã lộ ra tin tức gì. Bà Cư suy cho cùng vẫn bình tĩnh, hỏi võ quan kia: “Hiện giờ tướng gia thế nào?”
“Tính mạng tướng gia không đáng lo, sau khi băng bó đã có thể hành động. Lúc này đang theo thánh thượng gấp gáp cho đòi trọng thần bàn chuyện ở các Chiêu Văn, e là hôm nay không về được.”
Tố Lan vội vàng hỏi: “Hoàng hậu nương nương thì sao?”
“Nương nương không ngại.”
Bà Cư không cho Tố Lan xen mồm, lại hỏi: “Chuyện bàn bạc trong các Chiêu Văn là…”
Võ quan đó thấy mấy người chung quanh không ai khác ngoài con trai Cư tướng và em gái hoàng hậu, không cần đặc biệt kiêng kỵ, liền hạ giọng nói: “Cấm quân đã vây quanh Đông cung. Có lẽ là bàn bạc chuyện này ạ.” Gã không biết nhiều, nói xong mấy lời này thì vội vã cáo từ.
Phủ tướng không còn lòng dạ ăn Tết nữa. Tố Lan ngồi cùng mẹ chồng trong chốc lát, không nói gì khác ngoài biến cố hôm nay. “Cha được sao phúc chiếu rọi, gặp nạn không chết thì sau tất có phúc.”
“Chết?” Bà Cư hừ lạnh một tiếng, “Lúc tướng gia nghịch đao, cha mẹ của tên điên này còn là đứa nhóc chưa ráo máu đầu. Lần cuối cùng tướng gia bị đao gây thương tích chỉ sợ gã còn chưa chui ra khỏi trong bụng mẹ đâu. Gã không chết dưới tay tướng gia, chỉ có thể nói gã là kẻ xui xẻo nhất hôm nay.”
Bà Cư cười rồi lại nói: “Số của chị con mới là tốt đến đáng sợ! Trời sập xuống cũng có người chống cho.” Lời của bà nghe có hàm ý khác, Tố Lan không dám tùy tiện tiếp lời, rơi lệ nói: “Xin mẹ cho con vào cung một chuyến.”
Bà Cư đang muốn tâm sự, ung dung phản bác: “Không phải nói hoàng hậu nương nương không đáng ngại sao?”
Tố Lan lau nước mắt nói: “Không phát hiện ra tổn thương cũng là ‘không ngại’, mười phần chết chín cũng là ‘không ngại’… Ai biết rốt cuộc nương nương ra sao? Dẫu sao phải tìm hiểu rõ ràng thì con mới có thể yên tâm.”
Bà Cư suy nghĩ rồi nói: “Sợ rằng hôm nay cung đình không cho phép con tới lui tự nhiên.”
“Vậy cũng phải thử mới biết được.” Tố Lan đạt được lời ngầm đồng ý của bà, vội vã đi chuẩn bị. Vân Thùy sắp xếp việc trong phủ, trở về phòng đã nhìn thấy Tố Lan đang thay quần áo. Y ngơ ngác một lúc rồi mới hỏi: “Đã giờ này rồi nàng còn đi đâu?”
Tố Lan ở sau bình phong trả lời: “Vào cung. Thường ngày không có chuyện gì còn ân cần đi lại, giờ xảy ra chuyện sao có thể không biểu thị gì?” Vân Thùy nhất thời giận tái mặt: “Thường ngày không có chuyện gì, nói chuyện tình chị em với nương nương cũng đành. Nàng biết cục diện hôm nay thế nào không? Trong cung có chuyện lớn cỡ này, nàng dính vào đó làm gì? Ngoan ngoãn ở nhà, không được đi đâu hết!”
Khắp người Tố Lan đã mặc trang phục sẵn sàng. Nàng ấy không biết Vân Thùy giận dỗi do đâu, uyển chuyển nói với chồng: “Lẽ nào tôi không biết hôm nay là thời cơ gì ư? Chàng chớ quản tôi. Tôi đã bao giờ làm hỏng chuyện gì chưa?”
Tâm trạng Vân Thùy vốn đã tệ, lại nghe nàng ấy nói ra hai chữ “chớ quản”, lửa giận đột nhiên xông lên, không lý luận với nàng ấy nữa, đứng lên bèn ra ngoài cài cửa lại, sai người lấy khóa. Tố Lan thấy thế thì thất kinh: “Vân Thùy, giờ đã là lúc nào rồi? Chàng nổi tính trẻ con làm cái gì?” Vân Thùy không để ý tới nàng ấy, tự mình cất chìa khóa xong thì đi nhanh khỏi mà không quay đầu. Tố Lan liên tục gọi mà y không đáp, không biết làm sao đành ngồi yên trong phòng bực dọc.
Ngồi đến tận lúc màn đêm buông xuống, cuối cùng Vân Thùy mở cửa ra. Y đã tiêu giận, lại cảm thấy việc làm của mình quả thực ngang ngược không biết lý lẽ, bỏ tính nóng nảy định đi gặp Tố Lan xin lỗi. Nhưng vừa mở cửa liền thấy trang phục của Tố Lan vẫn chỉnh tề, nàng ấy lạnh mặt, liếc mắt nhìn Vân Thùy, một tay đẩy y sang một bên, tông cửa xông ra.
Vân Thùy quát ở sau lưng nàng ấy: “Trễ thế này nàng còn đi đâu?”
Lần này, ngay cả trả lời nàng ấy cũng giản lược đi.
Tố Lan bỏ lỡ giờ để gặp mặt, tự biết hi vọng gặp mặt chị xa vời, chỉ vì giận Vân Thùy nên mới đi một mạch đến cửa cung. Chưa từng nghĩ sẽ được truyền nhưng rất nhanh Thôi Lạc Hoa đã tự mình ra nghênh đón, thấy Tố Lan bèn nói: “Quận chúa tới thật đúng lúc.”
Tố Lan lấy làm lạ hỏi: “Đã đến giờ này, nương nương vẫn chưa nghỉ ngơi sao?”
Thôi Lạc Hoa lắc đầu cười khổ: “Sao có thể nhắm mắt được ạ?”
Tố Lan nghe xong thì thở dài rồi đi vào, quả nhiên thấy trong ngoài cung Đan Xuyến đèn đuốc sáng trưng, rõ ràng đèn thêm không chỉ gấp đôi, ngay cả đường trong vườn hoa gần đó cũng bày đầy đèn lồng, cây đuốc. Nàng ấy đi vào trong cung, thấy người người nhốn nháo, dường như tất cả nữ quan và hoạn quan trong danh sách của cung Đan Xuyến không lọt một ai tụ tập cùng một chỗ. Nhưng mà tất cả họ đều lẳng lặng đứng ở gian ngoài. Nơi vốn treo bức rèm châu đã thay một bình phong bằng lụa hoa.
Xuyên qua hình vẽ hoa cúc trắng thuần, Tố Lan thấy chị ngồi một mình ở trên giường, không cho phép bất cứ kẻ nào tới gần nàng.
“Nương nương!” Tố Lan khẽ gọi một tiếng. Thân thể Tố Doanh hơi sợ hãi, cảm thấy kinh ngạc trông nàng ấy hỏi: “Sao em lại tới đây?” Tố Lan thấy phản ứng của nàng vẫn còn tốt nên bớt sầu, cười nói: “Đến nói chuyện cùng chị.” Nàng ấy nói xong bèn ngồi xuống bên cạnh Tố Doanh, lớn mật kéo tay của Tố Doanh nắm lấy, chỉ cảm thấy lòng bàn tay lạnh như băng.
“Em nghe nói rồi à?” Vẻ mặt Tố Doanh trống rỗng, giọng nói cũng không có tình cảm, “Suýt chút nữa chị đã chết rồi.”
Tố Lan nắm chặt tay nàng, muốn cho nàng dũng khí. Nàng ấy nhìn vào mắt của Tố Doanh, dịu dàng nói: “Chị à, lẽ nào chị cho rằng, chỉ cần ngồi ở cung Đan Xuyến tốn một ít suy tính, sai người khác ra tay thì mãi mãi không cần làm bẩn hai mắt của mình mà thiên hạ này sẽ ngoan ngoãn thần phục dưới chân ư?” Bắt được vẻ đau thương của Tố Doanh trong nháy mắt, nàng ấy lắc đầu thở dài, “Ôi, chị quả thật sẽ nghĩ như thế. Chị là Tố Doanh, cả đời này chị cũng không có cách nào khiến tay mình dính máu của kẻ khác. Không sao cả… Về sau sẽ tốt thôi.”
“Sẽ tốt ư?” Tố Doanh đưa tay che mắt lại, “Không phải là chị chưa từng tưởng tượng đến thời khắc mình chết đi, nhưng mà chị nghĩ cái chết đó sẽ không như thế. Về sau chẳng qua là có thêm một loại ác mộng, sẽ tốt được ư?”
“Sẽ thế.” Tố Lan ôm lấy bả vai của nàng, nhỏ giọng an ủi, “Hôm nay chẳng qua là một ngón trò vụng về, sau này chị sẽ chế nhạo nó. Đến lúc đó thì chẳng có gì đáng sợ nữa! Chị chưa bao giờ thấy thánh thượng sợ đến phát run đúng không? Ngài đã vào các Chiêu Văn làm việc từ lâu rồi. Nương nương, người đang run rẩy đấy… Đó không phải là chuyện tốt nhất mà người có thể làm lúc này đúng không?”
Tố Doanh đẩy nàng ấy ra, nhắm mắt lại hô hấp thật sâu, sau mấy lần thở ra hít vào, thái độ của nàng dần trở nên yên bình.
“Đúng vậy.” Hai mắt nàng lóe sáng, nói, “Cô trở về đi. Tôi còn ít việc chưa làm xong.”
Tín Tắc đau đớn tỉnh dậy từ trong cơn hôn mê, nhìn thấy một mảng lớn tối tăm, không biết mình đang ở cõi trần hay là suối vàng. Sau một lát tri giác càng rõ ràng hơn, phần lưng tựa như kề một mâm rắn lửa, không nhịn được mà đau đến rên rỉ.
Bỗng nhiên có một cái tay lạnh như băng đặt ở trên vết thương của y, so sánh với cơn đau đớn tựa như bị thiêu đốt thì cảm xúc lành lạnh ngược lại thoải mái hơn. Y cả kinh xoay người lại nhìn, không thấy rõ mặt của người kia, chỉ nhìn thấy cái bóng trâm gài tóc dao động.
Không cần thấy rõ mặt mày, y cũng biết đây là ai, vì vậy càng giật mình hơn: “Nương nương!”
“Chớ gọi thê thảm như vậy. Anh không chết được.” Tố Doanh nói, “Ta sẽ cho anh thứ mà anh liều mạng đổi lấy.”
Lời của nàng làm Tín Tắc nhẹ lòng, mơ màng chìm vào giấc ngủ. Lại một lần nữa đau đến tỉnh dậy, nhớ ra còn chưa tạ ơn, vội vàng gọi một tiếng: “Tạ nương nương…”
Nhưng mà Tố Doanh đã không còn ở đó.
Đêm dần khuya, đèn hoa trên các Chiêu Văn xán lạn, dưới các là giáo giáp sáng chói, một mảnh ánh sáng sắc lạnh dày đặc.
Tướng quân lĩnh quân thấy nghi trượng đưa hoàng hậu đi tới gần thì qua làm lễ quân thần, sau đó nói: “Xin nương nương dừng bước. Thánh thượng đang bàn việc ở trên các, chính, phi hậu cung không được đi vào.”
Tố Doanh nhìn lướt qua binh khí, quần áo của đám binh vệ dưới các: Ngoại trừ hộ vệ tướng quân các ty bảo vệ các Chiêu Văn ra thì thuộc hạ của các tướng quân lĩnh quân, hộ quân, tả vệ, hữu vệ đều dàn hàng ở bên ngoài, song không thấy bóng của hai vệ tướng quân. Hai người này trông coi cấm vệ, lại để cho nghịch tặc đột nhập ngự tiền, chỉ sợ đời này của bọn họ không thể đến các Chiêu Văn hầu hạ nữa.
“Ta không đi lên mà ở đây chờ một lát.” Tố Doanh cười nhợt nhạt. Tướng quân lĩnh quân lấy làm khó xử: “Nơi này gió mạnh sương dày, bày bố binh sĩ, loan giá của nương nương không thích hợp ở lâu.”
Tố Doanh không để ý tới gã, chợt thấy một đội đèn lồng đưa một người tiến đến gần. Nàng hiếu kỳ xem là ai tới trễ như thế, cẩn thận nhìn kỹ mới phát hiện là anh Tố Táp. Tướng quân lĩnh quân nghênh đón nói: “Mời quận vương lập tức lên các.” Tố Táp lấy lễ quân thần chào Tố Doanh, không nói một chữ đã vội vã đi vào các.
Tố Doanh nhìn theo bóng dáng của hắn, trong lòng bỗng nhiên bối rối: “Anh ấy…” Tướng quân lĩnh quân không trả lời, ngược lại nói: “Nương nương thứ tội. Cho dù nương nương chờ tới bình minh, thần cũng không thể báo vào trong. Xin nương nương lấy ngự thể làm trọng, lập tức về cung Đan Xuyến.”
Gã là võ tướng, lòng ngay dạ thẳng, Tố Doanh cười ôn hoà, không trách gã nhưng cũng không có ý thỏa hiệp. Nàng lại chờ trong chốc lát, thấy Tạ Chấn từ trong các đi ra. Tố Doanh thấy hắn không việc gì, lúc này mới xoay người đi.
Đi ra thật xa, nàng và cung nữ dừng bước lại, chờ Tạ Chấn đuổi kịp. Hắn bái xong thì đứng cúi đầu, Tố Doanh từ từ hỏi: “Gọi anh đi lên làm gì thế?”
“Hỏi vì sao thần xuất hiện ở cung Ngọc Tiết.” Tạ Chấn nói rõ sự thật về màn đối đáp trước mặt vua, “Thần từng nhận chức Hổ Bí lang, lúc vốn muốn thừa dịp hôm nay ăn Tết cùng đồng liêu cũ hẹn tụ tập, không ngờ thấy kẻ ngông cuồng giơ đao xông xáo ở trong cung. Tình thế cấp bách, thần mới vượt chức xông vào cung Ngọc Tiết…”
Tố Doanh vung lên ngăn hắn nói tiếp, nhíu mày hỏi: “Sao vậy? Gọi anh tới là muốn phạt anh ư?”
Tạ Chấn khom người nói: “Thần là tướng quân giữ cấm quân ở cửa Bắc, không được cho đòi đã tự ý đi lại trong cung, quả thực không nên. Huống hồ lại xông tới ngự tiền, theo lý nên bị phạt.” Hắn hơi chậm lời lại, còn nói: “Nhờ ơn thánh thượng, lấy công cứu giá để chuộc lại.”
Tố Doanh khẽ cười: “Tìm Hổ Bí trung lang, sao lại đi tới gần cung Đan Xuyến? Anh đến gặp em… vì sao không nói là em gọi anh đi vào? Chỉ cần nói, ‘Chưa đến cung Đan Xuyến, xa xa thấy kẻ xấu truy đuổi hoàng hậu, sốt ruột cứu giá nên mới xông thẳng vào cung Ngọc Tiết’, không phải là xong rồi sao? Công lao lớn cứ như vậy bị coi thường rồi.”
Tạ Chấn vừa cúi đầu ép lời xuống. Tố Doanh mỉm cười bảo: “Những người này còn có thể dựa vào. Có chuyện gì cứ nói đừng ngại.”
Tạ Chấn ngóng nhìn nàng, nói: “Bây giờ nghĩ lại, lúc hoảng loạn đã bật thốt lên một tiếng ‘A Doanh’ đủ khiến thánh tâm không vui. Lúc này sao có thể nói dối là nương nương cho đòi, gây thêm hiềm khích nữa?” Hắn thấy sắc mặt Tố Doanh tĩnh mịch, lo lắng hỏi: “Người vẫn ổn chứ?”
Khóe miệng Tố Doanh nhẹ nhàng kéo lên: “Không phải anh nói em đã biến thành một ả đàn bà khác sao? Em đã không phải là A Doanh, anh còn quản em làm cái gì?” Tạ Chấn biết nàng không hề tức giận, chậm rãi trả lời: “Trên đời này có ai mãi không thay đổi đâu? Đến bây giờ tôi mới biết, người vẫn còn ở trước mặt tôi đã may mắn lớn nhất rồi.”
Sau khi nghe xong Tố Doanh vươn tay về phía hắn, hơi do dự, vẫn nặng nề mà ấn xuống vai hắn một cái, nói: “Em không sao.”
Tạ Chấn biết giờ này khắc này, lưu ly vỡ vụn đầy đất đã trở thành chuyện cũ. Hắn khom người xin cáo lui, đi ra ba bước liền quay lại, nói: “Thực ra tôi biết bất kể là ai trong số hai ta, có đôi khi không thể không độc ác, nếu không thì không có cách nào sống sót. Nhưng mà tôi cũng biết không thể cứ mãi như vậy, nếu không thì sẽ mất đi ý nghĩa của việc sống sót.”
Tố Doanh cười: Có một cơ hội thì hắn sẽ không bở qua việc kéo nàng lại, không cho nàng thay da đổi thịt trở thành một hoàng hậu họ Tố.
“Đáng tiếc cửa cung phía Bắc cách em quá xa.” Nàng nói.
Người gần nàng không có ai có thể giữ nàng lại mà chỉ biết cầm lấy đao, đuổi theo nàng đi vào ác mộng càng ngày càng sâu.
Tố Doanh chia tay Tạ Chấn, lại quay trở lại chờ dưới các Chiêu Văn. Mãi đến khi từng đại thần lui ra từ trong các, hoàng đế vẫn ở lại trên các. Lại một lát sau, Tố Táp và Cư tướng cùng nhau đi ra.
Tố Doanh thấy Cư tướng quấn áo lông cừu dầy ấm áp mà mặt vẫn không có sắc máu, trong lòng không rõ là vét bồ thương kẻ ăn đong hay là có cảm nhận khác. Cư tướng thấy nàng mặc trang phục lên triều, chỉ thuận miệng hỏi một câu: “Trời rét thế sao nương nương lại đứng ở đây?”
Tố Doanh không trả lời, hỏi lại: “Còn có ai ở bên trên ư?”
“Đã bàn xong chuyện rồi.” Dường như Cư tướng động phải vết thương, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười cổ quái, “Thánh thượng đang chờ người, lúc này nương nương vẫn không thể lên được.”
Tố Doanh không hỏi hắn đang đợi người nào. Nàng thấy phía xa xa, Duệ Tuân bị một đội binh sĩ vây quanh đang đi tới.
“Người muốn chờ ở đây?” Cư tướng mang theo vẻ hứng thú quan sát nàng, “Chờ để gặp y?” Người hắn chỉ đương nhiên là Duệ Tuân. Hắn cho rằng Tố Doanh muốn xem biểu cảm của Duệ Tuân tối nay. Nhưng Tố Doanh không để ý. Nàng không nhìn thái tử đi qua bên cạnh, yên lặng đứng chờ dưới các Chiêu Văn, rõ ràng không đạt được mục đích thì sẽ không rời đi.
“Hiện giờ thần khá hiếu kỳ người muốn thỉnh cầu cái gì.” Cư tướng lẩm bẩm một câu, chân chậm rãi cất bước. Tố Táp ở phía sau hắn ân cần nhìn em gái, nói: “Người yên tâm đi.” Từng chữ đều đầy khí phách.
Tố Doanh mỉm cười đáp hắn: “Em không hề lo lắng.”
Người nên lo lắng không phải là những kẻ êm đẹp đứng ở bên ngoài các Chiêu Văn như bọn họ.
Hoàng đế đã rất lâu chưa từng xuất hiện ở sau án thư đó. Duệ Tuân đã thấy hình ảnh hắn nửa dựa vào giường ngự ở cung Ngọc Tiết nhiều lần, giờ kinh ngạc phát hiện: Lúc hắn xuất hiện lần nữa ở trước tấm bích họa vẽ rồng thì vẫn uy phong như trước.
“Phụ hoàng… tất cả mọi việc hôm nay không phải do nhi thần làm.” Y vốn không hề giấu giếm, lại cố thêm vào vài phần thành ý, giọng điệu đó nghe thật đáng thương.
Thâm Hoằng chăm chú nhìn thẳng vào y, không nói được một lời. Duệ Tuân vốn đã thiếu lòng tin, lại bị sự yên tĩnh này đoạt mất hai phần. Không biết sự yên tĩnh này kéo dài bao lâu, Thâm Hoằng cực kỳ chậm rãi hỏi: “Nhị lang, vì sao?”
“Phụ hoàng…” Duệ Tuân hơi thất vọng về sự chất vấn của cha, “Nhi thần chẳng hề làm gì cả, không hề sai người ám sát. Nhi thần vẫn luôn tuân theo sự giáo huấn của người: Không được hành động thiếu suy nghĩ… Nhưng mà có vài người chán ghét chờ con phạm sai lầm. Mọi chuyện hôm nay chính là như vậy.”
Thâm Hoằng không trả lời, đưa tay cầm lên một trang giấy trên án thư, nhẹ nhàng ném đi. Tờ giấy kia phấp phới, vèo một cái rơi xuống trước mặt Duệ Tuân. Y không hiểu gì, nhặt lên nhìn qua, quả thực không tin vào con mắt của mình.
“Một tên quân hiệu ở biên giới phía Tây liều mạng lấy được bức thư mật này, đưa cho quận vương Lan Lăng. Trên đường nhiều lần gặp sóng gió, Tố Táp vẫn đoạt được nó về, tối nay dâng cho ta xem. Đó là thư con viết cho chủ soái nước phía Tây. Việc chinh chiến viết bên trong không giống với điều mà con đã bẩm báo với ta.” Thâm Hoằng chống hai tay lên án thư, chậm rãi đứng dậy, “Con chôn vùi tinh binh của tướng quân Long Tương đổi lấy lời hứa hẹn ngày sau xuất binh giúp con leo lên ngôi vị hoàng đế của nước phía Tây. Mượn cơ hội này thừa thắng làm hòa? Bí mật ước hẹn cưới con gái của vua nước phía Tây? Quả thực, con vẫn không có thứ mà nhà hậu và tể tướng có. Còn thứ vợ con có thì con lại không muốn dựa vào. Nhưng tìm kiếm kẻ trợ giúp từ phía giặc ngoài ư? Con điên rồi sao?”
Cổ Duệ Tuân như bị nghẹn một vật, nôn ra không được, nuốt vào chẳng xong, đến mức cả người y run rẩy. “Đây không phải là thật! Đây là bịa đặt! Phụ hoàng, đây là thư giả!” Y hét to lên, ngay cả Tố Doanh ở dưới các cũng nghe được.
Lòng nàng run lên, hỏi anh: “Anh đã làm gì?”
“Chuyện ta phải làm từ lâu.” Mắt Tố Táp lóe ra ánh sao.
“Chứng minh cho ta.” Thâm Hoằng đi tới từng bước, nhặt tờ giấy kia lên, “Lời văn, nét chữ, con dấu, thậm chí… đốm lửa rơi ở bên phải – con quen dùng tay trái, lúc viết chữ, đèn luôn đặt ở bên phải.”
“Những chi tiết nhỏ này mọi người đều biết! Có lòng bắt chước thì sao không chú ý hơn cho được?” Duệ Tuân đau khổ hét to về phía cha, “Tại sao phụ hoàng lại muốn con chứng minh? Chỉ cần người tin tưởng thì con không cần chứng minh gì cả!”
“Vậy thì cho ta một gợi ý, để lúc ta đối mặt với thiên hạ có thể nói cho bọn họ biết, không phải ta thiên vị con trai của mình mà ta đang chủ trì chính nghĩa cho một người trong sạch!”
“Phụ hoàng, người có thể ngự bút định tội cho Tố Táp, có thể xử lý cận thần trong cung. Lời của người chính là chính nghĩa… Vì sao đối với con trai ruột của mình thì lại đùn đẩy?”
Thâm Hoằng trông đứa con gần như đã tuyệt vọng này, chậm rãi lắc đầu: “Con quá ngốc. Bọn họ đều không phải là trữ quân, chẳng làm ra chuyện thế này, cũng không phải là chứng cứ như thế.”
Duệ Tuân kinh ngạc nhìn cha, bỗng nhiên hoài nghi bọn họ có thật sự là cha con ruột hay không. “Nhưng quả thực bọn họ đã làm sai vài việc, còn con chẳng hề làm gì.” Y lúng ta lúng túng nói. Mới vừa nói xong liền hiểu ra: Nào có ai quan tâm y có làm hay không đâu? Mọi người chỉ quan tâm điều bọn họ thấy.
“Ôi!” Y bất lực thở dài một tiếng. Tại cái đêm mà một người điên xông vào cung Ngọc Tiết ám sát, bỗng nhiên xuất hiện một phong thư ngụy tạo. Không may là người điên vừa hay là bạn thân của y trước kia, đồng thời miệng bảo muốn để cha y làm thái thượng hoàng. Không may là lá thư này cũng đang nói những chuyện giống vậy. Lại càng không may là hiện giờ điều cả đầu y nghĩ tới không phải là rửa oan cho mình thế nào mà là một câu nói.
Không, cha sẽ không cứu y.
Nếu như ngay cả một đứa con như vậy cũng cứu, không khác nào nói với toàn thiên hạ: Nó là con trai ta, nó làm chuyện gì ta cũng tha thứ cho nó. Dù nó thông đồng với địch ngấp nghé ngôi vị hoàng đế của ta, cho dù nó mưu phản uy hiếp tính mạng của ta, ta cũng khoan thứ cho nó.
Không, hoàng đế sẽ không làm như vậy, nếu không thì là đem tất cả của mình – ngôi vị hoàng đế và tính mệnh – giao vào trong tay thái tử.
Hoàng đế tuyệt sẽ không làm như vậy, dù biết rõ hắn không phạm tội gì…
“Ôi! Ôi!” Duệ Tuân liên tục kêu hai tiếng, giọng càng ngày càng buồn khổ nhưng mà lại không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Tại sao đột nhiên lại biến thành như vậy? Sao lại rơi tới nước này? Y ngơ ngác nhìn cha, nhìn một lúc lâu mới nói: “Phụ hoàng, hôm nay là ngày mồng tám tháng Chạp.”
Thâm Hoằng lặng lẽ nhìn đứa con trai bỗng nhiên bình tĩnh, trong lòng thầm đau đớn.
“Nhi thần vốn đã chuẩn bị nấu cháo, dự định tự tay hầu hạ.” Duệ Tuân nói, “Phụ hoàng, người muốn nếm thử không?”
Giọng điệu nói chuyện của y như thể đời này kiếp này không còn cơ hội nào nữa. Lòng Thâm Hoằng mềm nhũn, ôn tồn trả lời: “Con đi lấy đi.”
Duệ Tuân bái một lễ lớn, lúc đứng dậy rời đi phong độ vẫn rất tốt. “Phụ hoàng, con quả thực quá ngốc.” Giọng nói của y bỗng nhiên nặng nề, “Cha không dạy con rằng có vài người, con mãi mãi không đợi được đến lúc bọn họ phạm sai lầm. Mà tự con cũng ngốc đến mức không phát hiện ra.”
Thâm Hoằng vịn ghế ngồi xuống, mệt mỏi dường như không còn cách nào đứng lên. Trên các Chiêu Văn yên tĩnh, chỉ có một mình hắn hưởng thụ tĩnh mịch.
Một chuỗi tiếng bước chân khoan thai đạp nỉ mềm lên các. Bóng người Tố Doanh chậm rãi đập vào mí mắt. Nàng đi lên trước hành lễ, cẩn thận quan sát hắn, nói: “Bệ hạ, xin hãy nghỉ ngơi một lúc.”
“Nàng đã đợi rất lâu chỉ vì nói điều này ư?” Thâm Hoằng thấy nàng thì gật đầu, vươn tay về phía nàng.
“Ban đầu có lời khác muốn nói nhưng hiện giờ không nên dùng bất cứ chuyện gì làm người mệt nữa.” Nàng vừa nói vừa kéo tay hắn, ngồi bên chân hắn, nhẹ nhàng tựa đầu lên trên đầu gối hắn. Bọn họ không nói gì, một lát sau Thâm Hoằng mới than thở: “Nàng là một người thông minh.”
Tố Doanh cười: “Thiếp là một kẻ xui xẻo, độ chín của sự thông minh không thích hợp. Làm chuyện xấu, thiếp không đủ thông minh, làm người tốt thì lại quá thông minh. Bệ hạ có ánh mắt sắc bén thấu triệt mới thật sự là người thông minh.”
Thâm Hoằng xoa đầu nàng nói: “Ta làm hết việc ngốc mới có hôm nay. Nhưng mà đến tận hôm nay mới phát hiện, muốn làm chuyện điên rồ nữa cũng không làm được rồi.”
“May mà thiếp không thông minh giống bệ hạ. Bằng không sẽ tịch mịch giống như bệ hạ.” Tố Doanh nói rồi nhìn vào mắt hắn, đến bản thân cũng vô cùng kinh ngạc vì lời nói lớn mật đêm nay. Nghĩ lại: Hôm nay ngay cả cái chết nàng cũng đã gặp, còn có gì đáng sợ hơn nữa đâu?
Thâm Hoằng nghe xong lời của nàng, cười ha hả: “Sao nàng không chờ ở cung Đan Xuyến?”
“Một mình thiếp… không dám ở lại nơi đó.” Tố Doanh biết đó không phải lời nói dối để tranh thủ sự đồng tình.
“Vậy chúng ta cùng nhau trở về.” Thâm Hoằng nói.