Vọng Nguyệt Lâu

Chương 27: Năm đó




Thất bảo màu đỏ thẫm làm cháo, bánh hạt dẻ hai màu vàng đỏ phân ra được chứa đầy ở trong bát ngọc xanh và đĩa sứ trắng. Tố Doanh tự mình tới trước giường hầu hạ, Thâm Hoằng lại không yên lòng. Hắn tùy tiện ăn hai miếng, hỏi: “Chuyện cung nữ dùng bùa chú điều tra tới đâu rồi?” Tố Doanh đoán nhất định hắn đã biết được mấu chốt trong đó, nàng không thể thoái thác rằng không biết được.

“Quả thật chuyện này đã có chút tiến triển, nhưng bản cung của cung nữ kia là thật hay giả còn chưa biết được, cung chính ty không dám tùy tiện kết luận.” Nàng nói.

“Quả thật không thể hời hợt.” Thâm Hoằng cười, “Mới đoán nàng có bầu đã làm bùa ngải thế này. Giả sử ngày nào đó thật sự mang bầu, không biết loạn thành thế nào.”

Tố Doanh hơi sẵng giọng: “Việc này có gì hay để nói cười chứ? Có điều thiếp thấy Dương cung chính là người kiên quyết mạnh dạn, quyết đoán hơn hai vị trước, chắc chẳng mấy chốc sẽ có kết luận thôi.”

Nghe nàng nhắc tới Dương Phương, Thâm Hoằng mỉm cười chỉ vào mấy quyển tấu chương trên án thư, hỏi: “Nàng biết trên đó viết gì không? Chỉ trích nàng che tai mắt thánh, tạo ra tiền lệ nội cung định tội cận thần.” Thấy sắc mặt Tố Doanh thay đổi, hắn lại cười nói: “Nàng không cần phải lo lắng. Người trục xuất đám cung chính ra khỏi cung là ta, không phải nàng. Đã có người thay nàng bác bỏ những lời chỉ trích có mưu đồ này rồi.”

Sau đó Tố Doanh mới biết được thì ra người tạo ra tiền lệ là hắn.

Vốn dĩ nội thần phạm tội tự có cung quy xử trí, từ đó về sau, hắn có thể hạ bút thành văn, hơn nữa có thể dùng “làm trái ngự bút” để định tội kẻ bị dị nghị. Rõ ràng là hết sức lộng quyền, nhưng mà cung chính chấp pháp trong cung bị cuốn vào việc lớn như nguyền rủa, hắn dựa vào đó để thu quyền lại dường như cũng không có gì đáng trách. Có điều Tố Doanh đẩy Dương Phương lên vị trí cung chính cũng uổng công rồi. Từ nay về sau cung chính ty là thùng rỗng kêu to, một mình hoàng đế lũng đoạn thị phi trong cung, hắn nhận định đúng hay sai, người bên ngoài không được xen vào, nếu không thì là phạm tội.

Hắn càng ngày càng không nỡ cùng người khác chia sẻ cung đình của hắn.

Lúc đó Tố Doanh cũng không biết nhiều về điều này, chỉ là lời của hắn làm cho lòng nàng lo sợ khó yên. Nàng cố ý tránh đề tài ấy, hỏi: “Hôm nay bệ hạ có tâm sự ư? Chỉ ăn ít cháo và bánh như vậy.”

Thâm Hoằng nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Bọn họ đã muộn lắm rồi.”

“Ai cơ?”

Thâm Hoằng khoan thai cười nói: “Lúc này đáng ra tể tướng và anh trai nàng nên ngồi ở chỗ này rồi. Bọn họ nói có chuyện gấp muốn tâu. Đến bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng, không biết lại xảy ra chuyện gì.”

Tố Doanh vốn đã vì mấy chữ “mồng tám tháng chạp, giờ Thân” mà lo nghĩ, giờ biết được hôm nay Cư tướng và Tố Táp cũng muốn vào cung thì không khỏi âm thầm lo lắng, rất sợ Tố Táp có liên quan đến mấy chữ có nguồn gốc chẳng lành đó.

Thời điểm gần trưa, Cư tướng bỗng nhiên cầu kiến. Hắn tới quá trễ nhưng Thâm Hoằng vẫn chưa trách móc, ngược lại cười nói: “Lững thững tới muộn, nhất định là do có chuyện xảy ra.”

Sắc mặt Cư tướng lạnh lẽo, cũng không ngại Tố Doanh ở đây, quỳ xuống tâu: “Thần có tội tấu bừa, xin bệ hạ trách phạt. Hôm qua vụ án quận vương Lan Lăng bị đâm đã có hi vọng, thần sợ vật chứng có sơ xuất nên đã vội cầu kiến. Không ngờ trong một đêm vật chứng đã mất…”

Tố Doanh và Thâm Hoằng yên lặng nhìn nhau nhưng hàm ý ẩn chứa trong mắt hai người lại không giống nhau. Tố Doanh không nghĩ ra kẻ nào có bản lĩnh thay xà đổi cột ở ngay trước mắt Cư Hàm Huyền, sợ rằng mọi chuyện đều là trò bịp bợm của hắn, chỉ là nàng không đoán ra trò bịp này nhắm vào ai.

Thâm Hoằng không muốn để Tố Doanh tiếp tục ở lại đây nên dặn dò ngắn gọn: “Hoàng hậu tránh đí.” Nhìn theo nàng rời khỏi, hắn mới hỏi một cách điềm tĩnh: “Nếu tể tướng đã thấy chứng cứ thì không ngại nói xem rốt cuộc là người nào xúi giục phía sau.”

Cư Hàm Huyền lại dập đầu nói: “Thần không có chứng cớ, không dám tấu bừa.”

“Tất cả những điều ngươi biết đều không được giấu giếm ta. Là thật hay giả, hay là nói xằng nói xiên, ta tự biết phán đoán.”

Cư Hàm Huyền im lặng một khắc, từ từ trả lời: “Trong quân ở biên giới phía Tây có một tên quân hiệu tìm được một vật, sai người đưa cho quận vương Lan Lăng. Có người lầm tưởng rằng quận vương Lan Lăng đã lấy được nên muốn giết hắn diệt khẩu. Thực chất món đồ của tên quân hiệu kia truyền qua tay nhiều người, gần đây mới đến kinh. Đáng tiếc… thần trông giữ không chu đáo, để kẻ khác trộm mất.”

“Rốt cuộc là thứ gì mà thần bí thế?”

Cư Hàm Huyền lại đắn đo một khắc mới trả lời: “Là thư Đông cung cấu kết với nước phía Tây, bán đứng tám ngàn tinh binh thuộc hạ của tướng quân Long Tương.”

Hôm nay Tố Doanh vốn đã hơi căng thẳng, từ cung Ngọc Tiết trở về càng thêm lo nghĩ. Gõ thân bài xong, Thôi Lạc Hoa và đám nữ quan lần lượt tới khấu tạ ban thưởng, nàng ngẩn ngơ ứng phó bọn họ rồi hỏi Thôi Lạc Hoa: “Bây giờ là giờ nào?”

“Giờ Thân vừa qua nửa khắc.”

“Ồ!” Trong lòng Tố Doanh tràn ngập lo sợ nghi hoặc không đầu mối, không quan tâm đến chuyện ngoài cung còn có người đợi tạ ơn đã nói với Thôi Lạc Hoa: “Ta muốn yên tĩnh một mình, không cho phép bất cứ kẻ nào đến quấy rầy.” Thôi Lạc Hoa đang muốn xin cáo lui cùng đám nữ quan thì Tố Doanh lại thay đổi chủ ý: “Không cần giải tán nữa. Kế tiếp đến ai?”

“Nếu nương nương mệt mỏi thì cần gì miễn cưỡng bản thân.” Thôi Lạc Hoa uyển chuyển khuyên một câu nhưng Tố Doanh muốn tìm một số chuyện để phân tâm nên phấn chấn lại tinh thần rồi cho đòi vệ úy cung Đan Xuyến đang chờ ở bên ngoài để tạ ơn tiến vào. Gã là một thanh niên khỏe mạnh, hành động nhanh chóng, mấy bước đã đi tới bên ngoài bức rèm che quỳ gối xuống: “Thần là Tố Giang – vệ úy cung Đan Xuyến, lạy tạ nương nương ban thưởng.”

Trong ấn tượng, Tố Doanh vẫn chưa từng nói chuyện với vệ úy của cung Đan Xuyến, thậm chí rất ít khi đối mặt với gã. Nhưng giọng nói của gã… giọng nói của gã khiến nàng nhớ tới điều gì đó…

Tố Doanh ngơ ngẩn không nói một lời, cố gắng lục lọi trong đầu.

Đó nhất định không phải là hồi ức vui vẻ, giây phút nàng nghe thấy giọng nói của gã thì sợ run lên.

Nhưng mà rốt cuộc chút ký ức thất lạc đó đang ở đâu vậy?

“Anh nói anh tên là gì?” Nàng hỏi.

“Thần là Tố Giang, vệ úy của cung Đan Xuyến.”

Tố Giang? Tố Giang… Vẫn không nhớ ra… “Tố Giang, anh là người nhà nào?” Nàng lại hỏi.

“Thần xuất thân từ chi thứ của họ Tố ở Thanh Hà.”

Là lúc sau khi nhậm chức gã tới bái kiến đã nghe thấy giọng của gã chăng? Không phải. Tố Doanh nhớ rất rõ ràng, lúc đó nàng không hề thấy người này, nàng chỉ nói: “Biết rồi, để gã trung thành với cương vị, dốc sức vì hoàng gia.”

Nàng có thể nhớ một chuyện không quan trọng rõ ràng đến vậy thì vì sao lại không nhớ nổi đã nghe thấy giọng nói của gã lúc nào kia chứ? Là lúc nào đó đã từng gặp mặt sao? Sau khi nàng vào làm chủ cung Đan Xuyến, hay là càng lâu về trước – lúc làm người dâng hương? Tố Doanh lục lọi tất cả ngõ ngách trong đầu mà vẫn không tìm được điểm mấu chốt khiến mình bất an.

“Trước đây anh đảm nhiệm chức vụ ở đâu?” Tố Doanh cố gắng muốn nhìn rõ gã qua bức rèm châu, miệng nghi ngờ tự lẩm bẩm, “Dường như ta… đã gặp anh.”

“Thần…” Gã khó hiểu trả lời. Nhưng Tố Doanh không để câu nói kế tiếp trong lòng.

Chữ “thần” này mang theo khẩu âm của Thanh Hà, lòng Tố Doanh chợt có một bức tranh đột nhiên sáng rõ: Khi đó Tố Doanh làm người dâng hương đương mười bốn tuổi, bị hai tiểu hoạn quan trêu chọc, khóa trái ở một cung điện vắng vẻ. Đêm dần khuya, trong lúc nàng đang nửa mê nửa tỉnh thì có hai người đến.

Một người trong đó là Đông cung thái tử. Tố Doanh sẽ không quên, lúc nàng chưa gặp gỡ y thì đã không cẩn thận thấy y sắp đặt một vụ ám sát… Y luôn lớn mật liều lĩnh và không cẩn thận như thế.

Một người khác nói với y rằng: “Lần này thần chuyển cho ngài một lời nhắn: Mùng năm tháng sau.”

A, là gã! Tố Doanh cả kinh trong lòng, chợt cười khẩy: Nàng trăm phương ngàn kế đưa Tống Chi Huệ vào Đông cung, Đông cung cũng không nhàn rỗi đã đặt một thân tín nhiều năm ở chỗ này từ lâu rồi.

“Anh đứng dậy đi.” Nàng nói với Tố Giang. Chuyện xảy ra mấy năm nay càng ngày càng nhiều, nàng gần như đã hoàn toàn vứt buổi tối đó ra khỏi đầu. Cho tới giờ khắc này nàng mới hơi hiếu kỳ, kẻ dám can đảm cùng Đông cung sắp đặt ám sát tể tướng là hạng người gì.

Tố Giang chậm rãi đứng lên, cung kính rũ mắt xuống nhìn mặt đất. Thần thái của gã rất thận trọng, quả nhiên giống như một kẻ làm việc lớn. Tố Doanh có hứng thú quan sát một lần, nghĩ thầm, sau này phải đề phòng gã mới được. Nữ quan ty lễ liếc mắt nhìn nàng, tâu một tiếng, chuẩn cho Tố Giang lui đi. Nhưng gã không đi, vẫn dùng âm điệu rất vững vàng của mình mà nói: “Thần có một vật kính hiến nương nương, mong nương nương đừng trách.”

Nữ quan được Tố Doanh ra hiệu thì cất tiếng “Cho trình lên”, gã liền lớn mật tiến về phía trước hai bước. Tố Doanh không thấy rõ trong tay gã đang cầm cái gì, ngồi thẳng người nhìn ra xa. Bỗng nhiên gã ném vật trong tay rồi nhảy lên một cái, xé đứt vô số sợi châu, một tay kia đã rút bội đao ra chém xuống đầu Tố Doanh.

Không ai dự liệu được biến cố bất thình lình này.

Trong nháy mắt đó, Tố Doanh không di chuyển được. Nàng thấy một đường sáng như ánh tuyết bổ về phía nàng. Quá chói mắt, nàng muốn nhắm mắt lại, kết quả lại há to miệng nhưng không có bất kỳ âm thanh nào phát ra ngoài. Một vệt máu đỏ vẩy ra trước mắt nàng. Nàng trông thấy gương mặt nhăn nhó tái nhợt của Tín Tắc ngăn cản trước mặt nàng.

“Đi mau!” Y lấy một tay đẩy nàng xuống khỏi ghế hậu. Chính giây phút này, trong cung Đan Xuyến bỗng nhiên có tiếng động – tiếng hét the thé của đám nữ quan, đáng tiếc chỉ những tiếng ồn hốt hoảng không có chút ý nghĩa nào, không có ai nói cho nàng biết nên làm gì. Có người níu lấy chân Tố Giang, có người ôm lấy hông của y. Còn Tố Giang dùng lưỡi đao để phản kích.

Tố Doanh bò dậy từ dưới đất, lập tức chạy không ngừng, không dám quay đầu nhìn lại. Bức rèm móc trâm cài tóc của nàng lại, chẳng biết nàng lấy sức lực từ đâu ra, kéo đứt chúng rồi tiếp tục chạy thoát thân.

Có người bắt được áo khoác ngoài của nàng, nàng hét lên một tiếng, xoay người né tránh, áo khoác ngoài liền bị cởi ra khỏi người, rơi vào trong tay kẻ kia.

Tố Giang quăng thứ quần áo vô dụng này đi, lại bổ một đao về phía Tố Doanh, nhưng bị nàng hất bức rèm châu bắn trúng mắt. Gã nhịn đau đớn nhanh chóng đuổi theo, gã biết Tố Doanh không chạy được xa. Nàng chỉ là một người phụ nữ, trời rất lạnh, quần áo của nàng quá mỏng, bước chân quá loạn. Nếu nàng không muốn chết ở cung Đan Xuyến mà nàng liều mạng tử thủ vậy thì để cho nàng chọn một nơi khác mà vong mạng.

Trong lúc kinh sợ Tố Doanh chợt nảy sinh nỗi căm giận: Có người ám sát ở cung Đan Xuyến, vì sao không có thị vệ xuất hiện cứu giá? Đúng rồi, bản thân thích khách đã là vệ úy cung Đan Xuyến… vốn là người nên bảo vệ nàng.

Hiện tại nàng nên đi đâu tìm kiếm sự bảo vệ đây?

Sợi dây đứt quấn trên búi tóc của Tố Doanh không giữ được hạt châu còn sót lại khiến chúng rơi trên mặt đất, lốp bốp lốp bốp… Tố Doanh bị âm thanh này dọa sợ, dường như phía sau có cả thiên quân vạn mã. Lúc hoảng hốt chạy bừa bỗng nhiên hiểu ra “giờ Thân”, vì sao hai bên chữ “Thân” nhô ra: Giống như một đao chém ngang lưng chữ “trung”[1], thì ra là chọn thời gian này để chém chết trung cung.

[1] 中: trung; 申: thân.

Trong lòng Tố Doanh lạnh lẽo, sợ hãi và bi ai hóa thành nước mắt. Lẽ nào giống như lời của Tạ Chấn, nàng đã biến thành một Tố thị đáng chết? Đã khiến người ta hận thấu xương như vậy?

Tất cả đều nhằm vào nàng. Còn có ai, còn có ai sẽ che chở nàng đây?

Tố Doanh cố hết sức xông lên phía trước, tất cả dựa theo thói quen và trực giác dẫn bước chân nàng. Chẳng bao lâu trước mắt rốt cuộc xuất hiện một đoàn người. Nàng tóc loạn thoa nghiêng, vẻ mặt chật vật kinh hãi đã dọa các cung nhân.

Cư Hàm Huyền đang từ đi ra từ trong cung Ngọc Tiết, vẻ mặt này của hoàng hậu làm cho mặt hắn lộ ra sự kinh ngạc hiếm có. Tố Doanh đẩy hắn ra, hô một tiếng “Chạy mau!” rồi xông thẳng vào cung Ngọc Tiết.

Tố Giang xách đao đuổi theo, sắc mặt Cư Hàm Huyền chợt thay đổi đang muốn hô to, Tố Giang đã bổ một đao vào ngực hắn, lại đuổi theo về phía cung Ngọc Tiết. Rất nhiều cung nhân thấy kẻ điên khát máu này chém làm tể tướng bị thương thì nhất thời kêu la om sòm loạn thành một bầy.

Tố Doanh đẩy từng tầng mành che màu làm của cung Ngọc Tiết ra, hốt hoảng chạy vội tới trước giường của hoàng đế, mang theo tiếng khóc nức nở gọi: “Bệ hạ!” Hắn đang trầm mặt suy ngẫm, thấy bộ dạng này của nàng cũng lấy làm kinh hãi.

Một tiếng “cứu thiếp” gần như sắp thốt ra thì Tố Doanh chợt thay đổi suy nghĩ trong đầu. Hai giọt lệ châu rơi trên vạt áo ngực của hắn, đổi giọng nói: “Chạy mau! Mưu phản!” Nàng kinh hãi thở gấp, nói ra mấy chữ này thì đã khóc không thành tiếng.

Thần sắc của hoàng đế chợt biến, trầm giọng hỏi: “Là ai?”

Lời còn chưa dứt, cung nhân trong điện đã la hoảng lên. Dũng sĩ tay cầm bảo đao đang đi tới trước mặt hoàng đế.

Phan công công xông lên trước một bước, đưa hai cánh tay ra ngăn cản trước giường ngự.

Sắc mặt hoàng đế nghiêm túc, đưa tay nắm lấy Tố Doanh, không nói được một lời.

Vẻ mặt Tố Doanh tái nhợt, dựa vào khuỷu tay hắn, trong chốc lát không có cách gì, mở to hai mắt nhìn chằm chằm lưỡi đao của Tố Giang: Dịch thể đỏ thẫm theo lưỡi sắc chảy xuống, không biết là máu của người nào.

“Kẻ nào?” Hoàng đế lạnh lùng hỏi.

Tố Giang nắm chặt chuôi đao bước thêm một bước về phía Thâm Hoằng, chống đao quỳ xuống, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Bệ hạ minh giám! Yêu phụ che tai thánh, dung túng họ ngoại, độc hại cung nhân, bôi nhọ trữ quân, thật là mầm tai vạ của quốc gia. Xin bệ hạ phế hoàng hậu, tịch thu nhà!” Nói xong cổ tay xoay chuyển, ánh đao nhuộm vết máu hắt lên trên khuôn mặt hoàng đế. Lòng bàn tay Tố Doanh đã đổ mồ hôi lạnh từ lâu, lúc này toàn thân run rẩy.

Hoàng đế dường như không hề bị sự run rẩy bên cạnh làm nhiễu loạn nỗi lòng, ngược lại giọng nói vẫn bình thản: “Hôm nay để ngươi dễ dàng áp chế quân vương phế bỏ chính cung như vậy thì chỉ sợ ngày mai ngươi đem một tờ chiếu thư thoái vị đến trước mặt trẫm, muốn trẫm đóng dấu nhỉ!” Giọng nói hắn đầy uy nghiêm đột nhiên nâng lên: “Thị vệ ở đâu?”

Nhưng mà liên tiếp hô ba tiếng, không có ai đáp lại. Sắc mặt hoàng đế cũng trở nên khó coi.

Tố Giang cười: “Bệ hạ tình nguyện vì một ả đàn bà mà vứt bỏ ngai báu thái thượng hoàng ư?”

Vẻ mặt dương dương đắc ý của gã còn chưa phát huy hết, ngoài điện đã huyên náo trở lại, Tố Giang lập tức thất thần. Trong chốc lát có một tên cấm quân vọt vào. Thâm Hoằng quát lớn một tiếng về phía người tới: “Bắt lấy kẻ này!” Cấm quân không nói hai lời đâm thẳng mũi giáo.

Tố Giang tránh thoát một kích, không đánh trả mà lại quơ đao bổ tới đôi vợ chồng cao quý nhất thiên hạ. Một thoáng ấy gã không nói gì cả, nhưng Tố Doanh bỗng hiểu ra ý nghĩ của gã: Gã không cần đường lui, gã khó thoát khỏi tội chết nên gã không muốn chết uổng.

Dưới ánh đao, Phan công công xoay người bảo vệ hoàng đế theo bản năng, còn vị cấm quân thì la thất thanh: “A Doanh!” Cây giáo dài của hắn không ngăn kịp lưỡi đao của Tố Giang.

Lúc này Tố Doanh nhắm hai mắt lại.

“Phập” một tiếng, có một vật chọc vào trong thân thể của ai đó.

Kế tiếp là “xoảng” một tiếng, bảo đao của Tố Giang rơi xuống đất.

Tố Doanh mở mắt muốn nhìn, hoàng đế lại ôm chặt nàng vào trong ngực. “Đừng nhìn.” Hắn nói ở bên tai nàng, “Nàng không quen nhìn cái này.” Dứt lời hắn vung thanh kiếm trong tay.

Trên bội kiếm ngọc kêu lanh canh, Tố Doanh đột nhiên hiểu ra thứ lạnh lẽo chạm vào ngón tay nàng vào đêm nọ là cái gì.

Tố Doanh tự cho là đã biết nhất cử nhất động của hắn, nhưng không biết chuôi kiếm báu này đã giấu ở trong đệm chăn của hắn bao lâu và hắn đã cầm trường kiếm này trong trong tay từ bao giờ.

Ánh mặt trời khẽ phủ lên lưỡi kiếm không dính một giọt máu, lóe ra hào quang màu xanh lam lạnh lẽo. “Băng Tiển… Ta cho rằng nó sẽ không uống máu nữa.” Thâm Hoằng cảm khái, Tố Doanh lại cảm thấy hắn đã liệu được phải dùng tới nó từ lâu.

Lúc này Tạ Chấn mới thu lại vẻ khiếp sợ như bị sét đánh, tiến lên nhìn Tố Giang, nói: “Đã chết rồi ạ.”

Một kiếm toi mạng.

“Chết rồi…” Tố Doanh ở trong lòng hoàng đế lặp lại một lần. Chết rồi thì là không hỏi được gì nữa, hỏi không ra kẻ làm chủ và đồng mưu. Hoàng đế có thể giết chết Tố Giang một cách chính xác, đương nhiên cũng có thể giữ lại tính mệnh. Trừ phi hắn hoàn toàn không muốn biết đầu đuôi câu chuyện.

Máu tanh tràn ngập cung điện, khắp nơi đều là mùi vị nguyền rủa. Tố Doanh lại dựa sát vào lòng hoàng đế, kỳ vọng gần kề hắn thì có thể cách xa khỏi hơi thở của cái chết. Hoàng đế thuận thế ôm chặt lấy nàng, thấy nàng vẫn hoảng hồn thì giọng nói phảng phất vẻ thương tiếc: “Nơi này ô uế mất rồi. Ta đến chỗ nàng nghỉ ngơi. Đi thôi! Đã qua rồi. Tạm thời.”

Lại có vài tên quan hầu tiến vào, thở hồng hộc miệng nói: “Chúng thần cứu giá chậm trễ, đáng tội chết, đáng tội chết!”

Hoàng đế dường như vô cùng mệt, chậm chạp không có sức lực phất phất tay với bọn họ, bọn họ thức thời kéo cỗ thi thể kia đi ra ngoài.

Tố Doanh nghe thấy tiếng giáp trụ của Tố Giang cọ xát mặt đất, sinh ra một âm thanh bén nhọn thê lương.

Cả đời nàng cũng không cách nào quên lãng âm thanh đó.