Vọng Nguyệt Lâu

Chương 25: Sinh oán




Ngày hôm đó Tín Tắc giải quyết hết các loại tạp vụ thì sắc trời đã tối. Y đang muốn đi về nghỉ thì có người báo rằng hoàng hậu cho đòi. Tín Tắc vội vã đi vào cung Đan Xuyến, thấy Tố Doanh đang thưởng thức một chuỗi tràng hạt thủy tinh trắng dưới đèn.

Dưới đèn thủy tinh trắng óng ánh trong suốt, sau khi ánh lên một tia sáng thì chiết xạ ra rất nhiều cái điểm sáng nho nhỏ ở trên tay nàng, chiếu vào gương mặt của nàng. “Chuyện gần đây thực sự là trùng hợp. Vòng tay của Khâm phi nương nương mới vừa bị làm vỡ, người gây chuyện lại trở thành hung thủ giết người không thành.”

Tín Tắc buông thõng tay đứng một bên nghe, không dám ngông cuồng lên tiếng.

Tố Doanh nhẹ nhàng đẩy một viên tràng hạt: “Có điều việc nguyền rủa mà Khâm phi nói, ta cũng có ý muốn tra thử. Việc này giao cho anh, anh lập tức bắt tay vào làm đi thôi.”

Tín Tắc đáp lời: “Tiểu nhân nhất định sẽ dốc hết sức mình.”

Tố Doanh hỏi không nhanh không chậm: “Anh biết nên tìm từ đâu chưa?”

Tín Tắc lập tức nhanh trí trả lời: “Nếu mấy ngày nay nương nương đã bị tiếng chuông quấy nhiễu thì tất nhiên tiểu nhân nên đi tìm người đeo chuông.” Y nói xong, lén liếc mắt nhìn Tố Doanh, phát hiện nàng có ý khen ngợi.

Dường như Tố Doanh chán ánh sáng của thủy tinh, đặt nó lại trên bàn, nhẹ nhàng nhíu mày hỏi: “Phó giám Bạch, anh ở trong cung đã lâu, kiến thức cũng không giống người thường. Anh cảm thấy Đông cung phi giống người bắn lén làm tổn thương anh ta sao?”

Tín Tắc lớn mật nhìn sắc mặt của nàng, nhỏ giọng trả lời: “Không chỉ có nương nương nghi vấn đối với việc này mà trong cung từ trên xuống dưới đều đang thầm bàn tán. Tất cả mọi người đều cảm thấy nhất định sự việc vẫn chưa xong đâu.”

Tuy không trả lời câu hỏi của Tố Doanh nhưng câu đối đáp này cũng rất thông minh. Tố Doanh thưởng điểm tâm trên bàn cho y, cười tủm tỉm nói: “Vật mà cung Đan Xuyến ban thưởng dùng để tế hằng năm cho họ Tố ngổn ngang lộn xộn, mà anh không hề làm mất hay tính nhầm gì, quả nhiên là một người cẩn thận. Cầm lấy điểm tâm này rồi đi làm việc của anh đi.”

Tín Tắc lạy tạ sau đó rời khỏi cung, trong lòng càng thấy không lành. Ban đầu Tố Doanh nhiều lần nhắc tới tiếng chuông, Tín Tắc đã cảm thấy có ý khác, sau đó nàng cho phép Khâm phi mượn đó mà hành động thì càng không ổn. Hôm nay thấy hành vi của Khâm phi trái với lệ thường, nàng lo việc không bị khống chế, lại muốn đích thân tham dự vào… trong đó tất có ngọn nguồn khác.

Y thở dài: Tuy vẫn chưa bắt tay vào điều tra, có điều có thể lường được đại khái kết quả rồi. Ngay lúc này mà lại xảy ra chuyện thì nhất định không tránh khỏi có can hệ với Đông cung. Ngoại trừ sự cố tiệc Đông lần trước không thành công ra, Đông cung có thể nói là một trữ quân cử chỉ thỏa đáng, thái độ trầm tĩnh. Cho dù là Tố Doanh chắc cũng rất khó tìm được vết thương trí mạng của y? Cư tướng cáo già, chuyên dùng phương pháp ly gián. Còn Tố Doanh…

Tố Doanh cũng bắt đầu viết một quyển sách cho mình rồi.

Đêm nay tuyết rơi trong âm thầm. Tín Tắc nói với đám hoạn quan chuẩn bị tuần tra ban đêm: “Vì tìm tiếng chuông kỳ lạ đến từ đâu mà mọi người đã phải đi lại rất nhiều ngày rồi, đêm nay hãy nghỉ ngơi thật tốt đi, ta sẽ tự mình thăm dò thực hư.”

Mọi người mừng rỡ vì được ăn bơ làm biếng trong đêm tuyết, rối rít cảm ơn rồi rời đi. Tín Tắc vừa chờ ở đường trong cung vừa hí hoáy hoa lụa ngang hông, cuối cùng đợi đến khi một cung nữ đeo chuông leng keng đi tới. Y đột nhiên đi ra từ chỗ tối, dọa cung nữ kia giật nảy mình.

Tín Tắc nhìn mặt mũi của cô ấy, không phải Phong Lệnh Nhu. Không biết vì sao, trong lòng y hơi thất vọng nhưng mà thoáng cái lại cảm thấy không phải nàng ta mới tốt.

Cung nữ kia nhận ra Tín Tắc, sau khi hoảng sợ hành lễ thì chân tay luống cuống đứng ở đó, không biết nên đi hay không. Tín Tắc khách sáo hỏi: “Mấy ngày nay là ai đeo chuông?” Cung nữ lắp bắp trả lời: “Hôm nay thay thành nô tỳ, ít ngày trước là Phong Lệnh Nhu – cung nữ hầu ở cung Đan Xuyến.”

Nàng ta vẫn không thể nào thoát khỏi chuyện khổ sai này… Tín Tắc thất thần một lát, đột nhiên cảm thấy không hay, vội vàng hỏi: “Phong Lệnh Nhu đeo chuông là chuyện của hôm nào?”

Có lẽ cung nữ cảm thấy Tín Tắc hỏi thì nhất định không phải là chuyện tốt nên lúc trả lời cố gắng phủi sạch liên can: “Mười lăm ngày tính từ hôm nay trở về trước đều là nàng ta. Hôm nay nô tỳ mới tiếp ca của nàng ta.”

Không lệch khỏi hôm Tố Doanh mất ngủ lấy một ngày, thật quá khéo… Tín Tắc nhận lấy chuông từ trong tay cô ấy, rung trên rung dưới rồi lại lắc lắc, chỉ cảm thấy âm thanh trong trẻo không có gì lạ. Vì vậy y lại hỏi: “Mấy ngày nay vẫn dùng chuỗi chuông này?” “Không ạ.” Cung nữ nhỏ giọng nói, “Lệnh Nhu dùng một chuôi khác. Chuỗi chuông đó nặng hơn cái này một chút.”

Lòng Tín Tắc đột nhiên chùng xuống, bỏ lại cung nữ kia liền bước nhanh về phía chỗ ở của cung nữ.

Lệnh Nhu bị vài cung nữ cấp trên sai bảo, đang đập than củi cho họ để chuẩn bị buổi tối thêm vào lò. Tuyết xào xạc dưới đất, quần áo của nàng không ấm, không thể không tăng sức làm việc, chỉ chốc lát sau liền đổ mồ hôi. Lúc có người đạp tuyết mỏng đọng lại đi tới, Lệnh Nhu tưởng tới để thúc giục mình, cuống quýt đổ dồn than củi đã đập nát vào một chậu, định đưa ra mới phát giác người tới là Bạch Tín Tắc.

Thân thể nàng ta run lên, một chậu than củi trên tay rơi ầm xuống đầy đất. “Bạch đại nhân…” Lệnh Nhu ngập ngừng nói, “Là… nương nương gọi tôi?” Nói đến hai chữ nương nương, tất cả mồ hôi cả người nàng ta đều giống như kết thành băng vậy, rét lạnh phủ khắp toàn thân, giọng nói cũng bắt đầu run lên.

Tín Tắc lắc đầu, hỏi: “Chuông của cô ở đâu?”

Lời không đầu không đuôi này làm Lệnh Nhu không hiểu ra sao. “Chuông ư? Ở cung chính ty.” Nàng ta nhìn Tín Tắc, do dự nói, “Đó là thứ mà cung chính ty giao cho cung tỳ dùng lúc bọn họ phải chịu hình phạt đeo chuông. Sao lại ở chỗ của nô tỳ được?” Nàng ta đáp xong, hồi lâu Tín Tắc không nói chuyện. Lệnh Nhu nhìn sắc mặt của y, trong lòng càng ngày càng sợ: “Đại, đại nhân… vì sao ngài nhìn nô tỳ như vậy?”

Ánh mắt kia khiến người ta cảm thấy chẳng lành.

Tín Tắc “à” một tiếng chợt bừng tỉnh, nói: “Cô có còn muốn giữ mạng hay không?” Nói ra miệng, y mới hơi do dự: Có nên hay không đây? Rõ ràng Tố Doanh muốn đền tính mệnh của cung nữ này vào, có nên phá hỏng chuyện của Tố Doanh hay không đây?

Lệnh Nhu sợ hãi đến biến sắc, cơ thể không ngừng run rẩy. Nàng ta trợn to hai mắt nhưng mà luôn cảm thấy không nhìn rõ gương mặt của Tín Tắc bên hoa tuyết. Y đột nhiên nói ra lời không đầu không đuôi như thế là có ý gì? Chuyện nàng ta qua lại với đông cung phi bị Tố Doanh biết rồi ư? Hay là…

Trong chớp mắt này, Tín Tắc đã đưa ra quyết định, nói thật nhanh: “Nếu cô còn muốn giữ mạng thì để ta dạy cho cô cách này. Một hai ngày này đến cửa cung phía Bắc, tìm Tạ tướng quân thống lĩnh Bắc cấm quân. Tướng quân tên là Chấn, vốn là con nuôi của Bình vương, tình cảm qua lại với nương nương không tệ.”

Lệnh Nhu lơ mơ hỏi: “Tôi không quen biết Tạ tướng quân, tìm ngài ấy làm gì?” Để một cung nữ đi tìm cấm quân, trong này chẳng lẽ có khác một âm mưu khác?

“Tạ tướng quân hai mươi bốn tuổi, dáng vẻ đường đường, đãi người rất hậu, không dễ bắt lỗi. Nếu như cô may mắn, được ngài ấy hết sức xin cho thì có lẽ còn có một con đường sống.” Tín Tắc nói xong liền cảm thấy mình nhiều lời, than thở một tiếng, “Tuy rằng khi đó nương nương thứ tội cho cô, nhưng mà bị người ta độc hại sao lại dễ quên thế? Tội có thể thứ nhưng hận khó tiêu. Mà cô lại cứ… thực sự không biết phân biệt. Hôm nay số kiếp của cô cũng tới rồi.”

Lệnh Nhu giống như mọc rễ trên mặt đất, ngây người không nhúc nhích một hồi lâu mới khẽ khàng hỏi: “Vì sao ngài giúp ta?”

Tín Tắc ngẩn người. “Không phải ta giúp cô. Cô cũng không có gì đặc biệt hơn người.” Y lãnh đạm nói, “Ta chỉ không muốn nhìn một người ngày sau sẽ không dậy nổi, vì kẻ vô danh tiểu tốt như cô mà làm cản trở tiền đồ.”

Sau khi nói xong thì không lưu luyến nữa, sải bước rời khỏi. Lệnh Nhu nghe xong lời này càng không biết làm sao. Không biết đã qua bao lâu, đám cung nữ tới lấy than củi thấy nàng ta đứng ngơ ngác ở cửa, đỉnh đầu đã phủ một tầng tuyết thật mỏng. Họ giật mình nói gì đó. Lệnh Nhu trợn mắt to nhìn nhưng không nghe thấy.

Bỗng nhiên thời gian dừng lại bắt đầu chuyển động. Lệnh Nhu chợt phát hiện tay chân của mình lạnh như băng, dường như sinh mệnh đã bị cuốn đi từ đó. Nàng ta đột nhiên xông ra ngoài từ giữa đám cung nữ. Có người bị nàng ta xô ngã, thét một tiếng chói tai.

“Lệnh Nhu!” Họ gọi to nhưng mà bóng dáng của Lệnh Nhu chợt bị gió tuyết nuốt chửng. Họ chỉ có thể kinh ngạc mà oán giận vài câu rồi ai đi đường nấy.

Tuyết bay lả tả càng ngày càng dày.

Chi Huệ hết sức cẩn thận xách tro trong lò ra ngoài cửa, đang muốn gom ít tuyết đọng để dập tắt tàn lửa thì nhìn thấy một bóng người lảo đảo đi tới. Chi Huệ sợ hết hồn, khẽ quát một tiếng: “Ai đó?”

“Chị…” Giọng Lệnh Nhu run lẩy bẩy, “Nương nương ở đâu?”

Chi Huệ thấy vẻ mặt nàng ta khác thường, thất thanh hỏi: “Nương nương nào cơ?”

“Đương nhiên là Đông cung phi. Em muốn gặp người, gặp ngay lập tức.” Lệnh Nhu ôm hai cánh tay không ngừng giậm chân, dường như rất lạnh, vừa giống như quá gấp gáp. Chi Huệ bình tĩnh lại rồi chậm rãi hỏi: “Đã trễ thế này rồi. Vả lại bộ dạng này của em làm sao có thể gặp nương nương chứ?” Lệnh Nhu cúi đầu nhìn váy mình nửa là nước tuyết nửa là bùn đất, cười khổ: “Mạng cũng sắp mất rồi, còn có thể lo mấy thứ này sao?”

Chi Huệ ngạc nhiên hỏi: “Mạng của ai sắp mất thế?” Lệnh Nhu cảm thấy lời này nghe hơi lạ, dường như Chi Huệ đã biết gì đó. Nàng ta tiến lên một bước bắt lấy tay của Chi Huệ. Sự lạnh lẽo trên tay và sự hoang mang trong mắt của nàng ta làm Chi Huệ chợt thấy khẩn trương, nhưng vẫn kiên quyết nói: “Em không nói cho chị biết là chuyện gì thì chị sẽ không dẫn em đi mạo phạm đông cung phi đâu.”

“Bạch Tín Tắc tới tìm em. Y nói hoàng hậu muốn em chết. Chỉ có Tạ tướng quân mới có thể cứu em.” Lệnh Nhu nắm tay Chi Huệ đến phát đau, nhưng đau đớn còn kém xa nỗi khiếp sợ của cô ấy: Ba người này, không một ai có thể gọi bừa được. “Em đã làm chuyện gì mà kinh động đến những người này…”

“Đúng vậy. Em nào đáng để bọn họ như vậy! Nhất định là sắp xảy ra chuyện gì rồi.” Lệnh Nhu run rẩy nói, “Nhất định phải nói cho Đông cung phi.”

“Nói cho người biết cái gì?” Chi Huệ bức hỏi nhưng Lệnh Nhu lại ngậm chặt miệng không trả lời.

Bỗng chốc, không biết là gió tuyết đột nhiên tăng nhiều hay là mọi thứ bên cạnh đều trở nên yên tĩnh, Chi Huệ dường như nghe thấy tiếng va chạm khi gió lạnh trút vào lồng ngực. “Em đừng hoảng.” Cô ấy nghe thấy giọng nói trấn định của mình ở trong gió hỗn loạn: “Hôm nay nương nương nhất định đã nghỉ ngơi. Em nói chuyện với chị còn nói năng lộn xộn, làm sao có thể khiến nương nương trịnh trọng đối đãi? Vả, tất cả lời em nói đều là suy đoán, cứ tùy tiện như vậy mà quấy rầy chẳng phải hoang đường ư? Có chuyện gì thì sáng sớm ngày mai bẩm rõ cũng không muộn. Đêm nay hãy ngẫm cẩn thận ngọn nguồn, manh mối mọi sự, đến lúc đó nói tròn trịa rõ rành thì dù nương nương trách em lỗ mãng, chí ít nghe em nói đạo lý rõ ràng cũng sẽ không trách phạt.”

Thái độ của cô ấy trầm tĩnh làm Lệnh Nhu cảm giác cử chỉ của mình quả thực quá kích động, lẳng lặng suy nghĩ một lúc mới gật đầu, bước một bước vào đêm tối, lặng lẽ biến mất ở phía Đông giống như lúc nàng ta tới vậy. Chi Huệ nhìn theo hướng nàng ta đi một hồi lâu, lặng lẽ ném đấu than củi trong tay rồi đi hướng Tây.

Hôm sau Duệ Tuân dậy thật sớm, gọi Tố Ly cùng nhau đến cung Ngọc Tiết thăm hỏi. Trước đó không lâu y bị vu oan, hiện giờ Tố Ly lại gặp phiền phức… Nhất định phải giải thích rõ với hoàng đế trước khi hắn bị người khác lừa gạt.

Nhưng mà Duệ Tuân tìm khắp Đông cung cũng không thấy bóng dáng vợ. Y không vui hỏi cung nữ: “Nàng ấy đi đâu rồi?” Bọn họ hai mặt nhìn nhau không dám trả lời. Chi Huệ ôm A Thọ đang khóc không ngừng, thấy ánh mắt Duệ Tuân lạnh như băng liếc về phía mình, vội vàng cúi đầu, chột dạ liếc nhìn phía Nam.

Duệ Tuân vừa thấy liền hiểu tám phần mười, không khỏi âm thầm căm tức, hừ lạnh một tiếng tìm đến phòng sách không bị bên ngoài quấy rầy. Tố Ly quả nhiên đang ở đó, bị một đám nữ quan và cung nữ vây quanh, có vẻ trắng đêm chưa ngủ để bí mật bàn luận với đám tay chân của nàng ấy.

Dường như Tố Ly đang suy nghĩ chuyện gì sâu xa, chống cằm nhíu mày tập trung nhìn ánh nến còn chưa tắt. Đám nữ quan thấy Duệ Tuân tiến đến, nhao nhao quỳ gối. Duệ Tuân chán ghét quan sát họ một lần. Y đã biết phần lớn trong đó từ khi mẹ y còn ngồi trên ngôi hậu, ngẫu nhiên có một hai khuôn mặt lạ, chắc là mới lôi kéo tới. Y lạnh lùng xoay người muốn đi thì nghe thấy vợ nói: “Điện hạ đến rồi chẳng lẽ không muốn cùng nhau thương lượng?”

Một trận quần áo lòa xòa, đám nữ quan quỳ rạp dưới đất nhao nhao nhường đường cho Tố Ly đi. Tố Ly nhìn thẳng vào mắt Duệ Tuân, từng bước đi tới bên cạnh y, chậm rãi nói: “Thời điểm như vậy, không phải nên ở cùng chúng thiếp sao?”

“Chúng thiếp”… cái chữ thân thiết này nói tới nàng ấy và một đám phu nhân ở phía sau nàng ấy. Bọn họ mới là một thể.

Trong nháy mắt ngắn ngủi, Duệ Tuân đột nhiên cảm thấy khó thở: Những kẻ quỳ dưới đất này đều là phe cánh sống chết theo mẹ mình và Tố Ly. Cửa sổ đóng kín có ánh sáng mặt trời yếu ớt xuyên vào, nương theo ánh sáng, Duệ Tuân mơ hồ thấy những cái bóng chồng con, anh em ở phía sau họ. Những cái bóng này dường như tản ra những sợi tơ dày đặc không nhìn thấy, muốn bao quanh cuốn lấy y. Họ đang thị uy với y – không có Tố Ly, không có họ Tố ở Thái An, không có cha con anh em của những người đàn bà này thì Duệ Tuân còn lại bao nhiêu vốn liếng? Lập tức, một nơi nào đó tận sâu đáy lòng Duệ Tuân bỗng nhiên sản sinh nỗi oán hận nhỏ bé.

Nhìn thấy vẻ mặt của y, Tố Ly bèn dùng ánh mắt đuổi những nữ quan và cung nữ ấy đi. Nàng ấy đứng ở trước mặt y, chăm chú nhìn thẳng vào y. Môi Duệ Tuân mấp máy, nói: “Cùng ta đi gặp phụ hoàng.”

Tố Ly gật đầu, xoa khuôn mặt của mình, dường như không hề ngần ngại đối với sự tiều tụy cả đêm không ngủ. Hành động của nàng ấy làm cho Duệ Tuân chán ghét, còn nàng như đã biết rõ như vậy lại cố ý khảo nghiệm sự nhẫn nại của y.

Bọn họ một trước một sau đi vào cung Ngọc Tiết. Hoàng đế quả nhiên hơi phật ý với Tố Ly, chất vấn nàng sao lại quấn vào chuyện quận vương Lan Lăng bị ám sát. Duệ Tuân lạnh lùng nhìn dáng vẻ oan ức của vợ, mỗi một chữ nàng ấy nói, y đều không nghe thấy.

Giọng nói của cha như truyền tới từ xa xôi nghìn dặm: “Nhị lang, con nghĩ thế nào?”

Duệ Tuân cả kinh, ánh sáng trong mắt đột nhiên thu lại, hờ hững nói: “Nhi thần hoàn toàn không biết gì về việc này cả.” Một câu nói dẫn tới ánh mắt mắt nghiền ngẫm, cũng khiến vợ trầm mặc. Duệ Tuân đột nhiên cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, nhẹ nhàng giơ tay lên, muốn xua tan cơn buồn ngủ quấn lấy thân, nhưng tứ chi lại càng nặng nề gấp bội, đành xin cáo lui với cõi lòng đầy áy náy.

Tố Ly sít sao đi theo ra ngoài. Hai vợ chồng không nói lời nào đi tới một lối hẻm giữa yên tĩnh, Tố Ly dừng bước. Lúc đầu Duệ Tuân không phát hiện ra, đi ra thật xa mới cảm thấy bên tai thiếu tiếng lòa xòa của áo nàng ấy. Y cũng dừng chân lại, không xoay người cũng biết nàng ấy đang dùng ánh mắt hung ác nhìn mình lom lom.

Giọng nàng sắc bén mang theo tiếng vang đâm vào sâu trong trái tim y: “Điện hạ, không phải chàng… định đá thiếp một cái bay ra ngoài vào lúc này đấy chứ?” Nàng ấy thở một hơi, không hề hoảng hốt: “Thiếp cũng biết quả thực có một vài thái tử phi vì chồng của mình mà rơi vào khốn cảnh, lại bị trữ quân muốn bảo vệ mình không niệm tình mà vứt bỏ. Có điều, điện hạ sẽ không làm như vậy, đúng không?” Nàng ấy bước từng bước lên trước, buồn rười rượi ghé vào lỗ tai y nhắc nhở, “Lẽ nào điện hạ đã quên hai ta đã vỗ tay ăn thề ở trận tiền? Thiếp đã đồng ý với điện hạ sẽ dọn sạch những thứ hỗn tạp giữa chàng và ngôi báu, không cần chàng phải tốn nhiều sức lực ở trong cung. Điện hạ bằng lòng cùng thiếp chung lưng đấu cật, từ nay về sau không rời không bỏ họ Tố Thái An.” Nàng ấy vươn tay nắm lấy tay Duệ Tuân, cạy bung bàn tay y ra, so sánh vết sẹo có vị trí tương đồng trong lòng bàn tay của họ, “Rời khỏi chiến trường tàn sát khốc liệt, điện hạ liền quên hết nỗi đau và kiên quyết lúc uống máu ăn thề rồi ư?”

Duệ Tuân cụp mắt thấy vết thương trắng bệch, một sự trống rỗng lại lan tràn quanh người. Y trầm mặc tiếp tục bước đi, Tố Ly vẫn đi theo phía sau y chờ một câu trả lời. Bất giác, hai người đã trở về phòng sách của Đông cung.

Duệ Tuân nhớ lúc Tố Ly rạch vết thương ở trên tay kiên quyết hơn y nhiều. “Có vài người phụ nữ cả đời không thể nhìn thấy tình chàng ý thiếp, nhưng vẫn muốn sống cho qua ngày đoạn tháng. Thiếp biết cuộc sống này phải sống như thế nào.” Máu tươi chảy trên tay nàng ấy nhưng trên mặt tỏ vẻ không sao cả, nói như vậy. Từ đó về sau, trong Đông cung ngay cả đôi vợ chồng giả vờ cũng không còn nữa, chỉ có một cặp đồng minh, ngai vàng là mục tiêu chung của họ, kẻ chặn ở trên con đường này là kẻ địch chung của bọn họ.

Sao y chấp nhận được một người phụ nữ như thế, sao chấp nhận được yêu cầu của nàng ấy? Có lẽ bởi vì tất cả những gì mẹ để lại đều dành cho người phụ nữ này, chứ không phải cho y… Mẹ thật sự quá tốt đối với cô cháu gái này, tốt đến mức con trai của mình cũng không có cách nào dứt bỏ họ Tố của Thái An. Họ đáng giận hay là đáng sợ?

“A Ly, nàng làm được ước định của chúng ta chưa?” Y nhìn vị đồng minh này lắc đầu, “Nàng chưa. Bây giờ ngay cả chính nàng cũng rơi vào vũng bùn.” Trong lòng y biết: Nếu như người gặp phiền phức là y thì nhất định Tố Ly sẽ không nói ra những lời này, nhất định nàng ấy sẽ không rời không bỏ. Nhưng mà chỉ vì không có thái tử, sẽ không có thái tử phi.

Giọng điệu của y làm sắc mặt Tố Ly trở nên vô cùng u ám. Lời này rõ ràng đang nói: Có lẽ y nên cân nhắc việc đổi một trợ thủ khác không hề có tỳ vết. “Quần áo làm bẩn rồi có thể thuận tay vứt bỏ. Nhưng thiếp không phải quần áo của chàng. Duệ Tuân, thiếp là da của chàng, là máu thịt của chàng. Xé thiếp ra, chàng cũng sẽ da tróc thịt bong, máu thịt be bét!” Sau khi nàng ấy nói ra những lời này, hai người rơi vào trầm mặc thật lâu.

Tố Ly uy nghiêm nhìn Duệ Tuân, còn ánh mắt Duệ Tuân thì trở nên thương hại: “A Ly, từ nhỏ nàng đã như vậy, cho là mình rất đáng quý, cho là người khác không thể rời bỏ nàng vì đủ mọi lý do… Thực ra nàng chẳng qua cũng chỉ giống như tất cả Tố thị.”

Mí mắt Tố Ly rung rung, phản bác: “Thiếp vốn chính là Tố thị. Cũng là một loại phụ nữ duy nhất mà chàng có thể có được.” Nàng ấy ngắm nhìn y, bất đắc dĩ nói, “Xem ra thiếp hiểu vợ chồng như đồng minh phải sống thế nào nhưng chàng thì không rõ đâu.”

Duệ Tuân nhìn xuống ánh mắt của nàng ấy. Cho dù cách gần như vậy nhưng giữa bọn họ lại ẩn giấu quá nhiều sự không tin tưởng lẫn nhau, không ai hiểu được ý thực sự trong mắt đối phương, cuối cùng chỉ có thể dùng cách xoay người để che giấu cái thở dài thất vọng.

“Nghe nói tranh tiêu hàn của hoàng hậu là Bài ca bước lên trời. Năm đó khắp trên mặt Bài ca bước lên trời của hoàng hậu Ý Tịnh đều là hoa trắng. Đã nhuộm đỏ hết rồi, nhất định rất đáng sợ.” Có lẽ là thấy được tranh tiêu hàn trên án thư, Tố Ly liền nhắc tới một đề tài mới.

Từ đầu ngón tay đến đuôi lông mày của Duệ Tuân tản mát ra sự lạnh lẽo, ngay cả mồm miệng cũng hệt như đóng băng. Y không nhìn nàng ấy, cũng không di chuyển.

“Hai bức tranh này của chúng ta, sợ rằng đã định trước có một tấm không nhuộm xong đấy. Hôm nay hoa còn chưa tô, điện hạ cũng tới nhuộm một đóa đi.” Nàng ấy vừa nói vừa cười thờ ơ, nhặt bút lên đưa tới tận tay Duệ Tuân, “Thiếp không muốn bức này của chúng ta bị hỏng. Điện hạ cũng nghĩ như vậy chứ?”

Duệ Tuân nhìn bút vẽ trong tay nàng ấy, một lát sau mới nhận lấy, ấn đầu bút lông ở trên bông hoa mai chính giữa bức tranh một vòng. Đóa hoa kia ủ rũ vỡ vụn, trở thành một chỗ hổng màu đỏ tươi. Tố Ly thấy thế không khỏi lắc đầu, cầm tay y than thở: “Quả nhiên chuyện như vậy vẫn phải giao cho phụ nữ.”

Môi của Duệ Tuân mấp máy: “Giờ đã là lúc nào rồi? Nàng còn có thời gian rảnh rỗi dây dưa với nàng ta?” Lúc nói, y bình thản nhìn vợ, phát giác khóe miệng nàng ấy cong lên, lơ đãng lộ ra nụ cười mỉm mơ hồ.

“Người Cư Hàm Huyền muốn đối phó không phải thiếp. Chẳng qua hắn muốn mượn cơ hội này ly gián hai vợ chồng chúng ta, để chàng cố vứt bỏ thiếp. Nhưng hoàng hậu bụng dạ khó lường, nói không chừng bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ đá xuống giếng. Tất nhiên thiếp không thể để cho tảng đá này rơi xuống. Nếu không thì không có cơ hội suy nghĩ xem phải bò từ cái giếng ra ngoài như thế nào đâu.” Tố Ly nói một cách lạnh lùng rồi liếc mắt nhìn Duệ Tuân, “Chàng đã đồng ý sẽ không vì người mình nhung nhớ mà làm hỏng chuyện của chúng ta.”

Không sai. Đây là một trong ba điều ước hẹn lúc bọn họ thề. Khi đó Duệ Tuân đã biết rất rõ nàng ấy đang chỉ cái gì – nếu hoàng hậu có hành động, y phải nghe Tố Ly, tuyệt không thể nhân từ nương tay.

Duệ Tuân trầm mặc chốc lát, nói: “Ta nhớ.”