Cẩu Tử
Hiệu suất làm việc của Tưởng Chính Hoa rất tốt, qua hai ngày đã điều tra ra thân phận của cô gái kia, dù sao phạm vi cũng nhỏ, cô gái kia họ Chu, tên là Chu Lâm, đồng thời cũng không phải là cô gái, mà là nam. Chỉ là cậu ta có vóc người tinh tế như nữ, tuổi không lớn, ước chừng hai mươi, vừa tốt nghiệp đại học, không phải người địa phương, đại học mới đến đây, nhìn qua không bối cảnh, cũng không có công việc, lại tiêu tiền rất nhiều.
Vì thế Tưởng Chính Hoa càng điều tra sâu thêm, phát hiện cậu ta có một trưởng bối rất thân thiết.
Mà vị trưởng bối kia càng dễ điều tra hơn, chỉ cần hỏi thăm một chút liền biết.
Người này vốn ở khu vực thôn trấn xa xôi, thanh danh trong thôn không nhỏ.
Trên căn bản việc gì cũng làm, hành y chữa bệnh, bấm tay đoán mệnh, phong thủy cũng xem, là người tài toàn.
“Họ Mạnh, gọi Mạnh Thành.” Tưởng Chính Hoa đưa ảnh cho Vưu Minh xem.
Hai người hiện đang ngồi ở tiệm cà phê vị trí gần cửa sổ, ánh nắng chiếu qua cửa sổ, Vưu Minh nhìn bức ảnh.
Lão trung niên trong ảnh có gò má cao, nhưng vì mập nên không dễ nhận ra, nụ cười trên mặt tạo cảm giác hòa ái dễ gần.
Vưu Minh nhận bức ảnh, biết việc sau đó chính là của cậu, nói mấy câu với Tưởng Chính Hoa xong mới rời đi.
Mạnh Thành ở trong một khu nhà nhỏ trong thành phố, nơi này nhà ở đều là từ thời kiến quốc, sau đó được chính phủ để mắt tới.
Kiến trúc cổ xưa phi thường đặc sắc, có tiền cũng không mua được, người ở đây đa phần là con cháu của lão cán bộ thời kiến quốc. Nhưng tổ trạch như vậy cũng có nhiều bất tiện, tuy nhà nào cũng có sân, nhưng sân rất nhỏ, WC độc lập, không có ở trong nhà.
Thêm vào mặc dù có tiếng, nhưng không có thị trường, muốn bán cũng không ai mua, cho nên phần lớn gia đình ở đây đều là gia đình phổ thông, trên danh nghĩa thì có tài sản ngàn vàng, nhưng sử dụng được lại chỉ có đồng lương mình kiếm ra.
Nhưng có thể ở nơi như thế này, chứng tỏ Mạnh Thành không thiếu tiền.
Vưu Minh đứng ở đầu hẻm, trước mặt là một hộ gia đình, có người mở cửa, bưng chậu nước ấm ra hành lang gội đầu. Vưu Minh có cảm giác như vừa xuyên qua, bên ngoài thế giới muôn màu muôn vẻ, nhà cao tầng lầu thay đổi từng ngày, nơi này lại như bị thời gian lãng quên, vẫn duy trì được dáng vẻ như xưa.
Trên đầu người nọ toàn là bọt xà phòng, quay đầu nhìn thấy Vưu Minh, còn rất nhiệt tình hỏi: “Em trai! Hỏi đường hả?!”
Vưu Minh nở nụ cười với người nọ: “Tìm người.”
Người kia lại hỏi: “Tìm ai a?”
Vưu Minh: “Muốn hỏi gần đây có phải có một ông lão chuyển đến ở?”
Nơi này cơ hồ từng nhà đều biết, có người mới đến tất nhiên biết được, người kia chỉ ra phía sau: “Cậu đi đến chỗ rẽ, căn nhà thứ ba, bên trái.”
Vưu Minh: “Cảm ơn, làm phiền rồi.”
Cậu theo chỉ dẫn tìm đến, gõ cửa căn nhà thứ ba.
Người bên trong có lẽ không ngờ tới sẽ có người gõ cửa vào lúc này, lúc mở cửa nhìn thấy Vưu Minh thì rất ngạc nhiên. Mạnh Thành nhìn một hồi cũng không nhớ ra từng gặp qua Vưu Minh.
“Mạnh tiên sinh.” Vưu Minh cười cười. Vẻ bề ngoài của Vưu Minh rất có tính lừa gạt, da cậu trắng, đôi mắt to, thoạt nhìn nhỏ tuổi hơn so với tuổi thật.
Mạnh Thành tưởng cậu gõ cửa nhầm nhà, cũng cười nói: “Anh bạn nhỏ, có phải tìm nhầm nhà rồi?”
Vưu Minh lắc đầu: “Có việc tìm đến ngài, nghe người ta nói ngài rất có bản lĩnh.”
Đây là khách tới cửa.
Mạnh Thành rất cảnh giác, tự biết chuyện mình làm không tốt, tuy rằng nghề này không tính là phạm pháp, nhưng vẫn là việc hại người, nếu có khổ chủ tìm đến cửa trả thù, lão đã lớn tuổi, không đánh lại người ta, lần trước ông chủ nói đưa cho lão mấy bảo tiêu, lão ngại phiền nên không nhận.
Đây là thành phố, dù ở quê lão có tiếng đến đâu, đến nơi này cũng không ai biết lão là ai.
“Anh bạn nhỏ, lão không có bản lãnh gì.” Mạnh Thành cười ha hả nói: “Cậu tìm nhầm người rồi.”
Nói xong muốn đưa tay đóng cửa lại.
Vưu Minh trước một bước dùng tay chặn cửa, sức lực của Mạnh Thành tất nhiên không thể so với Vưu Minh, nụ cười trên mặt đã không giữ được: “Anh bạn nhỏ, nếu cậu không buông tay, lão sẽ báo cảnh sát cậu xông vào nhà dân.”
Vưu Minh nói: “Mấy hôm trước tôi phá giải nguyền rủa của ông, hiện tại lại biết đến thân phận cùng nơi ở của ông, ông khẳng định muốn đuổi tôi đi?”
Lúc này Mạnh Thành mới rũ mắt, nghiêm túc đánh giá người trẻ tuổi trước mặt này.
Thật sự là quá trẻ tuổi, tuyệt đối chưa vượt quá hai mươi lăm, nghề này của bọn họ cần sư phụ mang theo từ nhỏ, còn phải có thiên phú, nếu không có học như thế nào cũng là vô ích.
Mạnh Thành: “Anh bạn nhỏ, nói dối không phải thói quen tốt.”
Lão không tin người trẻ tuổi này có thể phá giải lời nguyền của lão.
Nếu như bị người như thế này phá giải lời nguyền, lão nên sớm đập đầu chết đi cho đỡ nhục.
Nhiều năm sống xem như uổng phí.
Vưu Minh: “Tôi biết ông không tin.”
Vưu Minh nói ra ngày sinh tháng đẻ của Mạnh Thành.
Mạnh Thành lui về phía sau một bước, lão bị dọa sợ rồi, ngày sinh tháng đẻ là thứ trọng yếu, lão chưa từng nói với ai, ngay cả đồ đệ cũng chưa từng.
Vưu Minh: “Bây giờ tôi có thể vào chưa?”
Mạnh Thành đứng trước mặt Vưu Minh, rốt cục nghiêng người, nhường lối cho Vưu Minh đi vào nhà.
Bài trí bên trong rất lạc hậu, tất cả đều là kiểu Trung Quốc xưa, xà ngang trong nhà vẫn là loại bằng gỗ. Vưu Minh ngồi xuống ghế tre, hai mắt nhìn thẳng vào Mạnh Thành, miệng luôn mang theo ý cười.
Mạnh Thành bị cậu nhìn có chút không rét mà run.
Cảm giác này làm Mạnh Thành cực kỳ không thoải mái.
Lão sống nhiều năm như vậy, tuổi đã cao, chẳng lẽ lại bị một thằng nhóc làm cho khiếp sợ?
“Sư phụ cậu là ai?” Mạnh Thành há miệng liền hỏi.
Chỉ dựa vào một cái tên mà tính ra ngày sinh tháng đẻ của một người, cao nhân như vậy lão không đắc tội được.
Cho nên thái độ đối với Vưu Minh cũng thay đổi.
Mạnh Thành thay đổi sắc mặt: “Lão cũng chỉ là nhận tiền giúp người giải tai, nghề này của chúng ta chung quy chỉ muốn kiếm cơm, cậu nói có đúng hay không? Người cùng nghề, không nhất thiết phải một mất một còn, mỗi bên nhường một bước không phải tốt hơn sao?”
Dù sao lão cũng đã nhận được tiền, quay đầu thu dọn đồ đạc chạy trốn là được.
Đổi chỗ khác, lão có thể tiếp tục làm ăn, ông chủ bên này biết thủ đoạn của lão rồi, sẽ không dám đắc tội lão.
“Tôi không có sư phụ.” Vưu Minh đáp: “Chúng ta không phải đồng nghiệp, ông làm việc hại người, tôi cứu người, không thể coi là đồng nghiệp.”
Mạnh Thành đen mặt: “Nói như vậy, hôm nay cậu chính là đến tìm lão tính sổ, cho lão giáo huấn?”
Vưu Minh nhìn lão.
Mạnh Thành cười rộ lên: “Người tuổi trẻ bây giờ lá gan thật lớn.”
“Cậu nói cậu không có sư phụ, chỉ bằng một mình cậu mà có bản lĩnh phá giải nguyền rủa, lại còn là nguyền rủa của lão hạ xuống?”
“Lão cảm thấy tốt hơn là cậu nên về hỏi lại sư phụ cậu.” Mạnh Thành kéo cổ áo, vẻ mặt kiêu căng: “Không quản sư phụ cậu là ai, lão cảm thấy ông ta cũng không nghĩ muốn đắc tội lão, có đúng không?”
Tiểu quỷ khó chơi, hay đám thiên sư hay quảng cáo rùm beng đều không muốn đắc tội người như lão.
Dù sao bọn họ ở ngoài sáng, Mạnh Thành ở trong bóng tối, lão hại người không cảm thấy có gánh nặng.
Mạnh Thành nhắc nhở: “Anh bạn nhỏ, không nên bị tinh thần trọng nghĩa làm choáng váng đầu óc, thế giới không phải chỉ toàn màu hồng. Chúng ta ai làm chuyện người nấy, chuyện của lão đã làm xong, chuyện của cậu cũng xong, đây không phải tốt nhất sao?”
Vưu Minh không tự giác nở nụ cười: “Ông rất thú vị.”
Mạnh Thành có chút kỳ quái.
Vưu Minh nói tiếp: “Lần đầu tiên tôi nghe có người làm chuyện hại người mà nói đến đường hoàng chính đáng như vậy.”
“Vậy là cậu dự định không buông tha lão?” Mạnh Thành dùng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Vưu Minh.
Vưu Minh đứng dậy: “Hôm nay tôi chỉ đến chào hỏi, hi vọng sau này ông có thể đi vào chính đạo.”
Nghề thiên sư này, lừa đảo nhiều, đi đường tà đạo lại càng nhiều.
Dù sao đi đường tà đạo kiếm được nhiều tiền hơn đi đường chính đạo.
Vưu Minh nói xong liền rời đi.
Để lại Mạnh Thành ngồi đó nhìn theo bóng lưng cậu.
Đây là ra oai phủ đầu với lão?
Mạnh Thành hừ lạnh, lấy giấy bút vẽ lại chân dung Vưu Minh, dùng điện thoại di động chụp một tấm ảnh gửi qua cho đồ đệ, sau đó gọi điện thoại nói: “Điều tra người này cho ta, ta phải để cho nó biết ai có thể đắc tội, ai không thể đắc tội.”
Bàn luận đấu pháp, thì lão càng không sợ, nhóm thiên sư lão đầu còn sống đến bây giờ phần lớn đều có bản lĩnh, tuy lão không còn trẻ nhưng cũng được xem như sức lực tráng kiện, không thiếu sức đấu pháp.
Đồ đệ vì tiếp cận thư ký của Tưởng Chính Hoa mà nghĩ ra đủ cách, cuối cùng bất đắc dĩ đành phải giả gái dùng mỹ nhân kế.
May mắn thư ký quá ngốc, không phát hiện ra hầu kết của cậu.
Nhìn ảnh chân dung sư phụ vừa gửi đến, Chu Lâm thở dài.
Kỹ năng vẽ vời của sư phụ thật sư là chục năm như một.
Dựa vào bức vẽ như chó gặm này mà tìm ra được người thì cậu phải có bản lãnh không nhỏ, còn cần làm tiểu đồ đệ dưới trướng người khác à?
Bất đắc dĩ, Chu Lâm chỉ có thể uyển chuyển đáp: “Sư phụ à, ngài vẽ…”
Mạnh Thành: “Làm sao?”
Chu Lâm trù trừ vài giây mới nói: “Có chút khó tìm.”
Mạnh Thành rất không vui: “Sao lại khó tìm? Ta đều vẽ lại đặc điểm nhận dạng của nó rồi!”
Chu Lâm nhìn mặt người trong bức vẽ.
Đôi mắt to như chuông đồng, sư phụ còn vẽ thêm mấy cái lông mi dài thượt, riêng đôi mắt đã chiếm hơn nửa khuôn mặt.
Ai mà lớn lên thành cái dạng này nha?
Người ngoài hành tinh hả?!
Mà Chu Lâm cũng chỉ có thể gãi mũi nói tiếp: “Sư phụ, còn điểm đặc thù nào khác không?”
Mạnh Thành hừ một tiếng: “Ta biết ngay mi vô dụng, người này chừng hơn hai mươi, da trắng như kiểu không hay ra khỏi nhà, trong nhà tương đối có tiền, mi tra thử con cháu của mấy người có tiền trong thành phố, so sánh chân dung không phải liền ra sao? Cái gì cũng cần ta nói, thu đồ đề như mi có lợi ích gì?!”
Mạnh Thành mắng Chu Lâm một trận, đem Chu Lâm chửi đến mặt mày xám xịt.
Chờ điền thoại bị cúp mắt, Chu Lâm mới trợn trắng mắt.
Nói thật dễ nghe, cũng không phải lão đi tra, phiền toái còn không phải cậu chịu à?
Nhưng việc lão giao thì vẫn phải đi làm, dù sao sao này cậu phải kế thừa y bát của sư phụ, chờ đến khi xuất sư, có sư phụ đỡ đầu, cậu mới có thể dễ dàng nổi danh.
Chu Lâm nhìn người ngoài hành tinh trên điện thoại, thở dài: “Anh muốn trách thì trách số mình không tốt, chọc ai không chọc lại chọc phải sư phụ của tôi.”
Không biết sư phụ là muốn cho người này một bài học hay là muốn mạng người này.