Vọng Môn Nam Quả

Chương 39




Cẩu Tử

“Bơm đầy.” Người trẻ tuổi nhận tiền từ tay Vưu Minh, không chút keo kiệt tặng cho cậu một nụ cười tươi rói.

Vưu Minh đưa mắt nhìn thời gian lần nữa, gần mười một giờ.

Người trẻ tuổi thấy lạ hỏi: “Anh còn chưa đi sao? Từ bên này vào nội thành có chút xa đó.”

Vưu Minh gật đầu: “Tôi đang đợi bạn.”

Người trẻ tuổi thầm cảm thấy kỳ quái, xung quanh đều là rừng núi hoang vắng mà đợi người, vậy bọn họ là muốn làm gì?

Hắn vẻ mặt khó hiểu trở lại bên bàn.

Nhóm người còn lại nhỏ giọng hỏi hắn: “Sao người kia còn chưa đi?”

Người trẻ tuổi cũng nhỏ giọng trả lời: “Anh ta nói đang chờ bạn.”

“Mày nhìn thấy sau xe anh ta chưa? Mày nói xem liệu trong cốp xe có dấu người hay không nha? Giết người xong đến dã ngọai vứt thi thể?” Mấy người khác rùng mình: “Đừng có nói nữa, càng nói càng đáng sợ.”

Người trẻ tuổi khẽ liếc mắt chú ý đến Vưu Minh.

Nhóm người tiếp tục đánh bài.

Vưu Minh lái xe vào ven đường, ngồi trong xe chờ đợi thời gian trôi qua.

Mười hai giờ đêm, Vưu Minh chăm chú nhìn kim đồng hồ nhích từng chút, quay đầu đã thấy Giang Dư An ngồi trên ghế bên cạnh. Anh đang chống cằm nhìn cậu: “Đêm nay không về?”

Vưu Minh lắc đầu: “Em đã gọi điện thoại cho ba mẹ, điều tra rõ ràng việc này rồi mới về.”

Giang Dư An quay đầu nhìn bé trai đang ngồi ghế sau, vẫn giữ nguyên nụ cười.

Ngay thời điểm Giang Dư An xuất hiện, bé trai đã lập tức cúi đầu, cả người không tự chủ được run lên, từ đầu xuống chân đều lộ ra vẻ sợ hãi, nó dùng hai tay bịt lấy hai tai của bản thân, không dám ngẩng đầu nhìn Giang Dư An.

“Trời sinh mắt âm dương?” Giang Dư An mỉm cười nói: “Rất hiếm thấy.”

Bé trai nuốt nước miếng, nó chưa bao giờ nhìn thấy hắc khí dày đặc với phạm vi lớn như vậy.

Giang Dư An nhẹ giọng hỏi: “Là nhóc dẫn em ấy đến viện mồ côi?”

Bé trai ngẩng đầu, hai mắt mở to tràn đầy sợ hãi.

Vưu Minh cũng nhìn nó.

“Em… Em phát hiện…” Bé trai lắp bắp nói: “Việc trong viện mồ côi, nhất định phải đưa bà ấy đi đầu thai.”

Nó nuốt nước miếng: “Sư phụ… Dạy em như vậy…”

Giang Dư An nhìn bé trai, thanh âm của anh rất nhẹ: “”Nếu đã vậy, không phải nên nói hết ra những tin tức nhóc biết sao?”

Bé trai liếc nhìn Vưu Minh, nó cho rằng Vưu Minh là người nhẹ dạ, sẽ bảo vệ nó.

Thế nhưng Vưu Minh lại nói: “Muốn tìm người giúp, nói hết ra những gì mình biết mới là có thành ý.”

Bé trai cúi đầu: “Em nhìn thấy ở đây có âm khí, nên lén lút chạy tới.”

“Nhưng oán khí của quỷ quá nặng, em bị vây trong viện mồ côi, chỉ có thể dẫn người đến.”

Nó không dám nhìn Giang Dư An.

Vưu Minh hỏi: “Rốt cuộc là nữ quỷ nói dối, hay là người ở trạm xăng dầu nói dối?”

Bé trai lắc đầu: ‘Em không biết, quỷ hay người khi nói dối đều khó nhận biết như nhau.”

Vưu Minh: “Vậy thì vào trong viện mồ côi lần nữa.”

Bé trai: “Ngay bây giờ?”

Nó mím môi nói: “Bây giờ là lúc âm khí thịnh nhất, nếu để bà ta phát hiện chúng ta là người từ bên ngoài tới, sẽ không dễ dàng thả chúng ta đi như lúc nãy.”

Bé trai vẫn không dám nhìn Giang Dư An, kiên trì nói: “Nếu chú này cũng đi, hẳn là có thể.”

Giang Dư An híp mắt, cười hỏi: “Tại sao gọi em ấy là anh, lại gọi anh là chú?”

Bé trai ngẩn người, hiển nhiên không nghĩ tới Giang Dư An sẽ hỏi vấn đề này.

Nó nhỏ giọng nói: “Vậy… Chú cũng là anh.”

Lần này bé trai không dám đòi Vưu Minh ôm, ba người từ trên xe bước xuống. Giang Dư An đứng trước trạm xăng dầu, anh nhẹ nhàng vung tay, mây mù kéo đến, ánh lửa ngút trời, ngọn lửa cháy hừng hực nhấm nuốt viện mồ côi, cổng lớn mở rộng, tựa như đang nghênh đón bọ họ.

Giang Dư An bước vào cửa, Vưu Minh theo sau anh, bé trai đột nhiên vươn tay kéo lấy vạt áo Vưu Minh.

Vưu Minh nhẹ giọng nói với nó: “Đừng sợ, bà ấy không hại được em.”

Bé trai khẩn trương cắn môi, thứ khiến nó sợ không phải nữ quỷ.

Giang Dư An đi vào trong ngọn lửa, ngọn lửa liếm láp ống quần ánh, nhưng không cách nào lưu lại dấu vết.

Vưu Minh đi theo con đường không có lửa.

Dương Kim Hoa ôm đứa bé nhỏ nhất đứng cách đó không xa, trên người bà cũng đám trẻ đều là lửa nóng, bọn nhỏ vây quanh bà ta, phát ra tiếng khóc thảm thiết, lửa thiêu đốt chúng thành hỏa nhân, bọn nhỏ chỉ biết gọi dì ơi, kêu cứu mạng, khóc đòi báo thù.

Giang Dư An đi đến cách Dương Kim Hoa hai bước mới dừng lại. Vưu Minh đứng ngay bên cạnh anh.

Khuôn mặt không có ngũ quan của Dương Kim Hoa quay về phía Vưu Minh, hỏi: “Cậu tìm được bọn chúng chưa?”

Vưu Minh gật đầu: “Tìm được.”

Dương Kim Hoa ôm đứa bé đi tới: “Vậy sao cậu không đưa bọn chúng tới đây?”

Vưu Minh: “Bởi vì tôi không xác định được có phải là do bọn họ hại chết các người hay không.”

Dương Kim Hoa dừng bước, da thịt bà ta từng mảng từng mảng rơi xuống đất, lại không có vết máu nào, phần thịt vốn dĩ đỏ hồng nhanh chóng biến thành màu đen sạm, mảnh vụn cháy đen rơi xuống chân bà ta. Hốc mắt, hàm răng, xương sườn của bà ta lộ ra trước mắt Vưu Minh.

Lúc này Dương Kim Hoa đã biến thành một bộ xương khô, một bộ xương cháy đen.

“Là bọn chúng làm hại.” Khô lâu ôm đứa bé cũng đã bị đốt cháy đen, bà ta tiến về phía Vưu Minh, mỗi bước đi đều vang lên tiếng lạch cạnh của xương cốt: “Là bọn chúng phóng hỏa thiêu chết chúng tôi.”

“Thiêu chết tôi và các con của tôi.”

“Cậu không nghe thấy sao, bọn nhỏ đang khóc”. Khô lâu dừng lại, đưa tay ra: “Bọn nhỏ đang khóc, nói tại sao người hại chết chúng nó còn chưa chết? Tại sao chúng tôi mỗi ngày đều bị lửa thiêu đốt, bọn chúng lại trải qua những ngày tháng bình yên?”

“Các con của tôi vốn dĩ có thể an ổn đi học, đọc sách, lớn lên làm người có ích cho xã hội.”

“Nhưng bọn nhỏ chết rồi.” Trong mắt khô lâu chảy ra lửa, dường như đó là nước mắt: “Hung thủ còn sống.”

Cánh ray khô lâu quơ giữa không trung, đám trẻ bị cháy đen bên bà ta lại không phát ra tiếng động.

Vưu Minh nói: “Bọn họ không thể ở bên ngoài phóng hỏa, cổng lớn cách trong viện gần một trăm mét, cứ coi như lửa có thể cháy đến viện, bọn nhỏ cũng có thể thoát ra từ cửa sau, không gian nơi này không hề nhỏ.”

Vưu Minh ngẩng đầu nhìn bà ta: “Cô đang nói dối.”

“Cô để cho tôi thấy bé gái chạy trốn đến góc tường.” Vưu Minh nhắm mắt lại: “Nếu bé gái thực sự bị thiêu chết bên góc tường, người ngoài không thể biết được vị trí của nó, trong lúc hỗn loạn như vậy, động tĩnh bốn đứa trẻ gây ra không thể làm người ta chú ý.”

Vưu Minh mở to mắt nhìn khô lâu: “Tại sao cô lại nói dối?”

Khô lâu thét to: “Tôi không nói dối! Bọn chúng là hung thủ! Bọn chúng là hung thủ!”

“Tôi không đi đầu thai chính là muốn nhìn thấy bọn chúng chết! Phải nhìn thấy bọn chúng chết!”

Vưu Minh: “Những đứa trẻ kia, hẳn là đi đầu thai rồi đi?”

Đám trẻ vốn dĩ đang đứng bên cạnh đột nhiên khóc rống lên.

Khô lâu nghiêng đầu: “Bọn nhỏ đều theo tôi, cùng với tôi.”

Vưu Minh mím môi: “Trận hỏa hoạn này, là do cô đúng không?”

Vưu Minh nhớ đến lúc ban ngày, lúc Dương Kim Hoa ra ngoài sẽ khóa cửa phòng lại, ngoại trừ phòng sinh hoạt, các phòng khác đều bị khóa kỹ, bọn nhỏ chưa bao giờ đi ra ngoài, bởi vì chúng biết không thể mở cửa.

Khô lâu: “Không phải tôi! Không phải tôi phóng hỏa!”

Vưu Minh: “Tại sao cô muốn khóa cửa?”

Khô lâu: “Tôi đang bảo vệ bọn nhỏ! Không nên chạy lung tung, không nên nói chuyện với người lạ, phải ngoan ngoãn, ăn cơm thật ngon miệng, không được kén ăn, trong viện mới là nơi an toàn, bên ngòai toàn là người xấu.”

Thân thể khô lâu lung lay, phát ra tiếng vang chói tai: “Tôi phải bảo vệ bọn nhỏ.”

Bọn nhỏ bị khóa trong phòng, chạy ra không được, cho nên mới không có đứa nào sống sót.

“Kết quả điều tra nói là do chạm điện, tia lửa bén phải vật dễ cháy.” Vưu Minh nghiêm túc nói: “Tuy rằng không nhất định đúng, nhưng lửa cháy hẳn là do ngoài ý muốn.”

Khô lâu: “Không phải ngoài ý muốn! Chính bọn chúng phóng hỏa! Không phải lỗi của tôi! Tôi không có sai!”

Giang Dư An nhẹ giọng nói: “Để cho tôi tới đi.”

Vưu Minh gật đầu, Giang Dư An giơ tay lên, quơ nhẹ trong hư không, ánh lửa tản đi, viện mồ côi khôi phục hình dáng trước khi hỏa hoạn.

Hiện tại đúng lúc là thời điểm mặt trời xuống núi.

Đây là buổi chiều, đêm trận đại đại hỏa xảy ra.

Lúc này viện mồ côi rất yên bình, bọn nhỏ chơi trong sân, đứa lớn giả làm diều hâu và gà mẹ, đứa nhỏ sắm vai gà con. Cầu trượt và đu quay bị bọn nhỏ vây quanh, chúng cười đùa huyên náo, trên mặt tất cả đều là nụ cười.

Dương Kim Hoa đứng ở trên bậc thang nhìn bọn nhỏ, trong tay còn cầm len đan, bà tự làm áo lông cho bọn nhỏ.

“Nhanh đi ăn cơm thôi.” Dương Kim Hoa gọi.

“Dạ dì, chúng con đến ngay!” Bọn nhỏ tay trong tay chạy đến, trên mặt Dương Kim Hoa là nụ cười ôn nhu.

“Phải rửa sạch tay trước”. Dương Kim Hoa dẫn bọn nhỏ đi rửa tay.

Lúc khô lâu nhìn đến cảnh tượng này, hỏa diễm trong hốc mắt càng cháy dữ dội hơn.

Nơi này vốn là một nơi ấm áp, như một gia đình lớn.

Màn đêm buông xuống, Dương Kim Hoa nhìn bọn nhỏ trở về phòng, bò lên giường, bà ta ngồi trên ghế kể chuyện cổ tích cho chúng nghe. Sau đó bà ta tắt đèn, đóng cửa ra khỏi phòng, còn khóa lại cẩn thận.

Tất cả mọi người đều cho rằng ngày hôm nay giống như bao ngày bình thường khác, ngày mai khi mặt trời lên, bọn nhỏ sẽ như mọi khi thức dậy chơi trò chơi, tươi cười vui vẻ, giống như bao ngày khác mà mong mình mau lớn để trở thành ngời lớn.

Đám người Vưu Minh đi theo phía sau Dương Kim Hoa, biến cố phát sinh chính là vào lúc này.

Dương Kim Hoa vừa đi vừa ngáp, bà kiểm tra thiết bị, ống dẫn ga, kệ bếp, vân vân.

Xác định tất cả cũng không có vấn đề gì, bà ta mới trở lại phòng của mình.

Vậy trận hỏa hoạn từ đâu mà ra?

Vưu Minh tiếp tục đi theo Dương Kim Hoa. Bà ta đi ngủ.

Bọn họ đứng trước cửa phòng Dương Kim Hoa.

Vưu Minh kỳ quái, chẳng lẽ cậu đoán sai? Thực sự là người bên ngoài phóng hỏa?

Không thể…

Nếu là người bên ngoài phóng hỏa, sân viện mồ côi rộng như thế làm sao có thể cháy tới đây?

Cho dù có thể cháy đến, lan đến phòng lầu cũng cần thời gian, thậm chí cần thời gian khá dài. Chỉ cần Dương Kim Hoa đưa bọn nhỏ rời đi trước khi lửa chạy đến, thì sẽ không phải chết.

Giang Dư An kéo tay Vưu Minh, động viên: “Không nên gấp, sẽ biết được chân tướng thôi.”

Bé trai nắm chặt lấy góc áo Vưu Minh, nó vẫn cúi đầu, khắc chế nỗi sợ hãi. Có thể đảo ngược thời gia, cho dù chỉ là ảo cảnh, nó đều chưa từng nghe nói qua. Sư phụ đã từng nói, pháp thuật trên đời này, dù phương Tây hay phương Đông, đứng trước thời gian, thì không ai có thể đảo ngược thời không.

Nếu có thể làm được việc này, thì chắc chắn không còn là con người…

Là quỷ.

Một con quỷ mạnh như vậy, ai có thể thu phục?

Hắn sẽ không hại người? Có thể vĩnh viễn bảo trì lý trí?<code></code>

Vưu Minh nhìn đồng hồ trên hành lang, bây giờ là mười rưỡi tối.

Cửa phòng Dương Kim Hoa mở ra.

Dương Kim Hoa mặc áo ngủ đi đến phòng bếp, bật bếp nấu bước, mở lửa khá nhỏ. Dương Kim Hoa đến bên kệ sách cầm một quyển sách, vừa đọc sách vừa chờ, trên bếp là hai cái trứng gà luộc, có lẽ bà ta đói bụng, muốn luộc trứng ăn.

Dương Kim Hoa ngáp một cái, nước còn chưa sôi.

Bà ta lấy tay chống trán, mí mắt bắt đầu sụp xuống.

Dương Kim Hoa quay đầu nhìn bếp lửa, nước vẫn chưa sôi.

Dương Kim Hoa dựa vào ghế, cầm sách trong tay.

Vưu Minh cứ trơ mắt nhìn Dương Kim Hoa dựa vào ghế ngủ thiếp đi.

Cậu quay đầu nhìn khô lâu.

Khô lâu đứng ở đó, như không tồn tại, hốc mắt đen chăm chú nhìn bản thân lúc còn sống.

Ngay lúc Vưu Minh cho rằng khô lâu không có động tác gì, thì khô lâu lại có hành động, bà ta dường như không phân biệt được hiện thực và ảo ảnh, bà ta chạy đến trước mặt Dương Kim Hoa, muốn nắm lấy cổ áo của chính mình khi còn sống.

“Mau đứng lên!” Khô lâu thét to: “Mau đứng lên! Mau đứng lên!”

Ảo cảnh đương nhiên sẽ không đáp lại.

Nước sôi sùng sục, Dương Kim Hoa vẫn không tỉnh.

Trong phòng rất kín, không cánh cửa sổ nào được mở ra.

Khô lâu vẫn điền cuồng quát to: “Tỉnh dậy! Tỉnh dậy!”

Lửa còn đang cháy.

Nồi nước sôi sùng sục làm bật nắp nồi lên, va đổ bình dầu ăn bên cạnh.

Lửa bén đến.

Dương Kim Hoa không hề phát hiện, bà quá mệt mỏi, một mình bà phải chăm sóc nhiều đứa nhỏ như vậy, là công việc quá sức.

Đám người Vưu Minh nhìn ngọn lửa càng cháy càng lớn, phòng bếp có rất nhiều thanh gỗ cùng mành, lửa bén đến ống quần Dương Kim Hoa, bà bị lửa đốt đau đớn bừng tỉnh.

Lúc Dương Kim Hoa tỉnh lại, nhà bếp đã cháy hơn phân nửa.

Khô lâu còn đang quát tháo: “Không cần lo! Đừng quan tâm ở đây! Đi tìm bọn nhỏ! Đi tìm chúng đi!”

Mà phản ứng đầu tiên của Dương Kim Hoa chính là đi lấy nước, muốn một mình dập lửa. Bà vừa hô to cháy cháy, vừa hối hả bưng chậu nước đến dập lửa.

Vưu Minh không đành lòng nhìn tiếp.

Ngọn lửa lúc này đã hoàn toàn không thể khống chế, lúc lửa bén đến hành lang, Dương Kim Hoa dường như mới phát hiện ra, bà hoảng loạn chạy về hướng phòng ngủ của bọn nhỏ.

“Chìa khóa…” Nửa đường Dương Kim Hoa muốn quay đầu về phòng mình lấy chìa khóa.

Thế nhưng phòng bà ngay cạnh nhà bếp, rèm cửa, chăn đệm đã bén lửa, chìa khóa bà để ở trong tủ bên đó.

Dương Kim Hoa sững sờ một giây, vội vàng xông đến, thò tay không vào trong ngọn lửa tìm chìa khóa.

Nhiệt độ cao làm tay bà bắt đầu phồng lên, dáng vẻ thay đổi.

“Chìa khóa đâu?” Dương Kim Hoa chảy nước mắt: “Chìa khóa đâu?”

Khô lâu vẫn còn gào to: “Trong quần áo! Trong bộ quần áo vừa thay ra!”

Nhưng mà Dương Kim Hoa không hề nghe được.

Bà bắt đầu lục tìm lung tung.

Trong ngọn lửa, cả người bà không còn chỗ nào lành lặn, vốn từ nhà bếp đi ra trên người bà ướt nhẹp, lửa không thể cháy đến.

Nhưng khói không buông tha bà.

Dương Kim Hoa không ngất đi, nhưng động tác trở nên chậm chạp, rốt cuộc bà tìm được chìa khóa trong quần áo.

Cả căn phòng đã bốc cháy.

Bà là bò đến cửa phòng ngủ của bọn nhỏ.

Trên mặt còn mang theo hy vọng.

Chỉ cần bà mở cửa, bọn nhỏ có thể tiếp rục sống, bọn nhỏ có thể chạy thoát.

Dương Kim Hoa cầm chìa khóa.

—— ngây ngẩn cả người.

Lỗ khóa bởi nhiệt độ cao mà biến dạng.

Chìa khóa căn bản nhét không lọt.

Tiếng khóc thét của bọn nhỏ từ trong phòng ngủ truyền ra.

“Dì ơi, dì ở đâu? Đau quá!

“Dì! Dì ơi!”

Cả người Dương Kim Hoa như bị bấm nút tạm dừng, vẻ mặt vừa sợ hãi vừa không thể tin.

Tay, chân, mặt của bà, toàn bộ đã bị bỏng nặng, bà đã mất hết năng lực hoạt động, có thể từ phòng ngủ bò đến đây, đã là cố gắng hết sức, sức lực chống đỡ cả người lúc này đã biến mất.

Dương Kim Hoa dựa vào cửa, cất cao giọng nói: “Đừng sợ! Chúng ta chơi trốn tìm nào! Các con tìm chỗ nào không có gỗ và rèm cửa để trốn đi! Nghe lời, sẽ không có chuyện gì! Nhất định không có chuyện gì!”

Tiếng khóc của bọn nhỏ càng lớn.

Khô lâu canh giữ ở cửa, bày ra tư thế giống như Dương Kim Hoa.

Cũng tuyệt vọng như nhau.

Lửa bao trùm lấy Dương Kim Hoa.

Bên tai Vưu Minh đều là tiếng khóc của bọn nhỏ.

Một đứa cũng không, không đứa nào thoát được.

Sinh mạng của bọn họ đều vụt tắt trong đêm hôm đó.

Ánh lửa chính là thứ cuối cùng họ nhìn thấy trước khi kết thúc sinh mệnh.

Giang Dư An làm thời gian trôi qua nhanh hơn, đến khi trời gần sáng, các gia đình phụ cận mới phát hiện nơi này có hỏa hoạn, vội gọi cứu hỏa đến, lúc này Vưu Minh mới nhìn thấy mấy đứa nhỏ Dương Kim Hoa từng căm hận.

Bọn họ cùng những người khác đứng vây xung quanh viện mồ côi.

Một bé trai trong số đó nói: “Thực ra tối qua tao nhìn thấy bên này có ánh lửa, nhưng lại sợ mẹ mắng trễ như vậy còn chưa ngủ, cho nên không dám nói với mẹ.”

“Không biết chết bao nhiêu người.” Một bé trai khác nói: “Đây là lần đầu tao nhìn thấy lửa cháy lớn như vậy.”

“Nếu tối hôm qua tao không ngủ sớm thì tốt quá, rất kích thích nha!”

Hết thảy đều rõ ràng.

Ảo cảnh biến mất.

Khô lâu ngồi dưới đất, bà ta đã khôi phục ký ức.

Viện mồ côi xảy ra hỏa hoạn, bọn nhỏ chết, đều là trách nhiệm của bà ta.

Nhưng bà ta không tiếp thu được sự thật ấy, cho nên mới tự lừa dối mình, cho rằng bé trai nhìn thấy hỏa hoạn không báo cho người lớn đó chính là kẻ cầm đầu.

Thời gian trôi qua, ký ức trở nên mơ hồ, chỉ còn lại căm hận với đám thiếu niên kia và nỗi hổ thẹn với bọn nhỏ trong viện.

Vì vậy đám thiếu niên biến thành kẻ gây ra hỏa hoạn.

Xương cốt trên người khô lâu chậm rãi rơi xuống.

Chạm đến mặt đất liền trở thành tro bụi, theo gió biến mất.

Giang Dư An nói với Vưu Minh: “Hồn phi phách tán.”

Môi Vưu Minh khẽ nhếch.

Bọn nhỏ đều do Dương Kim Hoa tạo ra, bọn chúng không có oán khí lớn như vậy, vừa chết thì đã đi đầu thai.

Chỉ có Dương Kim Hoa, mang theo hận ý ở lại cho tới bây giờ.

Cũng đã đến lúc bà ta nên nói lời tạm biệt với thế giới này.

Đoạn xương cuối cùng của khô lâu biến thành tro bụi, viện mồ côi cũng tan biến, hiện ra trạm xăng dầu.

Người trẻ tuổi kỳ quái nhìn bọn họ.

Ảo giác cùng thực tế khác nhau, trong mắt người trẻ tuổi, thì bọn họ mới chỉ vừa bước từ trên xe xuống, đi về hướng bên này.

“Anh đợi được bạn rồi à?” Tuy rằng người trẻ tuổi cảm thấy quái lạ, nhưng vẫn nói: “Có cần giúp gì không?”

Vưu Minh gật đầu: “Có chút khát, các cậu có bán nước không?”

Người trẻ tuổi thở phào nhẹ nhõm: “Có bán, ba đồng một bình nước khoáng, so với bên ngoài thì đắt hơn một đồng.”

Vưu Minh: “Tôi mua hai bình.”

Người trẻ tuổi: “…Không mua ba bình sao?”

Vưu Minh nhìn Giang Dư An.

Giang Dư An mỉm cười nói: “Tôi không khát.”

Người trẻ tuôi đi lấy ba bình nước khoáng đến.

“Một bình xem như tôi tặng thêm.” Hắn cười nói với Vưu Minh: “Sau này nếu các anh có đi ngang qua đây, nhớ ghé ủng hộ việc làm ăn của chúng tôi nha. Bởi vì quá hẻo lánh, trạm xăng kinh doanh không mấy khá khẩm, miễn cưỡng nuôi sống bản thân thôi.”

Vưu Minh đột nhiên hỏi hắn: “Năm cô nhi viện gặp hỏa hoạn, cậu ở gần đây sao?”

Người trẻ tuổi ngẩn người, thở dài nói: “Tôi sống ở bên núi đối diện, tối hôm đó tôi có nhìn thấy ánh lửa.”

Vưu Minh nhìn hắn.

Người trẻ tuổi nói tiếp: “Khi đó tuổi tác quá nhỏ, sợ làm người lớn thức giấc sẽ trách mắng vì sao muộn rồi còn chưa ngủ. Tôi chưa thấy hỏa hoạn, cũng chưa thấy người bị thiêu chết bao giờ, nên lúc đó nghĩ rằng không có việc gì lớn.”

“Sau khi trưởng thành, tôi vẫn thường nghĩ lại, nếu tối hôm đó tôi gọi người lớn thức dậy, có lẽ sẽ không ai phải chết.”

“Sau đó mảnh đất này không ai nhận thầu, tôi và mấy người bạn góp vốn nhận thầu.”

Người trẻ tuổi sờ gáy, cười khổ nói: “Cũng có thể là do có quan hệ với việc xảy ra khi còn bé đi.”

Vưu Minh uống một hớp nước: “Trạm xăng dầu cần dự phòng hỏa hoạn.”

Người trẻ tuổi không biết Vưu Minh đây là nhắc nhở hắn hay là đang nguyền rủa hắn nữa.

Vưu Minh nói tiếp: “Chúng tôi phải đi rồi, hẹn gặp lại.”

Người trẻ tuổi nhìn theo bóng lưng bọn họ, nhìn ba người lên xe, xe chạy ra đường lớn.

Mấy thằng bạn bên trong phòng gọi hắn: “Đóng cửa, ngủ, đừng đứng ngốc ngoài đó nữa!”

Người trẻ tuổi đi vào bên trong.

“Chuyện gì vậy?” Thằng bạn thấy sắc mặt hắn không tốt, ân cần hỏi han.

Người trẻ tuổi hỏi đám bạn: “Chúng mày còn nhớ trạm xăng dầu trước đây là cái gì không?”

“Viện mồ côi a? Này ai quên được?”

“Đúng vậy, trước đây tao còn nhìn hài cốt người trong viện mồ côi đây, quá thê thảm, tất cả đều bị thiêu đến chỉ còn xương không.”

Người trẻ tuổi đóng cửa lại.

“Đừng nhắc chuyện này nữa, sợ chết mịe.”

“Đúng đó.”

Người trẻ tuổi hạ mí mắt.

Bọn họ đều đã quên đi mọi chuyện, đều đã quên bản thân đã từng có thể cứu được rất nhiều mạng sống.

Nhưng thời gian sẽ chẳng thể quay lại.

Hắn không có cách nào trở lại đêm ấy, không có cách nào đánh thức cha mẹ mình, không có cách nào cứu được người trong cô nhi viện.

Tất cả chỉ còn là quá khứ.

Người trẻ tuổi cười với đám bạn: “Mau ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đó.”

Vưu Minh lái xe trên đường cao tốc.

Giang Dư An ngồi ở ghế bên cạnh, bé trai ngồi đằng sau.

Có Giang Dư An ở đây, bé trai liền ngoan ngoãn như chim cút, chỉ biết rụt cổ, không dám lên tiếng.

“Nhà em ở đâu?” Vưu Minh hỏi nó: “Anh đưa em về nhà.”

Bé trai lắc đầu: “Em không có nhà.”

“Trước đây em có sư phụ, sư phụ chết rồi, em không còn nhà nữa.”

Vưu Minh liếc nhìn Giang Dư An.

Bé trai cúi đầu nói: “Anh thả em xuống ven đường là được, em có thể tự kiếm cái ăn, tự kiếm chỗ ở.”

Vưu Minh nhìn nó thông qua gương chiếu hậu: ‘Vậy đến nhà anh trước đi, ngày mai anh đưa em đến cục cảnh sát.”

Vưu Minh: “Không cần sợ, ba mẹ anh đều là người ôn hòa.”

Bé trai”…”

Thứ nó sợ không phải người…