Vọng Môn Nam Quả

Chương 118: Chương 118





Cây cối trên núi bị gió thổi nghiêng trái ngã phải, dưới chân núi còn có thể nghe được tiếng côn trùng kêu, đến đỉnh núi lại hoàn toàn không nghe thấy, mây đen trên đỉnh đầu càng thu càng dày đặc, nặng trình trịnh như muốn rơi xuống.
Gió thổi Sát y trên người Vưu Minh tung bay, Sát y tựa như áo choàng, ở phía sau cổ vũ cho Vưu Minh.
Khổng Đăng trong tay Dương Vinh Bảo phát ra ánh sáng ảm đạm.
Chú Trịnh leo lên cây, tìm cho mình một vị trí quan sát tuyệt hảo.
Dương Vinh Bảo theo sát Vưu Minh, nuốt ngụm nước bọt: “Vưu ca… Anh có nắm chắc không?”
Vưu Minh chỉ nói: “Hơn lần trước.”
Dương Vinh Bảo sửng sốt, không biết mình có nên yên tâm hay không, hắn muốn sống trường cửu, chết già tại nhà, không muốn bỏ mạng sớm.
Một tiếng sét vang lên, mưa rào xối xả, chỉ là lần này không có chỗ trú mưa, chú Trịnh đành phải trượt từ trên cây xuống, đừng đểchưa bị quỷ giết chết đã bị sét đánh chết.
Vưu Minh và Dương Vinh Bảo cùng nhau đứng ở chỗ đất trống, chốc lát đã bị xối ướt không khác gì canh gà.

Vưu Minh lại không quan tâm, ánh mắt cậu chăm chú đặt trên người Giang Dư An.

Dường như Giang Dư An cũng cảm nhận được, anh quay đầu đối mặt với Vưu Minh.
Rõ ràng cách màn mưa, nhưng Vưu Minh lại như thấy Giang Dư An đang cười.
Đó là nụ cười định liệu trước, khiến Vưu Minh yên tâm không ít, yên tâm không có nghĩa là không khẩn trương, chưa tới thời khắc cuối cùng thì ai cũng chưa biết được.
Lần này Vưu Minh dùng huyết châu trước, nó không còn uy lực mạnh mẽ như trước, lần trước có vô số lệ quỷ ác sát, lần này lại chỉ có lệ quỷ không có ác sát, uy lực của huyết châu sẽ giảm dần sau mỗi lần sử dụng.
Nhưng dù vậy, số lượng lệ quỷ thế này cũng đã đủ, hơn vạn lệ quỷ xuất hiện, Vưu Minh đưa tay chỉ về phía Giang Dư An: “Đi”.
Lệ quỷ lao vụt qua, đứa nào đứa nấy đều là mặt xanh nanh vàng hai mắt đỏ như máu hàm răng sắc nhọn mặt nổi gân xanh, có đứa gầy gò có đứa tráng kiện, nhưng đều tỏa ra âm khí nồng đậm.
Lần trước không có mặt Dương Vinh Bảo, lần này hắn bị dọa xém chút té ngồi ra đất.
Đây chính là uy lực của huyết châu?

Dương Vinh Bảo mờ mịt nhìn về phía sư phụ.
Chú Trịnh cũng đang sững sờ tại chỗ, tiến thoái lưỡng nan, hai mắt nhìn chằm chằm bầy lệ quỷ đã lao vào cuộc chiến hỗn loạn.
Nhiều lệ quỷ nghe lệnh Vưu Minh như vậy….
Chú Trịnh ước ao nuốt nước mắt chua xót vào bụng.
Người với người sao lại chênh lệch như thế chứ?
Rõ ràng đều là thiên sư đều học pháp thuật, chẳng lẽ chỉ vì kết minh hôn với quỷ thôi sao?
Hiện tại ông đi tìm thì có kịp hay không? Nam thì ông không được, nữ thì có thể.

Nói đến, ông còn chưa kết hôn, cho dù kết âm hôn cũng không tính phạm phải tội trùng hôn, cho dù là dương gian hay cõi âm.
Lúc này Vân Đồng và Tiểu Phượng mới đuổi đến, hai đứa nó đến cõi âm một chuyến, mới phát hiện vườn không nhà trống.
Lão đại làm quỷ chưa lâu, lần này gần như là dẫn theo toàn bộ quỷ dưới trướng đến đấu với ba quỷ vương.
Trâu Phàm thấy hai đứa nó chạy tới, cau mày hỏi: “Sao lại tới muộn như vậy?”
Hai mắt hồ ly của Vân Đồng liếc Trâu Phàm: “Đến cõi âm một chuyến, nên bị chậm.”
Tiểu Phượng đã không còn tóc, cái đầu trọc như quả trứng, chỉ cần thấy ai tóc tai tốt ả liền nhìn không vừa mắt, cố tình Trâu Phàm lại là một đầu tóc dài đen óng, khiến ả nhìn mà đỏ con mắt.
Trâu Phàm nhìn về phía ba bên quỷ vương đối diện, nhẹ giọng nói: “Hãy cẩn thận.”
Hôm nay là trận đánh ác liệt, ai cũng không nắm chắc có thể toàn thân trở ra hay không, đã đến bước này, cũng chỉ có thể đánh đến ngươi sống ta chết.
Thua, tất cả quỷ ở đây, kể cả Giang Dư An, sẽ trở thành chất dinh dưỡng tẩm bổ cho ba bên quỷ vương.
Mà nếu như thắng…
Nói không chừng quỷ đế vạn năm chưa xuất hiện sẽ xuất hiện vào hôm nay.
Về phần vạn năm trước có quỷ đế thật hay không, chỉ có trời đất mới biết, vì không có quỷ nào hoặc người nào sống hơn vạn năm.
Đạo sấm sét thứ hai giáng xuống, cuối cùng ba bên quỷ vương cũng động.

Vạn quỷ cùng cười, vạn sát cùng khóc, mưa to trút xuống, đất đá từ trên vách núi lăn xuống.
Dương Vinh Bảo nghe mà sợ đến run rẩy, răng va vào nhau lập cập: “Vưu ca, chúng ta làm sao bây giờ?”
Bây giờ hắn thật sự không biết làm sao, chẳng lẽ nhào vào đánh nhau với quỷ?
Đối phó một hai, thậm chí hơn trăm quỷ vẫn được, nhưng mấy vạn quỷ thì đừng nói là hắn, cho dù tổ sư gia đến sợ rằng cũng phí công.
Vưu Minh mặt không cảm xúc, thần sắc rất trầm ổn, cậu nói: “Khổng Đăng có thể điều khiển quỷ quái, cậu có thể thổi lên không?”
Dương Vinh Bảo nhìn Khổng Đăng trên tay, toàn thân Khổng Đăng đen thui, trên mặt có vô số lỗ nhỏ, thổi một hơi liền lọt gió.

Dương Vinh Bảo không biết mình có thổi được hay không, nhưng dù sợ, hắn vẫn không lâm trận lùi bước, cắn răng nói: “Để tôi thử xem.”
“Cậu thổi.” Vưu Minh chuẩn bị bấm quyết: “Tôi qua đó.”
Dương Vinh Bảo vội nói: “Anh qua đó làm gì?! Rất nguy hiểm! Anh ở lại đây cùng tôi đi.”
Vưu Minh quay đầu cười với Dương Vinh Bảo: “Không cần lo lắng cho tôi, trước khi tới tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, cậu đừng nghĩ nhiều, cứ thổi đi.”
Đầu óc Dương Vinh Bảo choáng váng, không biết Vưu Minh chuẩn bị tốt cái gì, hắn cầm Khổng Đăng, liếc nhìn sư phụ mình, nói với ông: “Sư phụ, nếu con chết, người nhớ phải tự mình đưa con tới quỷ môn qua nha! Nói với quỷ sai là con vì làm việc tốt nên mới chết, kiếp sau con còn muốn làm người!”
Chú Trịnh cũng rất cảm tính: “Yên tâm đi! Ta nhất định nói với quỷ sai, kiếp sau con nhất định sinh ra đã ngậm thìa vàng! Cái gì Ferrari, Rolls Royce, muốn bao nhiêu cũng có!”
Dương Vinh Bảo đưa Khổng Đăng đến bến miệng.
Vưu Minh cùng chú Trịnh nhìn chằm chằm.
Dương Vinh Bảo thả tay xuống, phàn nàn: “Sư phụ, đến lúc đó người phải đốt cho con thật nhiều quần áo, đầu thai con cũng muốn có thể diện đi đầu thai…”
Chú Trịnh: “Con có thổi hay không?! Phóng thí nhiều như vậy làm gì?!”
Dương Vinh Bảo bị rống cho sững sờ, sâu sắc cảm thấy bản thân thật đáng thương, cha không thương mẹ không yêu, sư phụ cũng không đau lòng hắn.
“Con cũng không nói là con không thổi.” Dương Vinh Bảo nhỏ giọng lầm bầm, rốt cục cầm Khổng Đăng lên thổi.

Dương Vinh Bảo nhắm mắt, thổi đến đỏ mặt, hô hấp cũng khó khăn, Khổng Đăng lại càng lúc càng sáng, Khổng Đăng còn chưa lớn bằng trái bóng, ấy vậy mà lại chiếu sáng cả đỉnh núi như ban ngày.
Càng sáng, tia sáng càng là màu trắng.
Thủ hạ của ba bên của vương dưới ánh sáng này trở nên dị thường chậm chạp.
Điều này làm bên Giang Dư An thở phào một hơi, quỷ tranh đấu không giống người.
Người còn có thể lấy nhỏ thắng lớn, dùng yếu đánh cường, nhưng quỷ không thể, quỷ không có thực thể, chỉ dựa vào tu vi.
Âm khí càng nặng, sát khí càng dày thì càng lợi hại.
Yếu cũng chỉ có thể bị mạnh xâm chiếm từng chút.
So với người, chúng giống như thú hoang.
Vân Đồng há to miệng đỏ lòm như máu, hút quỷ hồn gần đó vào trong, hai mắt nó đỏ như tích huyết.
Tiểu Phượng lại khác, ả chỉ chọn quỷ tóc dài mà đánh, nhìn thấy đứa nào tóc dài thì như phát điên.

Trước kia ả là Cừu Thiên Xích, bây giờ là Lỗ Đản, vốn nhìn đã khủng bố, dựa vào tóc nhìn mới đỡ hơn, bây giờ tóc không còn, đối với Tiểu Phượng thích chưng diện mà nói thì không khác gì tận thế đến.
“Nhiều lắm.” Vân Đồng dừng bước lại, nó đứng bên cạnh Tiểu Phượng, cắn răng nói: “Ngươi sao rồi?”
Tiểu Phượng: “Còn có thể thế nào? Cứng rắn chống đỡ chứ sao.”
Cho dù ánh sáng của Khổng Đăng đã làm quỷ địch chậm lại, nhưng số lượng vẫn chiếm ưu thế.
Bên mình quỷ tiêu hao có chậm thì vẫn đang tiếp tục tiêu hao.
Vân Đồng vừa muốn nói gì đó, thì chợt có ánh sán chợt lóe, toàn bộ quỷ ở gần đều hồn phi phách tán, hóa thành tia khói xanh biến mất không còn gì.
Vân Đồng ngơ ngác quay đầu, đã thấy Vưu Minh không biết đến từ khi nào, đang tiến về phía bên này.
Có Sát y thêm vào, uy lực của Chư ác chú bình thường tăng mạnh, Vưu Minh nắm thủ quyết, miệng niệm chú ngữ, từng đạo kim quang lần lượt hạ xuống, có chút giống sét.
Sát y trên người Vưu Minh bị gió thổi tung lên, lộ ra đôi chân dài bị che khuất.

Trong sát y, Vưu Minh mặc một thân quần áo đen ống dài, Sát y thì là màu đỏ đậm, nếu không có bạch quang, Vưu Minh có thể hoàn mỹ nấp trong bóng tối.
Vân Đồng nhìn đến sững sờ, Vưu Minh quay đầu cao giọng quát: “Sững sờ làm gì?”
Vân Đồng cùng lệ quỷ bên cạnh mới kịp phản ứng, chúng không sợ kim quang trên người Vưu Minh làm hại đến mình.

Có bạch quang cùng Chư ác chú gia trì, chưa bao giờ bọn Vân Đồng cảm thấy thoải mái như lúc này.
Giống như bọn nó không phải đang đối đầu với quỷ mạnh hơn hoặc bằng mình, mà là nhỏ yếu hơn, chỉ là quỷ hồn không đỡ nổi một đòn của bọn nó mà thôi.
Vưu Minh thay đổi thủ quyết.
Uy lực của Phục Ma quyết còn lớn hơn Chư ác chú, ma trong Phục Ma quyết là chỉ tất cả yêu ma quỷ quái, chứ không chỉ có ma.

Phục Ma quyết vừa ra, cơn lốc màu đèn phủ đến, lệ quỷ bị cuốn vào cơn lốc biến mất trong nháy mắt.
Đây là lần đầu tiên Vưu Minh sử dụng Sát y, cậu đã bị uy lực của Sát y trấn trụ.
Thần chú phổ thông đã có thể phát huy uy lực lớn như vậy, nếu là thần chú mạnh hơn thì sao?
Vưu Minh từng bước tiến lên, bọn Vân Đồng đi trước mở đường cho cậu.
Bầy quỷ phía sau cũng là nhóm này ngã xuống nhóm sau xông lên.
Vưu Minh đi một bước, cơn lốc màu đen sẽ hướng về trước mấy mét, như tạo thành bức tường chắn cho cậu, đám Vưu Minh có thể an ổn đi, quỷ hồn phe địch lại chỉ có thể lui về sau, dám nhào tới đều bị cơn lốc đen xoắn nát.
Vưu Minh nắm thủ quyết, nhìn về phía Giang Dư An.
Lần này anh đứng trên mặt đất, bản thể của ba bên quỷ vương vốn to lớn lúc này càng thêm cự đại cường tráng.
Giang Dư An cầm trường đao trong tay, một đao chém bay đầu một trong ba quỷ ương.
Nhưng quỷ vương không dễ dàng bị hồn phi phách tán.
Cái đầu rơi trên đất của nó hóa thành bụi đen, một cái đầu mới khác lại mọc ra trên cổ.
Nó nhe răng nứt mắt, hung ác chém xuống Giang Dư An.
Xưa nay giữa quỷ vương đều cân bằng, hiện tại xuất hiện quỷ vương mạnh hơn bọn nó, bọn nó nhất định phải chung tay tiêu diệt quỷ vương mới này, nếu không, một khi quỷ vương mới trưởng thành…
Lẽ nào bọn nó cam tâm làm thức ăn tẩm bổ sao?
Vưu Minh thấy Giang Dư An vất vả chống đỡ, thả tay bấm quyết, chạy như bay về hướng Giang Dư An.
Giang Dư An dư quang nhìn thấy Vưu Minh, hô lớn: “Đừng tới đây!”
Vưu Minh cởi Sát y, ném cho Giang Dư An: “Mặc vào!”