Vọng Môn Nam Quả

Chương 108: Chương 108





Dương Vinh Bảo xuống lầu mở cửa, Lâm Ngữ cắn môi run rẩy đứng tại chỗ.
Vưu Minh quay đầu hỏi Giang Dư An: “Có thể phế bỏ pháp thuật của hắn không?”
Giang Dư An lạnh lùng liếc nhìn Lâm Ngữ: “Hắn không có pháp thuật, toàn nhờ vào ngoại lực, chỉ cần soát hết tà khí trên người hắn đi, thì hắn không khác gì người bình thường.”
Vưu Minh trầm mặc, từ xưa đến nay thiên sư luôn xem tà khí như địch.
Một kẻ không tinh thông pháp thuật lại có thể dựa vào tà khí làm hại một phương, nói gì đến người tinh thông pháp thuật, hoặc cổ độc.
Lâm Ngữ khô khốc nói: “Các người thật sự cho rằng có thể bắt được ta?”
Là hắn bất cẩn, không nghĩ rằng quỷ vương sẽ đến, nếu quỷ vương không xuất hiện âm hồn của hắn có thể xé toàn bộ người trong căn nhà này thành thịt vụn.

Chờ những kẻ này chết, hồn phách sẽ trở thành thức ăn tẩm bổ cho âm hồn của hắn.
“Dùng tên ta, thân ta, mệnh ta tế linh!” Lâm Ngữ lẩm bẩm: “Xin hàng thế!”
Giang Dư An đột nhiên tiến lên che chở Vưu Minh sau lưng mình.
Gió bão đen ngòm phủ đến, ngoài phòng vang lên tiếng sét, chợt có mưa to, tiếng mưa lớn vang lên, cùng với tiếng vang của vật nặng rơi xuống.
Chú Trịnh nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa rào xen lẫn cùng với mưa đá to như nắm tay, ô tô để trong gara của tiểu khu bị đập ra từng cái lỗ lõm.
Dưới lầu, Dương Vinh Bảo mới vừa mở cửa, cảnh sát đã vội vàng đi vào trong nhà.
“Thời tiết quỷ quái gì thế này? Mới rồi còn nắng đây!” Có người sợ hết hồn, còn chưa kịp tỉnh táo: “Mưa đá? Chỗ chúng ta xưa nay chưa từng có mưa đá.”
Dương Vinh Bảo nhận ra không đúng, ngẩng đầu nhìn lên lầu, trên lầu hai hắc khí tràn lan.
“Thật ngại quá, mời các vị ngồi đây chờ một chút, tôi thấy trong chốc lát là không ra ngoài được rồi.” Dương Vinh Bảo lo lắng nói.
Cảnh sát: “Đúng là không đi được, không phải bên này nói có người tùy tiện xông vào nhà dân sao? Người đâu? Chúng tôi đi khống chế lại trước, là kẻ thù hay là trộm? Tôi thấy an ninh của tiểu khu rất tốt, hẳn không phải là trộm đi?”
Dương Vinh Bảo vội vàng nói: “Chú cảnh sát, sự việc có chút thay đổi, cháu lên lầu xem trước đã.”
Cảnh sát không hiểu ra sao: “Thay đổi cái gì?”
Dương Vinh Bảo vừa định mở miệng, dưới chân đột nhiên chấn động, cả người đứng không vững ngã nhào ra đất.
Mấy chú cảnh sát ngồi trên ghế, may mắn không bị ngã.
Dương Vinh Bảo ngơ ngác, gần như dùng cả tay lẫn chân mà leo lên lầu.

Động đất chưa ngừng lại, cả căn nhà nghiêng về phía Tây, Dương Vinh Bảo căn bản không thể đứng thẳng dậy.
Dương Vinh Bảo bò lên lầu, nhóm cảnh sát nhìn nhau, vừa định theo Dương Vinh Bảo đi lên thì một trận động đất nữa lại ập đến, khiến nhóm cảnh sát nửa bước cũng khó đi.
Hiện tại nhóm cảnh sát vào cục diện tiến thoái lưỡng nan, ở lại trong nhà căn nhà có khả năng sẽ sụp đổ, bọn họ có thể mất mạng.
Ra ngoài thì lại có mưa đá không có gì che chắn mưa đá rơi xuống đầu, có thể trực tiếp đi chầu ông bà.
Một cảnh sát nhìn thấy đình nghỉ trong hoa viên, nhanh chóng quyết định: “Đến đình trong vườn hoa!”
Vừa có che chắn, cũng không ở trong nhà, nếu đình có đổ sụp xuống bọn họ vẫn tránh đi được.
Chỉ là không biết trong thành phố ra sao rồi.
“Thỉnh thần thượng thân.” Vưu Minh bắt lấy tay Giang Dư An, môi mân thành đường thẳng, không thể hiểu nổi: “Sao hắn có thể thỉnh thần thượng thân?”
Thỉnh thần thượng thần là pháp thuật thời Thương Chu, nói là thượng thần, thật ra chỉ là thần thông, không phần ý thức của thần, loại thần thông này chính là làm người phàm có gần một nửa sức mạnh của thần trong thời gian ngắn, tuy nói gần một nửa, nhưng ở nhân gian, một nửa này cũng đủ lật đổ một mảnh đại địa.
Nhưng yêu cầu đối với người thỉnh thần rất cao, người này nhất định phải có phẩm đức cao thượng, có được tín nhiệm, hy vọng của mọi người.
Tại sao Lâm Ngữ có thể dùng pháp thuật này?
Tại sao thần lại hưởng ứng hắn?
“Chuyện này không thể nào…” Giọng Vưu Minh khô khốc.
Sau đó, Vưu Minh phản ứng lại trong nháy mắt, nhét huyết châu vào trong tay Giang Dư An, gấp gáp nói: “Anh mau trở lại cõi âm! Nếu thần giáng thế! Quỷ hồn sẽ gặp tai ương trước tiên!”
Ngoại trừ Giang Dư An cùng Vưu Minh, nhóm người Chu Viễn đã không xong.

Chu Viễn ôm ngực phun ra một ngụm máu, tựa lưng vào tường trượt dài xuống đất không thể động đậy.
Thần còn chưa giáng thế, đám người Chu Viễn đã bị chấn thành cái dạng này.
Chẳng trách Lâm Ngữ không sợ hãi, đây mới là sát chiêu lớn nhất của hắn.
Vưu Minh nhìn chằm chằm vào Lâm Ngữ, thân thể khô héo của Lâm Ngữ một lần nữa phình to ra, nhưng không còn là dáng vẻ cơ bắp khoa trương như lần trước.

Lâm Ngữ 1m50 mấy bỗng chốc trở nên cao trên 1m8, ngũ quan không thay đổi, nhưng từ bình thường biến thành tuấn lãng, da trắng như ngọc, tóc dài ngang eo, môi đỏ thẫm, thân thể như ngọc, thế mà lại biến thành thiếu biên đẹp trai___ mặc dù tóc hơi dài.
Vẻ đẹp có chút phi giới tính.
Nhưng lúc này làm gì có ai quan tâm thưởng thức cái vẻ ngoài của hắn.
“Quỷ vương?” Lâm Ngữ cười to: “Quỷ vương thì thế nào? Quỷ chính là quỷ, dù cường đại tốt đẹp bao nhiêu thì vẫn là một con quỷ đã mất đi thân xác con người, sao có thể so với thần tướng chứ?”
Lâm Ngữ cười đến điên dại, nhưng vì vẻ ngoài đã thay đổi, nên dù cười như điên dại cũng chỉ có vẻ ngông cuồng, không hề thô bỉ.
Chu lão co quắp ngồi dưới đất, gian nan nói: “Lâm Ngữ, ngươi thỉnh thần thượng thân, đã nghĩ đến kết cục hay chưa?”
Lâm Ngữ nhìn Chu lão, trong mắt tràn ngập sát ý: “Kết cục gì? Kẻ thua mới nên ngẫm lại xem kết cục của bản thân là gì!”
Tận lúc này Vưu Minh mới biết tà thần thật sự có tồn tại.
Nghiêm túc mà nói, tà thần không thể gọi là thần thật, tà thần vốn dĩ chỉ là yêu, hoặc là quỷ, dưới sự cung phụng cật lực của con người mới có thể xem là thần.

Nhưng tà thần khác chân thần, cung phụng chân thần rất đơn giản, ngoại trừ tín ngưỡng của tín đồ thì chỉ cần nước trong và trái cây.
Nhưng tà thần thì khác, cung phụng tà thần cần có mạng người, trước đây khi xã hội chưa phát triển, rất nhiều đất nước có tập tục cúng tế tà thần.

Nam nhân trẻ tuổi, thiếu nữ ngây thơ, từng mạng người hiến lên để tà thần càng trở nên lớn mạnh.
Trong ghi chép mà Vưu Minh từng đọc qua, có rất ít tà thần làm hại nhân gian.

Mục đích của tà thần chính là trở thành chân thần, nên một khi có sức mạnh, tà thần sẽ dùng cách chuyển hình để có thể trở thành chân thần.
Giang Dư An đứng đối mặt với Lâm Ngữ: “Cái ngươi có thể thỉnh đến cũng chỉ là nửa thần lực mà thôi.”
Lâm Ngữ: “Vậy cũng đủ rồi!”
Nói xong, Lâm Ngữ không cần niệm chú chỉ cần bấm ra một cái thủ quyết, một cái chuông vàng cực lớn đã xuất hiện trên đỉnh đầu Giang Dư An và Vưu Minh.

Vưu Minh bị Giang Dư An dùng một tay đẩy ra ngoài, kim chung tráo hạ, nhốt Giang Dư An bên trong.
Vưu Minh vừa đưa tay bấm thủ quyết, đã bị Lâm Ngữ vung tay đánh bay lên tường.
Nội tạng Vưu Minh như bị đập nát, cậu cắn răng nuốt xuống ngụm máu đã trào lên tới cổ họng.
Dương Vinh Bảo vừa bò lên đến nơi nhìn thấy cảnh tượng này cũng bị dọa đến choáng váng.
Hắn chỉ đi xuống lầu có vài phút, sao tình huống đã bị đảo lộn đến tình trạng này, hắn nên làm gì đây? Phải giúp thế nào đây?
Dương Vinh Bảo nghĩ trước nghĩ sau, nhìn về phía sư phụ, tình huống của chú Trịnh lúc này cũng rất tệ.

Thiên phú của ông không bằng Chu Viễn, Chu lão có Chu Viễn che chở, còn ông chỉ có thể tự mình chống đỡ, hai mắt hai tai đều đã chảy máu mà tựa lưng vài tường, nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo.
Vưu Minh từ trên tường trượt rơi xuống.
Hai mắt đăm đăm nhìn chuông vàng vây nhốt Giang Dư An bên trong.
Lâm Ngữ cũng tập trung nhìn chằm chằm vào Giang Dư An, trong mắt hắn đám người Vưu Minh không đáng sợ, chờ giải quyết Giang Dư An xong muốn trừng trị đám người Vưu Minh thế nào cũng được.
“Vốn ta muốn một lưới bắt gọn tứ phương quỷ vương.” Trên mặt Lâm Ngữ tràn đầy lệ khí: “Nếu các ngươi ngoan ngoãn giao huyết châu ra thì đâu thảm thế này, ta cũng không cần thỉnh thần thượng thân.”
Đột nhiên, Giang Dư An vung đao chuông vang chấn động, trên thân chuông xuất hiện vứt nứt nhỏ đến mức không thể nhìn thấy.
“Không nên uổng phí sức lực.” Lâm Ngữ cười nhạo: “Nếu có thể chém nát chuông vàng này, thì ngươi không phải là quỷ vương.

Chuông vàng sẽ nhỏ dần đi, ngươi cũng theo đó chậm rãi hồn phi phách tán, tiêu tan không còn dấu vết.”
“Có phải làm quỷ rồi sẽ không còn cảm thấy đau đớn đúng không?”
“Yên tâm đi, lần này ngươi sẽ cảm thấy được, cảm giác đau đớn khi hồn phi phách tán cùng cảm giác đau đớn khi mất đi người thân, cái cảm giác ấy không thể diễn tả bằng lời đâu.”
Trái tim Vưu Minh như bị ai bóp lấy, làm cậu đau đến không thở nổi.
Thỉnh thần thượng thân…
Vưu Minh cắn răng, cố gắng nhớ lại thủ quyết trong sách mình từng xem qua.
Thỉnh thần thượng thân phải trả giá, cho dù là người chính trực phẩm đức cao quý, cho dù thỉnh thần thượng thân vì diệt trừ yêu ma, thì sau khi thần rời đi người thỉnh cũng sẽ nhanh chóng chết đi.
Thân thể con người quá yếu đuối, không thể chứa đựng thần lực cường đại như thế.
Thần còn trong cơ thể con người sẽ thay con người chống đỡ, một khi rời đi cơ thể con người sẽ như lò chứa nát, không có cách nào tu bổ.

Ngay cả khi chết đi cũng sẽ không có hồn phách.
Chết đến triệt để.
Vưu Minh chưa bao nghĩ sẽ học pháp thuật thỉnh thần thượng thân.
Cậu rất quý trọng mạng sống.
Thế nhưng lúc này… Vưu Minh vừa định dựa theo trí nhớ tạo ra thủ quyết, đã nghe thấy một tiếng vang trầm thấp, tay Giang Dư An đặt lên mép chuông, khói đen bốc lên như đốt cháy bàn tay anh, Giang Dư An cau mày, Lâm Ngữ nói đúng, hồn phách đau đớn, không phải loại đau đớn xác thịt có thể so sánh.
Vết nứt bị đánh ra dưới bàn tay Giang Dư An càng lúc càng nứt rộng.
Lúc Giang Dư An thu tay lại, vết nứt trên chuông vàng tựa như chỉ là ảo giác biến mất không còn tung tích.
Lâm Ngữ thở dài: “Ngươi ít giãy dụa thì sẽ ít phải chịu dằn vặt hơn.”
Giang Dư lạnh lùng tiến về phía trước: “Ngươi cũng thế.”
Lâm Ngữ cười dữ tợn: “Nếu không có Khấu Xuyên thì ta quả thực có chút sợ ngươi, mới chết mười năm đã thành quỷ vương, đừng nói là ta, ba quỷ vương khác cũng sẽ kiêng kỵ, hợp tác nuốt ngươi.”
“Chẳng qua… Ngươi không cảm thấy ngay cả đao của mình ngươi cũng sắp nắm không chặt được nữa à?”
“Vì sao ta lại muốn hợp tác với Khấu Xuyên?”
“Chỉ là lệ quỷ mà thôi, ta còn thiếu lệ quỷ để sai sử sao?”
Lâm Ngữ âm u nhìn Giang Dư An, so với Giang Dư An, hắn mới càng giống quỷ.
“Nghe qua quỷ độc chưa?”
“Nó sẽ gặm nuốt hồn phách ngươi, khiến ngươi tàn khuyến không hoàn chỉnh, cho dù ngươi mạnh cỡ nào, cũng chỉ đành mặc ta xâu xé.”
“Yên tâm, vốn dĩ ta cũng không tính để ngươi hồn phi phách tán.” Lâm Ngữ cười nói: “Ta sẽ luyện ngươi thành con rối, để ngươi giao đấu cùng ba quỷ vương còn lại, ta mới càng chiếm được nhiều chỗ tốt hơn.”
Giang Dư An ngẩng đầu nhìn: “Đây chính là kế hoạch của ngươi.”
Lâm Ngữ gật đầu, vô cùng đắc ý nói: “Thiện y vô phùng, đúng không?”
Giang Dư An đột nhiên nở nụ cười, một nụ cười tràn đầy thương hại: “Chẳng ra làm sao.”
Lâm Ngữ bị thái độ của Giang Dư An chọc giận, mắng: “Ngươi cứ mạnh miệng đi!”
Lúc này, Vưu Minh rốt cục không cầm cự được phun ra máu tươi, Giang Dư An sững sờ, Vưu Minh gian nan nói: “Em không sao.”
Nhưng ba chữ này hiển nhiên không thể trấn an Giang Dư An.
Hắc khí trên người Giang Dư An càng thêm mù mịt, khí âm tà của Lâm Ngữ căn bản không thể so sánh, Lâm Ngữ theo bản năng lui về sau.
Không đúng, dù cho Giang Dư An lợi hại đến đâu, cũng không thể so với thần trên người hắn.
Lâm Ngữ kết ấn, Giang Dư An vung đao tiến lên, kim quang chợt lóe, đao của Giang Dư An bổ xuống đúng chỗ Lâm Ngữ đang đứng, khiến mặt tường ầm ầm sụp đổ.
Lâm Ngữ nhìn mặt tường mà lòng vẫn còn sợ hãi, nếu không phải hắn tránh nhanh đao kia khẳng định đã bổ trúng người hắn.
May mắn… May là động tác của hắn nhanh.
Lâm Ngữ còn chưa kịp thở phào, một luồng áp lực cực lớn đã từ trên đỉnh đầu đè xuống.
Tựa như bị một ngọn núi đè nặng trên đầu.

Lâm Ngữ nhìn sang bên cạnh, Vưu Minh chống tường tay bấm thủ quyết, rõ ràng đang bị thương nhưng uy lực của pháp chú lại không hề suy giảm.
Lâm Ngữ hip mắt, Vạn Tông Trừ Tà chú!
“Mẹ nó!” Lâm Ngữ mắng: “Ông trời bất công!”
Dựa vào đâu Vưu Minh còn trẻ như vậy lại sử dụng được chú thuật này, uy lực còn mạnh như thế?
Lâm Ngữ không tiếp tục chú ý đến Giang Dư An, hắn duỗi tay chỉ vào Vưu Minh, hai mắt tràn ngập hận thù: “Ta muốn ngươi phải chết!”
Dứt lời, một luồng âm phong đánh tới Vưu Minh.

Vưu Minh sớm có chuẩn bị, tay đối tay, Kim Giáp quyết có khả năng chống lại đòn này của Lâm Ngữ.

Nhưng âm phong còn chưa kịp kéo đến chỗ Vưu Minh, Giang Dư An đã xuất hiện trước mặt cậu.
Luồng âm phong không tiêu tán, mà biến thành hắc vụ chui vào miệng Giang Dư An.

Giang Dư An ngẩng đầu, tròng trắng mắt tiêu thất, đôi mắt biến thành màu đen đặc, anh nhẹ giọng nói: “Em đừng đến gần.”
Vưu Minh ôm bụng nói: “Em biết.”
Bây giờ cậu chỉ làm vướng tay vướng chân thêm mà thôi, việc cần làm nhất lúc này chính là không khiến Giang Dư An phân tâm.
Vưu Minh hít sâu một hơi, trước tiên tự hạ chú cho bản thân, sau khi không còn cảm thấy đau đớn, mới kết ấn tạo ra kết giới, để đám người Chu lão không bị trận giao đấu giữa Giang Dư An và Lâm Ngữ liên lụy.
Dù sao Chu lão và chú Trịnh cũng đã lớn tuổi, Chu lão còn đỡ, còn có Chu Viễn bảo vệ.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, Chu Viễn chỉ có thể che chở cho Chu lão gần mình nhất, còn chú Trịnh thì không.

Lúc này, tai, mắt, mũi, miệng của chú Trịnh đều chảy máu, mất ý thức nằm ngã ra đất.
Vưu Minh niệm chú giúp Chu Viễn giảm đau, lại dùng pháp chú bảo vệ tâm mạch cho chú Trịnh.
Chu lão còn tỉnh táo, lão lắc đầu, nói với Vưu Minh: “Không nên lãng phí tinh lực trên người tôi, để Tiểu Viễn giúp tôi là được rồi.”
Vưu Minh liếc nhìn Chu Viễn.
Chu Viễn gật đầu: “Tôi còn có thể.”
Vưu Minh thuận theo: “Vậy được, Dương Vinh Bảo đâu rồi?”
Dương Vinh Bảo dán sát vào tường bò tới, vào trong kết giới mới thở phào nhẹ nhõm.

Có một đoạn mà lòng hắn run sợ không thôi , luôn bấm thủ quyết tránh né âm khí.

Âm khí quá mức cường hãn, nếu không bấm thủ quyết có khi hắn đã toi mạng.
“Để tôi chăm sóc họ.” Dương Vinh Bảo nói với Vưu Minh: “Tôi có lấy đồ tới cho anh.”
Vưu Minh khó hiểu: “Đồ gì?”
Hơn nữa đây không phải là nhà cậu sao? Dương Vinh Bảo có thứ gì để ở nhà cậu?
Dương Vinh Bảo: “Để trong túi, cái tui kia tôi để trong phòng anh.”
Dương Vinh Bảo lấy ra một viên đan dược màu nâu đen: “Đây là viên đan dược tốt nhất sư phụ tôi luyện ra.”
Vưu Minh cau mày: “Tôi vẫn ổn, cậu đút cho sư phụ cậu ăn đi.”
Dương Vinh Bảo lắc đầu nói: “Đây không phải đan cường thân kiện thể.”
Vưu Minh: “Đó là?”
Dương Vinh Bảo: “Chỉ cần có thể nhét vào miệng Lâm Ngữ, đan dược sẽ lập tức tan ra, hắn sẽ trở lại thành người bình thường, đời này cũng không thể dùng pháp thuật nữa, sư phụ tôi vì ngừa vạn nhất nên mới mang tới…”
Kết quả nói chuyện vui vẻ quên trời quên đất quên luôn đan dược.

Dương Vinh Bảo cũng không biết bản thân lấy can đảm từ đâu, trên đỉnh đầu bao trùm âm khí lại dám một mình chạy đến phòng Vưu Minh lấy viên đan này.
Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, chỉ mong nếu Vưu Minh sống sót, có thể nói một tiếng với hội thiên sư, trao cờ thưởng trước mộ cho hắn.
Vưu Minh cầm lấy đan dược, nói với Dương Vinh Bảo: “Cám ơn.”
Dương Vinh Bảo: “Tôi học nghệ không tinh, không giúp gì được cho mọi người…”
Vưu Minh vỗ vỗ vai Dương Vinh Bảo, nghiêm túc nói: “Sức mạnh cá nhân có hạn, làm những gì bản thân có thể là được.”
Không phải ai cũng là thiên tài, ai cũng đều tài toàn.
Vưu Minh nhìn về phía Giang Dư An cùng Lâm Ngữ, Lâm Ngữ tung ra vô số thủ quyết, đều bị Hoang Dư An nhất nhất phá giải.
Nhưng Giang Dư An cũng không hề chiếm thế thượng phong.
Lâm Ngữ luôn giữ khoảng cách nhất định với Giang Dư An, như vậy hắn mới có thời gian nắm thủ quyết.
Thỉnh thần làm hắn có thể bấm thủ quyết mà không hề gián đoạn, tiêu hao bao nhiêu tinh lực cũng không ngã xuống.
Vưu Minh đột nhiên lên tiếng: “Cái giá phải trả khi thỉnh thần thượng thân chính là sau khi thần rời đi, thân thể sẽ bị phá nát, hồn phi phách tán.”
“Lâm Ngữ thỉnh tà thần, sẽ không phải trả giá đắt sao?”
Chu lão giãy dụa nói: “Sẽ có đánh đổi, nhưng nếu hắn có thể luyện chế quỷ vương thành con rối, cái giá kia hắn sẽ có thể trả.

Vì thế mới đầu hắn mới không dùng đến chiêu này, vì nếu thua, hắn không thể trả nổi.”
“Không thể trả nổi thì sẽ nổ tung xác mà chết, hồn phi phách tán.”
Vưu Minh: “Thỉnh thần thượng thân không hạn chế thời gian sao?”
Chu lão nhắm mắt: “Có, mười hai canh giờ, đổi thành thời gian hiện tại thì chính là hai mươi bốn tiếng.”
Vưu Minh cắn môi dưới: “Thời gian này quá lâu.”
Tin tốt duy nhất chính là vì có thể trả giá cho tà thần, Lâm Ngữ nhất định phải bắt được Giang Dư An, hai mươi bốn tiếng không thể rời khỏi đây.
Sẽ không tạo ra thiệt hại lớn hơn.
Động đất đã ngừng, chỉ còn mưa đá vẫn rơi.
Vưu Minh không có thừa sức lo lắng tình huống bên ngoài ra sao, tai họa có nghiêm trọng hay không.

Cậu chỉ biết, nếu như hôm nay bọn họ thua, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Vưu Minh kết Kim Cương Đại Ấn, Pháp tướng trừng mắt xuất hiện sau lưng cậu, tuy chỉ là hư ảnh nhưng đủ xua tan âm khí nơi đây, mặc dù chỉ xua tan được có vài giây nhưng bao nhiêu đó đã đủ.
“Dư An!” Vưu Minh ném đan dược ra: “Nhét vào miệng hắn!”
Giang Dư An phi thân bắt lấy, đưa mắt nhìn Vưu Minh một cái, rồi mới giơ đao chém xuống.
Lâm Ngữ bấm thủ quyết cản đòn, giễu cợt: “Các ngươi cũng chỉ có bao nhiêu khả năng đó thôi à, chờ trời tối, sức mạnh của ta sẽ càng tăng lên, đến lúc đó một kẻ cũng chạy không thoát.

Giang Dư An, ta khuyên ngươi nên bó tay chịu trói đi, nói không chừng ta có thể tha mạng cho người yêu bảo bối của ngươi đó, ngươi xem làm sao… A!”
Giang Dư An nhét đan dược vào miệng Lâm Ngữ.
Lâm Ngữ còn chưa kịp phát hiện là thứ gì vừa chui vào miệng thì thứ trong miệng đã tan ra.

Hắn phun phì phì, muốn phun thứ đó ra.

Lâm ngữ ôm cổ, hung ác nói: “Là thứ gì?”
Gương mặt trắng nõn của Lâm Ngữ bỗng nhiên trở nên đỏ bừng, miệng há to, lưỡi lè ra ngoài.

Hiển nhiên là hắn đã không phun thứ kia ra ngoài được, nên hấp thu cũng đã hấp thu.

Lâm Ngữ muốn nói gì đó nhưng không thể nói ra tiếng cổ họng nóng như bị lửa thiêu.
Đám đồ đệ của Lâm Ngữ đã bị âm khí làm ngất đi, cũng may là tuổi trẻ lực tráng không nguy hiểm đến tính mạng.
Chỉ có tên tóc vàng kia, Dương Vinh Bảo không biết là hắn ngất vì âm khí quá nặng, hay là ngất do tất của sư phụ mình quá thối nữa.
Khói trắng bốc lên từ trên người Lâm Ngữ, thần do hắn thỉnh tới theo khói trắng bay đi.
Lâm Ngữ không biến về dáng vẻ ban đầu, mà còn tệ hơn thế, hắn khó khăn tiến về phía trước, lảo đảo bước đi, mỗi bước đi như đã dùng hết sức lực.
Da thịt hắn héo rũ nghiêm trọng, tóc rụng hết không còn một sợi, thoạt nhìn như cụ già đã hơn trăm tuổi.
Rất nhanh, da thịt hắn bắt đầu rơi ra khỏi người, mỗi một miếng thịt rơi ra Lâm Ngữ đều sẽ phát ra tiếng gào thét thống khổ.
Da thịt rơi ra khỏi người lập tức hóa thành bụi đen tan theo gió.
Giang Dư An đứng bên cạnh Vưu Minh, ôm lấy vai cậu cúi đầu hỏi: “Có đau không?”
Vưu Minh lắc đầu: “Em đã dùng chú, không cảm thấy gì.”
Giang Dư An mím môi.
Vưu Minh vỗ nhẹ lên tay Giang Dư An: “Hắn khó đối phó hơn chúng ta nghĩ.”
Nếu không phải Dương Vinh Bảo lấy đan dược tới, lựa chọn duy nhất của họ chính là kéo dài, kéo dài đến hết hai mươi bốn tiếng, kéo dài đến lúc thần rời đi, bằng không họ thật sự không còn cách nào khác.
Chỉ là không biết Lâm Ngữ thỉnh tà thần nơi nào mà có sức mạnh lớn như vậy.
Một nửa thần lực đã khiến họ khổ cực như vậy.
Nếu như lần này Giang Dư An không đến kịp lúc…
“Khấu Xuyên đâu?” Vưu Minh ngạc nhiên hỏi: “Nó không đi cùng?”
Giang Dư An mặt không cảm xúc, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tay Vưu Minh: “Tôi đã xử lý nó, nếu đã biết nó là nội gián, thì không còn lý do gì giữ nó lại.”
Tận đến giây phút cuối cùng Khấu Xuyên mới xin tha.
Giang Dư An liếc nhìn Trâu Phàm, Trâu Phàm ngẩn ra.
Trâu Phàm cũng bị cực đại âm khí ảnh hưởng không thể động đậy, một động tác nhỏ cũng không làm ra được.
Hiện tại âm khí biến mất, Trâu Phàm mới hành động bình thường lại được, nhưng hắn biết, vừa rồi hắn không có một chút tác dụng nào cả.
Nếu không phải Giang Dư An nhìn qua, Vưu Minh còn chưa nhớ ra có một lệ quỷ bên cạnh.
Động đất đã ngừng hẳn, mưa đá cũng đã tạnh.
Vưu Minh thở phào nhẹ nhõm, trên thang lầu vang lên tiếng bước chân, nhóm cảnh sát xuất hiện, miếng thịt cuối cùng trên người Lâm Ngữ cũng tan thành tro bụi, chỉ còn trơ ra khung xương, nội tạng thì biến thành màu đen, một tiếng nổ lớn vang lên, Lâm Ngữ biến thành tro, bị gió thổi đi không còn sót lại chút gì.
Nhóm cảnh sát sợ hãi không thôi, thời tiết quá mức tà môn.

Vừa rồi bọn họ cũng đã bàn bạc xem nên tiếp tục giải quyết vụ báo án này, hay là nên về cục trước, cuối cùng họ vẫn quyết định làm theo nguyên tắc.
Thấy nhóm cảnh sát đi lên, đám người Dương Vinh Bảo cứng người.
Lâm Ngữ không còn, tìm đâu ra tội phạm đây?
Vẫn là Vưu Minh phản ứng nhanh, cậu túm lấy tóc vàng, giao cho nhóm cảnh sát: “Chính là mấy tên này tự tiện xông vào nhà dân.”
Tóc vàng mới tỉnh lại, vẻ mặt mờ mịt nhìn nam nhân mặc cảnh phục trước mặt: “…”
Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Xảy ra chuyện gì?