Võng Luyến Lật Xe Chỉ Nam

Chương 57: Sau Lưng Một Người Đàn Ông Thành Công Chỉ Được Có Một Em Gái Thôi




Về đến nhà, lúc video call với mẹ, Cảnh Hoan mới thấy mình có vài sợi tóc bị vểnh lên.

Camera được kết nối, người phụ nữ trên màn hình mặc bộ Âu phục phong cách đơn giản, tóc búi hết ra sau chẳng để sợi nào rũ xuống, gương mặt trang điểm xinh đẹp, hàng mi đôi mắt có chút giống Cảnh Hoan.

Thấy động tác của Cảnh Hoan, người phụ nữ nhếch môi thật khẽ: “Trường các con gió lớn thế?”

“Cũng tạm.” Cảnh Hoan nhìn cảnh vật quanh bà: “Mẹ, muộn thế rồi mà mẹ còn làm việc ạ?”

“Ừ, chút việc tồn đọng, làm xong sẽ về.” Mẹ Cảnh gấp hồ sơ lại: “Dạo này thế nào? Ở nhà mới có quen chưa?”

Mỗi lần hai mẹ con trò chuyện qua lại với nhau đều là hình thức hỏi đáp.

“Một thời gian nữa mẹ có vài ngày nghỉ, muốn cùng bố con đến thăm con.” Một lúc sau, mẹ Cảnh vào chủ đề chính: “Con cũng thật là, rõ ràng tháng trước được nghỉ, sao không về?”

“Cũng do bọn Cao Tự Tường cứ ép con đến khách sạn suối nước nóng đó.” Cảnh Hoan đổ lỗi.

“Bản thân con không muốn đi, Tự Tường có ép được không?” mẹ Cảnh xoay bút, nhướng mày: “Con khai thật đi, có phải dạo này đang yêu đương hẹn hò không.”

Cảnh Hoan chẳng hề nghĩ ngợi: “Không, sao có thể…”

Mẹ Cảnh bắt đầu kể: “Vậy dạo này con bận gì? Lúc trước tuần nào cũng gọi một cú điện thoại cho mẹ, học kỳ này khai giảng lâu vậy rồi, con gọi được mấy lần?”

Đang bận gạ gẫm tên đàn ông khốn nạn mẹ ạ.

Cảnh Hoan: “Đang bận một chuyện, sau này chắc chắn ngày nào cũng gọi cho mẹ.”

“Hằng ngày thì không cần, phiền lắm.” Mẹ Cảnh nhìn lịch bàn: “Ngày Tám tháng sau, mẹ và bố sẽ đến thăm con.”

“Vâng, bố mẹ muốn đến lúc nào cũng được.” Cảnh Hoan hỏi: “Hay con đến bến xe đón bố mẹ nhé?”

“Không cần, bố mẹ lái xe đến, nhân tiện du lịch gần đó vài ngày. Bố con đã đặt sẵn phòng khách sạn rồi.”

“…” Thăm con mới là chuyện nhân tiện phải không.

Cúp máy, Cảnh Hoan từ tốn mở máy tính, vừa đăng nhập WeChat bản PC đã thấy nhóm bang có 99+ tin nhắn.

Cậu quen quá rồi, bang này có gần hai trăm người thường xuyên ngoi lên, đã thế ai nấy cũng nói nhiều, chỉ một tiết học mà họ cũng chat được tận mấy trăm tin mà.

Cảnh Hoan đăng nhập trò chơi, mở danh sách bạn bè ra xem khung chat đầu tiên, gửi tin nhắn.

[Bạn Bè] Tiểu Điềm Cảnh: Anh ơi em đến đây (hôn gió)

Lưu trình này đã thành thói quen của cậu.

Danh sách bạn bè được sắp xếp dựa trên độ thân mật, độ thân mật càng cao vị trí sẽ càng cao. Tổ đội trong game cùng chiến đấu mỗi đợt sẽ +1 điểm thân mật, người có độ thân mật cao nhất với Cảnh Hoan chính là Tâm Hướng Vãng Chi.

Độ thân mật của họ đã đến 3300 rồi.

Đủ kết hôn luôn.

Cảnh Hoan dựa vào ghế, gõ chữ một cách lười nhác.

[Bạn Bè] Tiểu Điềm Cảnh: Anh ơi, độ thân mật của chúng ta được 3300 rồi đó, chừng nào anh cưới em về nhà đây.

[Bạn Bè] Tâm Hướng Vãng Chi: Độ thân mật của tôi và Lộ Điều Điều là 9999.

9999 là độ thân mật cao nhất đối với bạn bè bình thường, trừ khi là quan hệ kết hôn, không thì dù đánh chung bao nhiêu trận đi nữa cũng chỉ dừng ở con số 9999 thôi.

[Bạn Bè] Tiểu Điềm Cảnh: Nhưng anh ấy cũng đâu thể kết hôn với anh, dù xếp hàng cũng phải là em trước! (đập bàn)

[Bạn Bè] Tâm Hướng Vãng Chi: Đánh phó bản.

[Bạn Bè] Tiểu Điềm Cảnh: Cưới em đi.

[Bạn Bè] Tâm Hướng Vãng Chi: Người truyền tống thành chính.

[Bạn Bè] Tiểu Điềm Cảnh: Nguyệt Lão Từ Đường Nguyệt Lão.

[Bạn Bè] Tâm Hướng Vãng Chi: Ngoan nào.

Nửa phút sau, cậu dùng dằng đi đến cạnh người truyền tống ở thành chính.

Vừa vào đội đã nghe Yêu là Chia Cậu Ăn đang trò chuyện với Lộ Điều Điều.

“Sao dạo này không thấy cậu mua nguyên liệu Chiến Thần vậy?” Yêu là Chia Cậu Ăn hỏi.

“Xin thưa cô thưa bà hãy rũ lòng từ bi, khoảng thời gian tới đừng nhắc tới Chiến Thần với tôi nữa.” Lộ Điều Điều nói: “Nhắc nữa là tôi đến Cốc Lạc Hoa nhảy vực tự sát đấy.”

Cảnh Hoan vô cùng chu đáo: “Thật ra nhảy vực không hay bằng nhảy từ đỉnh núi xuống đâu, anh vào Cốc Lạc Hoa nhảy vực hai lần mới chết được, còn nhảy từ đỉnh núi thì một lần là toi ngay.”

Lộ Điều Điều lên án: “Ngày nào tôi cũng mật báo cho cậu mà cậu còn đối xử với tôi như vậy, Tiểu Cảnh Cảnh cậu tàn nhẫn lắm.”

Cảnh Hoan vội giải thích: “Tôi chỉ đề nghị thôi, tôi không đành lòng thấy anh nhảy tận hai lần mà…”

“Mật báo?” Hướng Hoài Chi lặp lại.

Biết mình lỡ lời, Lộ Hàng hắng giọng, vội chuyển đề tài: “À ừm, còn thiếu một người, tôi đi gọi người đây. Chúng ta mai tìm thêm một đồng đội cố định, cứ kiếm người ngoài hoài không thoải mái.”

Hướng Hoài Chi biết tin mà anh ta mật báo đa phần là về mình, cũng lười so đo: “Ừ.”

Anh mở bảng trang bị, vừa định kiểm tra độ bền còn lại thì một dòng chữ thông báo xuất hiện.

[Hôn Ngư Ngư đã thêm bạn làm bạn bè.]

Hướng Hoài Chi không để ý, thêm bạn là chuyện đơn phương, chỉ cần anh không thêm đối phương thì sẽ không bị chiếm dụng vị trí bạn bè.

Gần như ngày nào anh cũng nhận được mấy chục tin thêm bạn, quen rồi.

Nào ngờ chưa được mấy giây, đối phương đã gửi tin sang.

[Người Lạ] Hôn Ngư Ngư: Hướng Hoài Chi!!!

[Người Lạ] Tâm Hướng Vãng Chi: …

Hướng Hoài Chi mở thông tin của Hôn Ngư Ngư, nữ Chiến Sĩ max cấp, tên bang trống trơn, cả ngoại trang cũng trống trơn, nhìn vào biết ngay là acc mới mua ở khu giao dịch.

Anh nghĩ bằng chân cũng đoán được là ai.

Lộ Điều Điều vừa rao trên kênh thế giới thôi đã có rất nhiều người chơi thêm bạn anh ta, anh ta nhìn mục bạn bè tạm thời cả buổi trời, hỏi: “Chúng ta gọi thêm phái nào đây? Buff DPS hay phong ấn?”

Yêu là Chia Cậu Ăn: “Gọi DPS đi, hai DPS giết nhanh hơn.”

“Được…”

“Khỏi gọi nữa.” Hướng Hoài Chi lên tiếng cắt ngang họ: “Chỗ tôi có người muốn vào.”

Vừa nói ra, mọi người đều sững sờ.

Cảnh Hoan vốn đang dựa vào đệm tựa lưng vọc điện thoại, nghe thế thần kinh căng chặt, lập tức thẳng lưng.

Tâm Hướng Vãng Chi còn gọi ai vào được?

Chẳng phải bảo anh ta không có bạn bè à…

Lộ Hàng cũng sửng sốt: “Ai vậy?”

Hướng Hoài Chi không trả lời: “Đưa đội trưởng cho tôi.”

Lộ Hàng đưa chức đội trưởng cho anh, Tâm Hướng Vãng Chi kéo cả đội ra khu dã ngoại.

Họ đi một mạch đến một trong những bản đồ cao cấp nhất của Cửu Hiệp, Điện Sâm La.

Điện Sâm La là bản đồ dã ngoại cấp 150, quái vô cùng hung hãn, phần thưởng chỉ tốt hơn một bản đồ max cấp khác một chút thôi, người chơi rất hiếm lựa chọn nơi này để cày kinh nghiệm, nên trong bản đồ đâu đâu cũng là quái, đi vài bước phải vào chiến đấu một lần.

Cảnh Hoan không nhịn được hỏi: “Anh ơi, chúng ta phải đi đâu thế?”

“Đón một người.”

Năm phút sau, cuối cùng Cảnh Hoan đã thấy một người chơi khác ngoài họ.

Là một nữ Chiến Sĩ, hai tay trống trơn, trên người chẳng có món trang bị nào, đang mặc bộ đồ nguyên thủy nhất của game, trên eo còn treo vật biểu trưng đặc biệt của nữ Chiến Sĩ – vỏ đao.

Cô đứng giữa mấy con quái, không hề động đậy.

Mấy người khác trong đội cũng thấy cô, Lộ Điều Điều lẩm bẩm: “Lõa thể trong bản đồ dã ngoại này, muốn chết sao? Còn không dứt khoát bằng tôi đi nhảy Cốc Vạn Hoa nữa…”

[Hôn Ngư Ngư vào đội.]

Lộ Hàng: “…”

“Anh… Hướng ơi!!” Hôn Ngư Ngư nhớ đến lời uy hiếp ban nãy của Hướng Hoài Chi, gọi được một nửa thì sửa lại, trách móc rằng: “Sao anh đến chậm vậy! Em suýt bị đám quạ mỏ chết đấy! Anh mà không đến nữa thì chỉ có thể đến điểm hồi sinh tìm em thôi!”

Anh ơi…

Quần chúng vây xem trong đội không nhịn được liếc sang Tiểu Điềm Cảnh.

Hướng Hoài Chi nói: “Ai bảo em đứng đây?”

Tim Cảnh Hoan hẫng một nhịp

Chuyện gì vậy.

Sao lại để cô ấy gọi anh là anh!

“Chứ em đâu làm được gì! Em mới vào acc đã ở đây, chủ acc cũ cố ý phải không?” Hôn Ngư Ngư tức giận: “Trên người không có cờ bay nào, cũng không có đồ truyền tống, em không đi được mà. Quá đáng!”

Hướng Hoài Chi dẫn đội về cổng truyền tống: “Em đến server này làm gì?”

“Chơi với anh đó, bang ở server kia giải tán rồi, chán chết.”

“Anh không rảnh chơi với em.”

“Anh có mà, em mặc kệ, dù sao em theo anh chắc rồi!”

Hôn Ngư Ngư “hừ” một tiếng, sau đó mới chào hỏi người trong đội: “Chào mọi người, cảm ơn mọi người thường ngày đã chăm sóc anh tôi, sau này chơi cùng nhé~”

Cái gì?

Đây là lời phát biểu của ‘chính cung’ hay gì!!

Cảnh Hoan nhìn chằm chằm nhân vật Tâm Hướng Vãng Chi đến mức sắp thủng ra cái lỗ luôn, ấy vậy mà đối phương vẫn không nói lời nào phản bác tiếng “anh ơi” của Hôn Ngư Ngư.

Bên Lộ Hàng im lặng một lúc mới lên tiếng: “Được, sau này chơi cùng.”

“Anh ơi, acc em không có trang bị, anh mua vài món cho em đi.” Chẳng mấy chốc, Hôn Ngư Ngư đã lên tiếng lần nữa.

Hướng Hoài Chi đáp giọng lạnh nhạt: “Tự mua.”

“Thẻ tháng này của em quẹt lố rồi, anh mua cho em đi mà!” Hôn Ngư Ngư làm nũng: “Mua rồi em nghe anh hết!”

Cảnh Hoan cười nhạt.

Thôi đi em gái, chiêu này tôi dùng muốn nát rồi.

Tâm Hướng Vãng Chi mà thích kiểu này, thì bây giờ ông đã đẻ cả đội bóng cho anh ta rồi…

“Chuyện gì cũng nghe anh?”

Tâm Hướng Vãng Chi nói giọng do dự, lặp lại lần nữa.

?

Do dự?

Ông không cho phép anh do dự, con mẹ anh!

“Nghe anh hết!” Hôn Ngư Ngư nói: “Anh nói một em không nói hai! Anh nói đi trái em không đi phải! Anh nói…”

“Thêm vào giỏ hàng đi.” Hướng Hoài Chi không muốn nghe cô nịnh nọt, bèn cắt ngang với giọng lạnh tanh: “Rồi gửi link cho anh.”

Cảnh Hoan: “…”

Đệt!

Chuyện gì thế này?!

Cảnh Hoan bỗng cảm thấy ly trà sữa bên cạnh mình không còn ngọt nữa.

Chẳng mấy chốc Yêu là Chia Cậu Ăn đã gửi tin nhắn riêng sang, hỏi cậu Hôn Ngư Ngư này là thần thánh phương nào, sao trước đây chưa từng nghe nói đến.

Cảnh Hoan không trả lời, bởi cậu cũng đang đơ.

Sao như bạn cũ gặp lại?

Sao còn anh anh em em??

Sao mua hết đồ trong giỏ hàng??!!

“Anh ơi, em chọn xong rồi, anh mau mua đi, mua xong em mới đánh phó bản với anh được!” Hôn Ngư Ngư trả lời nhanh chóng, nhiêu đó thời gian còn chẳng đủ để cô xem trang bị kia kìa, có lẽ đã chọn sẵn rồi.

Tâm Hướng Vãng Chi: “Rồi, lấy đi.”

Vài giây sau, nữ Chiến Sĩ trong đội có thêm nguyên bộ trang bị, toàn thân tỏa ánh sáng tím.

Cả bộ trang bị tím, ít nhất cũng năm chữ số.

Cảnh Hoan không còn bình tĩnh nổi nữa.

Cậu vội mở khung chat với Tâm Hướng Vãng Chi ra.

[Bạn Bè] Tiểu Điềm Cảnh: Anh ơi, cô ấy là ai…

[Bạn Bè] Tâm Hướng Vãng Chi: Em gái.

Chẳng chút do dự, thời gian trả lời không đến ba giây.

Cảnh Hoan xù lông ngay.

Em gái gì! Tại sao lại là em gái! Tại sao anh nhiều em gái vậy!!!

Còn nói hùng hồn thế nữa!!

Đệt! Anh là đồ đàn ông khốn nạn! Chết đi! Chết đi cho tôi!!!

Cảnh Hoan gõ lóc cóc một đống chữ, nhập hết tất cả những lời mắng nhiếc mà cậu biết từ ngày cha sinh mẹ đẻ vào khung đối thoại.

Sau khi đủ một trăm chữ, cậu hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, xóa sạch nó.

Không được, cậu không thể để kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Nhưng cậu tức lắm đấy.

Cảnh Hoan cảm thấy mình chưa bao giờ tức giận đến thế, cảm thấy lồng ngực như bị cái gì đó làm tắc nghẽn, sự nặng nề cứ bành trướng bên trong.

Tiểu Hồ Tiên trong đội chợt đứng im không động đậy, Hướng Hoài Chi nhướng mày, vừa định nhắc cậu thao tác.

[Bạn Bè] Tiểu Điềm Cảnh: Sau lưng một người đàn ông thành công chỉ được có một em gái thôi. – Lỗ Tấn

[Bạn Bè] Tâm Hướng Vãng Chi:?

[Bạn Bè] Tâm Hướng Vãng Chi: Lỗ Tấn không nói câu này.

[Bạn Bè] Tâm Hướng Vãng Chi: Ý gì?

[Bạn Bè] Tâm Hướng Vãng Chi:?

Tin nhắn như rơi vào biển sâu, Hướng Hoài Chi nhíu mày, treo máy bận việc rồi sao?

Anh vừa định gõ chữ, Lộ Hàng đã lên tiếng trước: “Mọi người chuẩn bị chút, sắp vào boss rồi.”

Hướng Hoài Chi nói: “Khoan, Hồ Tiên Động không ở đây.”

Được lắm.

Tiếng “Hồ Tiên Động” này như đổ thêm một trăm thùng xăng vào đầu Cảnh Hoan.

Cậu nén giận, hạ giọng: “Em ở đây.”

Hướng Hoài Chi nhíu mày: “Nếu có sao không trả lời tin nhắn.”

“Em… vừa về,” Cảnh Hoan dứt lời bèn gọi thêm, “mà anh.”

Cậu gọi xong thì hối hận.

Anh cái quái gì!

“Anh?” Hôn Ngư Ngư sửng sốt, sau đó hỏi: “Anh mà cậu gọi là đang nói với anh tôi à?”

“Đúng đó.” Cảnh Hoan khựng lại: “Không được sao?”

Hôn Ngư Ngư: “Tại sao cậu gọi anh ấy là anh?”

Tôi còn định hỏi cậu đây.

Cảnh Hoan cười không rõ ý, hỏi ngược lại: “Vậy tại sao cậu lại gọi anh ấy là anh?”

“Tại sao tôi không thể gọi anh ấy là anh?” Hôn Ngư Ngư nói: “Anh ấy là anh tôi mà.”

“Trùng hợp ghê.” Cảnh Hoan đáp: “Anh ấy cũng là anh tôi.”

Hôn Ngư Ngư ngờ vực: “Nhưng anh ấy chỉ có mỗi một người em gái là tôi thôi…”

Cảnh Hoan tức cười: “Sao, cậu khắc chữ lên mặt à? Viết ‘Anh trai riêng của Hôn Ngư Ngư’? Người khác không được gọi?”

Người trong đội suýt ngất bởi mấy chữ anh em của họ, nhất thời không xen vào được.

Hôn Ngư Ngư kinh ngạc hỏi: “Anh, đây là ai?”

Dường như Hướng Hoài Chi đã hiểu ra.

Nhưng anh không chắc lắm.

Một lúc sau, anh do dự mở miệng: “Hôn Ngư Ngư là em gái tôi…”

Cảnh Hoan nóng nảy cắt ngang: “Em biết cô ấy là em gái anh!”

“Em họ.”

“Em họ thì sao? Được rồi, anh nhiều em gái thế, không cần giới thiệu từng người với em…” Giọng nói chợt ngưng bặt.

Kênh trò chuyện im lặng mười giây.

Hướng Hoài Chi biết mình đã đoán đúng, ban đầu cảm thấy buồn cười, sau đó mới chậm rãi giải thích.

“Là con gái ruột của em trai ruột của bố tôi.”

Cảnh Hoan: “…”

Cần anh giải thích à?!

Bộ tưởng tôi không đi học mẫu giáo à?!

Cảnh Hoan đỏ bừng mặt, nhớ lại đoạn đối thoại ban nãy của mình và Hôn Ngư Ngư, bấy giờ cậu chỉ ước sao được chui luôn xuống đất rồi bịt kín cái khe ấy lại, sống yên trong đó suốt quãng đời còn lại.

Cậu lúng túng quá chừng, bèn nâng tay bưng mặt, chỉ sờ trúng một mảng ấm nóng: “À, à… chào em họ.”

Hướng Hoài Chi: “…”