Cảnh Hoan hoàn hồn, vừa định chào hỏi, Lục Văn Hạo bên cạnh đã đứng dậy.
“Anh Lộ? Trùng hợp quá, sao các anh lại ở đây?” Lục Văn Hạo đánh giá họ một lượt: “Người của các anh… sao ướt sũng vậy?”
Lộ Hàng thở dài, vươn tay búng giọt nước đọng trên tóc mái của mình: “Đừng nhắc nữa. Bọn này đang leo núi thì gặp bão… muốn lái xe xuống núi nhưng mưa to quá, nhìn còn chẳng rõ đường đi, chỉ có thể vào mấy chỗ xung quanh lánh tạm.”
Lục Văn Hạo: “Mấy hôm nay dự báo thời tiết nói sẽ mưa mà, sao các anh còn leo núi vào lúc này.”
Lộ Hàng: “Không xem cái đó.”
Cảnh Hoan rút vài tờ giấy trên bàn đưa cho Hướng Hoài Chi: “Đàn anh, anh lau đi.”
Hướng Hoài Chi nhận lấy: “Cảm ơn.”
Lộ Hàng nhìn hai người họ: “Hai người biết nhau à?”
Lộ Hàng từng nghe nói về Cảnh Hoan, Cảnh Hoan cũng khá nổi tiếng trong trường, rất nhiều cô gái trong khoa họ đều thích xem cậu đàn em khóa dưới này chơi bóng.
“Trước đây từng gặp.” Hướng Hoài Chi nói.
Cao Tự Tường giới thiệu với cậu: “Hoan Hoan, đây cũng là đàn anh của chúng ta, tên Lộ Hàng, bạn cùng phòng ký túc xá với đàn anh Hướng, là người mà tôi quen hồi đi họp mặt người chơi đó. Đàn anh, đây là Cảnh Hoan, bạn cùng phòng của bọn này.”
“Tôi biết, trước đây có nghe nói.” Lộ Hàng hỏi với vẻ phấn khởi: “Các cậu từng nói về tôi à? Nói gì thế?”
“Bọn này nói anh chơi Cửu Hiệp giỏi lắm.” Cảnh Hoan cũng đưa giấy cho Lộ Hàng.
“Cảm ơn nhé.” Lộ Hàng lau nước trên cánh tay mình: “Cậu cũng chơi Cửu Hiệp sao? Tôi thấy cậu chơi Hồ Tiên Động giỏi lắm, giỏi ngang Hồ Tiên Động của đội bọn tôi luôn.”
Cảnh Hoan lắc đầu: “Trước đây từng chơi, nhưng đã nghỉ mấy năm rồi.”
“Đàn anh, đội của anh cũng có Hồ Tiên Động à?” Lục Văn Hạo hiếu kỳ: “Sao, giỏi cỡ nào?”
Cao Tự Tường: “Đừng hỏi, cũng giỏi hơn cậu thôi.”
Lục Văn Hạo: “Cậu mẹ nó không xúc phạm tôi sẽ chết à!”
Không biết nghĩ đến điều gì, Lộ Hàng bật cười: “Hồ Tiên Động của đội bọn này…”
Anh ta hất cằm ý chỉ Hướng Hoài Chi: “Giỏi lắm, nhất là với cậu ấy…”
Hướng Hoài Chi ôn hòa rằng: “Muốn dầm mưa nữa không?”
Lộ Hàng câm mồm.
Không hiểu vì sao, Cảnh Hoan cứ thấy hơi hoảng hốt.
Gáy của cậu tê tê, không thoải mái lắm.
Sau này đừng đeo tai nghe chơi game thì hơn, cậu nghĩ bụng, nếu không, mốt nghe giọng ai cũng giống Tâm Hướng Vãng Chi, thế sao mà chịu nổi.
“Vậy anh Lộ, các anh đến đây chơi à?” Lục Văn Hạo hỏi: “Hay bọn anh cũng ở thôn nghỉ dưỡng này?”
“Không có, khách sạn của bọn tôi ở trong thành phố, đặt muộn quá nên thôn nghỉ dưỡng hết phòng rồi.” Lộ Hàng nhìn quanh: “Không biết chừng nào mưa mới tạnh, nghe nói chỗ này có tiệm net nên đến giết thời gian.”
Máy tính trong tiệm net được xếp bốn máy một hàng, chỉ còn một chỗ trống bên cạnh Cảnh Hoan thôi, không đủ cho hai người.
Nhưng bốn vị trí của phía khác lại còn trống.
“Được rồi, các cậu chơi đi, bọn này sang bên kia.” Dứt lời, Lộ Hàng bèn cất bước thong thả sang bên kia, mở máy.
Hướng Hoài Chi nhìn, sau đó ngồi đối diện Cảnh Hoan.
Cảnh Hoan đeo tai nghe, bắt đầu một trận PUBG mới.
Ba anh chàng chơi cùng cứ lải nhải trong tai nghe mãi, nhân vật game của Cảnh Hoan ngồi trong xe, không cần thao tác, tầm mắt của cậu lại vô thức dời về phía bàn tay đang cầm chuột của Hướng Hoài Chi.
Bàn tay Hướng Hoài Chi rất to, năm ngón tay thon dài bao gọn con chuột khiến người ta bất giác nhìn thêm vài lần.
Cảnh Hoan đã ngắm đủ, vừa định rời mắt về thì Hướng Hoài Chi bỗng nghiêng đầu, nhìn cậu với vẻ điềm nhiên cách hai cái máy tính: “Nhìn gì vậy?”
Nhìn lén bị bắt quả tang, Cảnh Hoan cũng chẳng thấy ngượng.
Cậu tháo tai nghe xuống, mỉm cười: “Đàn anh, tay anh to quá, ngón tay cũng đẹp nữa.”
Cảnh Hoan vừa dứt lời đã nghe tiếng “đoàng” cực to và rõ, cậu vội quay đầu, đeo lại tai nghe lên: “Tôi đây tôi đây, ban nãy nói chuyện với bạn… chấm mấy có người? Ok thấy rồi.”
Nghe lời khen ngợi đột ngột của cậu, Hướng Hoài Chi nhếch môi, sau đó ngồi thẳng lưng đăng nhập trò chơi.
Lộ Hàng: “Chúng ta đánh phó bản nhé? Đánh phó bản năm người đơn giản, Tiểu Cảnh Cảnh có đó không? Tôi thấy acc cô ấy treo ở Bồng Lai Tiên Cảnh nè…”
Hướng Hoài Chi chẳng cần xem danh sách bạn bè đã đáp thẳng: “Không có.”
Anh lên mạng hai phút nhưng không nhận được tin nhắn bạn bè, nghĩa là chắc chắn cô ấy không ngồi trước máy tính.
“Thôi được, cậu đến thành chính đi, tôi tìm thêm một người ngoài.”
Sau khi ăn gà ba trận liên tiếp, Cảnh Hoan thấy nhạt nhẽo quá, vội huơ tay giải tán đội ba người chơi cùng.
Cậu dựa lên ghế ngồi, chống cằm nhìn Lục Văn Hạo đánh phó bản.
“Cậu đi lấy Pháp Bảo.” Giọng của Lộ Hàng phía đối diện vang lên: “Lấy xong, chúng ta tập họp ở chỗ người truyền tống.”
Hướng Hoài Chi: “Ừ.”
Đoạn đối thoại của hai người rất đơn giản, Cảnh Hoan càng nghe càng như người mất hồn, bấy giờ sự chú ý của cậu chẳng còn trên màn hình của Lục Văn Hạo nữa.
Giọng nói và đoạn đối thoại này… giống thật đấy.
Điện thoại vang lên một tiếng nhỏ, Cảnh Hoan hoàn hồn, lấy ra mở khóa.
Ăn Ăn: Sao? Tampon có phải thứ kỳ diệu nhất trên thế giới này không?”
Tiểu Điềm Cảnh: …
Tiểu Điềm Cảnh: Tôi vẫn chưa dùng…
Ăn Ăn: Hở, chưa đến ngày à? Đừng nói kinh nguyệt của cậu không đều nhé.
Cảnh Hoan bưng mặt, rốt cuộc bao giờ mới được đổi qua đề tài khác đây.
Cậu thật sự không làm được chuyện thảo luận vui vẻ với mấy cô gái về… việc này.
Tiểu Cảnh Nè: Không phải… tôi vẫn chưa ngâm suối nước nóng.
Ăn Ăn: Ồ, được. Đây cũng là báu vật mà mấy đứa bạn đề cử cho tôi lúc đi du lịch, yêu luôn từ đó.
Cảnh Hoan cầm điện thoại, chợt nhớ đến điều gì. Cậu ngồi thẳng lưng, gõ chữ thật nhanh…
Tiểu Cảnh Nè: Ăn Ăn, bây giờ cậu đang ở đâu?
Ăn Ăn: Hả? Tôi đang đánh phó bản.
Tiểu Cảnh Nè: Không phải, bây giờ cậu đang ngồi ở đâu?
Ăn Ăn: … Ở nhà, sao vậy?
Tiểu Cảnh Nè: Đừng nói nhà cậu mở thôn nghỉ dưỡng ở Mãn Thành nhé?
Ăn Ăn: … Cậu đang nói lung tung gì vậy, tôi là người Giang Thành. Nhà tôi mà mở thôn nghỉ dưỡng thì tôi cần gì ngày nào cũng đi làm, chịu đựng cơn giận của ông chủ ngu ngốc làm gì?!
Nhìn câu trả lời của cô ấy, Cảnh Hoan thở phào, sau đó chợt thấy buồn cười.
Thế gian này có nhiều giọng nói giống nhau lắm, cậu điên rồi mới cảm thấy cô gái mình vừa gặp ban nãy là Ăn Ăn.
Năm người ngồi trong tiệm net đến giờ cơm, ngoài trời vẫn mưa như trút nước, rất nhiều xe bật đèn pha chạy vào bãi đỗ xe của thôn nghỉ dưỡng tránh mưa.
Lộ Hàng xem tình hình xong thì quay lại: “Cơn mưa này còn to hơn hồi Triệu Vy tìm bố mình đòi tiền nữa.”
Cảnh Hoan sửa đúng: “Đó là Y Bình.”
“Cùng một ý thôi.” Lộ Hàng thở dài: “Rồi mẹ nó phải làm sao, hiếm lắm mới dịp được nghỉ, chẳng lẽ tôi chỉ có thể ăn mì gói ngủ nghỉ trong tiệm net à?”
Hướng Hoài Chi nhìn thực đơn trên màn hình máy tính: “Không đến nỗi, tiệm net này có cơm phần.”
Lục Văn Hạo xem dự báo thời tiết: “E là trận mưa này sẽ kéo dài đến mai, dù nửa đêm tạnh thì đường núi tối om, mặt đường lại trơn, các anh cũng dám lái xe xuống núi sao?”
“Nhưng biết làm sao, lái từ từ vậy, tôi thật sự không thể ngủ trên ghế đâu.” Lộ Hàng vươn vai: “Vả lại tôi vừa hỏi rồi, đừng nói phòng ngủ, bây giờ cả sảnh cũng chẳng còn chỗ ngồi nữa.”
Cao Tự Tường chợt nảy ra một ý: “Này anh Lộ, hay các anh đến phòng bọn này ngủ đi?”
Vừa dứt lời, mọi người đều sửng sốt.
“Đúng đó.” Lục Văn Hạo tán thành: “Bọn em đặt hai phòng, chắc chắn đủ ngủ.”
Cảnh Hoan cũng nghĩ đến chuyện này: “Của em là phòng lớn, có thể thêm một người vào.”
Lộ Hàng khá bất ngờ, dù sao anh ta cũng không thân với mấy cậu đàn em này lắm, chỉ từng tán gẫu vài câu trong buổi họp mặt người chơi thôi.
“Tiện không?”
Lục Văn Hạo cười: “Tiện chứ, con trai với nhau cả, có gì không tiện?”
Lộ Hàng nhìn sang bạn cùng phòng của mình, nhướng mày định hỏi ý kiến.
Hướng Hoài Chi không có thói quen ngủ chung giường với người khác, nhất là những người lạ mặt vừa quen biết.
Nhưng chất lượng của ghế phòng net không tốt lắm, ngồi lâu sẽ thấy khó chịu, vả lại quần áo trên người anh còn ướt nước mưa, chẳng thoải mái chút nào.
“Ở lại đi đàn anh.” Cậu chàng ngồi đối diện anh chợt ló đầu lên, cười tít mắt cất lời mời nhiệt tình: “Xem như báo đáp ơn cứu mạng của anh lúc trước.”
Thang máy dừng ở tầng mười hai, Hướng Hoài Chi theo sau lưng Cảnh Hoan ra ngoài.
“Vậy tôi dẫn đàn anh đi tắm rửa thay đồ trước.” Cảnh Hoan nhìn đồng hồ: “Bảy giờ tập trung ở phòng ăn?”
Lục Văn Hạo: “Ok.”
Hướng Hoài Chi đứng cạnh cậu, chợt cảm thấy mình như một cậu bé vừa tan học rời trường mẫu giáo cần được Cảnh Hoan đón về.
Đến phòng, Hướng Hoài Chi mới nhận ra vấn đề.
Anh nói: “Tôi không mang quần áo.”
“Không sao.” Cảnh Hoan chỉ vào tủ đồ: “Có thể mặc tạm áo choàng tắm trước, chờ quần áo của anh giặt sạch hong khô là mặc được thôi.”
Hướng Hoài Chi mím môi, giờ điều kiện có hạn, quả thật chỉ còn mỗi cách này.
Anh gật đầu: “Được.”
Chờ người vào phòng tắm rồi, Cảnh Hoan ôm máy tính ngồi trên sofa, thấy Tâm Hướng Vãng Chi không lên mạng mới thong thả mở xem tin nhắn bạn bè nhận được trong lúc treo máy.
Thu Phong có gửi vài câu hỏi thăm cậu, Cảnh Hoan nghĩ ngợi, dứt khoát vờ như chưa về, không đáp.
Xuân Tiếu cũng gửi tin nhắn cho cậu, nói đã gửi phần thưởng giết lần đầu, bảo cậu nhớ đến kho vàng của bang để nhận.
Cảnh Hoan đáp được, sau đó thao tác Tiểu Hồ Tiên tung tăng vào bang.
[Thông báo bang: Tiểu Điềm Cảnh nhận được phần thưởng bang 100 vàng từ “Phần thưởng giết lần đầu trong phó bản”!]
[Bang] Thu Phong:?
[Bang] Thu Phong: (khóc) Em không trả lời tin nhắn của anh…
Mẹ, quên mất vụ nhận thưởng sẽ bị thông báo trên kênh bang.
[Bang] Tiểu Điềm Cảnh: Tôi vừa về mà, không cố ý lơ anh đâu >.<
[Bang] Thu Phong: Vậy đánh phó bản không? Phó bản Sông Lưu Sa, phó bản này bọn Tâm Hướng Vãng Chi đánh hồi chiều rồi, em không đánh là phải đi với team ngoài đó.
Hồi chiều Tâm Hướng Vãng Chi có lên mạng á?
Sáng nay cậu gửi tin nhắn cho Tâm Hướng Vãng Chi, anh ta trả lời bảo hôm nay phải leo núi, sau đó hai người không nói gì với nhau nữa.
Cảnh Hoan nghĩ ngợi, bèn mở WeChat gửi tin nhắn sang.
Lúc Hướng Hoài Chi ra khỏi phòng tắm, Cảnh Hoan đang ngồi xếp bằng trên sofa, trên chân là chiếc laptop, bấy giờ đang gõ chữ tanh tách.
Cảnh Hoan trắng hơn những chàng trai khác, đôi chân nhỏ lộ ra dưới lớp quần trông càng bắt mắt hơn bởi sự tô điểm của chiếc sofa nâu.
Hướng Hoài Chi chợt nhớ đến tấm ảnh chụp chân của Tiểu Điềm Cảnh.
Nhưng chỉ vài giây sau, hình ảnh đó đã bị xua khỏi đầu: “Tôi tắm xong rồi, cậu muốn tắm không?”
Cảnh Hoan nhìn chằm chằm giao diện trò chuyện mà mình chưa nhận được tin nhắn trả lời, đáp “ừ”: “Em đi ngay.”
Hướng Hoài Chi không để ý, anh đến trước giường, tiện tay cầm điện thoại xem mấy tin nhắn WeChat chưa đọc.
Tiểu Cảnh Nè: Anh ơi anh leo núi xong chưa?
Tiểu Cảnh Nè: Anh ơi hồi chiều anh đánh phó bản à?
Hướng Hoài Chi động đậy ngón tay gõ chữ đáp “ừ”.
“Ting!”
Laptop Cảnh Hoan đang ôm chợt vang lên tiếng thông báo WeChat.
Hướng Hoài Chi nghe thế nhìn sang, rồi nhanh chóng rời mắt về.
Vài giây sau, điện thoại trong tay lại rung lên.
Tiểu Cảnh Nè: (khóc to) Sao anh đánh phó bản mà không rủ em…
Hướng: Cậu không lên.
“Ting!”
Ngay khi anh nhấn gửi, phía sofa lại vang thêm một tiếng.
Hướng Hoài Chi không nhịn được ngước mắt nhìn sang, đúng lúc trông thấy Cảnh Hoan gõ vài cái trên bàn phím, sau đó nhấn enter.
Đúng lúc này, điện thoại anh lại rung.
Tiểu Cảnh Nè: Anh có thể nhắn tin WeChat cho em mà QAQ
Hướng: Lần sau.
“Ting!”
Hướng Hoài Chi: “…”
Tiểu Cảnh Nè: Được, đêm nay anh có đánh Đấu Trường không?
Hướng Hoài Chi do dự một lúc, thử gõ.
Hướng: Không.
“Ting.”
Hướng: Có việc.
“Ting.”
Hướng: Không đến được.
“Ting.”
Hướng Hoài Chi nín thở, nghe tiếng gõ bàn phím bên phía sofa.
Giây phút tiếng gõ phím im bặt cũng là lúc điện thoại của anh lại có phản ứng.
Tiểu Cảnh Nè: Á á á!! Anh trả lời em ba tin liên tục!!! (lăn lộn)
Hướng Hoài Chi thở ra một tiếng nặng nề, mở mục biểu tượng cảm xúc gửi ba cái liên tiếp.
Hướng: (ôm)
Hướng: (hoa hồng)
Hướng: (hôn)
“Ting! Ting! Ting!”
Hướng Hoài Chi: “…”
Anh chậm rãi ngước đầu, nhìn người đang ngồi trên sofa bằng ánh mắt cực kỳ phức tạp, có rất nhiều lời muốn nói.
Cảnh Hoan nhìn ba icon kia với vẻ ngạc nhiên, nghi ngờ đây là Lộ Điều Điều nhắn lung tung.
Cảm nhận được ánh mắt từ phía giường, cậu ngước đầu, chớp mắt đầy khó hiểu: “Sao vậy đàn anh?”
Hướng Hoài Chi nhíu mày nhìn chiếc laptop trên chân cậu, hồi lâu sau mới rặn được một câu: “… Không có gì.”